Nảy Mầm - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Nảy Mầm


Chương 2


Miêu Lê hoàn thành giao phó của Triều Tử, dì Tống cũng rất hài lòng. Mặc dù bên trong có thủ đoạn lừa gạt nho nhỏ, lừa gạt vợ chồng già luôn luôn yêu thương cô, nhưng tóm lại là đâu đã vào đấy, không ảnh hưởng đến toàn cục. Nghĩ vậy, chút áy náy vì đã nói dối trong lòng Miêu Lê  cũng lập tức biến mất.

Ăn xong cơm tối, Miêu Lê lễ phép chào tạm biệt rồi xoay người đi về nhà.

Theo ý muốn của Miêu Lê thì cô muốn quay về căn hộ nhỏ mình mua ở bên ngoài nhưng đã về đại viện rồi, đi qua nhà mà không vào thì không đúng lễ nghĩa, cuối cùng cô cũng quay về căn nhà nhỏ ở ngay sát vách.

Trong ngôi nhà nhỏ của cô, ngoài dì bảo mẫu thì những người khác còn chưa về, Miêu Lê cũng đã sớm quen với chuyện này, một mình cô ngồi ngây ngốc không có gì tiêu khiển nên đi thẳng lên giường ngủ.

Đến khi nằm ở trên giường, hai mắt cô lại mở thao láo.

Triều Tử sắp về rồi!

Một năm ba tháng, khoảng thời gian dài như vậy, anh sống ở nước ngoài có vui không? Không có em cùng đùa giỡn, chắc là sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối…

Nhớ tới tháng ngày đã qua của hai người, Miêu Lê không nhịn được mà phì cười, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

Cô cảm thấy tế bào toàn thân mình sục sôi, hoàn toàn quên mất tin tức Juli cũng sẽ trở về, cô chỉ nghĩ qua hai đêm nữa thôi, trong đại viện này sẽ lại có cảnh tượng náo nhiệt đến thế nào.

Cô vốn tưởng rằng đêm nay sẽ hưng phấn mà không ngủ được, hoặc là nằm mơ một giấc mộng có liên quan đến Triều Tử, nhưng cô lại không ngờ được rằng, đêm ấy lại là một đêm không mộng mị, cô ngủ một giấc tới sáng.

Miêu Lê xoa hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, tâm tình kích động, cô vẫn không tìm được người chia sẻ niềm vui cùng mình.

Phải biết rằng, con người cũng cần phải được phát tiết, mà khi vui mừng hay đau khổ, không tìm được chỗ để trút ra thì sẽ cực kỳ buồn bực. Bây giờ Miêu Lê buồn bực đến nỗi không có sức lực đi làm, cô ngẫm lại dù sao hôm nay công ty cũng không có công việc gì, ngày mai lại là chủ nhật, thôi khỏi, hôm nay cô có thể xin nghỉ.

Bộ phận ngoại giao cũng có chỗ tốt, bình thường nếu không phải là khoảng thời gian quan trọng thì xin nghỉ không cần phải dài dòng. Miêu Lê gọi điện xin nghỉ xong, rồi bắt đầu gọi cho Đông Tử —— Tào Vận Đông.

Sau khi Đông Tử tốt nghiệp đại học thì hợp tác buôn bán với người khác, dự định làm một người tự do, nhận được điện thoại của Miêu Lê, anh liền thể hiện quyết định lập tức sang “hầu hạ” của mình.

Biết giờ Miêu Lê đang ở đại viện, Đông Tử quan tâm mà đề nghị: “Miêu Miêu, trời hôm nay rất nóng, em đừng chạy tới chạy lui, chúng ta đến nhà Lương Tử đi. Mấy ngày nay anh nghỉ ngơi ở nhà cũng có chút buồn chán, em đi trước đi, anh tìm một người nữa đến đánh bài.”

“Được, vậy anh nhanh lên đấy!” Tính cách Miêu Lê luôn lanh lẹ, cô thu dọn một lát rồi ngậm một cái bánh bao đi ra ngoài, đi về hướng nhà Lương Kiến Binh ở bên cạnh.

Đông Tử nảy ra ý tới nhà Lương Tử, tất nhiên là có lý do của anh.

Nói ra thì nam nữ trong đại viện này, tất cả đều chơi với nhau mà không phân biệt tuổi tác, bình thường ở nhà đều có phụ huynh gây áp lực, sao có thể vui vẻ được. Cho nên một khi có thể tự do, thì không có suy nghĩ muốn dựa vào phụ huynh, mỗi người đều chuyển ra ngoài. Chỉ có Lương Tử, cha anh quanh năm ở một chỗ, mẹ theo quân, ông nội Lương đã mất sớm, trong nhà chỉ có một mình anh, nơi này đã biến thành thiên hạ của đám người bọn họ. Bình thường tụ họp gì thì đều do anh cống hiến địa điểm, mãi cho đến mấy năm trước Lương Tử tòng quân, căn nhà nhỏ này mới trở nên yên tĩnh hơn.

Lúc Miêu Lê lịch sự gõ cửa nhà Lương Tử, Lương Kiến Binh đang tập ở trong phòng thể hình, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh lấy khăn mặt vắt ở trên cổ lau mồ hôi rồi đi ra.

Sau đó, sau khi cửa mở, Miêu Lê nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đang ở trần, bên dưới mặc chiếc quần quân đội màu xanh mạ.

Dáng người của trai đẹp khỏe khoắn, rất cân đối, mặc quần quân đội rất có phong cách, chỉ là chiếc khăn mặt màu trắng trên cổ có hơi nhỏ, không che được lồng ngực cường tráng đang chảy mồ hôi. Trong miệng Miêu Lê vẫn đang ngậm nửa cái bánh bao, nhìn thấy dáng người Lương Tử, mặt cô không đỏ lên mà hai mắt còn nhìn thẳng xuống, có ý đồ nhìn hết cơ bụng sáu múi bị chiếc quần quân đội kia che mất một nửa.

“Miêu Miêu, sáng sớm em đã sang nhà anh, muốn anh hi sinh hiến sắc à?” Lương Tử cố ý dùng một tay lấy khăn mặt ra, không đứng đắn mà trêu chọc.

Ở đây là đại viện quân đội chính phủ, sáng sớm là lúc đông người qua lại nhất, Miêu Lê muốn giữ hình tượng, cô không cãi lại mà trực tiếp tiến lên một bước, thoải mái vỗ vỗ vai Lương Tử, tay đẩy một cái rồi đi vào trong.

Lương Tử không để bụng mà chỉ cười, nhìn Miêu Lê thông thạo lấy mạt chược trong ngăn tủ phòng khách ra giống như đang ở nhà mình, rồi đi vào phòng bếp mân mê, anh đành xoay người đi tới phòng tắm.

Lúc anh tắm rửa xong đi ra, Miêu Lê đã bày xong đồ ăn vặt và trà bánh, một mình ngồi bên cạnh bàn mạt chược, vừa uống sữa vừa cầm quân bài mạt chược ngắm nghía.

Nhìn thấy Lương Tử đi ra, Miêu Lê ném một quả táo đã được rửa sạch đến, mặt khó chịu: “Nghỉ phép về nhà cũng không bảo em tới chơi.”

Thân thủ vốn có của Lương Tử không tồi, anh khẽ vươn tay ra, tiếp được quả táo rồi cho vào miệng gặm: “Chẳng phải em cũng đã đến rồi sao?”

Miêu Lê bĩu môi, không nói gì nữa. Chỉ chốc lát sau, Đông Tử và Ngô Quân cũng đã đến, bốn người bắt đầu xây thành để đại chiến.

Trận chiến này nhẹ nhàng vui vẻ, đến khi gần tối mới dừng lại. Đông Tử cười khà khà: “Lương Tử, mấy người chúng ta vẫn chỉ chơi ở nhà cậu là vui!”

Lương Tử liếc mắt nhìn Đông Tử lười biếng đang nằm ở trên ghế sofa, anh cười: “Nhà của tớ chẳng khác nào là nhà của bọn cậu còn gì? Có lần nào đến mà cần sự đồng ý của chủ nhà là tớ đâu cơ chứ?”

Độ dày da mặt của Đông Tử có thể điêu khắc lên trên, anh toét miệng bắt chuyện: “Chúng ta cũng đã chơi gần hết ngày, tại sao Địch Mặc còn chưa tới nhỉ?”

Quan hệ của Lương Tử và Địch Mặc, giống như Đông Tử và Triều Tử, là bạn tốt từ lúc mặc quần thủng lỗ, đương nhiên, cái này chỉ là ví dụ. Dựa vào gia thế của họ thì cũng không đến mức không mua nổi mấy cái quần? Vào ngày thường, chỗ có mặt Địch Mặc thì sẽ có mặt Lương Tử. Năm đó hai người cùng thi vào trường quân đội, về sau Lương Tử đi bộ đội, Địch Mặc rèn luyện hai năm ở cơ sở thì bị cha anh triệu đến Tổng cục chính trị, hai người mới được tính là xa nhau một khoảng thời gian, nhưng mỗi khi được nghỉ phép, hai người lại ở cùng nhau. Lúc này mọi người đã chơi gần hết ngày rồi mà vẫn chưa thấy mặt Địch Mặc, quả thực cũng kỳ lạ, Miêu Lê cũng tò mò mà kéo giãn lỗ tai ra nghe ngóng.

Lương Tử có chút dở khóc dở cười: “Tớ và Địch Mặc không muốn làm kẻ đồng tính luyến ái, các cậu quan tâm đến bọn tớ như vậy làm chi? Mấy ngày nay cậu ấy có việc, ra khỏi thành phố rồi.”

À…Tiếng mọi người thốt ra, sau đó lại tiếp tục sự nghiệp nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, rồi hẹn ngày mai đánh bài tiếp.

Từ tận đáy lòng mà nói, Miêu Lê không biết phải đối mặt với Địch Mặc như thế nào. Nói vậy cũng phải, ai có thể thích một người luôn giữ khoảng cách với mình cơ chứ?

Trên thực tế, giữa nhà họ Địch đại diện cho Địch đảng và nhà họ Tôn đại diện cho Tôn đảng luôn có mâu thuẫn, cùng tồn tại trong giới chính trị phức tạp, con cái làm bạn với nhau luôn không thể che đậy được cuộc đấu tranh giữa các phe phái. Hơn nữa Địch Mặc và Lương Tử cùng ở trong một đại viện, cách đại viện của Miêu Lê, Triều Tử, Đông Tử một hàng rào, cho nên mấy người cùng nhau lớn lên, cũng được coi là thanh mai trúc mã.

Đương nhiên quan hệ thân thiết có sự khác nhau. Nhà họ Lương nghiêng về phía nhà họ Địch, nhà họ Miêu, nhà họ Tào gia nghiêng về phía nhà họ Tôn. Nếu không, tình bạn giữa Đông Tử và Lương Tử có sức ảnh hưởng, thì hai phái không đến mức đấu đá lẫn nhau như vậy.

Nhưng đến lúc này, Miêu Lê càng cảm thấy kỳ lạ, nếu Địch Mặc có thể tươi cười chào đón Tôn Triều Hy, thì đối diện với cô, tại sao anh lại giữ khoảng cách như vậy? Nhưng mà, cô cũng không đến mức phải nói ra câu này, nếu không thì thật ngu ngốc, dù sao cô cũng không để ý, anh ta muốn giữ khoảng cách thì cứ giữ khoảng cách đi. 

Đến khi ra khỏi nhà Lương Tử, Miêu Lê vẫn không đề cập đến chuyện Triều Tử sắp về nước, ngày mai má Tôn sẽ đi, để dì ấy biết con trai sắp trở về trước khi đi thì dì ấy còn đi nổi không?

Hôm sau là thứ bảy, sáng sớm Miêu Lê đã ở cửa đại viện đợi tiễn dì Tống dì Đặng lên xe đón khách của công ty du lịch. Ăn cơm trưa xong, cô lái xe lên đường cao tốc ra sân bay, còn có một đại tiểu thư đang chờ cô đến đón.

Truyện được linglink edit và đăng trên Diễn đàn.

Trên màn hình lớn thông báo lối ra của chuyến bay quốc tế, chuyến bay Juli ngồi sẽ đáp trễ giờ, Miêu Lê dạo quanh một vòng, tìm vị trí quán cà phê ở sân bay, gọi một ly cà phê rồi mở cuốn tạp chí từ từ ngồi chờ.

Xem xong quyển tạp chí thứ hai, cô người mẫu gợi cảm trên trang bìa có đeo vòng kim cương trên cổ, đột nhiên một cuốn tạp chí được đặt chen vào, chắn mất tầm mắt nghiên cứu kích cỡ viên kim cương của Miêu Lê. Miêu Lê tò mò chuyển tầm mắt từ cuốn tạp chí nhìn lên trên, một đầu tạp chí ở trước mũi Miêu Lê, còn đầu bên kia nằm trong một bàn tay.

Cánh tay trắng như ngọc, ngón tay thon dài, móng tay được chau chuốt với lớp sơn trong suốt, phủ lên móng tay màu hồng phấn, phản xạ ra ánh sáng trơn bóng như ngọc. Với hiểu biết của Miêu Lê, cô gái có đôi tay đẹp như vậy, hơn nữa còn làm ra hành động như này, chỉ có một người. Cô ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, một gương mặt xinh đẹp rạng ngời, là Juli, người đang cau mày trừng mắt nhìn cô. 

“Cậu đến đón như thế này à?” Juli hừ mũi, “Tớ phải tìm hết cả sảnh chờ.”

Miêu Lê ung dung đứng lên, cất quyển tạp chí vào cái giá, lúc này cô mới chậm rãi trả lời: “Chẳng phải là tớ đang xem tạp chí để chuẩn bị tốt tâm lý với hình ảnh thời thượng để chào đón cậu sao?!”

Juli tức giận đến mức trợn tròn hai mắt, cô kéo hành lí tới, không thèm phân bua mà nhét vào tay Miêu Lê: “Còn không đi à?” Cô đeo kính mắt vào, dẫn đầu đi ra ngoài sân bay. 

Nhìn cô gái mặc váy ngắn, đeo giày cao gót màu đỏ tươi, với dáng đi tiêu sái, Miêu Lê kéo theo hành lý đi được vài bước thì bắt kịp. 

Ngoài sân bay, Juli dừng lại, cô quay đầu, tháo kính mắt xuống nhìn xung quanh: “Tớ nói này Miêu Miêu, xe đâu?”

Miêu Lê nhìn chiếc xe “Chery QQ” dễ dàng trông thấy trong bãi đỗ xe bên ngoài, cô trề môi: “Kia không phải là nó à”

“Tại sao vẫn là chiếc xe này!” Juli thét chói tai, lần này không cần nhìn thì Miêu Lê cũng biết mặt Juli chắc chắn đã tức đến đỏ bừng lên.

“Chiếc xe này tốt mà, tại sao tớ phải đổi chiếc khác chứ?” Không để ý tới Juli, Miêu Lê lập tức kéo hành lý cho vào cốp xe.

“Miêu Miêu, cậu nên học cách làm những việc phù hợp với thân phận của cậu!” Juli bất mãn nhìn người bạn trước mặt, trực tiếp kéo cửa ghế sau ra. “Thôi, tớ hết lời để nói với người ngốc như cậu.”

Miêu Lê ngồi vào ghế lái, vừa khởi động xe, vừa trợn trắng mắt: “Làm tài xế cho cậu cũng không phải là việc phù hợp với thân phận của tớ.”

Câu nói này thực sự đã đề cập đến vấn đề địa vị, đừng nói nhà họ Chu của cậu còn thấp hơn nhà họ Miêu, ngay cả khi thực lực hai nhà ngang nhau, thì cũng không có lý do gì khiến con gái của nhà này phải hầu hạ con gái của nhà kia? Chẳng qua là mọi người có mối quan hệ thân thiết, chơi với nhau nên không quá coi trọng về vấn đề ấy.

Một câu nói khiến cho Juli mở to mắt nhìn Miêu Lê, cô cười mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, ra vẻ với tớ hả?”

Miêu Lê không thể thích nổi Juli, nhưng cũng không chán ghét cô ấy. Juli không phải là một cô gái hư hỏng, chỉ là có chút kiêu ngạo.

Cũng phải, với tài mạo và địa vị của Juli, thứ gì không đáng để cô ấy kiêu ngạo chứ?

Nói ra thì, Miêu Lê và Juli đều được mấy anh chàng trong đại viện cưng chiều. Juli “Kiêu”, Miêu Lê “Kiều”. Hai vị công chúa hoàn hảo với hai loại khí chất “kiêu ngạo và yêu kiều”.

Miêu Lê lái xe trở về đại viện, Juli nghe nói má Tôn không ở nhà nên không còn cảm thấy hào hứng, cô xoay người trở về nhà họ Chu để nghỉ ngơi.

Đi tới đi lui cũng đã đến giờ cơm tối, Miêu Lê thấy không còn việc gì nên lại tới nhà Lương Tử.

Trên bàn mạt chược trong phòng khách nhà Lương Tử, Đông Tử và Ngô Quân, còn có một người bạn khác trong đại viện đều đã ở đây, trông thấy Miêu Lê đến qua màn khói bụi, Đông Tử đứng dậy nhường chỗ. Miêu Lê than mệt, hất hất tay, cô ôm máy tính nằm sấp người trên sofa đọc tiểu thuyết trên mạng.

Không bao lâu thì giải tán, mọi người ngồi vây quanh bàn ăn uống nói chuyện phiếm. Miêu Lê đứng dậy rời đi ngay, Đông Tử thấy kỳ lạ: “Sớm vậy?” 

Miêu Lê che giấu sự hưng phấn trong lòng, giả bộ không để ý: “Sáng sớm mai phải tới sân bay đón người, hôm nay đi ngủ sớm một chút.”

“Đón người?” Lương Tử chen vào hỏi, “Mấy giờ?”

“Bảy giờ, làm sao ạ?”

“Thật trùng hợp! Giúp anh một chuyện, ngày mai Địch Mặc từ miền nam trở về, bảy rưỡi sẽ đến nơi, em tiện thể đón cậu ấy về đi.”

Miêu Lê nhíu mày: “Tại sao không gọi người bên Tổng cục chính trị đến đón?”

“Việc riêng, dù sao cũng không thể lạm dụng việc công.”

“Ôi, còn có sự giác ngộ này?” Hàng lông mày của Miêu Lê nhíu lại, xem như đồng ý.

Lương Tử biết chiếc xe QQ nhỏ kia của Miêu Lê, thấy cô đồng ý, anh vung tay ném chìa khóa tới: “Lái xe của anh đi.”

“Ha ha” Miêu Lê ném trả lại chìa khóa, cô cười tinh quái, “Muốn em đến đón, thì phải trả giá rất đắt.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN