“Lâm Lạc Âm, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe thấy không!”
Đột nhiên bị người đẩy mạnh một cái, A Lạc lảo đảo lùi về sau hai bước mới đứng vững thân thể.
Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một thiếu nữ mặc phấn y, dung mạo mỹ diễm đang giận dữ nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo sự khinh bỉ cùng cảnh cáo.
“Ta nói rồi, đừng có quấn lấy Tinh Giác ca ca nữa, ngươi coi lời ta nói như gió thoảng qua tai đấy hả?”
Bên cạnh thiếu nữ có mấy người vây quanh, nam có nữ có, cũng bắt đầu mồm năm miệng mười thảo phạt A Lạc.
“Lê sư muội, sáng nay ta còn thấy nàng đến Kiếm Nhai Phong tìm Cố sư huynh, thật đúng là không biết xấu hổ.”
A Lạc lắc đầu, giải thích: “Không phải, ta, ta đến đó không phải là tìm Cố sư huynh…”
Một người đánh gãy lời nàng: “Không tìm Cố sư huynh chẳng lẽ là tự mình đi luyện kiếm? Lâm Lạc Âm, ngươi bất quá cũng chỉ là một phế vật, hiện tại còn chưa Trúc cơ, e là ngay cả kiếm cũng không cầm nổi đi?”
“Nàng chính là phế vật, nếu không phải dựa vào tỷ tỷ kia của nàng, sao lại có khả năng tiến vào Quy Nguyên Tiên Tông chúng ta?”
“Đúng vậy, đã mười bảy tuổi rồi mà chỉ có luyện khí tầng bảy, phế vật như vậy đi ra ngoài ta còn không tiện nói là tông môn chúng ta, ta ngại mất mặt.”
A Lạc muốn nói chuyện, nói nàng đến Kiếm Nhai Phong thật sự không phải là tìm Cố sư huynh, mà là tìm tỷ tỷ Lâm Thanh Vận.
Nhưng mấy người này căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng, từng câu từng lời không ngừng chế nhạo nàng, vẻ mặt tất cả đều là ác ý rõ ràng.
Lê Kiều Kiều ngẩng cằm, giơ tay lóe lên một đạo roi sáng đỏ rực, ngạo mạn nói: “Mặc kệ ngươi tìm ai, nếu lần sau lại để cho ta nhìn thấy ngươi cùng một chỗ với Tinh Giác ca ca, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, hôm nay liền cho ngươi một chút trừng phạt, về sau đừng có quên!”
Quang tiên kia trong nháy mắt đi tới trước mặt A Lạc, nàng trốn cũng trốn không được, chứ đừng nói là ngăn cản.
Đang định nhắm mắt lại thừa nhận một kích này, bên tai lại truyền đến tiếng kim loại va chạm, đau đớn trong dự đoán cũng chậm chạp không xuất hiện.
A Lạc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy hình ảnh Lê Kiều Kiều đang bay ngược ra ngoài, mấy người chung quanh cũng đều sắc mặt tái nhợt quỳ rạp xuống đất.
Một cỗ khí thế vô hình bất tri bất giác xuất hiện ở chỗ này, đem đám người Lê Kiều Kiều giam chặt tại chỗ, không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo âm trầm, thậm chí trong phạm vị nửa dặm trên mặt đất còn xuất hiện một tầng sương trắng mỏng manh.
Hãy tìm đọc trang chính ở [ Tгù мTruyệЛ.
VN ]
“Hừ.” Một giọng nam trầm thấp, mang theo sự lạnh lùng cùng ngạo nghễ vang lên bên tai mọi người, “Nữ nhi của Lê trưởng lão Đan Phong? Lục Thương ta nhớ kỹ.”
Lúc trước Lê Kiều Kiều còn vênh vang đắc ý, giờ sắc mặt đã trắng bệch, một câu cũng nói không nên lời.
Những người khác càng run rẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Ba nhịp thở qua đi, rốt cục uy áp cường đại bao phủ bọn họ cũng tiêu tán, mấy người lúc này mới từ trong cảm giác sắp chết giãy ra, một đám xụi lơ trên mặt đất.
“Lâm Lạc Âm, lần này coi như ngươi may mắn, ngươi cứ chờ mà xem!”
Lê Kiều Kiều phục hồi tinh thần trước tiên, vẻ mặt tất cả đều là sợ hãi sau khi sống sót qua kiếp nạn, nàng chật vật đứng lên, miệng hùm gan sứa mạnh miệng bỏ lại một câu như vậy, liền mang theo đám tùy tùng hấp tấp, vội vàng rời đi.
A Lạc không dấu vết buông ngọc giản cô đang nắm giữa ngón tay ra, đồng thời thở dài một hơi.
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách không kịp suy nghĩ, nàng đã truyền một đạo linh lực vào trong ngọc giản, không nghĩ tới đối phương lại thật sự đáp lại nàng.
Nàng đứng tại chỗ một lát, sắp xếp lại những ký ức trong đầu.
Lần này thân phận của nàng tên là Lâm Lạc Âm, là muội muội của nữ chủ trong một quyển tu tiên nữ cường văn, mà mục tiêu nhiệm vụ của nàng chính là người lên tiếng vừa nãy, cũng là sư phụ của nàng và tỷ tỷ, là cường giả đứng đầu trong Quy Nguyên Tiên Tông, đương thời được xưng là Đạo tôn Lục Thương.
Tỷ tỷ của Lâm Lạc Âm tên là Lâm Thanh Vận, hai tỷ muội sinh ra trong một nhà thế gia quan lại nơi phàm giới, không ngờ lúc nhỏ trong nhà bị ma tộc diệt môn, khi đó Đạo tôn Lục Thương đang đuổi giết một đại năng Ma Tộc, từ vùng phụ cận đi ngang qua cứu được các nàng.
Lục Thương tính ra Lâm Thanh Vận cùng hắn có một đoạn duyên thầy trò, Lâm Thanh Vận lại là tuyệt hảo kiếm cốt trời sinh, là hạt giống tu tiên tốt, liền đề xuất thu Lâm Thanh Vận làm đồ đệ.
Lâm Thanh Vận đáp ứng, yêu cầu duy nhất là mang theo muội muội.
Từ đó về sau, hai tỷ muội liền bái nhập làm môn hạ dưới trướng Đạo tôn Lục Thương của Quy Nguyên Tiên Tông, trở thành hai đồ đệ duy nhất của hắn.
So với nữ chủ thiên tư tung hoành, Lâm Lạc Âm là một phế sài không hơn không kém.
Lâm Thanh Vận hai mươi tuổi đã là Kim đan, mà Lâm Lạc Âm chỉ nhỏ hơn nàng ba tuổi, hiện giờ lại chỉ có luyện khí tầng bảy, ngay cả cánh cửa Trúc Cơ cũng không bước vào được.
Mặc dù có sư phụ là Đạo Tôn, có một tỷ tỷ thiên kiêu, cũng không cách nào cứu vãn được Lâm Lạc Âm tầm thường.
Những năm gần đây, nàng tựa hồ cũng biết mình quá mức bình thường, đời này vô vọng với tu tiên, nên ngày thường rất ít xuất hiện trước mặt sư phụ, cũng sẽ không phiền toái hắn dạy nàng cái gì, đây là lần đầu tiên A Lạc chủ động dùng ngọc quyết liên hệ với Lục Thương.
Trở lại Vạn Đạo phong, A Lạc ở bên ngoài nơi Lục Thương ở chần chừ một hồi lâu.
Đang do dự, giọng nam lạnh lùng quen thuộc chợt chui vào trong tai, như gõ vào trong lòng đang ngổn ngang của nàng một cái: “Vào đi.”
A Lạc căng thẳng trong lòng, Lâm Lạc Âm có chút sợ hãi vị sư phụ này, mỗi lần nghe thấy thanh âm của hắn đều nhịn không được kinh hồn bạt vía.
Hít sâu một hơi, đè nén chút e ngại kia, A Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào.
Bên trong đại điện rộng lớn vô cùng trống trải, trên mặt đất đen kịt trải một tầng linh thạch hàn băng màu lam sậm, khi đi ập tới tầng tầng lãnh ý, sắc mặt A Lạc bất tri bất giác mặt trắng bệch, cước bộ cũng càng ngày càng chậm.
Nàng cúi thấp đầu, dư quang liếc thấy một mảnh y bào trắng như tuyết, liền giống như dĩ vãng dừng bước, tái mét lo sợ quỳ xuống.
“Sư phụ, đa tạ ngài hôm nay, hôm nay đã cứu đệ tử.” Lúc nói chuyện, nàng mới phát hiện mình lạnh đến mức răng cũng run lên lập cập.
Tu vi của nàng quá thấp, mà Lục Thương lại thuộc nhóm đại năng đứng đầu đại lục, vẻn vẹn trăm tuổi, tu vi đã đến đại thừa, nhiều nhất là năm mươi năm nữa, sẽ độ kiếp phi thăng.
Hắn là tuyệt đỉnh băng linh căn biến dị, hàn băng khí tràn ngập trong điện đối với hắn mà nói có lẽ không đáng nhắc tới, A Lạc lại thật sự khó có thể thừa nhận.
Vừa nghĩ như vậy, hàn khí bao bọc nàng đột nhiên tiêu tán, A Lạc hoảng hốt có loại cảm giác từ mùa đông khắc nghiệt đi tới tháng ba dương xuân, cả người đều cảm thấy ấm áp.
Biến hóa nho nhỏ này khiến nàng cảm giác được một loại quan tâm không lời, sợ sệt lưu lại trong thân thể phảng phất như băng tuyết tan chảy, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Người sư phụ này, hình như không đáng sợ như nàng tưởng tượng.
A Lạc lặng lẽ ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn về phía trước.
Ánh sáng trong điện lờ mờ, giống như hết thảy đều bị bao phủ trong lớp sa mỏng màu xám tro, chỉ có người trước mắt tỏa ra bạch quang mênh mông, chiếu sáng một mảnh thiên địa này.
Nam tử thân hình cao lớn khoanh chân ngồi trên ngọc tọa nhũ bạch cao lớn, hai tròng mắt nhắm lại, hai tay tùy ý đặt ở đầu gối.
Một thân tuyết sắc trường bào không nhiễm bụi trần, một đầu tóc đen xõa tung như thác nước, cùng tầng tầng lớp lớp bạch bào quấn quanh uốn lượn, buông xuống sàn nhà màu đen.
Làn da của hắn rất trắng, là cái loại trắng như tuyết, không có nửa điểm huyết sắc.
Lông mày dài cùng mái tóc rủ xuống lại đen như vậy, đen đến mức tựa hồ không thể xuyên qua nửa luồng ánh sáng.
Màu trắng cực hạn cùng màu đen nồng đậm hiện ra sự tương phản rõ rệt trên mặt hắn, làm cho hắn thoạt nhìn giống như tuyết đọng trên đỉnh núi, trăng non cao ngạo hoàn mỹ thuần khiết trên thiên cung, nhìn thấy nhưng không với tới được.
Thì ra, đây chính là Lục Thương.
Người đứng đầu tu chân giới, một thân đạo cốt trời sinh Đạo tôn Lục Thương.
A Lạc ngơ ngác nhìn hắn, thật lâu không dời tầm mắt.
Nàng giật mình cảm giác thân ảnh bạch y này có chút quen thuộc, tựa hồ trong trí nhớ cũng có một người thích mặc một thân bạch y, nhưng rất nhanh ý nghĩ mơ hồ kia liền phai nhạt.
Nàng là một vệt ý thức, mỗi lần qua một thế giới, lúc rời đi cũng chỉ mang đi ý thức thể của mình, những cảm xúc dư thừa, thuộc về nhân loại sẽ được lưu lại trong thân thể ban đầu, làm bạn với một người khác ngủ say dưới mặt đất.
Có lẽ nàng nhìn quá lâu, hắn đột nhiên mở ra đôi mắt nhắm nghiền.
Đó là một đôi mắt cực sâu lại vô cùng lạnh, thâm trầm như vực thẳm không đáy của ma giới, liếc mắt một cái nhìn không tới điểm cuối.
Băng lãnh như vạn dặm tuyết nguyên nơi Bắc cực, ngoại trừ tuyết lớn mênh mông, quanh năm không ngừng nghỉ, thì không còn thấy chút sắc thái nào khác nữa.
A Lạc chợt va vào trong đó, trong nháy mắt tựa như đi tới một thế giới khác.
Thế giới đó rộng lớn vô biên, lại chỉ có tuyết sắc vô tận cùng rét lạnh thấu xương, nàng ở trong đó loạng choạng bước đi, mang theo gió lạnh kịch liệt cùng bông tuyết bay tán loạn đập vào mặt, cả người lạnh đến run rẩy.
“Nhắm mắt lại, thu liễm tâm thần, ngưng thần tĩnh khí.”
Khi toàn thân cứng ngắc, sắp chết cóng, một giọng nam lạnh lẽo không có cảm xúc xuyên qua màn tuyết rơi dày đặc, đi tới bên cạnh nàng, cứu nàng khỏi thế giới kia.
A Lạc nghe tiếng vội vàng nhắm mắt lại, dùng sức mặc niệm tâm pháp tu luyện, linh lực trong cơ thể vận chuyển mấy vòng, cuối cùng cũng thoát khỏi cái lạnh xâm nhập tận xương tủy.
Nàng không dám nhìn thẳng hắn nữa, rũ mắt xuống, hai má hơi nóng lên, ngượng ngùng thấp giọng nói: “Đệ tử ngu dốt, tạ sư phụ lại cứu giúp…”.
Cảnh giới của A Lạc chênh lệch quá lớn với Lục Thương, đại năng sắp phi thăng như Lục Thương, tùy tiện trừng mắt một cái là có thể giết người.
Lúc nãy là nàng sơ suất, không có chuẩn bị đã đối mắt với hắn, kết quả bị đạo ý quanh thân hắn vờn quanh ảnh hưởng đến tâm thần.
Nếu không có hắn nhắc nhở, nàng sẽ trực tiếp bị lạc vào trong đạo cảnh của hắn, đông cứng mà chết.
Lục Thương phản ứng bình thản, “Ừ.
Còn có chuyện gì?”
A Lạc hơi ủ rũ, nàng cúi đầu, mím môi khô khốc bởi vì khẩn trương, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, sư phụ.”
“Vậy thì đi đi.” Ngữ khí Lục Thương lãnh đạm.
A Lạc liền chậm rãi rời khỏi đại điện, cuối cùng đóng cánh cửa lớn kia lại, nàng nhịn không được nhấc mi mắt lên, xa xa nhìn qua.
Bóng người trắng xám ngồi trong điện tối, sống lưng thẳng tắp, bất động, tựa như một pho tượng ngọc kiên cố không gì phá vỡ được.
Quanh người hắn tràn ngập khí tức cường đại, tựa hồ không có bất cứ thứ gì có thể đè nặng sống lưng thẳng tắp của hắn, luôn ngẩng cao đầu.
A Lạc không biết Lục Thương có phát hiện mình chăm chú nhìn hắn hay không, có điều cho dù phát hiện, chỉ sợ hắn cũng sẽ không để ý.
Ở trong mắt thế nhân, đạo tôn Lục Thương xưa nay chỉ có một đệ tử, cũng chính là thiên kiêu Lâm Thanh Vận kiếm cốt trời sinh.
Về phần một đồ đệ khác của hắn là Lâm Lạc Âm, không người để ý, cũng không có người quan tâm đến.
Mà bản thân hắn, bình thường dạy dỗ đại đệ tử Lâm Thanh Vận nhiều hơn, Lâm Lạc Âm bởi vì còn chưa tu hành nhập môn, cho đến bây giờ vẫn còn ở trong giảng đường sơ cấp của tông môn nghe giảng cùng với chúng tiểu đệ tử mới vừa vào cửa.
A Lạc ủ rũ rời đi, lại không biết trong điện thần niệm của Lục Thương vẫn dừng lại bên người nàng, đáy mắt đăm chiêu.
Trước hôm nay, Lục Thương chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua tiểu đệ tử của mình.
Trong trí nhớ của Lục Thương, lúc ban đầu mới gặp Lâm Lạc Âm mơ hồ là tiểu cô nương có đôi mắt hạnh trong trẻo, về phần sau khi nàng lớn lên là bộ dáng gì, trong ấn tượng của hắn cũng không rõ ràng.
Hôm nay khi ngọc giản sáng lên, Lục Thương cho rằng là Lâm Thanh Vận liên lạc với hắn.
Nhưng khi hắn tiếp nhận ngọc giản, lại nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nói của thiếu nữ xa lạ, thanh âm ngọt ngào mềm mại, dưới công kích của người khác lộ vẻ mềm yếu vô lực như vậy.
Đây là lần đầu tiên Lục Thương ý thức được, thì ra hắn còn có một đệ tử tư chất bình thường, tu vi thấp kém đến mức bị người khi dễ cũng không đủ sức phản kháng.
Nhưng mà nàng có nhỏ yếu đến đâu, cũng là đệ tử của Lục Thương hắn.
Hắn tùy ý ra tay cứu nàng, đuổi đi mấy người khi nhục nàng.
Vốn chỉ là chuyện nhỏ giơ tay nhấc chân, không nghĩ tới nàng lại khắc chế sợ hãi đi tới trước mặt hắn, nơm nớp lo sợ bày tỏ cảm tạ với hắn.
Nàng quỳ trên mặt đất bị hàn băng linh thạch đông lạnh nhưng vẫn cắn răng run rẩy, sắc mặt tái nhợt hành lễ với hắn, lúc gọi hắn tiếng sư phụ, hắn đều có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của nàng.
Ma xui quỷ khiến, hắn lại vì nàng xua tan hàn khí bên người.
Thiếu nữ nho nhỏ, trên mặt còn có sự e sợ đối với hắn, lại ở trong hành động nhỏ không đáng nhắc tới này của hắn, to gan vụng trộm ngẩng đầu, mở to một đôi mắt to đen nhánh tròn trịa, thân cận lại tò mò nhìn về phía hắn.
Một cái liếc mắt kia, khiến Lục Thương không hiểu sao lại nghĩ đến linh sủng Tiểu bạch ly mà phần lớn nữ tu đều yêu thích nuôi dưỡng.
Ngây thơ linh động nhìn ngó xung quanh, giống y như đúc tiểu ly miêu chỉ to bằng bàn tay kia..