Trước đây toàn là cô trêu chọc Lục Tẫn, bây giờ Lục Tẫn đã học được cách chuyển từ bị động thành chủ động!
Xem ra cuộc sống ở thành phố phức tạp thật, sống ở sơn trang đơn giản hơn.
“Em nghĩ, chúng ta có nên ăn tối trước không?” Diệp U hỏi chuyện ăn uống để qua loa cho xong.
Lục Tẫn ngẫm nghĩ, cảm thấy nên giải quyết vấn đề ăn tối trước, rời khỏi Diệp U: “Anh sẽ làm.”
“Để em phụ anh.” Diệp U đứng lên theo anh, định tích cực tham gia, “Hai người làm sẽ mau hơn.”
“Ừ.” Lục Tẫn mỉm cười, nắm tay cô đi vào bếp, “Xem ra em rất đói bụng, tủ lạnh có đồ ăn vặt, em muốn ăn trước một chút không?”
Mặc dù Lục Tẫn mua căn nhà này được hai ba năm, nhưng anh hầu như không sống ở đây, chỉ có dì dọn dẹp vệ sinh quét tước đều đặn mỗi tuần. Lục Tẫn không ăn vặt nên khi Diệp U đến đây lần đầu tiên, tủ lạnh chỉ có một ít nguyên liệu tươi và sữa, ngay cả đậu phộng giải sầu cũng không có.
“Anh mua đồ ăn vặt à?” Diệp U nhìn anh đầy kinh ngạc, cô vốn định nhân dịp ngày mai là cuối tuần, đi mua một ít đồ ăn và thức uống mà mình thích lại đây, chất đầy tủ lạnh của Lục Tẫn.
Lục Tẫn nói: “Ừ, anh mua trong cửa hàng tiện lợi của tiểu khu, không nhiều lắm đâu, không biết em có thích không.”
“Chắc chắn em sẽ thích.” Diệp U hớn hở đáp lại, mở tủ lạnh ra coi. Bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt được xếp gọn gàng, có khoai tây chiên, bánh quy và sô cô la.
“Còn có khô bò nữa, vị cay, đã quá.” Nhìn mấy thứ này là biết Lục Tẫn không ăn, anh đều mua cho cô. Diệp U vui vẻ xé bị khô bò, dựa vào tủ lạnh nhìn Lục Tẫn: “Anh muốn nếm thử không?”
Lục Tẫn lắc đầu, mặc tạp dề treo bên cạnh: “Anh mua loại cay nhất, đối với anh thì quá cay.”
“Sao anh không mua chút đồ mà anh thích?” Diệp U cố gắng sưu tầm món ăn vặt yêu thích của Lục Tẫn, “Ví dụ như…… kẹo trái cây?”
Lục Tẫn bật cười: “Trước mười tuổi rất thích ăn.”
“Lớn cũng ăn được mà.” Diệp U ăn xong khô bò, ném bị nhỏ vào thùng rác, “Bây giờ có nhiều loại kẹo lắm, em thấy kẹo dẻo trái cây rất ngon, lần sau em mua cho anh.”
Lục Tẫn liếc nhìn cô, lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra: “Anh thấy em muốn ăn phải không?”
“…… Mọi người có thể ăn chung mà.” Diệp U vỗ tay, buộc tóc lại, “Để em vo gạo nấu cơm.”
“Ừ.”
Lục Tẫn làm đậu hủ hạnh nhân, canh thịt bò cà chua, thăn bò xào cần, tuy không nhiều món nhưng cũng đủ cho hai người.
Gạo trong nhà anh cùng loại với gạo ở sơn trang, Diệp U phát hiện mình rất thích ăn loại gạo này, lần nào cũng ăn thêm một chén cơm. Chén ở sơn trang nhỏ nhưng chén ở nhà Lục Tẫn lớn hơn ở sơn trang, Diệp U cũng ăn hai chén.
Hai món mặn và một món canh trên bàn đã được ăn sạch sẽ, tích cực hưởng ứng “Đĩa CD hành động”.
“Híc.” Diệp U nấc nhỏ, rốt cuộc nhận ra sự nghiêm trọng, “Em không thể ăn thế này, dễ mập quá.”
Lục Tẫn vừa thu dọn chén đũa, vừa nói với cô: “Nếu em không ăn hai chén cơm thì không tính là nhiều. Có thể kiểm soát món chính một chút.”
“Mỗi tối ở nhà em chỉ ăn một chén cơm nhỏ, nhưng gạo này ngon và thơm quá!”
Lục Tẫn nhìn cô cười: “Em thích thì hôm nào anh đưa đến nhà em.”
Diệp U xua tay: “Không được, chén nhà em to hơn ở đây, vậy em càng tăng cân nhiều nữa?”
“Không sao, ăn nhiều thì tập thể dục nhiều hơn, đốt cháy calo là được rồi.”
“Nói thật với anh, em cũng có ý tưởng này, nhưng vẫn luôn dừng lại ở giai đoạn ý tưởng.” Diệp U không hiểu nổi, phụ nữ thành thị phải đi làm vào ban ngày, cô về đến nhà chỉ muốn nằm, mà bọn họ còn có tinh thần nhảy múa cả đêm?
Quá hăng hái luôn.
“Em không làm được như họ, em nên ăn ít lại.” Diệp U sờ bụng mình, đứng dậy, “Hay là em đứng dựa tường một lát đi, hoặc là em phụ anh rửa chén?”
“Có máy rửa chén, nếu em thấy no quá thì có thể đứng một lúc.”
“Dạ.” Diệp U tìm một bức tường vừa mắt trong phòng khách, đứng ở đó. Cô cảm thấy phụ nữ bây giờ quá hăng hái, lúc trước Cao Giai Vũ đăng ký một lớp zumba, ngoại trừ huấn luyện viên thì tất cả đều là nữ, không có học viên nam nào cả.
Rõ ràng đàn ông nên đi nhảy nhiều hơn!
Diệp U lại sờ bụng, ừm, tuy rằng cô không muốn hăng hái như người khác, nhưng cô không muốn mặc váy cưới với cái bụng phình ra, bởi vì người khác sẽ nghĩ bọn họ cưới chạy bầu!
Diệp U đứng một lát, Lục Tẫn đi ra khỏi bếp. Cô thấy cứ đứng như vậy thật nhàm chán nên đề nghị với Lục Tẫn: “Chúng ta ra ngoài đi dạo nha anh?”
“Ờ, nhưng dưới lầu có thể có nhiều muỗi, xịt ít thuốc đuổi muỗi trước khi xuống.” Lục Tẫn lấy một chai xịt muỗi nhỏ trong ngăn kéo của bàn trà, đi đến trước mặt Diệp U, “Giơ tay ra.”
Diệp U nghe lời giơ hai tay ra, Lục Tẫn ấn vòi phun, xịt lên cánh tay Diệp U.
Xịt cánh tay xong, Lục Tẫn lại nhìn xuống chân Diệp U. Hôm nay cô mặc váy dài quá đầu gối, váy khá dài, nhưng tương đương với việc không mặc đối với muỗi.
“Cần xịt trên chân nữa.” Lục Tẫn nói rồi cúi xuống, muốn xịt lên bắp chân Diệp U. Diệp U cảm thấy độ dài của váy hơi cản trở nên kéo váy lên trên một chút.
Theo động tác của cô, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra trước mắt Lục Tẫn.
Cô làm động tác này vốn không có ý gì khác, nhưng hiệu quả cuối cùng lại tăng thêm nhân tố ám muội trong không khí.
Ánh mắt Lục Tẫn vô tình chìm xuống, yết hầu cũng lăn lên lăn xuống.
Diệp U nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí giữa hai người, Lục Tẫn ngồi xổm trước mặt cô, nhìn chân cô không nhúc nhích. Cô khẽ chớp mắt, sau khi chiếc váy bị kéo lên đến đầu gối, cô không dừng lại mà tiếp tục kéo lên trên.
Hơi thở của Lục Tẫn có vẻ nặng nề hơn, anh khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn Diệp U: “Em cố ý à?”
“Cái gì?” Diệp U giả vờ không hiểu ý anh, rồi cố ý duỗi chân về phía anh. Lục Tẫn giơ tay, đứng dậy: “Xem ra đúng là cố ý.”
Nụ hôn của Lục Tẫn rơi xuống khóe miệng Diệp U, hơi thở có chút bất ổn, hỏi cô: “Em còn muốn đi dạo không?”
Diệp U lắc đầu, vòng tay lên vai anh: “Em chợt nhớ ra, có rất nhiều cách để rèn luyện sức khỏe.”
Lục Tẫn cong môi, kề sát vào cô hỏi: “Em thích kiểu nào?”
Diệp U nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười quyến rũ: “Kiểu hiện giờ.”
Lục Tẫn hôn lên môi cô.
Hôm nay hai người tự nấu cơm ở nhà, giờ ăn muộn hơn mọi khi, hơn nữa Lục Tẫn không kiểm soát được thời gian tập thể dục, khi anh ôm Diệp U mệt mỏi không chịu nổi tắm rửa xong thì đã hơn 10 giờ.
Tiêu Thiều đã gọi ba cuộc điện thoại đến di động của Diệp U, nhưng không ai nghe thấy. Thời điểm gọi cuộc thứ tư, rốt cuộc cũng báo động Lục Tẫn.
Anh vừa đặt Diệp U lên giường, nghe tiếng chuông đột ngột nên vội vàng kết nối, thậm chí chưa nhìn kỹ người gọi: “Xin chào.”
Anh hạ giọng, đi về phía ban công, tránh làm phiền Diệp U đang ngủ say.
Tiêu Thiều nghe anh trả lời điện thoại thì càng tức giận hơn: “Sao lại là cậu? U U đâu? Tôi gọi điện thoại ba lần mà không ai bắt máy, hai đứa coi thử mấy giờ rồi!”
Lục Tẫn: “……”
Anh hoàn toàn quên mất giờ canh cửa.
Vừa rồi anh và Diệp U tập thể dục vui sướng bao nhiêu thì bây giờ trong lòng lại hoảng sợ bấy nhiêu: “Chú Tiêu, Diệp U ngủ rồi, vì vậy cháu mới trả lời điện thoại cho cô ấy.”
“Ngủ? Ngủ ở đâu?” Mỗi một câu hỏi, Tiêu Thiều càng cao giọng hơn, “Hiện giờ hai đứa đang ở đâu?”
“Ở nhà cháu.” Lục Tẫn vội vàng giải thích, “Hôm nay chúng cháu nấu ăn ở nhà, cơm nước xong, U U nói muốn tập thể dục, chúng cháu cùng nhau…… nhảy một lúc. Cô ấy hơi mệt sau khi nhảy xong, hơn nữa cũng đã muộn, cô ấy tắm rửa rồi đi ngủ, chúng cháu quên nói với chú, cháu xin lỗi.”
Tiêu Thiều nghe vậy, im lặng chừng năm giây.
“Nhảy?” Ông cười lạnh, “Nhảy cái gì?”
“Dạ…… Rất nổi tiếng trên mạng gần đây, U U tìm.” Tuy Lục Tẫn nói suôn sẻ, nhưng trong lòng lại bắt đầu tự ngẫm. Với sự dạy dỗ của gia đình, anh không nên nói dối cha mẹ như vậy, nhưng hiện giờ anh đang lừa gạt ba của Diệp U.
Anh mím môi, không nói gì nữa.
Cũng may Tiêu Thiều trầm mặc vài giây, sau đó không hỏi thêm câu nào, chỉ bảo anh nhắn với Diệp U, ngày mai về nhà sớm chút.
Diệp Lệ Lan dựa vào đầu giường xem iPad, ngước mắt nhìn Tiêu Thiều đứng bên cạnh: “Em nói rồi mà, Diệp U đã là người trưởng thành 26 tuổi, hơn nữa đang ở bên Lục Tẫn, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Chính vì ở bên Lục Tẫn mới có chuyện!” Tiêu Thiều đặt di động xuống, tức giận đỏ cả mặt, “Cậu ấy vừa nói với anh rằng hai đứa nhảy thể dục thể thao, em tin không!”
Ồ, trai đơn gái chiếc ở chung phòng cả đêm chỉ để nhảy cùng nhau? Lừa ai!
Diệp Lệ Lan cười khẽ, cúi đầu nhìn iPad: “Sao vừa rồi anh không vạch trần cậu ấy?”
“Sao anh vạch trần được, không xấu hổ hay sao?” Tiêu Thiều hừ một tiếng, Lục Tẫn nên cảm ơn ông là một người văn minh!
Diệp Lệ Lan nói: “Em nhớ trước khi chúng ta kết hôn, có lần em ngủ lại chỗ của anh, anh cũng nói với ba em là chúng ta xem phim cả đêm.”
Tiêu Thiều: “……”
Ủa, vậy à? Chắc bọn họ đã xem phim cả đêm.
“Khụ.” Ông lúng túng ho khan một tiếng, đi đến mép giường ngồi xuống, “Anh bảo cậu ấy nhắn với U U, ngày mai về sớm một chút.”
Diệp Lệ Lan suy nghĩ: “Ngày mai là thứ bảy, cặp tình nhân trẻ người ta rốt cuộc được nghỉ ngơi, sao ở nhà được.”
Tiêu Thiều: “……”
Diệp Lệ Lan tắt iPad, đặt lên bàn đầu giường: “Nếu hai đứa đã phát triển đến nước này, chúng ta nên tính đến chuyện cưới hỏi.”
Tiêu Thiều sửng sốt một chút: “Kết hôn? Không cần đâu, có nhanh quá hay không?”
Diệp Lệ Lan nhìn ông: “Vậy anh muốn hai đứa nó chỉ chơi cho vui thôi?”
“Đương nhiên không phải!” Nếu Lục Tẫn chỉ muốn chơi cho vui, xem thử ông có đánh gãy ba chân của anh không! Chẳng qua……
“U U mới 26 tuổi, không nên vội vã kết hôn phải không?”
“Không kết hôn, vậy anh định mỗi lần nó qua đêm ở chỗ Lục Tẫn, anh đều gọi điện thoại qua kiểm tra?”
“……”
“Em thấy tình cảm của hai đứa rất tốt, có cơ hội em sẽ hỏi bọn chúng, nếu hai đứa nhỏ không có ý kiến thì có thể chuẩn bị là vừa.”
“…… Không thảo luận nữa?”
Diệp Lệ Lan liếc ông: “Chẳng phải thảo luận xong rồi hay sao?”
“……” Ờ, thôi được.
Về phía Lục Tẫn, cúp điện thoại của Tiêu Thiều xong, anh trở về phòng, đặt điện thoại lên bàn. Diệp U ngủ rất say, ngực phập phồng. Lục Tẫn ngồi ở mép giường, đưa tay nhẹ nhàng gạt tóc mái cô.
Hôm nay anh nói dối chú Tiêu, anh không nên như vậy. Nhưng với tình huống vừa rồi, anh không thể nói thẳng, may mắn ông không hỏi lại.
Tuy nhiên anh cảm thấy mình không thể tiếp tục thế này, anh và Diệp U ở bên nhau một cách công khai, không cần phải hành động giống ăn trộm.
Anh nên chủ động đề cập đến chuyện kết hôn với ba mẹ của Diệp U.