Hứa Hàm cũng không vội.
Đảo mắt đã tới cuối năm.
Cuối năm ở trong thôn vô cùng thú vị. Có pháo bùm bùm vang. Sơn thôn nguyên bản vô cùng yên tĩnh chợt náo nhiệt hắn lên.
Trong nhà rau đã bán gần hết. Có thể bán cơ bản đều đã bán hết. Hứa Hàm tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi. Ban ngày, thừa dịp ánh mặt trời lên cao ấm áp, Hứa Hàm tắm cho Khẩu Khẩu rồi mặc cho nó quần áo mới xinh đẹp.
Quần áo mới là lần trước mua lúc lên thành phố. Đó chính là một bộ quần áo liền thân hình con gấu. Bộ đó màu nâu, bụng có màu trắng lại có cái đuôi nhỏ ngắn ngủn phía sau. Lòng bàn chân còn có một ít đệm thịt màu hồng nhạt. Mũ là mặt con gấu vô cùng đáng yêu, có hai lỗ tai nhỏ tròn tròn, vừa ấm áp lại vừa manh.
“Oa, ở nơi nào có một đứa nhỏ manh như vậy. Có phải ăn Khả Ái Đa (kem Cornetto) lớn lên không?” Hứa Hàm nhìn Khẩu Khẩu đã được tắm rửa sạch sẽ rồi hôn lên mặt nó một cái, vỗ vỗ nó một cái.
Hiện tại Khẩu Khẩu đã nghe hiểu mọi người nói chuyện. Khẩu Khẩu biết mình được mẹ khen nên cười vô cùng vui vẻ. Nó cũng học theo Hứa Hàm thơm một cái trên mặt cô.
“Nha ~ đát ~” Trong miệng Khẩu Khẩu phát ra âm thanh.
“Bảo bối đến đây nào, chúng ta tự sướng mấy bức đẹp đẹp.”
Hứa Hàm lấy điện thoại ra, mở phần tự sướng rồi đem đầu khẽ tựa vào vai Khẩu Khẩu, chụp nhiều bức.
Kiều Vãn Tình lớn lên đẹp, Khẩu Khẩu cũng vô cùng đáng yêu. Hai người chụp ảnh có giá trị nhan sắc vô cùng cao, vô cùng đẹp mắt.
Khẩu Khẩu thấy cô xem điện thoại cũng muốn duỗi tay lấy để chơi. Lần trước Hứa Hàm đưa cho nó nó không cẩn thận làm rơi trên mặt đất, vỡ hết cả màn hình.
Lại ném thêm lần nữa là không dùng được nữa, Hứa Hàm đặt điện thoại sang một bên, nói: “Bảo bối, cái này chơi không thích đâu.”
“A, a.” Khẩu Khẩu mặc kệ, cứ muốn chơi.
Hứa Hàm duỗi tay xoa bụng nhỏ của nó: “Con à, như vậy là không nghe lời.”
Khẩu Khẩu bị xoa bụng nhỏ có chút ngứa nên nháy mắt bị dời đi lực chú ý, hé miệng cười dùng tay sờ tay Hứa Hàm. Nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, rơi trên mu bàn tay của Hứa Hàm.
Hứa Hàm bất đắc dĩ lấy khăn bông lau tay. Khẩu Khẩu cũng vươn tay nhỏ muốn lau lau. Hứa Hàm lau cho nó hai cái, nói: “Sang năm là Khẩu Khẩu của mẹ lớn hơn một tuổi rồi, trở thành một bạn nhỏ hai tuổi rồi nha.”
Khẩu Khẩu đứng trên đùi cô, được mẹ xoa bụng nhỏ buồn đến cười khanh khách. Chân nhỏ không ngừng dẫm lên chân Hứa Hàm.
Hiện tại chân nhỏ của nó đã đứng vững được rồi, tuy rằng chưa thể tự mình đứng nhưng nếu dựa vào tay người khác có thể đứng được một hồi lâu.
“A,” đừng nghĩ người Khẩu Khẩu bé mà nhầm. Nó được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, sức lực không nhỏ, đứng lên trên đùi Hứa Hàm làm cô đau đến nhe răng, cố ý xụ mặt nói, “Đứa nhỏ này, con dẫm đau mẹ rồi!”
Trừ khi bị người ta lớn tiếng mắng nó, bằng không Khẩu Khẩu đều cảm thấy là người ta trêu đùa với nó nên một chút cũng không sợ hãi, còn càng dẫm sung sướng.
Hứa Hàm: “…..”
Lúc này bà nội Kiều cầm bao lì xì nhỏ hình tam giác lại gần, nhìn bộ quần áo mới trên người Khẩu Khẩu, nói: “Khẩu Khẩu tuổi mới ngoan ngoãn lớn lên, không khóc không nháo, không sinh bệnh nha!”
“Đát, đát.” Khẩu Khẩu bắt chước bà nội Kiều nói.
Bà nội Kiều cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nó.
“Bà ơi, đây là cái gì ạ?” Hứa Hàm nhìn đồ vật kỳ lạ, tò mò hỏi. Cô phát hiện ở nơi này người ta có rất nhiều đồ truyền thống.
“Một cái bao nhỏ, phù hộ cho Khẩu Khẩu.”
“A,” Hứa Hàm cảm thấy cái này khá thú vị, “Bà cũng cho cháu một cái với.”
“Cháu lớn như vậy rồi, không cần cái này đâu. Nhưng chờ đến tháng Giêng thì bà cháu mình lên miếu bái lễ, cầu sang năm thuận lợi làm ăn phát đạt.”
“Được ạ.”
Thật ra Hứa Hàm là người không tin vào tâm linh, nhưng cô cũng không bài xích đi chùa đi miếu để xem náo nhiệt.
Cơm tất niên trong thôn người ta ăn sớm, Hứa Hàm cũng không hiểu vì sao nhưng nhà cô ăn hơi muộn hơn một chút.
Cơm tất niên do Hứa Hàm và bà nội Kiều cùng nhau chuẩn bị, gà vịt thịt cá đều có, còn thịt thêm một con ngỗng hư nhất làm ngỗng nướng.
Ngỗng nhà mình nuôi thịt rất chắc, nướng được một lúc thì màu da bên ngoài chuyển sang màu tương. Hứa Hàm còn cho vào bên trong một ít rau xà lách, dưa chuột. Cắn một ngụm sẽ cảm nhận được vị thịt giòn xốp của ngỗng cùng vị thanh thúy của rau dưa, thanh hương tràn ngập khoang miệng.
Ăn xong cũng vẫn còn sớm, không biết vì sao Khẩu Khẩu như nghiện uống sữa mẹ rồi. Nó cứ đụng vào ngực cô muốn uống sữa. Cũng không hiểu sao từ sau khi bị cảm Hứa Hàm không còn đủ sữa cho nó uống nữa, thường thường Khẩu Khẩu uống hết còn không đủ no nên phải cho nó uống thêm sữa bột.
Hứa Hàm ôm Khẩu Khẩu đi uống sữa, có chút thất thần.
Nếu cô không xuyên tới nơi này, khẳng định hiện tại sẽ đang cùng ba mẹ ăn Tết. Không biết hiện tại cha mẹ mình như thế nào, ở thế giới hiện tại mình đã chết chưa?
May là cô cũng chẳng phải là con một, trong nhà còn một người anh. Lúc cô vừa mới xuyên qua đây thì anh ấy cũng vừa mới có bạn gái, khẳng định năm nay ăn Tết sẽ mang bạn gái về giới thiệu với cha mẹ, làm cha mẹ vui vẻ. Lúc ấy cũng vơi bớt nỗi nhớ mình rồi.
Trước kia khi còn ở nhà, cô còn ghét bỏ trong nhà ăn Tết không náo nhiệt. Hiện tại như này mới là không náo nhiệt. Tuy rằng bà nội Kiều cũng xót cô, nhưng kỳ thật tiếng nói chung của hai người cũng không nhiều lắm. Hiện tại Khẩu Khẩu lại còn nhỏ, nếu không phải công nghệ thông tin phát triển như vậy, có thể tâm sự cùng mấy người Đường Nguyệt Nguyệt, Hứa Hàm cảm thấy mình sẽ nghẹn chết mất.
May mắn là kiếm tiền cũng vui sướng. Sang năm cô còn muốn trồng thêm thật nhiều rau, sau đó kêu cậu mợ hỗ trợ, còn mình thì mở thêm quán đồ ăn chay. Cô cảm giác giấc mộng làm giàu của mình sắp thành hiện thực rồi!
Nghĩ lại liền cảm thấy vô cùng vui sướng.
Suy nghĩ một chút tâm tình Hứa Hàm mới tốt lên. Cô đổi bên cho Khẩu Khẩu hút sữa rồi lấy điện thoại của mình ra, mở vòng bạn bè chuẩn bị đăng ảnh tự sướng hồi chiều của mình với Khẩu Khẩu cùng hình ảnh bữa cơm tất niên. Chuẩn bị làm thì bên ngoài có người gọi cô.
“Tình Tình, Tình Tình.” Là thanh âm của dì Lý. Sau đó, dì Lý đẩy cửa ra, trong tay bà cầm một đĩa sứ, nói, “Con gái của thím nói muốn ăn bánh trôi nên tự mình làm. Làm hơi nhiều nên mang sang đây cho mọi người cùng ăn.”
“Cảm ơn dì. Dì ngồi đi ạ.”
“À.” Dì Lý cầm chén trên bàn, ngồi xuống ghế, lại khen Khẩu Khẩu đáng yêu rồi lớn nhanh gì đó mới bắt đầu nói, “Còn có chuyện này muốn nói với cháu.”
“Dì nói đi ạ.”
“À, cháu ngoại của dì năm sau 32 tuổi, chưa từng kết hôn, sống trên huyện mua được phòng ở, xe cũng chuẩn bị mua. Nó muốn hỏi cháu có dự định gì không, nếu không thì mấy ngày nữa nó sẽ đến đây thăm người thân, muốn gặp mặt cháu.”
Hứa Hàm: “…..”
Cô là một người phụ nữ mang tiếng ly dị rồi, được yêu thích như vậy sao?
Hứa Hàm cảm thấy mình cần phải treo biển “Bổn nữ không lo gả, làm mai mời lăn đi” ở ngoài sân rồi.
“Không phải cháu đang ở nhà trồng rau bán sao? Nếu cháu muốn, nó cũng nguyện ý trở về đây, hỗ trợ làm việc nặng. Nó cần mẫn lắm.”
“Dì ạ, mấy năm này cháu vẫn chưa tính toán sẽ đi thêm bước nữa, Khẩu Khẩu còn nhỏ như vậy, mấy việc này, chờ nó lớn lên rồi nói sau đi ạ.” Hứa Hàm uyển chuyển từ chối.
Dì Lý: “Cũng có phải kết hôn ngay đâu cháu, chỉ là nói chuyện thôi, nếu thấy hợp thì ở bên nhau, kết hôn gì đó thì nên thuận theo tự nhiên.”
“….. Dì ơi, ý của cháu là cháu đang ở giai đoạn chưa muốn nghĩ tới yêu đương hay gì khác, chờ thêm ba bốn năm nữa cháu mới nói sau.”
“Không nghĩ à. Ai, được rồi, thật ra nhìn mặt nhau một cái cũng không sao mà.”
“Thôi ạ, cháu cảm ơn dì.”
Dì Lý thấy cô kiên trì mới tiếc nuối rời đi.
Hứa Hàm mệt đầu thở ra một hơi. Người ở đây thật sự thích làm mai mối cho người khác, vô cùng thích nhọc lòng với đại sự cả đời của người khác… Hơn nữa một người 32 tuổi chưa lập gia đình, điều kiện dường như không tồi, còn nguyện ý cưới một người mang một đứa trẻ như cô. Theo hiểu biết của Hứa Hàm thì chỉ sợ trong đó còn có nội tình.
Dì Lý đi rồi, Hứa Hàm lần nữa lấy điện thoại ra đăng lên vòng bạn bè, hình ảnh là ảnh tự sướng của cô cùng Khẩu Khẩu.
[Độc thân không dễ, đã ly dị rồi còn bị làm mai thúc giục kết hôn (hình ảnh)]
Hứa Hàm không có ý gì khác, chỉ nghĩ muốn đăng lên vòng bạn bè cảm thán một chút. Đăng xong cô rời khỏi vòng bạn bè. Lúc này sắc trời đã tối xuống, mỗi nhà mỗi hộ bắt đầu thắp hương đốt pháo hoa.
Mấy ngày nay vừa vào đêm thì trong thôn sẽ đốt pháo hoa. Hôm nay ăn Tết nên vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều là thanh âm của pháo hoa pháo trúc.
Khẩu Khẩu cực kỳ thích xem pháo hoa, mỗi lần nhìn thấy pháo hoa đủ màu sắc được bắn lên bầu trời thì sẽ thật cao hứng, nghe được động tĩnh bên ngoài liền “A a” muốn được ôm ra ngoài xem pháo hoa.
Hứa Hàm lấy cái ghế đặt trong sân, bế Khẩu Khẩu cho nó xem pháo hoa. Còn chính mình dùng điện thoại trằn trọc đi đoạt bao lì xì trong các nhóm. Khẩu Khẩu đang xem pháo hoa nên sẽ không đoạt điện thoại của cô.
Tết đến nơi nơi đều phát bao lì xì, tuy rằng chỉ có một chút tiền nhưng cướp được lì xì thật sự vô cùng vui vẻ. Khả năng cả đêm cũng không đoạt nổi 10 đồng tiền nhưng mỗi năm Hứa Hàm đều không nhịn được ngồi trong các nhóm chờ đại lão phát bao lì xì.
Tết ở nơi này, hiển nhiên cũng giống vậy.
“Đinh.” Đang lúc Hứa Hàm đang vô cùng vui vẻ đi đoạt tiền thì nhận được tin WeChat của Cố Yến Khanh.
Từ khi Cố Yến Khanh thêm bạn WeChat với cô thì ngày thường cũng không nhắn tin gì cho cô, trừ lần cô vừa từ thành phố trở về. Hôm nay là Tết nên chắc là anh qua chúc Tết thôi, cũng không có gì kì lạ.
Kết quả không phải, đối phương lại trực tiếp chuyển khoản cho cô 5 vạn, nói là tiền mừng tuổi của Khẩu Khẩu.
5 vạn là mức chuyển khoản cao nhất trên WeChat. Đột nhiên Hứa Hàm sinh ra vài phần hiếu kỳ, nếu không phải đây là mức tối đa, không biết đối phương sẽ định chuyển bao nhiêu.
Lúc trước sau khi anh xảy ra việc đó với Kiều Vãn Tình đã vô cùng tức giận, ném cho cô ta 20 vạn tiền bồi thường. Trong cốt truyện cũng có đoạn này, kết quả người đọc lại chửi bới nói rằng một chút cũng đều không có phong cách của bá đạo tổng tài, quá keo kiệt. Bình thường người ta sẽ ném cho 100 vạn hay thậm chí là 1000 vạn.
Sau đó tác giả đứng ra giải thích, nói bản thân Cố Yến Khanh cũng là người bị hại, cho tiền đã là rất tốt rồi. Hơn nữa nếu cho tiền quá nhiều thì cuộc sống của Kiều Vãn Tình sẽ trở nên quá tốt. Ngẫm lại nếu muốn làm nữ phụ ác độc không vui khi nhận tiền nên tác giả viết là 20 vạn.
Nghe cũng khá có đạo lý.
Bên kia Cố Yến Khanh còn liên tục gửi tin nhắn.
Cố Yến Khanh: Chuyển khoản.
Cố Yến Khanh: Tiền mừng tuổi của Khẩu Khẩu, không nhiều lắm, cô lấy mua cho nó quần áo với đồ chơi đi.
Cố Yến Khanh: Xem vòng bạn bè của cô, có người làm mai cho hả?
Cố Yến Khanh: Tạm thời không cần đồng ý.
Khụ khụ, Cố tổng, anh cũng hóng hớt như vậy à?
Nhưng ngẫm lại, có khả năng Cố Yến Khanh sợ cô sẽ không tìm được một người ba kế tốt cho Khẩu Khẩu. Đến lúc đó người kia lại đối xử với con của anh không tốt nên mới bảo cô tạm thời không cần đồng ý.
Hứa Hàm vốn dĩ không muốn nhắn tin trả lời cho anh, nhưng nhìn đến dòng tin nhắn này lại không nhịn được muốn trả lời.
Hứa Hàm: Cố tổng yên tâm đi, khẳng định tôi sẽ tìm một người ba kế tốt cho Khẩu Khẩu, người mà coi nó như con ruột mà đối đãi, tuyệt đối sẽ không để Khẩu Khẩu chịu một chút ủy khuất nào. Rốt cuộc thì Khẩu Khẩu cũng là con ruột của tôi.
Quả nhiên Cố Yến Khanh bên kia cạn lời: “…..”
Cô lại cảm thấy chính mình thật táo bạo.