Sự Im Lặng Của Bầy Cừu
Chương 10
– Miggs của cô đã chết rồi. – Crawford nói. – Cô không giấu tôi điều gì chứ, cô Starling? Nét mặt mệt mỏi của ông sếp cô cũng nhạy cảm với các tín hiệu như cái vòng cổ dựng đứng của con chim cú, và cũng tàn nhẫn không kém.
– Bằng cách nào? – Cô phải chống chọi cơn tê cóng đang chiếm lấy người cô.
– Hắn đã cắn đứt lưỡi của hắn, một ít lâu trước khi trời sáng. Chilton cho rằng chính Lecter đã ám thị hắn. Nhân viên gác đêm có nghe ông bác sĩ tâm lý thì thầm với hắn. Lecter biết rõ về Miggs. Tiếng thì thầm kéo dài khá lâu, nhưng người gác không hiểu ông ta đã nói những gì. Miggs khóc một lúc rồi sau đó nín thinh. Nhưng cô đã thật sự nói hết cho tôi chứ cô Starling?
– Đúng vậy, thưa ông. Giữa bản báo cáo và các ghi chép của tôi, gần như đúng từng chữ một.
– Chilton cố gọi tôi để than phiền về cô… – Crawford chờ một lúc và tỏ ra hài lòng là cô đã không hỏi ông câu nào. – Tôi có nói với ông ta rằng tôi rất ưng ý về thái độ của cô. Chilton đang chuẩn bị cho một cuộc điều tra về Các Quyền Lợi Công Dân.
– Sẽ có sao?
– Đúng vậy, nếu gia đình của Miggs làm đơn khiếu nại. Bộ phận về Quyền Lợi Công Dân có đến tám ngàn vụ trong năm nay. Họ rất vui sướng mà ghi thêm vụ của Miggs vào trong danh sách của họ. – Crawford chăm chú nhìn cô. – Cô có khỏe không?
– Tôi không biết phải nghĩ như thế nào bây giờ.
– Cô không cần phải nghĩ gì cả. Lecter làm việc đó cho vui thôi. Ông ta biết chúng ta không thể làm gì ông ta được, vậy tại sao không đùa một tý chứ? Chilton sẽ lấy đi hết sách vở của ông ta và cả cái bàn cầu trong một thời gian, có thể cúp luôn món tráng miệng nữa. – Crawford đan hai tay trước bụng và so sánh hai ngón cái của mình. – Thế Lecter có hỏi cô bất cứ điều gì về tôi không?
– Ông ta hỏi có phải ông rất bận không. Tôi đáp là có.
– Thế thôi sao? Cô đã không bỏ bớt một cái gì đó, vì tôi rất cá nhân mà cô không muốn tôi đọc được được trong bản báo cáo, phải không?
– Thưa không. Ông ta nói ông rất “kiên cường”, như tôi có ghi trong báo cáo.
– Đúng vậy. Nhưng không còn gì khác sao?
– Thưa không, tôi không hề giữ điều gì cho cá nhân tôi. Dù sao chắc ông cũng không nghĩ là tôi lại đi kể những điều đồn đại và cũng chính vì thế mà ông ta chấp nhận nói chuyện với tôi chứ?
– Không.
– Tôi không hề biết bất cứ điều gì về cá nhân ông, và dù tôi có biết đi nữa, tôi cũng không dại gì đi nói cho ông ta nghe. Nếu không tin tôi thì ông cứ nói thẳng ra đi.
– Tôi tin cô mà. Thôi chúng ta nói qua chuyện khác đi.
– Ông đang nghĩ đến một điều gì đó hay…
– Thôi, thay đổi đề tài đi, Starling.
– Việc Lecter ám chỉ chiếc xe của Raspail đã đưa tôi vào ngõ cụt. Nó đã bị ép lại cách đây bốn tháng tại Number Nine Ditch, bang Arkansas thành sắt phế thải để tái chế. Nếu tôi trở lại nói chuyện với ông ta, có thể ông ta sẽ cho biết thêm tin tức khác.
– Cô đã khai thác triệt để hướng điều tra đó chứ?
– Đúng vậy.
– Ai nói với cô là Raspail chỉ có mỗi chiếc xe mà hắn sử dụng thôi?
– Chỉ có mỗi một chiếc được đăng ký dưới tên hắn, và vì hắn còn độc thân, nên tôi nghĩ rằng…
– A hà! Hãy chờ một chút! – Ngón trỏ của Crawford chỉ vào một cái gì đó vô hình trong không khí giữa hai người. – Cô nghĩ rằng, phải không, cô Starling? – Crawford viết chữ cho rằng vào trong sổ tay của ông. Rất nhiều huấn luyện viên trong trường đã ăn cắp cái mánh này của Crawford để dùng nhưng Clarice không tiết lộ là người ta đã làm trò này với cô rồi.
Crawford vẽ vòng quanh chữ này.
– Khi nào tôi giao cho cô một nhiệm vụ, cô sẽ nghĩ, và tạo một hình ảnh xấu cho Cơ quan. – Ông ta thả người ta lưng ghế. – Thế cô không biết là Raspail sưu tầm xe hơi sao?
– Thưa không. Thế chúng vẫn còn nằm trong tài sản thừa kế à?
– Tôi không biết. Cô có thể đi kiểm tra lại được không?
– Được chứ.
– Vậy cô bắt đầu từ đâu?
– Từ người thi hành chúc thư.
– Một luật sư tại Baltimore, một người Hoa, nếu tôi nhớ không lầm.
– Everett Yow. Số điện thoại của ông ta có trong niên giám đấy.
– Cô có bao giờ nghĩ rằng cô phải cần đến một trát tòa để có thể lục soát chiếc xe của Raspail không?
Starling im lặng, hay nói đúng hơn cô không dám trả lời. Cuối cùng cô lên tiếng:
– Bởi vì Raspail đã chết mà không có một chút nghi vấn nào và nếu người thi hành chúc thư đồng ý cho chúng ta lục soát chiếc xe, thì đó là một cuộc lục soát hợp pháp, và kết quả của những tìm kiếm là một bằng chứng được luật pháp công nhận. – Cô đọc một hơi.
– Đúng hoàn toàn. Tốt rồi, tôi sẽ báo cho văn phòng trung ương ở Baltimore rằng cô sẽ đến đó, ngày thứ bảy, trong thời gian rảnh của cô, nghe không Starling. Hãy thưởng thức quả đó nếu cô hái được.
Khi Clarice bước ra ngoài, từ trong sọt rác, ông dùng hai ngón tay để lấy lên một mảnh giấy viết thư được vo tròn. Ông để nó lên bàn và vuốt thẳng ra. Đây là miếng giấy nói về vợ ông, được viết bằng một tuồng chữ thật đẹp.
Hỡi các bác sĩ đã tốn công vô ích
Ngọn lửa nào sẽ thiêu đốt cái thế giới này đây
Thế các người không thể hiểu được
Rằng cơn sốt của bà ta có thể làm được hay sao?
Jack, tôi thành thật rất tiếc cho Bella.
Hannibal Lecter.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!