Tuyệt Địa
Chương 17: Quyết chiến Kim Trảo Thử biến dị
“Kim Trảo Thử biến dị cấp hai?”
Trần Phi cẩn trọng lùi ra phía sau, thanh kiếm khi trước lấy được từ Bành Nhiên liền hiện ra trong tay, ánh mắt đề phòng hướng về Kim Trảo Thử đứng trên ụ đất cao.
Mãnh Kích cũng lập tức lấy liêm đao ra, thần sắc lo lắng nói. “Sư đệ, nhìn tình hình con Kim Trảo Thử biến dị này đang nhắm vào ta, ngươi nhân cơ hội trốn nhanh đi!”
Trần Phi kiên quyết lắc đầu. “Sư huynh đánh giá tiểu đệ thấp quá đấy! Ta sẽ ở lại cùng sư huynh đối phó nó.”
Tuy Mãnh Kích có ý tốt kêu Trần Phi đi trước, nhưng nếu Trần Phi làm như vậy thì hẳn trong lòng gã sẽ không tránh khỏi cảm thấy thất vọng.
Lúc này, nghe Trần Phi nói vậy thì mặt ngoài Mãnh Kích không biểu lộ gì nhưng trong nội tâm rất vui. Gã hào khí can vân hô to.
“Được, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ thiết lập kỷ lục vượt cấp tiêu diệt yêu thú. Ngươi nhớ cẩn thận!”
Theo Mãnh Kích âm thầm quan sát nãy giờ thì con Kim Trảo Thử này tuy là yêu thú cấp hai nhưng lại đang hơi suy yếu. Có vẻ như nó chỉ vừa tiến giai mới đây thôi, cảnh giới còn chưa ổn định.
Mãnh Kích đoán hoàn toàn chính xác. Con Kim Trảo Thử này chỉ mới đào hang ở đây mấy hôm, khi nãy nó vừa đột phá vách ngăn cấp một, tiến vào cấp hai, còn chưa kịp có thời gian tích lũy thì đã bị bọn họ làm phiền, buộc phải lao ra.
Yêu thú cấp hai, linh trí chưa mở ra, lại vừa đột phá lên một tầm cao mới nên con Kim Trảo Thử có chút ngông cuồng, chẳng những không chạy đi mà còn lưu lại muốn lấy mạng lũ người đáng ghét trước mặt này.
Vèo một cái, sau một lúc đánh giá con mồi, Kim Trảo Thử chớp động thân hình biến thành một cái bóng vàng mờ ảo phóng tới trước mặt Mãnh Kích, song trảo giang rộng ra hai bên rồi chộp mạnh vào đầu gã.
Vận tốc của Kim Trảo Thử rất nhanh, Mãnh Kích phải căng mắt chú tâm nhìn kỹ mới thấy được. Nghe âm thanh rít gào hai bên tai, thân hình Mãnh Kích liền trượt dài về sau cả thước tránh chiêu, đồng thời liêm đao sáng quắc trong tay bổ mạnh xuống Kim Trảo Thử.
Leng keng mấy tiếng, Kim Trảo Thử hụt chiêu cũng không thèm né tránh, một trảo giơ ngang đỡ thế chém tới của liêm đao. Chỉ thấy liêm đao vừa chạm vào trảo của nó lập tức bật ra, không gây được chút thương tích nào.
Liêm đao này của Mãnh Kích là Pháp Khí trung phẩm. Gã tiêu tốn rất nhiều điểm cống hiến mới đổi được, uy lực vô cùng, chém sắt như chém bùn, vậy mà lại bị trảo của con chuột kia nhẹ nhàng đánh văng.
“Yêu thú cấp hai quả nhiên khó chơi!”
Thần sắc Mãnh Kích rúng động, quát lên một tiếng, đôi chân theo một bộ pháp kỳ ảo di chuyển cực nhanh liền áp sát Kim Trảo Thử. Liêm đao lần nữa dồn lực đâm thẳng, nhắm vào phần ngực yêu thú.
Kim Trảo Thử tuy là yêu thú cấp hai nhưng cũng chỉ phần móng vuốt của nó đủ sự cứng rắn để chính diện so đọ với liêm đao. Còn lại những bộ vị khác trên cơ thể nó khá mạnh mẽ nhưng nếu để liêm đao đâm trúng thì không chết cũng bị thương.
Đối mặt thế đâm thần tốc của Mãnh Kích, Kim Trảo Thử cũng nhanh không kém, một trảo đưa lên che kín ngực, tiếp tục đánh văng liêm đao ra. Trảo còn lại nhân cơ hội Mãnh Kích đứng quá gần liền âm thầm móc từ dưới móc lên.
Phản ứng nhanh lẹ quá mức của Kim Trảo Thử khiến cho Mãnh Kích rơi vào thế bị động. Gã chỉ kịp lộn người ra sau tránh né, thân hình còn chưa trụ vững thì Kim Trảo Thử đã bật cao, song trảo từ trên vỗ mạnh xuống đầu.
Kỳ chiêu liên hoàn nhanh như chớp giật của Kim Trảo Thử cực kỳ lợi hại. Mãnh Kích đang loạng choạng, còn chưa kịp định thần thì bóng trảo đã ập tới trước mặt, chẳng kịp phản ứng gì, chỉ biết giương mắt nhìn.
Đúng lúc ngỡ Mãnh Kích mất mạng tới nơi, chợt có tiếng động rú rít xẹt thẳng vào Kim Trảo Thử.
Kim Trảo Thử giật mình, không cam lòng nhưng đành thu chiêu lại. Thân hình nó trong không trung quẫy mạnh một cái, không biết dùng cách nào đột ngột vọt lên cao thêm một đoạn, đúng ngay lúc thanh kiếm được Trần Phi ném ra bay vèo qua, bắn về phía xa ghim thẳng vào một thân cây, rung lên bần bật.
Tránh thoát đòn đánh lén bất ngờ của Trần Phi, Kim Trảo Thử trầm thân hình xuống, song trảo lần nữa như điện xẹt vồ mạnh xuống đỉnh đầu Mãnh Kích.
“Sư huynh cẩn thận!”
Thấy Mãnh Kích vừa thoát chết trong gang tấc còn chưa kịp hoàn hồn, Trần Phi hô to cảnh tỉnh.
“Con chuột hôi hám khốn kiếp!”
Mãnh Kích nghe tiếng Trần Phi, tinh thần tỉnh táo trở lại, giận dữ gầm vang. Cơ thể gã hơi nghiêng sang một bên, liêm đao theo phương bạt ngang quét mạnh.
So về khí lực có lẽ Mãnh Kích kém hơn Kim Trảo Thử một chút, nhưng hiện tại Kim Trảo Thử đã như nỏ mạnh hết đà sau hàng loạt động tác trên không trung. Trong khi Mãnh Kích trụ vững thân hình trên mặt đất, có chỗ để mượn lực.
Liêm đao chém mạnh lên song trảo của yêu thú tóe lửa, đánh văng Kim Trảo Thử ra một đoạn.
Kim Trảo Thử hơi đảo cơ thể, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, đôi mắt đỏ au hằn học chuyển sang Trần Phi khiến nó thấy toàn thân lạnh lẽo. Không phải cú ném kiếm vừa rồi đã khiến Kim Trảo Thử tức giận, nhắm sang mình đó chứ?
Trần Phi tranh thủ thời gian chạy đến gốc cây, rút mạnh thanh kiếm cắm ngập trên đó ra, giơ lên thủ thế.
Mãnh Kích cũng đoán được ý đồ của Kim Trảo Thử, liền lao đến gần che chắn cho Trần Phi, trầm giọng. “Sư đệ cẩn thận! Kim Trảo Thử dường như đang chuyển mục tiêu sang ngươi đấy.”
Trong lúc nguy cấp mà Mãnh Kích còn nghĩ đến chuyện bảo vệ mình, Trần Phi vô cùng cảm động. Nó mở miệng hỏi. “Con chuột vàng này quá lợi hại! Sư huynh có cách nào đả bại nó không?”
Mãnh Kích nghiến răng. “Cách thì có, nhưng thành công hay không còn phải xem vào vận khí thế nào. Phen này ta phải xuất hết vốn liếng rồi.”
Mãnh Kích kín đáo nhét một tấm phù màu xanh nhạt vào tay Trần Phi, thấp giọng dặn dò. “Đây là Phong Nhận phù, uy lực không nhỏ. Chút nữa khi ta và Kim Trảo Thử giao chiến, sư đệ chờ ta ra hiệu thì đốt cháy tấm phù, ném vào nó. Nhớ phải một kích đắc thủ, chém bay đầu nó thì chúng ta mới an toàn!”
Trần Phi không dám hé tay nhìn kỹ tấm Phong Nhận phù xem hình dạng thế nào vì sợ Kim Trảo Thử chú ý, gật đầu đáp ứng.
Mãnh Kích vẫn chưa yên tâm, căn dặn thêm một lần nữa. “Chúng ta chỉ có một cơ hội, sư đệ cố gắng đừng bỏ lỡ, nhất định không được nhắm vào bất kỳ vị trí nào khác, mà phải cắt đầu nó. Bằng không, hôm nay ta và ngươi nhất định ngã xuống tại nơi này. Nhìn bộ dạng thù hận của con chuột kia, chắc chắn sẽ không chết không thôi.”
“Tiểu đệ hiểu rõ. Sư huynh yên tâm!”
Tuy lời căn dặn của Mãnh Kích có phần kỳ lạ, nhưng Trần Phi vẫn đồng ý, cũng không hỏi lại.
Hai người trao đổi được vài câu thì Kim Trảo Thử đã lại phóng tới, song trảo sắc nhọn như móc câu liên tục tấn công Mãnh Kích đang đứng trước người Trần Phi.
Lần này đã có chuẩn bị, Mãnh Kích quyết không để cho tình trạng khi nãy lặp lại. Gã tập trung tối đa vào trận chiến, liêm đao đỡ đòn của Kim Trảo Thử hết đợt này đến đợt khác.
Thế nhưng, Kim Trảo Thử tuy chỉ mới tiến giai lên cấp hai, nhưng yêu thú cấp hai thì vẫn mãi là yêu thú cấp hai, không phải Mãnh Kích với tu vi Dẫn Khí kỳ tầng ba có thế chống đỡ trong thời gian dài.
Song phương đánh qua lại một hồi thì Mãnh Kích liền rơi xuống thế hạ phong, liên tục bị dồn ép. Mấy phen gã suýt mất mạng, may mà kịp thời tránh thoát.
Lúc này, sau một loạt những đòn đánh cực nhanh, gạt bay liêm đao trong tay Mãnh Kích sang một bên, Kim Trảo Thử như hung thần ác sát nhào đến, song trảo điên cuồng vồ mạnh, rắp tâm trảo nát đầu gã.
Nhìn thấy Kim Trảo Thử khinh địch, toàn thân không hề che chắn, song trảo hoàn toàn nhằm vào mình. Hai tay Mãnh Kích mờ ám hiện ra hai tấm linh phù, nhanh chóng đốt cháy biến thành hai hỏa cầu đánh thẳng lên Kim Trảo Thử, đồng thời miệng hô hoán.
“Sư đệ, thời cơ đến rồi.”
Linh trí Kim Trảo Thử còn chưa mở, có thông linh cách mấy cũng không ngờ nhân loại trước mắt còn có ám chiêu. Bất thình lình bị hai quả cầu lửa bằng bặng giáng tới ở khoảng cách quá gần, Kim Trảo Thử chỉ kịp giơ trảo đỡ được một cái nhắm vào đầu nó. Hỏa cầu còn lại đánh mạnh trúng phần bụng làm Kim Trảo Thử văng ra xa, kêu ré lên một tiếng đau đớn phẫn nộ.
Trần Phi hờm sẵn Phong Nhận phù, bồn chồn chờ đợi từ lâu. Lúc này đâu dám chần chừ, linh lực kíp thời dồn vào Phong Nhận phù, đốt cháy ném thẳng tới đầu Kim Trảo Thử vừa té lăn quay, chưa kịp đứng lên.
Tức thì một lưỡi đao gió dài ba tấc dùng tốc độ mắt thường khó thể nhìn kịp như sét đánh phóng ra, chưa đầy nhịp thở đã cắt phăng cái đầu Kim Trảo Thử xuống, máu tươi đen bầm từ cổ phún ra ào ạt.
“Mệt chết ta!”
Thấy đã đắc thủ, Mãnh Kích mới dám buông lỏng ngồi xuống thở dốc, nét mặt tái nhợt. Trải qua một phen triền đấu với Kim Trảo Thử, linh lực trong người gã đã tiêu hao gần hết.
Trần Phi tiến đến gần thi thể Kim Trảo Thử, nhìn một chút rồi nói. “Phí phạm một tấm Phong Nhận phù rồi. Hỏa cầu bắn thủng bụng nó, cháy đen thế này thì làm gì có thể sống nổi?”
Đúng là trên bụng Kim Trảo Thử còn lộ ra một vết thủng to bằng nắm tay, xuyên luôn phần da sau lưng nó, ruột gan bên trong cháy đen bốc mùi khét lẹt. Vết thương thế này đã đủ khiến Kim Trảo Thử chết đi cả chục lần, cần gì dùng Phong Nhận phù cắt đầu nó cho hao phí.
Mãnh Kích lau mồ hôi đổ đầy trán, nặng nhọc nói. “Sư đệ hiểu biết còn kém, sau này trở về nên tìm đọc thêm nhiều điển tịch về yêu thú, tránh cho đến lúc chết oan vì thiếu hiểu biết. Con Kim Trảo Thử cấp hai này là yêu thú biến dị. Mà ngươi có biết yêu thú biến dị thì thường có gì đáng sợ không?”
“Không phải biến dị thì có cấp độ cao hơn thông thường một chút thôi sao, sư huynh?”
Trần Phi trầm ngâm.
“Không sai, nhưng còn thiếu. Chẳng những cấp độ nó cao hơn, mà yêu thú biến dị còn có một điểm rất đáng sợ, đó chính là khi bọn chúng biến dị máu huyết thì sẽ tự động lĩnh ngộ được một kỹ năng. Có kỹ năng lợi hại, cũng có kỹ năng vô dụng.”
Trần Phi nghe Mãnh Kích nói thì rất kinh ngạc, liền hỏi. “Vậy kỹ năng thiên phú khi biến dị của Kim Trảo Thử là gì?”
Mãnh Kích nhếch môi, nhàn nhạt đáp. “Cuồng Bạo. Kỹ năng này sẽ được kích hoạt khi ngươi đánh trọng thương nó, chỉ cần đầu chưa lìa khỏi cổ thì Kim Trảo Thử sẽ liều mạng với ngươi đến chết. Cho dù sư đệ có đánh nát tim Kim Trảo Thử thì nó cũng đủ sức quyết chiến với ngươi thêm nửa canh giờ, mà quan trọng là khi đó thực lực nó sẽ tăng lên gấp đôi lúc bình thường.”
“Không phải biến thái như vậy chứ? Kỹ năng Cuồng Bạo này quá kinh khủng!”
Trần Phi thoáng rùng mình nổi gai ốc. May mà nó nghe lời Mãnh Kích, không chần chừ cắt đầu Kim Trảo Thử xuống, nếu không thì hai người xong đời rồi. Con chuột vàng kinh khủng kia trước khi chết nhất định kéo bọn họ theo bồi táng.
“Chính vì sợ kích hoạt kỹ năng Cuồng Bạo này của Kim Trảo Thử nên trận chiến vừa rồi ta mới bị động như vậy, phải chịu đòn chờ cơ hội chắc chắn giết chết trước khi nó thi triển kỹ năng. Thực ra, con chuột này chỉ vừa đột phá lên cấp hai, còn chưa kịp hồi đầy yêu lực, thực lực so với lúc thường chỉ được sáu, bảy phần. Coi như chúng ta khá may mắn!”
Mãnh Kích chép miệng than thở.
“Còn nhiều loài yêu thú biến dị có kỹ năng mạnh mẽ hơn nhiều. Thôi, nơi này không nên ở lâu, chúng ta cần mau chóng thu thập tài liệu rồi rời khỏi đây.”
Ngồi nghỉ mệt được một lúc, Mãnh Kích đứng lên đề nghị. Sau đó hai người dùng vũ khí bóc tách tài liệu trên thi thể Kim Trảo Thử.
Như Mãnh Kích nói thì Kim Trảo Thử thông thường có bộ phận quý giá nhất chính là bộ móng vuốt ở hai chân trước. Đây lại là Kim Trảo Thử biến dị nên song trảo của nó càng đáng giá hơn nhiều lần. Ngoài ra thì bộ da lông Kim Trảo Thử cũng rất đáng tiền, có thể làm nguyên liệu chế tạo giáp nhẹ, tuy không thể ngăn cản được công kích của Pháp Khí nhưng đao kiếm bình thường khó lòng xuyên thủng được.
Mãnh Kích lấy song trảo, chia phần cho Trần Phi bộ da Kim Trảo Thử. Trần Phi từ chối mấy lần nhưng Mãnh Kích ép mãi nên đành phải nhận.
Về phần thịt của Kim Trảo Thử thì đành phải vứt bỏ. Loài chuột này vốn hôi hám, thịt bên trong cũng có mùi hăng hăng khó ngửi, chẳng thể dùng làm gì, mà ăn thì cũng không kẻ nào có thể nuốt trôi.
Phân giải, thu cất tài liệu xong, đang chuẩn bị quay về thì Mãnh Kích đột ngột nhìn vào một bụi rậm gần đó cất giọng.
“Là ai cứ lấp ló trong đó? Xuất hiện đi!”
Trần Phi chú mục nhìn vào bụi rậm dày đặc nhưng không nhìn thấy gì.
Chờ một lúc không thấy hồi đáp, Mãnh Kích cầm liêm đao chầm chậm đi tới. “Còn chờ ta mời lần nữa sao?”
“Hắc hắc, cũng còn sức để nhận ra ta à? Cũng không tệ!”
Một tràng cười âm độc từ bụi rậm bay ra, gã Bành Kiệt gây hấn lúc trưa lù lù xuất hiện.
Trưa nay, sau khi trốn khỏi đám đông, Bành Kiệt liền nấp vào một bên, tiếp đó lén lút bám theo hai người Trần Phi đi tới tận nơi này.
Trận chiến vừa rồi, Bành Kiệt chứng kiến từ đầu đến cuối. Vốn tưởng hai người này sẽ ngã xuống trong tay Kim Trảo Thử biến dị, nào ngờ cuối cùng con chuột kia lại lật thuyền trong mương. Tuy nhiên, kết quả này khiến Bành Kiệt rất vui mừng, chỉ cần nhân cơ hội xuống tay hạ sát hai người Trần Phi thì vừa báo được mối thù cho biểu đệ Bành Nhiên, lại vừa thu được một đống tài phú vào tay, thật là nhất cử lưỡng tiện.
Với bản tính cẩn thận, nham hiểm, mặc dù nhận ra Mãnh Kích đã gần cạn kiệt linh lực nhưng trước đó đã thấy gã một hơi xuất ra tận ba tấm linh phù, giá trị không nhỏ nên Bành Kiệt không dám coi thường. Gã âm thầm núp kín, ý định chờ bọn họ đi ngang sẽ bất ngờ xuất thủ, một chiêu đắc thủ, tránh đêm dài lắm mộng.
Không ngờ người tính không bằng trời tính, trong lúc vô tình lại để lộ chút hành tung khiến cho Mãnh Kích phát hiện. Bành Kiệt đành phải hiện thân, nhưng gã cũng không e ngại gì. Lúc thường không nói, trong tình thế này thì Bành Kiệt hoàn toàn nắm chắc. Mãnh Kích đã như đèn cạn dầu, còn thằng nhóc kia thì tu vi quá kém, không đáng để vào mắt.
Nhận ra Bành Kiệt, Mãnh Kích cũng không bất ngờ, trừng mắt hỏi. “Ngươi lén lút theo sau bọn ta, có ý đồ gì?”
Bành Kiệt cười hềnh hệch. “Ý đồ gì ư? Muốn các ngươi đền mạng cho biểu đệ của ta!”
Biết tình hình rất không ổn, Trần Phi cười gượng. “Sư huynh hiểu lầm rồi! Thật sự là bọn ta không hề biết Bành Nhiên sư huynh đã đi đâu.”
“Câm miệng! Không ngại nói cho hai ngươi biết, huynh đệ ta xưa nay giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm. Biểu đệ ta đã nhắm vào ngươi thì làm sao có chuyện giữa đường thất tung, còn ngươi thì ung dung đứng đây? Khôn hồn mau khai thật ra, có khi ta còn nghĩ lại chừa cho các ngươi một con đường sống.”
Bành Kiệt tức giận gầm vang.
Chợt thấy Mãnh Kích nhìn mình hấp háy mắt ra hiệu kéo dài thời gian, Trần Phi thở dài thườn thượt, vẻ mặt không tình nguyện nói.
“Được rồi. Tiểu đệ thừa nhận đã tránh thoát độc thủ của Bành Nhiên, nhưng hiện tại thì hắn vẫn còn sống, chưa chết như sư huynh lo lắng!”
Bành Kiệt nửa tin nửa ngờ, tròng mắt đảo một vòng. “Nếu vậy, ngươi đang nhốt biểu đệ ta ở nơi nào?”
“Cách đây rất xa. Nếu sư huynh muốn thì tiểu đệ sẽ dẫn đường ngay lập tức. Chỉ cần tha mạng cho bọn ta là được!”
Trần Phi thành khẩn nói.
Bành Kiệt bĩu môi khinh bỉ. “Ngươi thì để khi tìm được biểu đệ ta sẽ tính sau. Còn tên kia nhất định phải chết!”
Đang nói, ánh mắt Bành Kiệt nhìn qua Mãnh Kích chợt đứng tròng. Gã không nhìn lầm chứ, thần sắc Mãnh Kích mới đây còn tái nhợt mà giờ đã hồng trở lại, cũng không còn thở dốc nặng nề như trước đó.
Như nhớ ra điều gì, Bành Kiệt cuồng nộ quát ầm lên. “Hồi Khí đan? Ngươi chết đi cho ta!”
Bành Kiệt cầm thanh kiếm có hình dạng như linh xà khá quái dị lao tới chém mấy nhát lên Mãnh Kích, khí thế kinh người.
Khi nãy, Mãnh Kích nhân cơ hội Bành Kiệt không chú ý đã lén sử dụng một viên Hồi Khí đan. Loại linh đan cấp hai này có tác dụng giúp tu giả hồi phục linh lực trong một thời gian ngắn. Thế nhưng cái giá của Hồi Khí đan cũng cực đắt, tận 500 điểm cống hiến mới đổi được một viên. Mãnh Kích cũng chỉ có mỗi viên này để làm bùa bảo mệnh, hiện tại bị rơi vào đường cùng mới buộc lòng phải sử dụng.
Phát hiện ra chuyện này, Bành Kiệt nổi điên lên cũng phải. Mãnh Kích đã như ba ba trong rọ, tài sản của Mãnh Kích đã sớm được Bành Kiệt quy về bản thân. Vậy mà Hồi Khí đan quý giá như thế lại để cho Mãnh Kích lén nuốt vào miệng, coi như đi tong 500 điểm cống hiến, tiếc đến quặn thắt ruột gan.
Tuy bị Bành Kiệt phát hiện ra ý đồ, nhưng Mãnh Kích cũng đã kịp hồi phục phân nửa linh lực. Lúc này gã nhanh tay đưa liêm đao đỡ thế công của Bành Kiệt, miệng cười đắc ý, cố tình châm thêm dầu vào lửa.
“Hồi khí đan của ta, đâu phải của ngươi mà đau lòng hộ thế? Hà hà, ta còn cả lọ trong người này, cố mà đoạt lấy đi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!