Đóa Hoa Thanh Cao - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Đóa Hoa Thanh Cao


Chương 11


Diệp U xếp gỗ cả buổi trưa ở chỗ Lục Tẫn mới ráp xong bệ đài. Xếp gỗ bằng gỗ đặc đôi khi không hoàn hảo bằng nhựa, cần dùng búa nhỏ để gõ gõ đánh đánh, là một công việc cần thể lực.

“Hôm nay dừng ở đây, ngày mai tôi lại đến làm tiếp.” Tuy rằng tiến độ hôm nay không lớn, nhưng là lần đầu tiên Diệp U tiếp xúc với xếp gỗ mộng và lỗ mộng, xếp xong toàn bộ bệ đài đã có cảm giác thành tựu.

Lục Tẫn gật đầu, tiễn cô ra ngoài. Diệp U mới vừa đi không bao lâu, chú Hỉ đã tới cửa.

Viện này là nơi ở riêng của Lục Tẫn, chú Hỉ không thường tới đây. Lục Tẫn đặc biệt pha một bình trà, mời chú Hỉ vào phòng trà.

Lúc này chú Hỉ không có tâm trạng thưởng thức trà, nhưng trà mà Lục Tẫn pha thực sự rất thơm, ông không nhịn được nếm một ngụm. Đây là Trần Niên Phổ Nhĩ, tên dễ nghe gọi là chờ xuân. Loại trà này được nhiều khách ở sơn trang ưa chuộng, lá trà được hái từ những cây có tuổi đời hàng trăm năm trong rừng, khi đông sang xuân tới, búp chè bắt đầu nhú ra, chỉ hái phần mềm nhất, uống một ngụm tựa như nếm được hương vị cả mùa xuân.

Chú Hỉ không có ý kiến gì đối với loại trà này, nhưng hiện tại ông đặc biệt nhạy cảm đối với từ “mùa xuân”.

Mùa xuân tới, vạn vật hồi sinh, Lục Tẫn muốn yêu đương?

“Hôm nay chú Hỉ lại đến chùa Thanh Tịnh phải không?” Lục Tẫn cầm chén trà, uống một ngụm, chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc.

Chú Hỉ lên tiếng, nhìn anh nói: “Tôi đến bàn chuyện của cháu với ba cháu.”

Lục Tẫn nhìn ông, có vẻ khó hiểu: “Chuyện gì của cháu?”

“Ừm…… Ba cháu nói cháu cũng hai mươi tám tuổi rồi, đến lúc tìm một đối tượng.”

Trong mắt Lục Tẫn hiện lên một tia nghi ngờ, lúc anh sinh ra chú Hỉ đã ở trong sơn trang, nhiều năm qua, chú Hỉ luôn là một người độc thân kiên định. Mỗi khi nói tới tình yêu, ông đều khịt mũi coi thường, nói rằng đã nhìn thấy lịch sử yêu đương của ông nội và ba Lục Tẫn, ai muốn chạm vào thứ tình yêu xui xẻo đó.

Vì vậy hôm nay ông chủ động đề cập đến chuyện “tìm đối tượng”, chỗ nào cũng thấy lạ.

“Chú Hỉ, chẳng phải chú luôn tránh phụ nữ hay sao?”

Trước sự nghi ngờ của Lục Tẫn, chú Hỉ nắm chặt tay phải, để trước môi, ho khan một tiếng: “Tôi đúng là như thế, nhưng nếu cháu có ý tưởng khác, tôi cũng không phản đối. Hơn nữa hiện giờ tôi cũng lớn tuổi, sau này không thể giúp được gì nhiều cho cháu, có người ở bên cạnh chia sẻ nỗi lo với cháu thì tôi cũng yên tâm hơn.”

Đôi mắt đen sẫm của Lục Tẫn nhìn ông một hồi lâu, tựa như đang tự hỏi những lời ông vừa nói là thật hay giả. Anh định nói nhưng chú Hỉ lại cắt ngang: “Tuy nhiên, không phải ai cũng làm được người muốn giúp cháu xử lý sơn trang.”

Khóe miệng Lục Tẫn khẽ giật, nuốt xuống những lời chưa nói: “Chú Hỉ cho rằng nhân tài kiểu gì thì được?”

Chú Hỉ nói: “Tính tình ổn định, kiên nhẫn, có thể thích nghi với cuộc sống ở sơn trang, tuân thủ các quy tắc của sơn trang. Ngoài ra phải nắm rõ tình hình sơn trang, có sự hiểu biết nhất định đối với quản lý kinh doanh sơn trang, có thể thay cháu giải quyết khó khăn.”

Nói ngắn gọn, chắc chắn không phải như cô Diệp!

Sau khi nghe xong, Lục Tẫn trầm mặc một hồi mới nói: “Yêu cầu của chú giống như đang tuyển quản lý cho sơn trang.”

Chú Hỉ: “……”

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng?” Chú Hỉ không khỏi tự bào chữa cho mình, “Nếu sau này cháu kết hôn, hai người sẽ sống trong sơn trang phải không? Nếu cô ấy không thể thích ứng với cuộc sống ở sơn trang, lúc đó cháu sẽ làm gì? Hai người sẽ ở riêng hai nơi, hay là cháu bỏ mặc sơn trang rồi đi cùng cô ấy? Cháu là người thừa kế duy nhất của sơn trang, không thể tùy hứng như vậy. Ngay cả ba của cháu cũng chờ đến khi cháu tròn mười sáu tuổi mới vào chùa thanh tu. Làm vợ của cháu, cô ấy quen thuộc với cách quản lý kinh doanh sơn trang cũng là điều cơ bản nhất phải không?”

Mỗi điều chú Hỉ nói đều nói có sách mách có chứng, nhưng nếu tình yêu có thể lý trí như vậy, trên đời này sẽ không có nhiều nam nữ điên cuồng.

“Chú Hỉ, lời chú nói cũng có lý, nhưng nếu dựa theo tiêu chuẩn của chú một cách nghiêm ngặt, người thích hợp nhất để kết hôn với cháu chính là chú.”

Chú Hỉ: “…………”

Chuyện này cuối cùng kết thúc không thành công, nhưng chú Hỉ vẫn thầm sắp xếp đối tượng xem mắt cho Lục Tẫn. Ông không tin, nước Trung Hoa rộng lớn, nhiều người tài hoa, chẳng lẽ không tìm được một cô gái đúng ý anh?

Màn đêm buông xuống, Diệp U dành toàn bộ sức lực để lưu ý đến động tĩnh của Tiêu Tư Thành sát vách, xuýt nữa áp tai vào tường để nghe lén.

Cô đã hỏi dì dọn phòng, xe rác tới lúc 10 giờ tối mỗi ngày, nếu Tiêu Tư Thành muốn ngồi xe rác lén lút xuống núi, nhất định phải hành động lúc 9 giờ.

Sơn trang rất yên tĩnh vào ban đêm, Diệp U ngồi xếp bằng trên ghế, nín thở tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Có tiếng “cạch” nhẹ, giống như tiếng mở cửa phòng.

Cặp mắt của Diệp U mở ra cái “xoạch”.

Trên tầng hai của tòa nhà nhỏ này, hiện tại chỉ có cô và Tiêu Tư Thành ở, chắc chắn Tiêu Tư Thành là người mở cửa.

Cô bước xuống ghế, đi chân trần rất nhẹ tới cửa, áp tai vào cửa lắng nghe.

Cô lớn lên cùng Tiêu Tư Thành, nên có thể nghe ra tiếng bước chân của anh. Khi tiếng bước chân trên hành lang ngày càng nhiều, cô mang giày thể thao, mở cửa đi theo.

Tiêu Tư Thành mặc nguyên bộ đồ đen, áo hoodie màu đen, quần dài màu đen, giày thể thao màu đen.

Có thể thấy anh gắng hết sức để hòa vào đêm đen.

Diệp U cầm di động, đi theo sau anh, bật chức năng quay video toàn bộ hành trình.

Đây là bằng chứng phạm tội của Tiêu Tư Thành!

Ra làm chuyện xấu nên Tiêu Tư Thành rất thận trọng, thường xuyên quay lại nhìn. Cũng may Diệp U đi theo xa, thấy anh chuẩn bị quay lại thì trốn trước, dọc đường coi như gặp chuyện kinh sợ nhưng không bị nguy hiểm.

Diệp U ở sơn trang đã nhiều ngày nhưng chưa tới phòng rác. Phòng rác trong sơn trang thật sự có phong cách cổ, hai cánh cổng lớn lẳng lặng khóa chặt trong bóng đêm.

Lúc này chưa đến 10 giờ, xe rác chưa tới, Tiêu Tư Thành đứng gần phòng rác đợi. Diệp U cách anh một khúc, cũng kiên nhẫn chờ.

Một lát sau, có thể nghe thấy tiếng xe chạy từ xa, hai ánh đèn chiếu cũng theo tới.

Diệp U núp sau gốc cây, nhìn xe rác chạy ngang qua, Tiêu Tư Thành đứng tại chỗ, dùng tay chặn mắt, nhích sang bên cạnh vài bước.

Một dì đi tới mở cửa phòng rác, thấy Tiêu Tư Thành đứng ở đó, hỏi anh vô cùng kinh ngạc: “Chỗ này là phòng rác, cậu ở đây làm gì?”

“Ơ, cháu……” Tiêu Tư Thành đang định nói, cửa phòng rác bị dì mở ra, một mùi chua chua tràn ngập trong không khí ngay lập tức.

Tiêu Tư Thành vội vàng che miệng và mũi, lui ra sau, ngay cả Diệp U ở cách đó không xa cũng nhăn mũi.

Quào, Tiêu Tư Thành thật sự quyết tâm đi ra ngoài.

Tài xế xuống xe, ném túi rác lên xe cùng với dì, Tiêu Tư Thành đứng bên cạnh, sau một hồi đấu tranh tâm lý gay gắt, vẫn quyết định chịu đựng một chút, ngồi xe rác đi xuống dưới trước rồi tính sau.

“À, anh tài xế, chút nữa xuống núi, có thể chở tôi xuống được không?” Tiêu Tư Thành bịt mũi, giọng nói có chút thay đổi. Tài xế quay đầu nhìn anh, tiếp tục công việc: “Anh muốn xuống núi thì sơn trang có xe chuyên dụng đưa anh đi, ngồi xe rác làm gì?”

“À, không phải, tối rồi, không muốn làm phiền người của sơn trang đó.” Tiêu Tư Thành nói xong, tự mình cảm thấy lý do này quá tệ.

Quả nhiên, tài xế và dì đều nhìn anh đầy nghi ngờ.

Tiêu Tư Thành lấy di động ra, bấm vào mã thanh toán: “Tôi trả tiền xe cho anh. Anh nghĩ bao nhiêu là thích hợp?”

Tài xế nhìn di động của anh, lấy di động của mình ra, sau đó, gọi cho phòng bảo vệ của sơn trang.

Tiêu Tư Thành: “……”

Nhân viên bảo vệ chạy tới chưa đầy mười phút. Trong mười phút này, cho dù Tiêu Tư Thành thuyết phục mãi, tài xế và dì kia vẫn không cho anh đi.

Khi nhân viên bảo vệ đến, anh ta đưa Tiêu Tư Thành đến thẳng phòng trực. Bởi vì dáng vẻ đáng ngờ của Tiêu Tư Thành, tài xế vô cùng nghi ngờ anh đã gây ra chuyện gì đó trong sơn trang nên mới muốn ngồi xe rác lén lút xuống núi, chuồn đi, cho nên thông báo việc này cho chú Hỉ.

Diệp U mải mê xem trò vui, cho đến khi nghe nói chú Hỉ sắp đến mới cuống quít muốn trốn đi.

Nhưng đã quá muộn.

Chú Hỉ trực tiếp chặn cô ở hành lang.

“……” Chức năng quay video trên di động của Diệp U còn bật, cô đưa điện thoại ra sau lưng, xấu hổ nhưng lễ phép cười với chú Hỉ, “Ha ha, chú Hỉ, lần này thật sự không phải là tôi.”

Chú Hỉ cũng cười lạnh hai tiếng: “Tôi nghe nói, là em trai của cô, thật khó để nói có liên quan đến cô hay không.”

Diệp U: “……”

Cô bị chú Hỉ gọi vào phòng trực, Tiêu Tư Thành ngồi trên sô pha giống phạm nhân, vừa nhìn thấy cô thì đứng lên đầy kích động: “Chị ơi, cứu em với!”

Diệp U lanh lẹ lùi một bước, tựa như muốn phủi sạch quan hệ với anh.

Tiêu Tư Thành: “……”

Hành động lùi nửa bước là nghiêm túc à? 🙂

Diệp U hắng giọng: “Tuy rằng chị là chị của em, nhưng nói một cách công bằng, em đã vi phạm nội quy của sơn trang, bị người ta đuổi ra ngoài thì em cũng không oán hận phải không?”

Tiêu Tư Thành: “……”

Quả nhiên, chị của anh không tới cứu anh, mà để bỏ đá xuống giếng.

“Chú Hỉ, tôi thật sự không phá hư cái gì trong sơn trang, cũng không làm chuyện gì xấu, mọi người có thể kiểm tra!” Tiêu Tư Thành lập tức bắt đầu tự cứu mình.

Chú Hỉ còn chưa nói gì, Diệp U đã dẫn đầu làm khó dễ: “Vì sao tối rồi mà em nhất định phải ngồi xe rác xuống núi?”

Tiêu Tư Thành muốn trợn mắt với cô, chẳng phải cô đã biết còn ráng hỏi?

“Sơn trang không có quy định, không được ngồi xe rác xuống núi phải không?” Tiêu Tư Thành đã học được mánh khóe của Diệp U.

Chú Hỉ im lặng một chút, nhìn anh nói: “Nếu anh thật sự có sở thích này, chúng tôi không có quyền can thiệp, nhưng theo quy định về quản lý xe rác thì xe rác chỉ được chở rác, không thể chở khách.”

Diệp U ở bên cạnh bật cười: “Ha ha ha, Tiêu Tư Thành, em nói đi, em là loại rác gì?”

Tiêu Tư Thành: “……”

Chú Hỉ nhìn qua Diệp U, cô không cười nổi ngay tức khắc.

“Cô Diệp, anh Tiêu, từ lúc hai người vào sơn trang đã liên tục vi phạm nội quy của sơn trang, tối nay còn gây ra chuyện này, sơn trang không thể giữ hai người được nữa.”

Diệp U: “……”

Lúc nãy cô không nên đi theo tới phòng trực để xem náo nhiệt.

“Không phải đâu, chú Hỉ, chuyện tối nay không liên quan đến tôi.”

“Vậy vừa rồi cô lén lút ở hành lang làm gì?”

Tiêu Tư Thành nghe vậy, lập tức có phản ứng: “Ồ, em biết rồi, tối nay chị luôn đi theo sau em đúng không! Đúng lúc luôn, giờ chúng ta đi cùng nhau nào!”

“……” Diệp U mím môi, nhìn chú Hỉ cười nói, “Tôi cảm thấy, chuyện lớn như vậy, có phải nên thông báo cho Lục tiên sinh hay không?”

Cô vừa dứt lời, Lục Tẫn từ ngoài cửa bước vào.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Tư Thành: Chị ơi, cứu em!

Diệp U: Lục Lục, cứu tôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN