Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu - Chương 26: 26: Trách Nhiệm Của Tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu


Chương 26: 26: Trách Nhiệm Của Tôi


Edit: Ry
Trong phòng tắm, vòi sen kim loại đã bị đóng chậm rãi nhỏ ra một giọt nước, lấp lánh sáng lên dưới ánh đèn mờ ảo.

Cuối cùng giọt nước ấy cũng không chịu nổi tác dụng của trọng lực, từ trên cao rơi xuống.
“Tách—“
Nó rơi trên vai cậu thanh niên, cuối cùng hòa với lớp bọt được tạo nên từ sữa tắm, trượt xuống cánh tay.
Dưới ngọn đèn mông lung, cậu thanh niên một tay chống lên tường, tay còn lại với ra sau, mặt đầy rặng mây hồng, hàng mày nhíu chặt, như thể đang cố kiềm chế điều gì.
“Ưm…”
Cậu vô thức rên một tiếng, âm thanh ấy như ngân dài trong phòng tắm tĩnh lặng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vang.
Tô Dục Chu giật mình, liếc nhanh ra ngoài, tay vội vàng thò tới mở nước.
“Ào —“
Dòng nước từ vòi hoa sen cứ thế xả xuống.
Tiếng nước ầm vang, hơi nước bốc lên trong phòng tắm, cuối cùng cũng giấu đi âm thanh khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng ban nãy.
Chắc Túc Khiêm không nghe thấy đâu nhỉ?
Tô Dục Chu đỏ mặt, sau đó lại tự an ủi mình là do phòng tắm bé quá nên tiếng động mới vang rõ như vậy, ngoài kia cách một cánh cửa sẽ không nghe được đâu.
Sau đó cậu tiếp tục đứng dưới dòng nước tắm rửa.
Đại khái là do lần này vào sâu hơn những lần trước nên hậu quả cũng càng phiền phức.
Câu cắn môi, lại không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Nhưng có tiếng nước che giấu, Tô Dục Chu thả lỏng hơn, không có cố gắng chịu đựng như ban nãy.
Dòng nước cọ rửa cậu, làm trôi đi đống bọt trên người, trên sàn phòng tắm là đống bong bóng màu trắng bé xíu, mơ hồ xen lẫn chất lỏng óng ánh cùng chảy xuống cống thoát nước.
“Cốc cốc cốc —“
Lúc này cửa phòng tắm bỗng vang lên tiếng gõ.
Tô Dục Chu đờ ra, nhìn về phía cửa, cánh cửa được làm từ thủy tinh đục nên rất mông lung, chỉ có thể mơ hồ thấy được một bóng người màu lam xám.
Thật ra lúc đóng cửa Tô Dục Chu cũng phát hiện cái cửa này là cửa thủy tinh.

Mặc dù nó đục mờ, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được ánh đèn bên ngoài.
Vậy là bên ngoài cũng thấy được bên trong đúng không?
Thật là…!Xấu hổ.
Nhưng nghĩ đến việc cậu và Túc Khiêm đã làm chuyện còn thân mật hơn vậy, đột nhiên mở cửa ra bảo không tắm nữa thì không khỏi quá làm màu rồi.
Thế là Tô Dục Chu chỉ có thể kiên trì đi vào tắm.
“Cốc cốc cốc —“
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cậu đành phải rửa tay rồi tắt vòi nước, vuốt đi nước đọng trên mặt rồi mới đi tới.
Tô Dục Chu mở khóa, kéo ra một khe hở nhỏ, sau đó hai tay giữ lấy thành cửa, chỉ hơi thò đầu ra.
Túc Khiêm đã thay áo ngủ màu lam xám, vóc người cao lớn đứng dưới ánh đèn, lười biếng mà lóa mắt.
“Có chuyện gì ạ?”
Tô Dục Chu nhìn anh, lí nhí hỏi.
Cậu thanh niên chỉ ló đầu, lộ bả vai ướt sũng, tóc cũng nhỏ xuống từng giọt.

Khuôn mặt được hơi nước hâm cho đỏ hồng trong suốt, mang lại cảm giác phù dung nở rộ từ làn nước trong veo.
Túc Khiêm rũ mắt nhìn cậu, yết hầu chuyển động, không nhẫn nhịn nữa.
Anh giữ lấy cánh cửa, dưới cái nhìn khó hiểu của cậu thanh niên, đẩy cho đến khi khe hở kia đủ rộng để anh bước qua, sau đó mạnh mẽ chen vào.
Tô Dục Chu ngơ ngác lùi về sau một bước.
Túc tiên sinh lại không tha cho cậu, từng bước áp sát, cho đến khi cậu phải chống tay lên thành bồn rửa.
Gạch men sứ lành lạnh làm cậu giật mình.
Mà người đàn ông đã nắm lấy cằm cậu, hơi cúi xuống hôn lên.
Trong miệng anh có vị thuốc lá, cậu không thích lắm, nhưng mùi khói ấy nhanh chóng được thay thế bởi hương hạt dẻ.
Mùi thơm ngọt ngào mà cậu yêu nhất.
Tô Dục Chu dần bị Túc Khiêm bắt được, bị anh hôn cho nhũn cả hai chân, chỉ có thể vịn vai anh, cố gắng mượn sức của anh để đứng vững.
Phía sau là bồn rửa tay lạnh buốt trơn ướt, phía trước là người đàn ông nóng rực với áo ngủ mềm mại, băng và lửa đan xen, mang đến trải nghiệm cực hạn cho giác quan.

Tô Dục Chu bị hôn đến ngất ngây.

Vì cậu không ngừng trượt xuống, Túc Khiêm dứt khoát ôm eo cậu bế lên, đặt cậu ngồi trên bồn rửa tay.
Tô Dục Chu chìm đắm trong những chiếc hôn ngang ngược của người đàn ông, cho đến khi cậu cảm nhận được thứ gì đó thì không khỏi mở to mắt, lật tức đặt tay lên vai Túc Khiêm, đẩy anh ra.
“Không thể làm nữa…”
Túc Khiêm dừng tay, cúi xuống hôn trán cậu vỗ về: “Bị rách à?”
Tai Tô Dục Chu nóng lên, mấp máy môi: “Hôm nay không bị…!Nhưng…”
Cậu ngả đầu vào tai Túc Khiêm, giọng nói trầm ấm mềm mại, mang theo sự đáng thương không thể nói thành lời: “Mệt lắm…!Em mệt muốn chết rồi…”
Túc Khiêm nghe thấy cậu lẩm bẩm bên tai mình như đang phàn nàn, lại như đang làm nũng, cứ lẩm bẩm mãi làm anh thấy tai mình cũng tê dại.
Anh cọ mặt với cậu, khẽ cười nói: “Thể lực em kém quá đó.”
Tô Dục Chu khẽ hừ một tiếng, nhưng không tức giận.
Cậu không nhạy cảm với vấn đề giới tính AO, nên thật sự cũng chẳng để bụng việc thể lực mình thua kém một Omega như Túc Khiêm.
Thể trạng của Túc Khiêm vốn mạnh hơn cậu, đô hơn cậu, nếu trông ngon mà không làm ăn được gì thì…!Chắc cậu cũng sẽ chẳng thích anh đến thế đâu.
“Em muốn nghỉ.”
Nhìn ra được Túc Khiêm không định ép cậu thỏa mãn mình, Tô Dục Chu bình tĩnh lại, gối đầu lên vai anh, nhẹ nhàng nói.
Lúc nói chuyện hơi thở cậu cứ phả ra trên cổ anh, khiến Túc Khiêm không khỏi cứng người.
Anh bất đắc dĩ thở dài.
Miệng thì đòi nghỉ ngơi mà lại hoàn toàn không chủ ý đến hành vi của mình…! Anh ngẫm nghĩ rồi ôm lấy cậu, tiếp tục chuyện ban nãy còn chưa hoàn thành.
Trước khi Tô Dục Chu kịp xù lông, Túc Khiêm đã thơm lên khóe mắt cậu, nhỏ giọng vỗ về: “Chẳng phải em nói muốn nghỉ ngơi sao? Để tôi giúp em.”
Tô Dục Chu được vuốt lông thành công, mặt đỏ hồng vùi vào cổ anh, lại không nhịn được nói: “Lần sau anh đeo đó đó đi…! Chứ không thì lần nào cũng thật phiền phức…”
“Nhưng nếu thế thì có thể sẽ không ức chế được kì tình nhiệt.”
Túc Khiêm cau mày, trong giọng nói cũng mang theo chút phiền não.
Bọn họ không phải là quan hệ theo kiểu AO không thường, trong tình huống còn chưa đánh dấu, để có thể ức chế kì tình nhiệt…!Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có thể trao đổi pheromone thôi.
Mà lúc sáng hai người đã hôn nhưng đến chiều vẫn phát tác, chứng tỏ chỉ hôn thôi không có tác dụng, hoặc là không đủ.
Lí do chính đáng như vậy, Tô Dục Chu còn có thể nói gì đây? Cậu gục đầu vào vai anh, không nói nữa.

Sau đó, Túc Khiêm ôm cậu đứng dưới vòi hoa sen, hai người cùng tắm rửa.
Phòng tắm của công ty quá bé, không giống như biệt thự trên đỉnh núi, không chỉ có bể tắm mà còn có cả suối nước nóng…
Túc Khiêm có hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ đến sau này còn cơ hội thì anh không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.
Bọn họ nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài.
Túc Khiêm cầm khăn giúp Tô Dục Chu lau tóc, chờ đến khi không còn nước nhỏ nữa thì anh mới lấy máy sấy ra khỏi ngăn kéo: “Em sấy khô tóc đi.”
Anh cắm điện rồi mới đưa máy sấy cho cậu.

Tô Dục Chu lại không cầm, nhào vào lòng anh nũng nịu: “Sấy cho em đi.”
Nhận ra Túc tiên sinh có vẻ hơi kháng cự một xíu, cậu trai Alpha được chăm cho sung sướng ngẩng lên nhìn anh, nhếch miệng lộ ra chiếc răng nanh.
“Yêu cầu thứ năm.”
Túc Khiêm chỉ biết thở dài, chấp nhận số phận cầm máy lên sấy tóc cho cậu.
Mặc dù giống như không còn cách nào khác mới phải làm như vậy, nhưng động tác của anh vẫn rất dịu dàng cẩn thận, khiến Tô Dục Chu thích thú sung sướng vô cùng, không nhịn được toét miệng cười.
Sấy tóc xong, Túc Khiêm lấy hai bộ quần áo ra khỏi tủ, một bộ cho mình mặc, bộ khác thì choàng lên người cậu thanh niên, giúp cậu mặc vào.
Quần áo của anh lớn hơn Tô Dục Chu một cỡ, nhưng mặc tạm cũng được, chỉ có ống quần hơi dài thì đành xắn lên một chút.
“Mình về ạ?” Tô Dục Chu hỏi.
“Ừ.” Túc Khiêm gật đầu: “Không thể qua đêm ở đây được.”
Tô Dục Chu đi theo anh ra khỏi phòng, quan sát chỗ làm việc thường ngày của anh, không khỏi quay lại nhìn Túc Khiêm: “Chiều nay bọn mình như thế…!Có thể tạo thành ảnh hưởng xấu đến anh không?”
Túc Khiêm giơ tay xoa đầu cậu.
“Không đâu.” Anh khẽ nói: “Cũng phải cảm ơn em đã đến nhanh như vậy.”
Với tình trạng lúc đó của anh thật sự không thể tự rời khỏi căn phòng làm việc này được, có khi còn phải gọi người của trung tâm xử lý tình huống AO khẩn cấp tới, nếu thế thì chuyện kì tình nhiệt của anh bị hỗn loạn sẽ bại lộ.
Còn giờ…
Cùng lắm là có thêm vài lời đồn hường phấn thôi.
Tô Dục Chu vẫn lo lắng, do dự một hồi, cuối cũng nói cho Túc Khiêm biết chuyện xảy ra ở thang máy hồi chiều.
“Em thật sự không cố ý.”
Cậu yếu ớt thanh minh, thật ra cho đến tận lúc này cậu vẫn còn hoài nghi hai tên kia giả vờ bất tỉnh để ăn vạ.
“Em không hề chạm vào họ, nhưng hai người đó cứ thế lăn ra ngất…!Nếu như bọn họ nhân cơ hội uy hiếp anh, anh có thể kiểm tra máy quay, em thật sự không đánh bọn họ.”
Thấy cậu nhắc tới chuyện này, Túc Khiêm có hơi bất ngờ.
Nhưng sau khi nghe cậu cẩn thận kể lại tình huống lúc đó, anh không khỏi khẽ cười: “Tốt lắm, có vài người thích ăn đòn vậy đấy.”
Sau đó anh xoa đầu cậu thanh niên, an ủi: “Không cần phải lo về hai tên đó đâu, chuyện này cứ để tôi giải quyết.”

Tô Dục Chu nhìn nụ cười hời hợt của anh, chỉ cảm thấy lúc này Túc tiên sinh đang toát ra một sự quyến rũ không thể miêu tả thành lời, khiến cậu mặt đỏ tim run.

Cậu gật đầu, nói một tiếng vâng.
Túc Khiêm đưa Tô Dục Chu ra khỏi tòa nhà, đi thẳng tới bãi đỗ xe.
“Tối nay em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
Tô Dục Chu cảm thấy giờ mình đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi, có ăn gì cũng sẽ thấy rất ngon.

Truyện Ngôn Tình
Túc Khiêm gật đầu, không nói gì nữa, gọi cho một nhà hàng tư nhân anh quen biết gần đó, đặt thức ăn với ông chủ xong bắt đầu xoay chìa khóa, chậm rãi lái xe rời khỏi tòa trụ sở.
Cũng mới tám giờ tối, cuộc sống về đêm của thành phố chỉ mới bắt đầu.
Túc Khiêm bật nhạc lên.
Trong tiếng ca lười biếng êm ái của nữ ca sĩ, bọn họ tiến lên theo dòng xe.

Cả hai không ai nói gì, thứ đang chảy trong xe không phải sự xấu hổ mà là một loại dịu êm hòa thuận.
Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Túc Khiêm liếc nhìn biển quảng cáo to lớn ở đối diện, chợt nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi: “Hôm nay em xem phim thế nào?”
Lúc này Tô Dục Chu mới nhớ ra.
“Mới xem được có mấy phút…”
Cậu có hơi tiếc nuối vì đã lãng phí một tấm vé xem phim, nhăn mũi nói: “Thôi đợi về sau ra bản mạng lại xem vậy.”
Tay Túc Khiêm đặt lên cằm, ngón tay nhẹ nhàng mân mê bờ môi, như đang muốn nói điều gì, lại có vẻ không nói nên lời.
Anh nhìn đèn đỏ ở phía đối diện còn đang chậm chạp đếm từng giây, lúc còn 5 giây cuối cùng, Túc Khiêm quyết định mở miệng:
“Đi xem lại đi, tôi…!Đi cùng em.”
Cảm giác giọng điệu anh có hơi lạ, Tô Dục Chu chớp chớp mắt, nhìn về phía anh.
Túc tiên sinh bị cậu thanh niên nhìn cho không được tự nhiên.
Anh dán mắt vào cột đèn giao thông trước mặt, thấp giọng bổ sung: “Em không xem được hết phim, cái này là trách nhiệm của tôi.”
Tô Dục Chu nhìn anh, cũng không biết có phải là do ánh sáng không, cậu cứ cảm thấy tai Túc tiên sinh đỏ thế nào ấy.
Cậu ồ một tiếng, anh rõ ràng dựng tai lên nghe.
Tô Dục Chu lại nhìn anh, cười nói: “Được ạ.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN