Hai giờ trước, Tạ Đường hoàn hồn lại, mới biết mình đang ở bệnh viện. Miệngcô khô khốc.
Nếu có thể quay lại thời gian sớm hơn, nhất định có thể trở lại thời điểm ông bà ngoại chưa rời khỏi mình, vẫn còn có người đau cho mình. Nhưng cô bé vẫn cảm tạ trời xanh, cho bản thân một cơ hội trọng sinh làm lại từ đầu.
Năm mười lăm tuổi, chị gái nhìn trúng vòng cổ mà ông ngoại để lại cho Tạ Đường. cô ta muốn, nhưng mình không chịu cho. một lúc sau, chẳng may bị bạn của Tạ Khinh đẩy xuống nước, sau đó bị viêm phổi phát sốt, nhập viện.
Chẳng qua, cha mẹ không chịu nổi con gái cả làm nũng, vòng cổ ngọc thạch vẫn phải đưa cho chị ta.
Cửa bị đẩy ra, mẹ Tạ bước vào, vén rèm lên. Ngay lập tức có tia nắng chiếu vào. Lúc này đầu mẹ cô vẫn còn đen tuyền, không có nếp nhăn, đối xử với congái út cũng coi như là ôn hòa. Bà ta oán trách mà nhìn người vẫn im lặng ngồitrên giường, liếc mắt một cái:
” Đường Đường, sao còn làm nũng, chỉ là cảm mạo thôi, còn không mau đứng dậy? Aiz, lúc trước mẹ còn thấy con là đứa hiểu chuyện. Thế mà lần này lại dám ngỗ nghịch? không phải chỉ là một cục đá ông ngoại cho thôi sao, chị thích thì cho chị đi, mẹ cho con tiền, ra cửa hàng đá quý mua một cái bù lại là được rồi?”
Tay Tạ Đường đặt ở dưới chăn run lên, dùng sức nắm chặt.
Chỉ là cục đá thôi sao?
Đời trước bản thân cũng không biết ý nghĩa của khối ngọc thạch kia, lúc trước ông chỉ nói là do tổ tiên để lại, có thể phù hộ mình bình an khỏe mạnh, vui vẻ xinh đẹp… Lúc đấy cô chỉ cho rằng đấy là mong ước tốt đẹp của ông chúc mình thôi.
Nhưng sau này, từ lúc cướp được miếng ngọc thạch, Tạ Khinh từ một người chỉ được coi là khứu giác xuất chúng lập tức biến thành thiên tài có giác quan nhạy cảm. Ăn thứ gì hay hương vị gì đi nữa, ngay lập tức không thể quên được. Sau lại được bố mẹ cho sang học trường Le Cordon Bleu nổi tiếng nhất tại Pháp, mộng tưởng trở thành người có thể nấu ra mỹ thực làm kinh ngạc toàn thế giới, sáng tạo ra nhãn hiệu của riêng mình.
Thậm chí, ngay cả dung mạo cũng coi như thanh tú bậc trung cũng trổ mã càng thêm mỹ lệ động lòng người, da như ngưng chi*
( Da như ngưng chi: Dầu mỡ đông, ý chỉ da thịt trắng trẻo mịn màng)
Mà Tạ Đường, giống như bị vận mệnh chú định bị tước đoạt thứ tương tự, hơi thở đầy sức sống dần dần bị rút cạn Đời trước khi chết trên bàn phẫu thuật mới 25 tuổi nhưng lại hết sức tiều tụy, tóc xơ xác, khả năng hồi phục cũng kém đi, vài vết thương nhỏ trên tay cũng không thể khép lại.
Nếu nói thời điểm xảy ra việc biến chuyển từ khi nào, chắc chắn chính là trong khoảng khắc Tạ Khinh dứt vòng cổ ra khỏi cổ cô.
……
một đời này, cô bé muốn khỏe mạnh bình an mà sống, không cần đi trêu chọc Lục Trác nữa. Trận sóng thần nửa năm sau kia, mặc kệ anh ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng không có quan hệ gì đến mình hết.
Tạ Đường có thể không cần Lục Trác, nhưng cô nhất định sẽ đoạt lại sinh mệnh khỏe mạnh vốn có.
Cũng trong lúc đang thẫn thờ, mẹ cô – Trịnh Vĩnh Hoa đã rót nước đưa tới, ý bảo nhanh chóng uống rồi ngoan ngoãn ngủ một giấc.