Chờ Ánh Sao Rơi - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Chờ Ánh Sao Rơi


Chương 19


Lâm Giai Ngữ lúc này mới nhận ra rằng mình dường như đã quá thân thiết với Chúc Tinh Dao, cô giải thích: “Cậu ấy đi mua đồ cùng tớ, giúp tớ dùng mặt kiếm cơm để được giảm giá.”

Chúc Tinh Dao lập tức ho một tiếng, suýt chút bị sặc sữa đậu.

Lục Tễ đột nhiên nhớ đến sự kiện học kỳ trước cô ở trên sân khấu tuyển chọn giọng hát dùng mặt kiếm lợi ích, nhịn cười liếc nhìn sữa đậu trong tay cô: “Hình như cậu rất thích uống cái này?”

Chúc Tinh Dao hòa hoãn, nhỏ giọng nói: “Cũng tàm tạm, uống khá ngon.”

Chúc Tinh Dao và Lục Tễ vốn dĩ đã nổi tiếng, hai người ngồi đối mặt với nhau, đã thu hút không ít ánh mắt, có người từ căn tin đi ra ngoài, liền không nhịn được nói: “Tớ đã nói rồi mà, chắc chắn là Lục Tễ thích Chúc Tinh Dao, không phải vậy thì làm sao lại ngồi cùng một bàn với cậu ấy.”

“Hai người bọn họ, xem ra rất xứng đôi…”

“Chỉ là không biết Chúc Tinh Dao có thích Lục Tễ hay không.”

Giang Đồ đi tới cửa căn tin, đúng lúc nghe được, bước chân cậu dừng lại, vừa đưa mắt lên đã nhìn thấy Chúc Tinh Dao cùng đám người Lục Tễ đang đi ra, cậu yên lặng nhìn bọn họ một cái, xoay người đi lấy cơm.

Lâm Giai Ngữ nhìn thấy cậu, bỏ lại một câu “Tớ đi tìm Giang Đồ một chút”, lập tức chạy theo bóng lưng của cậu.

Chu Nguyên càng kinh ngạc, ngón tay chỉ chỉ: “Cậu ấy còn quen biết tên nhóc Giang Đồ kia à?”

Chúc Tinh Dao nhìn thoáng qua: “Bọn họ từ thuở còn nhỏ cùng nhau lớn lên, sống cùng một nơi.”

Lâm Giai Ngữ chạy tới để hỏi chuyện thi Vật Lý của Giang Đồ, cô đứng phía sau cậu: “Cậu không yên tâm chuyện trong nhà có phải không?”

Giang Đồ quay đầu nhìn cô một cái: “Ừ.”

Lâm Giai Ngữ thở dài: “Được rồi, chỉ là quá đáng tiếc…”

Giang Đồ cảm thấy không có gì đáng tiếc, cậu liếc mắt nhìn hướng về cửa, lơ đãng hỏi: “Mới khai giảng hai ngày, cậu với Lục Tễ đã thân thiết rồi à?”

“Cô chủ nhiệm lớp sắp xếp cho tớ ngồi cùng bàn với cậu ta…” Lâm Giai Ngữ nhìn cậu múc cơm, đi theo cậu hai bước: “Vừa rồi cậu ta ngồi bên kia có thể là bởi vì Chúc Tinh Dao, tớ thấy hình như cậu ta thích cậu ấy…”

Không phải hình như.

Lục Tễ chính là thích Chúc Tinh Dao.

Giang Đồ mặt không biểu lộ cảm xúc gì thu hồi ánh mắt, bê khay cơm xoay người đi.

Buổi chiều, Lâm Giai Ngữ trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy Lục Tễ đang xoát lại đề thi, Lục Tễ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cô, lười biếng hỏi: “Không nghĩ đến cậu và Giang Đồ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu cũng sống ở ngõ Hà Tây à?”

Lâm Giai Ngữ có chút hiểu biết đối với Lục Tễ, dù sao cũng là người có tiếng tăm trong trường học, là nam thần trong mắt nữ sinh, cô nói thật lòng: “Ừ, cùng một khu dân cư, nhưng nhà tớ không đến nỗi nghèo như vậy….”

Lục Tễ có hơi sửng sốt, cười hỏi: “Vậy làm sao cậu quen biết với Chúc Tinh Dao?”

Lâm Giai Ngữ liền đem chuyện mua mắt kính cho Giang Đồ nói ra, Lục Tễ yên lặng xoay xoay cây bút, hóa ra cặp kính mắt của Giang Đồ do Chúc Tinh Dao lựa chọn.

Sáng sớm thứ năm, học sinh tham gia dự thi Vật Lý được nghỉ học.

Tiết tự đọc vào sáng thứ sáu, Chúc Tinh Dao lật sách giáo khoa tiếng Anh bên trong nhìn thấy một phong thư có phong cách tinh tế thì hơi sững sờ, cô kéo kéo Lê Tây Tây, Lê Tây Tây nhìn qua, nhỏ giọng: “Oa, thư tình thứ sáu hàng tuần của bạn học J lại tới nữa rồi.”

Chúc Tinh Dao cảm thấy chữ viết bạn học J so với học kỳ đẹp hơn một chút, cô có hơi nghi hoặc: “Cậu ta đều không có ở trường học, cậu nói xem rốt cuộc là do ai đưa thư giúp cậu ta?”

Lê Tây Tây không cho là đúng: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, bình thường cậu có từng nhìn thấy người nào nhét đồ vật vào bàn học của cậu không? Không có đúng không, nhưng mà mỗi ngày có thể nhìn thấy thư từ với đồ ăn. Nhân duyên Lục Tễ tốt như vậy, nhờ người ta buổi sáng hoặc sau khi tan học nhân lúc không có ai nhét thư vào, không phải rất đơn giản sao?”

Nói cũng phải. Chúc Tinh Dao lấy phong thư nhét vào cặp sách.

Giang Đồ khoát tay lên trước cửa sổ, nhìn cô kéo khóa lại, tay trái xoay bút, cúi đầu học thuộc từ đơn. Thực ra cậu rất tò mò, những bức thư và thiệp chúc mừng kia cuối cùng bị cô xử lý như thế nào? Là mang về nhà vứt đi hay sao?

Hay là bởi vì hình vẽ bên trên mà giữ gìn?

Cậu gom nhặt những tấm thiệp chúc mừng và phong thư không dễ dàng, mặc kệ như thế nào, cậu không hy vọng những lá thư kia không bị ném đi.

Giờ họp lớp buổi chiều, Tào Thư Tuấn chỉ định các chức vụ còn lại và đại biểu môn học, đại biểu môn Vật Lý quyết định Giang Đồ, Giang Đồ nhíu mày, đứng lên nói: “Dạ xin lỗi, em không có thời gian, vẫn nên để cho Chúc Tinh Dao làm đi ạ.”

Chúc Tinh Dao: “….”

Cô không nhịn được mà quay đầu lại nhìn cậu.

Giang Đồ cúi đầu, rủ mắt xuống nhìn cô, thấp giọng nói: “Có thể không?”

Cậu rõ ràng là đang nhờ vả người khác, âm thanh vẫn lạnh nhạt như thế, Chúc Tinh Dao chớp mắt, bất đắc dĩ nói: “Được thôi.”

Sau khi tan học, Giang Đồ không có vội vàng rời đi, bảy giờ tối cậu mới đi làm ở cửa hàng thịt nướng của anh Lương, bây giờ còn có chút thời gian, dứt khoát lấy môn Vật lý và vở bài tập làm xong rồi mới đi về. Ngay cả cặp sách cũng không mang về, đạp xe ra khỏi trường, bất ngờ nhìn thấy Chúc Tinh Dao đứng ở chỗ cũ chờ xe, còn cầm điện thoại di dộng lên nhìn một chút.

Bố mẹ cô và tài xe còn chưa đến đón?

Cậu dừng lại sau lưng cô, Chúc Tinh Dao quay đầu, nhìn cậu nở nụ cười: “Cậu còn chưa về sao?”

Giang Đồ “ừm” một tiếng, dừng lại, hỏi: “Người trong nhà cậu vẫn chưa tới à?”

Vừa dứt lời.

Điện thoại di dộng của cô liền vang lên.

Chúc Tinh Dao nhấn nút nghe, lúc nói thỉnh thoảng nhìn Giang Đồ: “Mẹ…..vậy mẹ tranh thủ đi làm đi ạ, tự con trở về là được…Con đã lớn rồi mà, không có chuyện gì đâu, mẹ cứ làm việc đi…” Cô cúp điện thoại, nhìn về Giang Đồ, mới trả lời câu hỏi kia của cậu: “Trong nhà chú Lưu có việc, đoán chừng một hai tháng này cũng không cách nào đến đón tớ, bố mẹ tớ thường xuyên tăng ca, hừm, cậu nhìn thấy đó, tớ bị mẹ cho leo cây rồi.”

Chúc Vân Bình nói muốn tìm tài xế thời vụ tạm thời thay thế cho lão Lưu, lão Lưu vừa xin nghỉ hôm nay, chưa tìm được tài xế thích hợp.

Đinh Du luôn luôn bận bịu, có đôi khi không thể ra khỏi phòng cấp cứu, cô xem như đã quen rồi.

Giang Đồ nhìn thẳng vào cô: “Vậy cậu trở về như thế nào?”

Học sinh cũng đã về gần hết, cổng trường có chút vắng vẻ, nhà cô cũng không có người, Chúc Tinh Dao đột nhiên rất không muốn về nhà, cô lắc đầu một cái: “Tớ đến quảng trường bên kia, đến phòng tập luyện đàn.”

Giang Đồ có hơi trầm mặc, chân đang chống lên mặt đất thu về: “Tớ cũng đi bên kia, cậu…”

Cậu dừng lại, nhìn cô không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chúc Tinh Dao lại chớp mắt, trước tiên hỏi: “Cậu chở tớ à?”

Giang Đồ: “….”

Cậu nghiêng đầu liếc nhìn yên xe đạp phía sau, cậu chỉ chở mỗi Giang Lộ, hơn nữa chiếc xe đạp này hơi cũ, cậụ bóp chặt tay cầm xe đạp, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô: “Cậu chắc chắn chứ? Xe đạp hơi cứng, có lẽ sẽ không thoải mái đâu.”

Chúc Tinh Dao biết ngay cậu do dự vì chuyện này, cô đi tới, trực tiếp nghiêng người ngồi yên sau xe đạp, ngẩng đầu nhìn cậu: “Đi thôi, xe đạp của Lê Tây Tây tớ đã ngồi qua, kỹ thuật lái xe của cậu ổn hơn cậu ấy nhiều.”

Giang Đồ chầm chậm quay đầu, rủ mắt xuống, cúi đầu nói: “Vậy cậu ngồi cho chắc.”

Chúc Tinh Dao mỉm cười: “Được.”

Giang Đồ đạp xe ra ngoài, trọng tâm Chúc Tinh Dao không ổn định, theo bản năng nắm lấy góc áo của cậu, đầu ngón tay đụng phải eo của cậu, cậu bỗng nhiên dừng xe lại, Chúc Tinh Dao đột nhiên không chuẩn bị kịp khiến trán đập lên lưng cậu, khiến cô có hơi choáng váng: “Giang Đồ, lưng cậu cứng quá, sao cậu dừng xe đột ngột vậy?”

Giang Đồ mím chặt môi, cúi đầu nhìn trên eo của cậu, ngón tay trắng nõn của cô gái đang nắm chặt quần áo của cậu, yết hầu cậu lăn lộn lên xuống: “Không có gì.”

Lần nữa đạp xe chạy nhanh ra ngoài.

Lúc này mặt trời vừa mới xuống núi không lâu, một vệt ráng đỏ ánh lên chân trời, khi Giang Đồ đạp xe lên cầu lớn, Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn mặt sông và chân trời, bỗng nhiên bị những áng mây xán lạn chiếu vào mắt, mới hoảng hốt phản ứng lại.

Cô ngồi ở trên yên sau xe đạp của một nam sinh như vậy, là lần đầu tiên.

Hai người đều mặc đồng phục, gương mặt đẹp đẽ, ít nhiều gì vẫn làm người khác chú ý.

Cũng may Giang Đồ đạp xe rất nhanh, nhanh chóng đã đến quảng trường, Giang Đồ dừng lại trước cửa hàng thịt nướng của anh Lương, cậu chống chân lên mặt đất, quay đầu nhìn cô: “Cậu ăn thịt nướng không?”

Chúc Tinh Dao mang theo vài phần hiếu kỳ đi theo phía sau Giang Đồ, cô nhìn cậu khóa xe đạp bên cạnh cửa hàng thịt nướng, ngẩng đầu nhìn thoáng bảng hiệu màu đỏ thẫm: “Cửa hàng thịt nướng anh Lương”, quán này cô cùng Lê Tây Tây đã tới ăn qua rồi.

Cậu đứng dậy, cúi đầu nhìn cô: “Đi thôi.”

Cô đi theo phía sau cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu làm thêm trong quán này à?”

C4u nhỏ giọng “ừm” một tiếng.

Lúc này là vừa vặn giờ ăn cơm, hơn nữa lại là thứ sáu, trong cửa hàng không ít người, hai người vừa bước vào cửa tiệm một luồng khí nóng ập đến, Lương Thành đang tiếp đón khách hàng, nhìn thấy Chúc Tinh Dao đi phía sau Giang Đồ, đôi mắt trừng lớn: “Ôi chết tiệt!”

Không chỉ có Lương Thành, ngay cả nhân viên trong quán kinh ngạc nhìn về phía Giang Đồ.

Ánh mắt Giang Đồ tìm tòi trong cửa hàng một hồi, quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao: “Ngồi bên kia, có được không?”

Một bàn hai người sát cửa sổ, được quầy chắn một nửa, tương đối yên tĩnh, tinh thần Chúc Tinh Dao chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười ấm áp: “Được, ngồi chỗ nào cũng được.”

Giang Đồ dẫn cô đến, Lương Thành đứng cạnh quầy nhướng mày, với gương mặt đầy biểu cảm: “Nhóc con cậu thông suốt đấy.”

Thần sắc cậu hơi ngừng lại, đi đến bên kia giải thích một câu: “Bạn học của em, tiện đường đưa cậu ấy theo một đoạn.”

Lương Thành liếc mắt nhìn Chúc Tinh Dao rất xinh đẹp, cảm thấy có ba phần quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được đã gặp nhau ở nơi nào, anh ta cười ha hả nói với cô: “Ngoại trừ em gái Tiểu Lâm, đây là lần đầu tiên cái tên nhóc này dẫn bạn học tới đây đó.”

Em gái Tiểu Lâm chắc hẳn là Lâm Giai Ngữ.

Chúc Tinh Dao cảm thấy Giang Đồ với Lương Thành hình như rất thân thiết, cô nở nụ cười: “Thật ạ? Vậy em rất vinh hạnh.”

Giang Đồ rũ mắt nhìn cô, không biết cô vinh hạnh cái gì?

Lương Thành cười vỗ vỗ vai cậu, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói: “Trước tiên cậu dẫn người ta tới ngồi đi, không cần vội vàng ra sau bếp, ăn no rồi làm sau.” Nói xong lập tức đẩy người ra phía trước.

Sau khi Giang Đồ dẫn Chúc Tinh Dao qua chỗ ngồi, hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì? Tớ đi lấy.” Cậu dừng lại: “Cứ xem như nhận tội việc đẩy chức vụ đại biểu môn Vật Lý cho cậu, tớ mời cậu ăn.”

Chúc Tinh Dao có hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Đó chỉ là việc nhỏ thôi…”

“Đối với tớ mà nói là chuyện phiền toái, cậu giúp tớ một việc lớn.”

“…”

Chúc Tinh Dao không biết từ chối như nào, cô vẫn cảm thấy từ chối Giang Đồ là một chuyện rất khó khăn, cậu nghèo như thế, còn muốn mời cô ăn thịt nướng…

Giang Đồ đưa thực đơn mở ra đặt trước mặt cô: “Chỗ này có thịt bò rất tươi, nếu cậu không biết chọn gì thì để tớ đi lấy là được, đồ ăn ở đây không đắt, cậu ăn không mất bao nhiêu tiền.”

“…”

Chúc Tinh Dao bị nghẹn lại, nâng má quay qua quay lại, bỗng nhiên đóng thực đơn lại, đặt trước mặt cậu: “Cậu tùy ý lấy cho tớ đi, tớ không ăn thịt ba chỉ…cũng không ăn nội tạng, cũng không cần lấy rau thơm.”

Giang Đồ ghi nhớ: “Được.”

Cậu nhanh chóng đứng dậy đi ra sau bếp, cầm khay chọn nguyên liệu cho cô gái kén ăn kia, Lương Thành tranh thủ đi theo vào, đứng bên cạnh cười nhìn cậu: “Thật sự chỉ là bạn học à? Nhìn xinh đẹp như vậy, cậu không có chút cảm giác nào sao?”

Giang Đồ cầm một khay thịt bò tươi, quay đầu nhìn anh ta: “Chỉ là bạn học thôi, anh đừng đoán mò.”

Lương Thành thấy sắc mặt cậu bình tĩnh, chậc một tiếng: “Tên nhóc này thật là…tuổi này thích cô gái nào thì đó mới gọi là bình thường, đừng quá vô vị, cô gái nhỏ không thích nhàm chán như thế đâu.”

Giang Đồ dừng một chút, đột nhiên nhớ tới Lục Tễ, cậu không lên tiếng, lấy không ít đồ ăn.

Lúc cậu xoay người, Lương Thành suy nghĩ nói thầm một câu: “Anh luôn cảm thấy cô bé này nhìn rất quen mắt, chỉ là không nhớ đã gặp nhau ở đâu…”

Giang Đồ biết anh ấy tại sao thấy quen, chẳng qua cậu không nhắc nhở, mang đồ ăn xoay người đi ra ngoài.

Chúc Tinh Dao cúi đầu gửi tin nhắn cho Lê Tây Tây, ngẩng đầu thấy cậu, nở nụ cười: “Tớ nói với Lê Tây Tây tớ tới chỗ này ăn thịt nướng, nếu không phải cậu ấy đã về đến nhà, nhất định muốn chạy đến ngay…Tớ có thể nói với cậu ấy là cậu làm thêm ở đây không?”

“Tùy cậu.” Giang Đồ ngồi xuống đối diện cô, đốt lửa than, đem từng miếng thịt được ướp rất ngon đặt lên trên: “Đây cũng không phải bí mật gì, chỗ này thường xuyên có học sinh Nhất Trung đến đây ăn thịt nướng.”

Chúc Tinh Dao nói: “Tớ và Lê Tây Tây đã tới nơi này, nhưng mà không nhìn thấy cậu.”

Giang Đồ không nghĩ rằng cô đã từng tới đây, ngẩng đầu nhìn cô: “Hình như tớ ở sau bếp.”

Miếng thịt xì xèo chảy ra dầu mỡ, hương thơm tỏa ra, Chúc Tinh Dao ngửi thôi liền cảm thấy đói bụng, cô nhìn Giang Đồ nướng thịt thuần thục, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt nhìn thoáng qua thời gian kinh doanh được in trên cửa sổ thủy tinh:

Buổi chiều 17:00 – Rạng sáng 05:00.

Cô đột nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn cậu: “Cho nên, cậu đến đây làm việc, là làm thẳng cho đến buổi sáng sớm?”

Giang Đồ nướng thịt bò chín đến tám phần rồi đặt vào trong khay màu trắng, đưa tới trước mặt cô: “Ừ, có thể ăn rồi.”

Chẳng trách…

Chẳng trách có đôi khi cậu sẽ nằm sấp lên bàn ngủ cả một buổi sáng, hóa ra là như vậy.

Chúc Tinh Dao nhìn chằm chằm hình dáng thiếu niên sạch sẽ rạng rỡ, im lặng không lên tiếng gắp một miếng thịt lên, đôi mắt phát sáng: “Ngon quá, ngon hơn nhiều so với lần trước tớ với Lê Tây Tây tự nướng, cậu nướng như thế nào…”

“Nước sốt đều đã được điều chỉnh nên không cần nêm quá nhiều gia vị là được.” Giang Đồ đoán được khẩu vị cô tương đối nhạt, khi nướng không bỏ quá nhiều gia vị, cậu nhìn ánh mắt cô mang theo vui mừng, khóe miệng cong lên mang theo ý cười: “Cũng có thể các cậu nướng quá chín.”

“Thảo nào….” Chúc Tinh Dao nhìn động tác của Giang Đồ, cũng cầm lấy đũa gắp vài miếng thịt thả trên vỉ nướng:”Lần trước Tây Tây cho một loạt tương quét lên, ăn vào trong miệng đều là nước sốt thôi.”

Một lát sau, cô đặt miếng thịt mà mình nướng bỏ vào chén của cậu.

Động tác Giang Đồ dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Chúc Tinh Dao cười: “Cậu thử một chút xem, tớ nướng ăn có ngon không.”

HẾT CHƯƠNG 19.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN