Chờ Ánh Sao Rơi - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Chờ Ánh Sao Rơi


Chương 20


Cửa hàng thịt nướng dù sao cũng có chút khói, mắt kính Giang Đồ bị phủ một màng sương mù, cậu cách tầng sương kia nhìn thiếu nữ trước mặt, cúi đầu cầm lấy chiếc đũa.

Một lát sau, cậu hình như nhớ tới cái gì đó liền đứng dậy.

Lúc trở lại, cầm trong tay một bình sữa đậu được cắm ống hút sẵn, đặt trước mặt cô.

Chúc Tinh Dao có hơi ngạc nhiên, nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Mãi cho đến 7 giờ 30, Giang Đồ đứng lên, Chúc Tinh Dao mới phát hiện cậu dường như không ăn nhiều lắm, chỉ có mình cô ăn no căng bụng.

Giang Đồ tháo kính xuống, cúi đầu lấy khăn giấy lau đi lớp sương mờ, nâng mắt nhìn cô:  “Buổi tối cậu về như thế nào?”

Chúc Tinh Dao cầm cặp sách đứng lên: “Mẹ tớ xong việc sẽ đến đón.”

“Vậy thì tốt.” Cậu gật đầu một cái, kéo ghế ra: “Tớ dẫn cậu ra ngoài.”

Giang Đồ dẫn người ra trước cửa, trầm mặc nhìn cô đi xa, mới xoay người trở về thay quần áo, đi vào phía sau bếp.

Hơn 10 giờ tối, Chúc Tinh Dao lên xe Đinh Du, vừa mới ngồi xuống Đinh Du liền sáp người lại ngửi thấy: “Trên người con làm sao có mùi dầu khói vậy? Đi ăn cái gì rồi à?”

Mũi Đinh Du vô cùng thính, Chúc Tinh Dao chịu phục không được: “Buổi tối con cùng bạn học ăn thịt nướng.”

Đinh Du nhíu mày: “Mẹ hỏi, cùng bạn học nào thế?”

Chúc Tinh Dao cúi đầu thắt dây an toàn, nhỏ giọng nói: “Là…Tây Tây ạ.”

“Hai người các con cũng thật sự có duyên, lại được chia cùng một lớp.” Đinh Du lái xe ra ngoài: “Cô bé kia làm sao về nhà?”

“Cậu ấy gọi xe ạ.”

Chúc Tinh Dao nói dối không chớp mắt.

Cô tựa lưng vào ghế, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra, mở mục tin nhắn, gửi tin nhắn cho Giang Đồ: “Đồ ca, tớ về nhà rồi, cảm ơn về món thịt nướng hôm nay.” Suy nghĩ một chút, viết thêm một câu: “Thiên tương hàng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí.”*

(*) “Thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt”天將降大任於斯人也,必先苦其心志, 勞其筋骨: Trích từ câu nói của Mảnh Tử trong |Cáo Tử hạ 告子下|: Có nghĩa là Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt.

Đây là tin nhắn đầu tiên của hai người.

Mấy phút sau.

Giang Đồ đứng ở cửa sau cửa hàng thịt nướng, nhìn chăm chú điện thoại có hơi sững sờ, một lát sau mới ấn bàn phím trả lời tin nhắn: “Ừm.”

Cậu cất điện thoại vào túi quần, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao, nghĩ thầm thật ra cũng không có việc gì quá đau khổ cả.

Buổi tối, Chúc Tinh Dao ở trong phòng tắm lăn qua lăn lại gội đầu rất lâu, sấy khô tóc, lúc nằm ở trên giường xem thời gian đã 12 giờ, cô đột nhiên nhớ tới Giang Đồ, bây giờ cậu ấy vẫn còn đang làm việc, chắc là rất bận nhỉ?

Buổi sáng thứ hai đi học, Chúc Tinh Dao vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Hạ Cẩn bước xuống từ chiếc xe con màu ô tô màu ở phía sau, hai người mặt đối mặt, cô cười: “Chào buổi sáng.”

Hạ Cẩn cũng nở nụ cười: “Chào buổi sáng.”

Hai người học cùng lớp đã mấy ngày, nhưng chưa từng nói với nhau được mấy câu, đúng như lời Lê Tây Tây nói “Một núi không thể có hai hổ”, Chúc Tinh Dao cảm thấy Hạ Cẩn không thích cô, cô chào hỏi xong thì không nói gì nữa, đi qua trước mặt cô ấy.

Hạ Cẩn ở sau lưng cô, bỗng nhiên nói: “Chúc Tinh Dao, cậu và Giang Đồ đang yêu nhau sao?”

Chúc Tinh Dao đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn cô ấy: “Tại sao cậu lại nói như vậy?”

Hạ Cẩn nhẹ nhàng đi tới, nhướng mày: “Chạng vạng hôm thứ sáu xe nhà tớ chạy ngang qua cầu lớn, tớ nhìn thấy cậu ngồi yên sau xe đạp của Giang Đồ..” Khi đó cô còn cố ý nói tài xế giảm tốc độ, sợ chính mình nhìn lầm.

Chúc Tinh Dao không nghĩ tới sẽ bị người khác nhìn thấy, cô giải thích: “Hôm đó nhà tớ không có đến đón tớ được, vừa vặn ở trước cổng trường tình cờ gặp được Giang Đồ. Cậu ấy cũng đi qua quảng trường bên kia, tiện đường chở tớ một đoạn.”

“Chỉ như vậy thôi à?” Hạ Cẩn không tin cho lắm.

“Chỉ như vậy, cậu đừng nói lung tung.” Khi Chúc Tinh Dao không cười hiện ra gương mặt nghiêm túc và lạnh lùng: “Sắp tới giờ tự đọc rồi. Đi nhanh thôi.”

Đi vào lớp học, Chúc Tinh Dao nhìn thấy Giang Đồ đã ngồi ngay ngắn tại chỗ, đang làm bù bài tập.

Đinh Hạng ở bên cạnh cũng đang liều mạng chép bài, Lê Tây Tây đang cười nhạo cậu ta: “Đinh Hương Hoa, cậu có thể tự mình làm bài tập trong đời này được không?”

Tốc độ tay Đinh Hạng rất nhanh: “Phí lời! Khẳng định từng làm rồi nha!”

Chúc Tinh Dao đi đến trước bàn, Giang Đồ ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, cô mím môi, không biết có nên nói trước cho cậu biết hay không, ngộ nhỡ Hạ Cẩn nói ra thì sao? Cũng để cho cậu còn có chuẩn bị tâm lý?

Dù sao, cô bị nói nhiều rồi, cô không sợ mấy điều này.

Nhưng Giang Đồ không giống, hình như cậu chưa từng có tai tiếng nào.

Giang Đồ đưa mắt lên, nhìn mặt cô: “Làm sao vậy?”

Trước đây Chúc Tinh Dao cho rằng quan hệ giữa Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ rất thân thiết, hai người khẳng định có gì đó, nhưng sau khi ở chung nhiều hơn, phát hiện thái độ của Giang Đồ đối với người khác chỉ có hai loại là thân và không thân, người quen cậu ấy sẽ nói nhiều hơn mấy câu, chiếu cố và giúp đỡ trong phạm vi cho phép, cậu ấy đều sẽ không từ chối.

Còn không quen, đến ánh mắt cũng chẳng muốn nhìn người ta một cái.

Vô cùng lạnh lùng, cũng hết sức tàn khốc.

Lâm Giai Ngữ với cậu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quen thuộc không thể quen thuộc hơn, còn cô và Lê Tây Tây, bao gồm cả Đinh Hạng…

Chắc là cũng được quy nạp vào trong phạm vi quen thuộc của cậu, cho nên, cậu mới có thể chủ động quan tâm và hỏi thăm, bằng không thì…Đồ ca vừa lạnh lùng vừa tàn khốc còn lâu mới thèm để ý đến mày! Đồ ca nghe được những scandal kia phỏng chừng lông mày sẽ không nhíu lấy một cái, rồi đưa ra một câu đánh giá nhàm chán.

Chúc Tinh Dao cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình, cô nhịn cười không được: “Không có chuyện gì.”

Giang Đồ bị cô cười không thể giải thích được, cô ngồi xuống chỗ ngay ngắn, cậu nhìn đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa của cô, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Chúc Tinh Dao cho rằng Hạ Cẩn cũng không phải loại người hay khua môi múa mép, đã giải thích rõ ràng, cậu ấy chắc sẽ không nói lung tung, cho dù có nói ra thì người khác cũng không nhất định sẽ tin.

Đúng là Hạ Cẩn có chút hiếu kỳ về Giang Đồ, trước đây cô học lớp 15, nghe nói qua khối Mười có một nam sinh nhà xảy ra chuyện phải nghỉ học hơn một tháng rồi mới đến trường lại, trong nhà thiếu nợ rất nhiều, ầm ĩ đến tận trường học, những chuyện này cô nghe một chút rồi thôi, lúc người khác chạy đi vây xem Giang Đồ, cô còn chưa qua đó xem lần nào, nghĩ thầm chắc là một tên nhóc nghèo, có gì mà đáng xem chứ?

Được phân tới lớp Một, cô mới phát hiện có một nam sinh cao gầy mạnh mẽ rắn rỏi, làn da trắng lạnh, còn đeo kính mắt, nam sinh này vừa cô độc vừa lạnh lùng, lần đầu tiên nhìn sang đã biết không dễ ở chung, nhưng ở trong đám nam sinh lại rất chói mắt, lúc này cô mới biết, cậu chính là Giang Đồ.

Cô cẩn thận quan sát hai ngày, phát hiện thái độ Giang Đồ đối với Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây gần như không khác nhau lắm, ngược lại còn nhìn thấy Lâm Giai Ngữ ở trên hành lang nói chuyện với Giang Đồ hai lần.

Hai người này dường như có mối quan hệ thân thiết hơn, cô càng thấy tò mò hơn.

Buổi chiều thứ tư, lớp 1 có tiết thể dục với lớp 2 và lớp 9, nhân lúc ủy viên thể dục đi mượn dụng cụ, các nữ sinh liền chạy đến dưới gốc cây hóng gió.

Chúc Tinh Dao nhìn thấy Lâm Giai Ngữ, cười gọi một tiếng: “Giai Ngữ.”

Lâm Giai Ngữ chuẩn bị chạy tới chỗ cô, còn chưa chạy đến đã bị Hạ Cẩn gọi: “Lâm Giai Ngữ.”

“Hả.” Lâm Giai Ngữ nhìn về cô ta, nở nụ cười: “Hạ Cẩn.”

Hai người trước đây cùng học một lớp, trong nhà Hạ Cẩn có tiền có thế, bên cạnh lúc nào cũng có các nam sinh nữ xinh bao quanh, Lâm Giai Ngữ bận bịu việc học còn bận đi phát tờ rơi làm thêm, mặc dù học cùng một lớp nhưng hai người hoàn toàn là hai vòng tròn, bình thường rất ít nói chuyện.

Lâm Giai Ngữ ban đầu cho rằng Hạ Cẩn chỉ là tâm huyết dâng trào nên muốn chào hỏi cô, cho nên cô mới trả lời một tiếng rồi đi về phía Chúc Tinh Dao.

Hạ Cẩn có chút mất hứng, cau mày nói: “Tớ gọi cậu mà, tại sao cậu không để ý tới tớ vậy?”

“Tớ cho là cậu chỉ muốn chào với tớ thôi.” Lâm Giai Ngữ vội vàng giải thích, đưa tay cào cào quần áo, rồi mới đi đến trước mặt cô ấy: “Cậu gọi tớ có chuyện gì sao?”

Hạ Cẩn liếc mắt nhìn Chúc Tinh Dao, rồi nói: “Tớ muốn hỏi cậu, cậu và Giang Đồ có quen biết nhau à?”

Lâm Giai Ngữ có hơi sửng sốt, gật đầu: “Ừ, bọn tớ từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”

Hóa ra là như vậy à.

Hạ Cẩn cười: “Không có gì, tớ nhìn thấy cậu với cậu ấy nói chuyện, có chút tò mò.”

Tò mò cái gì cơ?

Chúc Tinh Dao theo bản năng nhớ tới chuyện ngày hôm đó, cô nhìn qua Hạ Cẩn một chút, lại nhìn Lâm Giai Ngữ, cô luôn cảm thấy Hạ Cẩn tò mò không phải chuyện tốt đẹp gì, Lê Tây Tây liếc mắt nhìn về phòng dụng cụ, hừ nhẹ: “Mỗi lần đến tiết thể dục Trương Thịnh đều bắt Đồ ca đi lấy dụng cụ, trả thù cá nhân mà.”

“Lần trước cậu có nói, hai người bọn họ thiếu chút nữa đánh nhau sao?” Lâm Giai Ngư lần trước chỉ nghe được một chút, cô biết nhân duyên Giang Đồ không được tốt lắm, nhưng mà cũng không đến mức đánh nhau: “Là ai động thủ trước vậy?”

Lê Tây Tây nói: “Tớ khẳng định là Trương Thịnh đấy.”

Hạ Cẩn lại tò mò, ánh mắt nhìn tới: “Không nghĩ tới Giang Đồ và Trương Thịnh còn từng đánh nhau đó? Tại sao vậy?”

Giang Đồ với Trương Thịnh không hợp tính nhau từ khi bắt đầu lớp Mười, đến bây giờ cũng không hòa hoãn là bao, nếu không phải Giang Đồ rất bình tĩnh, hai người đã sớm đánh nhau 800 hiệp rồi, trước đây có một nữ sinh lớp 7 nói:”À, hình như bởi vì Chúc Tinh Dao…”

Lê Tây Tây phản bác: “Không đúng, bởi vì Trương Thịnh nói muốn cho hai ngàn tệ để đổi chỗ ngồi với Giang Đồ, Giang Đồ không đổi, sau đó hai người liền đánh nhau một trận…..là Trương Thịnh cầm tiền sỉ nhục người ta, phải không?”

Chúc Tinh Dao gật đầu: “Đúng thế.”

Nữ sinh nhỏ giọng thầm thì: “Vậy cũng xem như do cậu rồi, Trương Thịnh muốn đổi chỗ ngồi bởi vì cậu mà.”

Nhưng cái này là hai ý khác nhau chứ?

Hạ Cẩn lại có chút quái gở, nói: “Quả nhiên là nữ thần nhỉ, bởi vì một chỗ ngồi thôi cũng có thể làm cho hai nam sinh đánh nhau.”

Chúc Tinh Dao cau mày: “Đã nói rồi không phải bởi vì tớ mới đánh nhau, là Trương Thịnh khiêu khích người ta trước.” Cô dừng lại: “Hơn nữa Giang Đồ cũng không muốn đánh nhau, chuyện này cũng trôi qua rất lâu rồi, bây giờ nói đến cũng không thú vị mấy.”

“Các em nữ sinh đang hóng mát dưới gốc cây đừng lười biếng nữa, đều qua đấy hết cho thầy!”

Thầy dạy thể dục chống eo quát to.

Các ban ủy viên thể dục đã dẫn theo vài nam sinh mang dụng cụ đến, Chúc Tinh Dao cùng đám người Lê Tây Tây đi tới, Trương Thịnh vội vàng đưa cây vợt tennis tới: “Cho cậu, lúc nãy cậu có nói muốn đánh tennis có phải không?”

Hạ Cẩn nói: “Tớ cũng muốn đánh tennis, sao cậu chỉ có cầm một bộ vợt tennis vậy?”

Chúc Tinh Dao liếc nhìn cô ấy một cái: “Vậy cậu cầm đi.”

Cô đi qua Hạ Cẩn, hướng về Giang Đồ, trong tay Giang Đồ cầm vợt cầu lông và quả bóng chuyền, cậu thả xuống trước mặt cô: “Cậu muốn chơi cái này sao?”

“Ừm.”

Giang Đồ đưa vợt cầu lông cho cô, thấp giọng nói: “Cậu muốn chơi tennis bên kia vẫn còn đấy.”

Cậu lại đi mượn.

Chúc Tinh Dao nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, lấy cái này cũng được. Dù sao cũng nhân tiện chơi một hồi cho đến hết tiết.”

Giang Đồ không biết tại sao cô không vui, có điều chắc chắn không phải vì vợt tennis, cậu nhìn cô và Lê Tây Tây đi về hướng sân cầu lông, liền quay người chạy về sân điền kinh.

Sân cầu lông và sân bóng chuyền nằm cạnh nhau, đều ở phía trên sân điền kinh, Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây đánh vài hiệp, liền đem vợt cầu lông đưa cho các bạn khác, cô và Lê Tây Tây cùng nhau ngồi ở trên bậc thang, hai người nhìn sân điền kinh, Giang Đồ vẫn còn đang chạy bộ.

Chúc Tinh Dao nhìn về phía Lâm Giai Ngữ: “Giang Đồ trước đây học cấp hai cũng không có chơi bóng sao?”

Lâm Giai Ngữ cười: “Có chứ, cậu ấy chơi bóng rổ rất giỏi, có nhiều nữ sinh đều đến xem cậu ấy chơi bóng lắm đấy.”

Chúc Tinh Dao nói thầm: “Thật sao? Hình như tớ chưa từng thấy cậu ấy chơi bóng lần nào?”

“Hiện tại……cậu ấy tan học liền đi làm ngay, không có thời gian.”

Chúc Tinh Dao lại hỏi: “Cậu ấy còn đi làm thêm ở nơi nào nữa không?”

“Cậu ấy làm tất cả mọi thứ, cửa hàng thịt nướng, quán bar, tiệm net cũng làm qua rồi…..nơi nào cần gấp thì đi làm nơi đó.” Lâm Giai Ngữ thở dài, cô nhìn về Chúc Tinh Dao: “Có phải cậu cảm thấy cậu ấy quá vất vả không?”

Chúc Tinh Dao nhìn về hình dáng thiếu niên trầm mặc chạy bộ trên sân điền kinh, cô không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà cậu lại có thể đảm đương nhiều việc đến vậy, nghĩ đến đều cảm thấy có chút nghẹt thở.

Giang Đồ chạy xong 3000m, bước chân chậm lại, nhìn sang hướng bên này.

Ánh mắt Chúc Tinh Dao với cậu chạm nhau, cô cúi đầu ôm lấy đầu gối, nhỏ giọng trả lời Lâm Giai Ngữ: “Ừ, nhưng mà dường như Giang Đồ làm việc gì cũng đều giỏi.”

Lâm Giai Ngữ suy nghĩ một chút: “Hình như là vậy, vừa đi làm, chăm sóc em trai vừa tranh thủ làm bài tập…. Mọi thứ đều có thể làm được!”

Lê Tây Tây bổ sung: “Lớn lên cũng đẹp trai nữa!”

Lâm Giai Ngữ bĩu môi, nói thầm một câu: “Chỉ là trong nhà quá nhiều chuyện phiền phức, do đó nhiều nữ sinh cũng không dám yêu thích cậu ấy.”

Tiết thể dục kết thúc, Chúc Tinh Dao từ nhà vệ sinh trở về, nhìn thấy trên bàn đặt một bình sữa đậu.

Cô đứng trước bàn, nhíu mày nhìn bình sữa đậu, đột nhiên có người nhẹ nhàng chạm vào gót chân cô, cô quay đầu lại, Giang Đồ đang nghiêng người dựa vào tường, không đeo kính, mới vừa chạy xong nên tóc trên trán có chút ướt, hơn nữa làn da trắng lạnh, làm nổi bật những sợi tóc kia cùng đôi mắt đặc biệt màu đen nhánh.

Cậu thấp giọng nói: “Tớ thuận tiện mua, không phải Trương Thịnh đâu, yên tâm uống đi nào.”

Chúc Tinh Dao có hơi ngạc nhiên, sau đỏ nở nụ cười ngọt ngào: “Càm ơn Đồ ca.”

Khóe miệng Giang Đồ khẽ cong lên.

Ở tổ một từ thứ hai đếm từ dưới lên, Hạ Cẩn nghiêng đầu, bị nụ cười của Giang Đồ làm chói mắt, cô ngẩn người, đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

Chạng vang tan học, Giang Đồ đến tiệm Internet trước tiên, kéo cậu nhóc Giang Lộ ra khỏi tiệm net, trở về ngõ Hà Tây, nhìn thấy Thư Nhàn đang đứng ở cửa nói chuyện cùng với Lâm Giai Ngữ, nói cái gì về cuộc thi Vật lý.

Giang Đồ dừng lại nhìn hai người bọn họ, xoay người đi vào nhà.

Giang Lộ chạy tới: “Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy ạ?”

Lâm Giai Ngữ không biết Giang Đồ có phải đang không vui hay không, lo lắng nhìn xung quanh, Thư Nhàn thở dài: “Không có chuyện gì đâu, Tiểu Đồ về nhà chuyện gì cũng không nói với cô cả, cô chỉ có thể hỏi cháu một chút, bằng không thì cũng không biết tình hình ở trường học như thế nào?”

Lâm Giai Ngữ thầm nghĩ, nếu như cậu ấy về nhà chuyện gì cũng kể hết, thế mới kì quái.

Thư Nhàn trở về nhà, Giang Đồ đã nấu cơm xong, bà đi vào nhà bếp, ngẩng đầu nhìn thấy đứa con trai cao hơn 1m8: “Bây giờ đăng ký…..vẫn còn kịp không? Mẹ nghe nói tham gia cuộc thi này có thể được cử đi học Thanh Hoa Bắc Đại…”

Giang Đồ nói: “Không còn kịp đâu ạ.”

Thư Nhàn im lặng vài giây, mới nói: “Con nên tham gia, mẹ và Tiểu Lộ không có việc gì đâu.”

Giang Đồ lau sạch nước trên tay, lạnh nhạt nói: “Nói thì đơn giản, mẹ có thể giấu tiền kỹ càng không cho Giang Cẩm Huy lấy được à? Hay là lúc đó bị đánh là có thể đánh lại được ông ta? Cho nên đều không làm được gì đâu.” Cậu dừng lại, âm thanh càng lạnh hơn: “Thôi đừng nói nữa ạ, Thanh Hoa Bắc Đại con sẽ tự mình thi đậu.”

Cậu xoay người đi ra ngoài, không ngờ vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy Giang Cẩm Huy, cậu đi thẳng về phòng, coi ông ta là không khí.

Giang Cẩm Huy cũng hiếm khi thấy về nhà sớm một lần, vừa nãy nghe thấy được hai câu, ông ta đi vào nhà bếp, nhìn về Thư Nhàn đang rửa ray: “Vừa nãy nó mới nói gì với bà? Có phải bà đồng ý cho nó thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, sau đó bảo bà ly hôn với tôi.”

HẾT CHƯƠNG 20.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN