Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người - Chương 38: 38: Công Bố Vị Trí Ra Mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người


Chương 38: 38: Công Bố Vị Trí Ra Mắt


Sau khi tập hợp đông đủ, bọn họ lại tiếp tục hành trình leo núi.
Nhóm Giản Tinh Tuế đã biết thứ hạng của mình, hơn nữa chặng trước leo đã mệt lắm rồi nên đoạn sau bọn họ vốn định bò lên đỉnh.

Nhưng leo núi đúng là chuyên gia bào mòn thể lực, đặc biệt là trong đêm hôm khoắt nên ai cũng đói, đói tới cồn cào chỉ muốn nhấm nháp gì đó.
Khi ngang qua sạp hàng ven đường, bọn họ thấy có một bác bán bánh rán cuộn hành tây.
Đói meo đói mốc nên chẳng có ai kén cá chọn canh, Giản Tinh Tuế hỏi: “Ăn không?”
Thẩm Tinh Thần mãnh liệt gật đầu: “Ăn!”
Nhưng rất nhanh lại có vấn đề, không ai trong bọn họ mang tiền theo.
Bác bán hàng ngồi trên ghế không hề thương xót nhìn bọn họ, không có ý định cho khất nợ gì hết.
Giản Tinh Tuế liếc mắt phát hiện không xa có một chiếc lều, hình như ai đó đang dùng bữa.
Ninh Trạch nói: “Là nhóm anh Phó.”
Thẩm Tinh Thần sáng mắt, vội chạy qua: “Anh Phó, cô Đồ Nhã!”
Nhóm đạo sư đều đi cáp treo lên, giờ đang nhàn nhã ăn sáng.

So sánh với thí sinh đang hồng hộc leo núi thì đúng là chỉ có thể hô to Tư bản chủ nghĩa chết tiệt!.
Giản Tinh Tuế và Ninh Trạch cùng nhau đi qua, từ đằng xa đã nghe thấy Thẩm Tinh Thần khóc lóc xin ăn: “Cho bọn em ăn với, em đói lắm rồi!”
Đồ Nhã ngượng ngùng cười cười: “Tinh Thần à, tuy rằng chị cũng rất muốn cùng mọi người ăn nhưng tổ chương trình không cho phép mất rồi.

Mọi người phải tự thân tự sức đổi lấy đồ ăn.

Không phải em còn có tinh đậu sao, có thể dùng tinh đậu mua này.

Một tinh đậu một đồng nha.”
Bây giờ bọn họ mới nhớ ra bản thân chưa dùng tới tinh đậu của mình.
Nhưng xui xẻo là Thẩm Tinh Thần từ trước tới nay chưa bao giờ biết tiết kiệm.

Trong trò chơi lần trước hắn đã bỏ tiền mua súng bắn nước, sau đó còn đổi ti tỉ thứ khác, từ lâu đã tiêu sạch tinh đậu của mình rồi.
Ninh Trạch đem số tinh đầu mà mình còn gom lại.
Giản Tinh Tuế nói: “Tôi còn một chút, để tôi mua cho.”
Cậu còn 30 tinh đậu, nhưng lại không nghĩ tới là đồ ăn trên núi vô cùng đắt đỏ.
Bác gái giơ tay ra giá: “Bánh cuốn thêm thịt 20 đồng một cái.”
Nếu không thêm thịt thì bánh này chỉ có hành tây thôi.

Mọi người không phải ăn hương ăn hoa nên ai cũng muốn ăn thịt.

Ninh Trạch và Thẩm Tinh Thần miễn cưỡng gom được 10 tinh đậu, mua hai cái bánh cuốn rau nhưng chỗ này vẫn chẳng đủ cho ba thanh niên ăn.
Thẩm Tinh Thần nhìn một bàn bữa sáng của nhóm đạo sư không xa mà nước miếng thiếu chút chảy ra từ khóe mắt.
Giản Tinh Tuế định khuyên hắn.

Đang nói, bỗng nhiên cậu nghe được tiếng gọi mình: “Giản Tinh Tuế.”
Cậu chàng đang nói chuyện sửng sốt quay đầu nhìn.
Phó Kim Tiêu đang ngồi thấy cậu ngẩn người, vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
Giản Tinh Tuế sau khi xác nhận đúng là gọi mình mới tung ta tung tăng chạy tới: “Thầy gọi ạ.”
Phó Kim Tiêu hỏi: “Có thể giúp tôi một việc được không?”
Giản Tinh Tuế gật gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Tốc độ đáp ứng này khiến Đồ Nhã đối diện cả kinh, sau đó cô lại thấy buồn cười.

Vì sao mà cậu nhóc này lại ngây thơ như vậy, không sợ Phó Kim Tiêu lừa sao? Chẳng thèm suy nghĩ gì đã đáp ứng người ta rồi.
Đáy mắt Phó Kim Tiêu cũng tràn đầy ý cười: “Giúp tôi mua một chai nước bên kia nhé.”
Giản Tinh Tuế không thèm nghĩ đã gật đầu: “Vâng ạ!”
Cầm tiền Phó ảnh đế đưa, cậu lập tức chạy đi mua nước.

Đồ Nhã ngồi đằng sau nhìn mà ngạc nhiên, chống cằm nói: “Cậu nhóc tin anh ghê đấy.”
Phó Kim Tiêu ưu nhã lấy khăn lau lau tay, mở miệng: “Dù sao tôi cũng đâu phải người xấu.”
Đồ Nhã không dám đáp.
Hợp tác nhiều năm, cô đã rõ người đàn ông này đáng sợ như nào.
Giản Tinh Tuế rất nhanh đã mua nước trở lại, đưa cho Phó Kim Tiêu: “Nước của anh đây ạ.”
Phó Kim Tiêu nói: “Cảm ơn nhé.”
Giản Tinh Tuế khom lưng chào định rời đi, lại bị gọi: “Quay lại.”
Anh quay đầu chuẩn bị hai chiếc bánh mì kẹp, rồi lại sợ cậu chẳng đủ ăn nên bỏ thêm hai quả trứng luộc: “Đừng để bị đói.”
?
Giản Tinh Tuế không tưởng nổi.

Cậu vừa mừng vừa sợ nhìn Phó Kim Tiêu: “Thầy…”
Thẩm Tinh Thần đứng đằng sau không phục, hu hu khóc: “Không phải nói đạo sư không được cho thí sinh đồ ăn sao? Em cũng muốn ăn.”
Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn hắn: “Đây là phí giúp đỡ của cậu ấy, tôi có cho sao?”
“…”
Thẩm Tinh Thần nghẹn mặt: “Em cũng có thể giúp.”
Tiếng gào vang xa, Phó Kim Tiêu ghét bỏ: “Ồn quá đấy.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Phó Kim Tiêu vẫn nhìn Đồ Nhã một cái.

Cô nhận được ám chỉ, không có biện pháp đành nói: “Vậy nhờ em mua giúp chị một chai nước nữa.”
Thẩm Tinh Thần sung sướng chạy đi.

Sau khi trở lại, Đồ Nhã cũng đem đồ ăn còn thừa trên bàn cho hắn.
Khán giả thấy cảnh này mà buồn cười, còn cảm khái:
“Anh Phó với chị Nhã Nhã đúng là rất biết chăm sóc các bạn nhỏ.”
“Nhìn không ra diễn luôn ấy.”
“Ha ha ha, mua nước chứ không phải mua rượu hả.”
Sau khi có đồ ăn, Giản Tinh Tuế bắt đầu chia cho những người khác, sau đó lại tiếp tục hành trình.

Lần này bọn họ đã có cái bỏ bụng, sau khi đi qua mấy trạm nghỉ đã tới đỉnh núi Thái Sơn.

Mà lúc này đã hơn 5 giờ sáng, sắc trời còn tờ mờ lấp ló.

Gió thổi trên núi còn lành lạnh, nhưng đối với nhiều người vừa leo tới nơi đây đúng là làn gió hạ nhiệt cần thiết.
Tổ chương trình cùng nhóm đạo sư đã sớm chờ ở đây.

Từ từ, các thí sinh cũng bắt đầu lên đến đỉnh.

Nhưng mọi người vẫn yên lặng đứng theo từng đội đón nắng sớm.
Phó Kim Tiêu hỏi: “Đều mệt sao?”
Mọi người cùng hô: “Mệt!”
“So với tập luyện thì sao?”
“Đều mệt như nhau!”
Phó Kim Tiêu cong cong môi: “Đường xuống núi tuy dốc nhưng sẽ không mệt như này đâu.”
“Tôi tin rằng hầu như mọi người đã biết được thứ hạng của mình rồi đúng chứ? Phó Kim Tiêu nhìn lướt qua: “Bây giờ tâm tình mọi người như nào?”
Mọi người rầm rì nhìn nhau, không đáp.
Phó Kim Tiêu dựa vào tảng đá đằng sau, từ tốn nói: “Trên bức thư của những người bị loại đều có một câu đại loại Tùy thời lựa chọn từ bỏ việc leo núi, có thể trở lại nghỉ ngơi.

Nhưng khi tôi và các thầy cô khác tới đây được hay rằng 56 người lại không có bất kì ai bị thiếu cả.”
Tuy rằng có một nửa số người phải rời đi, nhưng bọn họ vẫn kiên trì tới cùng.
Trên mặt Phó Kim Tiêu thêm vài phần thưởng thức: “Bây giờ mọi người hãy quay lại.”
Mọi người đồng thời xoay người.

Khi tất cả không chú ý, cảnh sắc phía sau đã thay đổi.

Phía chân trời dần lấp ló ánh vàng cam lấp lánh, từ từ một góc chói lọi nhô lên.

Mặt trời chậm rãi xuất hiện, xua tan màn đêm để lộ rõ biển mây trước mặt mọi người.

Từng ánh nắng chiếu rọi vào từng góc mỗi người.
Không có bất kỳ từ ngữ nào có thể miêu tả được tâm tình lúc này.
Dường như mọi buồn phiền khi leo núi đã bị quét sạch, để lại trong lòng mọi người ấn tượng sâu sắc về cảnh bình minh rực rỡ.
Thanh âm của Phó Kim Tiêu từ sau vang lên: “Đường lên núi vô cùng gian nan, mà đường đi xuống lại vô cùng dễ dàng.

Nhưng nếu chọn xuống núi thì sẽ chẳng bao giờ có thể thấy được ánh dương xán lạn trên đỉnh núi.

Hôm nay, các bạn có thể thấy cảnh sắc như này là bởi mỗi người đã không lựa chọn bỏ cuộc.”
Đồ Nhã tiếp lời: “Hy vọng mỗi người sau này có thể giữ được nhiệt huyết như vậy.

Mặc kệ đường đi có quanh co khúc khuỷu, mong rằng các bạn sẽ không từ bỏ.

Bởi vì chỉ kiên trì mới có hy vọng nhìn thấy ánh mặt trời.”
Thầy Lý cũng cười cười, cảm khái: “Dù cho chặng đường ấy quá khó khăn, mong rằng các bạn vẫn có thể tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước.

Nếu cảm thấy quá vất vả thì chúng ta cứ khẽ cắn môi mà đi tiếp.”
“Chỉ có như vậy.” Giọng nói của Phó Kim Tiêu thong thả lại vô cùng truyền cảm, truyền vào sâu trong tâm mỗi người: “Các bạn mới có hy vọng, cùng nhau ngắm nhìn ánh rạng đông.”
Theo mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng rực rỡ đậu xuống trên vai mỗi người, từ đây gieo vào hạt giống hy vọng.
Ánh nắng dần có chút chói mắt.

Mà có vẻ vì vậy, có thí sinh cúi đầu đỏ khóe mắt, lau lau hàng mi ướt nhòe.

Vốn đây phải là cảnh chia ly bi thương, nhưng dưới sự chuẩn bị khéo léo của tổ chương trình, mọi người cũng không còn đau khổ như vậy.
Bọn họ phải nỗ lực, bọn họ không thể bỏ cuộc mà xuống núi.

Bởi lẽ chỉ có kiên trì mới có khả năng thắng lợi.
……
Nửa tháng sau..
16 thí sinh còn lại tiếp tục nghênh đón trận chung kết cuối cùng.
[Tinh Quang] vậy mà đã quay được hơn bốn tháng, từ ngày hè chói chang sang thu về lá rụng.

Nhà văn hóa đã trở thành nơi chôn biết bao kỷ niệm buồn vui của mọi người, cũng giữ gìn ký ức về thanh xuân rực rỡ.
Trận chung kết hôm nay là ngày náo nhiệt nhất.

Xe của các nhà báo lớn đều dừng ở cửa sau để tiện cho việc phỏng vấn thí sinh, còn phía trước là cửa vào cho khán giả.

Hôm nay cũng có rất nhiều người nhà của thí sinh tới, bao gồm cả công ty của một số người.

Bốn tháng, hơn một trăm ngày vất vả nay đã tới hồi kết.
……
Hậu trường…
Nơi này đã lộn xộn thành một đoàn.
Chuyên viên trang điểm đang sốt ruột bôi son dặm phấn cho thí sinh.

Hôm nay, tất cả 108 thí sinh đều trở lại với nhiều kiểu tạo hình khác nhau, còn chưa kể khách quý nên công việc nhiều vô kể.
Giản Tinh Tuế tự tay chỉnh lại áo cho Thẩm Tinh Thần, lèm bèm: “Sao cậu đi vệ sinh xong lại thành ra như này rồi? Đến lúc biểu diễn không sợ fans trêu chọc hay gì hả?”
Thẩm Tinh Thần cười nhạt: “Chỉ là một cái cổ áo mà thôi.

Sức hút của anh đây há lại bị ảnh hưởng chỉ bởi thứ nhỏ nhoi này sao?”
“….”
Đôi lúc cậu cũng mong Thẩm Tinh Thần có thể chia cho mình một một nửa sự tự tin này.
Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ thở dài, không đáp lại.
Lễ khai mạc đã bắt đầu.

Lần này sân khấu biểu diễn khác với những lần khác ở chỗ tất cả mọi thứ đều thay đổi: Màn hình 360 độ bao quanh, ánh sáng vàng nhạt ấm áp cùng khu khán giả chật ních vô cùng náo nhiệt.
Theo màn sương trào lên, nhóm đạo sư xuất hiện trên sân khấu.
Hôm nay, bọn họ đều mặc trang phục vô cùng chỉn chu: Đồ Nhã mặc một chiếc váy trắng, Phó Kim Tiêu diện tây trang xanh kẻ cùng thầy Lý trong bộ lễ phục quen thuộc.

Hôm nay là ngày các thí sinh hợp lại thành nhóm, dù là đạo sư hay ai khác cũng vô cùng tôn trọng khoảnh khắc này.
……
Thầy Lý nói với ống kính: “Cảm tạ mọi người đã tới đây tham dự trận chung kết lần này của [Tinh Quang].

Trong đêm nay, 108 thí sinh của chúng ta sẽ hoàn thành lễ tốt nghiệp của mình.

Mà những thí sinh tiến vào vòng chung kết hôm nay sẽ được chọn ra 6 người ra mắt!”

Đồ Nhã tiếp nhận mic, mỉm cười nhìn camera: ” Trang bình chọn của chúng tôi sẽ mở ra từ 7 giờ hôm nay tới 10 rưỡi tối.

Mong mọi người hãy vì thí sinh mình thích mà ra sức.

Đây là lần cuối cùng có thể hết mình cổ vũ…!”
Phó Kim Tiêu nhận lấy mic: “Bắt đầu từ bây giờ, ứng dụng Bạch Tuộc và Mặt Trời Nhỏ chính thức mở bình chọn.

Tất cả khán giả có thể chọn ra thí sinh yêu thích của mình, từ đó xét ra hai người hot nhất làm phát ngôn.”
Người người ở khán đài ồn ào, không khí khẩn trương bắt đầu dâng lên.
Thầy Lý tiếp tục giới thiệu: “16 thí sinh đêm nay của chúng ta sẽ tách thành 3 nhóm nhỏ với những màn trình diễn vô cùng xuất sắc.

Chúng ta cùng nhau chờ xem nhé!”
Sau khi ánh đèn hạ xuống, nhóm đầu tiên lên sân khấu.
Nhóm của An Nhiễm và Lý Nhứ An biểu diễn ca khúc [Thái Dương], một bài hát với sự kết hợp của trữ tình và sôi động.

Hôm nay, trang phục vừa tinh nghịch lại đáng yêu của An Nhiễm được chuẩn bị vô cùng dụng tâm.

Hắn đã yêu cầu chuyên viên thay đi đổi lại hơn chục lần mới vừa lòng.

Dưới sân khấu có không ít fans bị đốn tim bởi vẻ đẹp này, thét chói tai:
“Nhiễm Nhiễm cố lên nhaaaa!”
“Phải ra mắt đó nhéeee!”
“Chị là em iu của anh Trị nè, nhất định sẽ chọn cho emm!”
Bao gồm cả Lý Nhứ An, nhóm này có rất nhiều thí sinh hot.

Khi bọn họ biểu diễn, khán đài cứ như nổ tung.

Nhóm đầu tiên trình diễn xong, rất nhanh đã tới nhóm hai lên sân.

Nhóm Giản Tinh Tuế là nhóm thứ ba, vậy nên vẫn đang đợi ở dưới hậu trường.
Khi chương trình vừa bắt đầu, Thẩm Tinh Thần đã vô cùng khẩn trương.
Giản Tinh Tuế nhìn hắn và Ninh Trạch, nói: “Không phải khẩn trương.

Đêm cuối cùng rồi, chúng ta nhất định phải biểu diễn thật tốt, ít nhất là phải lưu lại ấn tượng đẹp cho khán giả.”
Thẩm Tinh Thần trừng mắt nhìn cậu: “Cậu phui phủi cái mồm, cái gì mà đêm cuối cùng cơ?”
Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ: “Dạ dạ, tôi nói sai rồi.”
Ninh Trạch duỗi tay: “Cùng nhau cố lên.”
Những thí sinh còn lại của nhóm cũng nhích lại gần.

Trong giây phút này, mọi người đồng lòng nghĩ tới việc phải đem buổi tối hôm nay thể hiện thật tốt để không lưu lại tiếc nuối gì nữa.
Rất nhanh, đằng trước truyền tới tiếng gọi: “Xin mời nhóm cuối cùng lên sân khấu! Ca khúc hôm nay mà bọn họ trình diễn chính là [Thế giới sẽ không dễ dàng sụp đổ]!”
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Khi bọn họ lên sân khấu, phía dưới cũng không ít người thét chói tai hoan hô:
“Tinh Thần! Tinh Thần là tuyệt nhấttt!”
“Tuế Tuế cố lên, cố lên nhaaaa!”
“Các bé con tiến lênnn!”
Chưa bao giờ lại có nhiều khán giả tới vậy.

Trong tay họ múa may gậy phát sáng, trong miệng gào lên những cái tên.

Dường như chẳng cần nhiều lời, những cái tên ấy đã trở thành nguồn động lực to lớn.

Giản Tinh Tuế đem cảnh trước mặt thu vào trong mắt, tạc sâu vào thâm tâm mình.

Cậu chắc chắn sẽ nhớ kỹ giây phút hiện tại, nhớ kỹ khung cảnh mà mình đã có được, nhớ kỹ sân khấu rực rỡ cuối cùng này.
Các thành viên đứng tại vị trí của mình, âm nhạc chậm rãi vang lên.
Sau vòng thứ hai, thực lực của Giản Tinh Tuế đã được mọi người công nhận.

Bài hát này bắt đầu với giọng hát của cậu.

Khi ánh đèn dần dịu đi, cậu thanh niên đứng ở trung tâm nâng mic, cất lên tiếng hát trong trẻo, trầm thấp: “Phim đã kết thúc, ồn ào dần tắt.

Ta như người lại bàng quan nhìn bản thân.”
Các thành viên theo tiếng nhạc bắt đầu nhảy, vừa nhẹ nhàng lại không sướt mướt.
Ninh Trạch tiến lên một bước thay vào chỗ của Giản Tinh Tuế, thấp giọng hát: “Ta hiểu những ủy khuất và bất an của Người.

Nỗi áy náy ấy giấu trong trời sương khói tỏa.”
Âm điệu chậm rãi nhanh hơn.
Bài hát này đã qua tay Giản Tinh Tuế chỉnh sửa.

Cách cậu cải biên rất đậm phong cách cá nhân, không phá hư nguyên gốc lại có thể thay câu từ hay hơn để phù hợp với thành viên nhóm mình.
“Dù chuyện càng ngày phức tạp.”
“Thế giới sẽ không dễ dàng sụp đổ.”
“Hiện thực giả dối, hy vọng khác biệt.

Gắt gao ôm chặt lại, ta sẽ chẳng còn sợ hãi.”
Ánh sáng càng ngày càng nhiều, âm nhạc vẫn giữ nguyên trầm thấp.

Khi mọi người còn đang đắm chìm trong tiếng hát, nhịp điệu bỗng chốc nhanh hơn, động tác nhảy cũng mở rộng ra.

Bài hát đem lại hy vọng tràn ngập, đồng thời chi phối cảm xúc của toàn bộ người nghe.
Đoạn hát cuối cùng, Thẩm Tinh Thần từ sau nhảy lên lấy đầu gối đáp sàn khiến người xem ngỡ ngàng bởi vẻ đẹp trai ngời ngời.

Hắn nâng cao đầu, giọng hát mười phần tự tin vang vọng toàn trường: “Dù chuyện càng ngày phức tạp, thế giới sẽ không dễ dàng sụp đổ.”
Theo tiếng hát của Thẩm Tinh Thần, nhạc điệu cùng giọng ca hợp xướng lập tức đuổi theo.
“Tệ thì có thể tệ tới đâu.”
“Cũng chẳng bỏ tay buông ra.”
“Đợi thêm chút rồi mọi chuyện sẽ đổi.

Bây giờ sẽ chẳng kéo dài mãi…!”
Âm vang hòa vào nhau chấn động vô cùng, giống như muốn đun sôi không khí tại hiện trường.

Đặc biệt là Thẩm Tinh Thần, khi hát bài này hắn vô cùng tập trung như thể muốn trút hết cảm xúc ra ngoài.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Giản Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần thậm chí còn đỏ bừng đôi mắt.
Dường như bọn họ không phải ca hát mà là đang đấu tranh cho chuyện gì đó.
Đấu tranh thế giới với những chuyện bất công cùng vận mệnh mà họ chẳng thể phản kháng.
Sau khi kết thúc trình diễn, bọn họ không cần ra hiệu mà khoác vai bạn mình, gắt gao dựa vào nhau cùng thưởng thức mồ hôi ướt đẫm sau lưng mỗi người, cùng tiếng thở dốc, tiếng tim đập bình bịch, và tiếng thét ầm ĩ bên dưới.

Trong ánh mắt sáng ngời, tiếng hoan hô dưới khán đài cứ từng sóng từng sóng mà dâng lên:
“Bé con cố lênnn!”
“Các anh phải cùng nhau ra mắt đấy nhéeee!”
Nhân số trong phòng phát trực tiếp đã vượt qua hơn một triệu lượt xem.

Trong đêm cuối cùng, fans đã thủ thế sẵn sàng đón quân địch:
“Bài hát này được chỉnh hay vãiii.”
“Tui thấy mọi người như đã dùng hết sức lực của mình.”
“Mị không thích nghe bài đã chỉnh sửa, nhưng qua tay Giản Tinh Tuế bài nào mị cũng yêuuuu!”
Trên sân khấu, các thí sinh tập hợp lại một chỗ, cúi đầu khom lưng cảm tạ khán giả.

Trong bọn họ, có không ít người hiểu rằng đây sẽ là sân khấu cuối cùng của mình.

Nhưng vào giờ phút này, bọn họ đều đã hết mình trình diễn.
Không có thất bại, ít nhất họ đã không thua cuộc dễ dàng.
Trên chặng đường qua mọi người đều vô cùng vất vả: cùng nhau leo núi, cùng nhau ngắm bình minh.
Màn che rũ xuống, nhóm đạo sư từ hậu trường đi lên.

Thầy Lý nói: ” Mời các thí sinh tiến tới bậc thang phía trước, chúng ta chuẩn bị tới giai đoạn thứ hai.”
Ba nhóm đã trình diễn xong.

Đã tới lúc công bố thứ hạng cuối cùng.
Ánh mắt của nhóm đạo sư đặt lên người các thí sinh.

Đồ Nhã khẽ cười: “Các bạn so với ngày trước thì bây giờ khác rất nhiều, trở thành một phiên bản tốt hơn.”
Thầy Lý trêu chọc: “Đâu chỉ là phiên bản, lột xác luôn ấy chứ.”
Người đã từng vì 20 nghìn mà dự thi cuối cùng cũng từ bỏ số tiền ấy để đứng trên sân khấu chung kết hôm nay.
Giản Tinh Tuế thẹn thùng cười.
Phó Kim Tiêu cầm trong tay tờ giấy: “Hiện tại là 10 giờ 29 phút, toàn bộ trang bình chọn đã đóng lại.

Trên tay tôi bây giờ là kết quả cuối cùng.”
Thầy Lý gật đầu, nói: “Tiếp tới, chúng ta sẽ bắt đầu công bố thành tích của 16 thí sinh.”
Chỉ có 6 người đầu tiên mới có thể ra mắt.
16 thí sinh đứng trên bậc thang lắng nghe vận mệnh an bài.

Đạo sư bắt đầu gọi tên, một lúc đã có tới sáu cái tên được nhắc tới: bốn người bị loại, còn hai người chiếm được vị trí ra mắt.
Từ Tần Khách.
Phong Phàm.
Thực lực của bọn họ không hề kém, công ty đứng đằng sau cũng rất mạnh.

Chuyện ra mắt này đã là việc mà mọi người đã đoán được, chẳng qua bây giờ chỉ còn dư lại 4 vị trí.
Từ lúc đứng đây Thẩm Tinh Thần vẫn luôn khẩn trương.

Trước đây hay bây giờ, hắn là người luôn thích ầm ĩ, nhưng lúc này lại chẳng nói một lời.

Trong tiếng hoan hô và những cái ôm chúc mừng, Giản Tinh Tuế vỗ vai hắn: “Đừng khẩn trương, cậu có thể làm được mà.”
Thẩm Tinh Thần nói: “Cậu lo cho bản thân mình trước đi.”
Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ cười cười.

Trong bọn họ thì người lo nhất là Ninh Trạch.

Công tâm mà nói thì thực lực của Ninh Trạch rất ổn, kỹ năng nhảy hay hát có thể xếp thứ ba.

Hơn nữa, hắn lại vô cùng nỗ lực, công ty sau lưng cũng có tiềm lực tài chính không tồi.
Còn chưa gọi hết, Đồ Nhã nhìn thoáng qua tờ giấy rồi khẽ cười: “Thí sinh tiếp theo mà tôi đọc là người nhảy hát song toàn.

Sau khi tiến vào [Tinh Quang], cậu đã nỗ lực luyện tập, chịu khó chịu khổ, dựa vào thực lực của mình mà đạt được thành công.

Cậu ấy là tấm gương, lại càng là anh trai đáng mến trong lòng người hâm mộ.

Cậu ấy là….”
Giản Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần nhìn về phía Ninh Trạch.
Đồ Nhã tiếp lời: “Cậu ấy là Lý Nhứ An! Xin chúc mừng bạn, bạn đã đạt được hạng 2!”
Cả khán đài sôi trào.
Fans của Lý Nhứ An thét chói tai không ngừng, nhưng gã lại chẳng quá vui vẻ.

Đối với Lý Nhứ An mà nói nếu hạng 1 không phải gã thì chỉ có thể là Thẩm Tinh Thần.

Thất bại như vậy thì có cái gì mà vui mừng cơ chứ?
Nhưng trước ống kính, gã vẫn giữ vẻ tươi cười cầm lấy mic phát biểu: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, cảm ơn các bạn nhiều…”
Đằng sau, Giản Tinh Tuế một tay lôi Thẩm Tinh Thần, một tay kéo Ninh Trạch nhẹ giọng an ủi: “Đừng khẩn trương, không sao cả.

Chắc chắn sẽ có hai người.”
Tên được gọi ngày càng ít đi, đã có 4 người nằm trong nhóm ra mắt.
Giản Tinh Tuế có cảm giác tay Thẩm Tinh Thần dường như đang ướt mồ hôi.

Lý Nhứ An hạng 2, vậy hắn chắc chắn lấy được vị trí center.

Vì chỗ đứng ấy mà vị thiếu gia này đã bỏ ra rất nhiều công sức, bởi đây là chiến thắng mà hắn tha thiết ước mong.

Bây giờ trên mặt hẳn lẽ ra phải là toe toét miệng cười, vô cùng khiêu khích đối thủ nhưng trái lại, sắc mặt của hắn đang căng chặt, lòng bàn tay ẩm mồ hôi.
Từ trước tới nay, Thẩm Tinh Thần luôn là người nặng tình nặng nghĩa dù ngoài miệng chẳng bao giờ chịu nhận.
Chỉ còn lại 3 vị trí ra mắt, hắn chiếm một chỗ thì còn dư lại hai chỗ, nhưng anh em thân thiết của hắn là Giản Tinh Tuế và Ninh Trạch cũng cần hai chỗ.

Nếu cái tên tiếp tới không phải hai người kia thì bọn họ chắc hẳn sẽ phải từ biệt nhau.
Khác so với những lần khác.
Không phải ở nhóm khác, không phải câu chuyện Hôm nay tôi không thèm tập cùng cậu mà là lời tạm biệt thật sự, là dường ai nấy đi.
Thầy Lý tiếp tục gọi: “Người tiếp theo tôi gọi dù tuổi tác nhỏ nhưng rất có thiên phú.

Cậu ấy ở vòng loại không được coi trọng, nhưng sau đó vẫn luôn kiên trì đuổi theo mọi người, dùng năng lực của mình để chứng minh tài năng bản thân với khán giả.

Cậu ấy rất am hiểu sáng tác, lại có tính cách tốt…”
Khi thầy Lý nói như vậy, Thẩm Tinh Thần và Ninh Trạch lại nhìn về phía Giản Tinh Tuế.
Thậm chí ngay cả Giản Tinh Tuế cũng vô thức hy vọng.

Dù cậu biết có thể không phải là bản thân, nhưng vẫn không khỏi chờ mong.
“Cậu ấy chính là….!An Nhiễm! Chúc mừng bạn, An Nhiễm.

Thứ hạng chính thức của bạn là 3, nhận được 63 triệu lượt bình chọn.

Mong bạn sẽ tiếp tục cố gắng.”
Dưới khán đài lại vang lên không ít tiếng hét chói tai.

Gương mặt An Nhiễm lộ ra ý cười, lúc đi ngang qua Giản Tinh Tuế còn cố ý liếc cậu một cái.

Hắn hớn hở tới trước mic: “Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, cảm ơn nhóm Tinh Quan….”
Sau đó MC lại tiếp tục gọi tên.
Lúc này, Thẩm Tinh Thần đang đứng cạnh Giản Tinh Tuế lại quay mặt đi.
Cậu thiếu gia từ trước tới giờ luôn một vẻ không sợ trời không sợ đất, chẳng sợ bất cứ ai nay lại quay mặt đi.
Giản Tinh Tuế lo lắng xem hắn, lại thấy được một cảnh tượng khiếp sợ.
Thẩm Tinh Thần khóc.
Hắn biết nếu An Nhiễm ra mắt vậy Giản Tinh Tuế cũng có vai trò là ca hát sẽ không thể được chọn.

Hắn khóc là bởi bạn bè của mình không thể ra mắt, là bởi giây phút biệt ly sắp tới, cũng là bởi sự bất công của chương trình.
Giản Tinh Tuế vội vàng lay hắn: “Thiếu gia, thiếu gia? Sao cậu lại như này chứ? Đây là phát sóng trực tiếp đó, tên cũng chưa công bố hết.

Cậu chắc chắn sẽ ra mắt mà, không khóc nữa nhé.”
Ninh Trạch cũng tiến tới an ủi Thẩm Tinh Thần.
Bên kia, Đồ Nhã lại nhận được một cái tên khác, cô nói: “Thí sinh tiếp theo mà tôi gọi là một dũng sĩ vô cùng nỗ lực vì sân khấu.

Câu cửa miệng của cậu ấy chính là Không ngừng kiên trì, không bao giờ buông tay.

Và giờ đây, mọi khó khăn và vất vả đã được đền đáp xứng đáng, cậu ấy chính là….!Ninh Trạch! Chúc mừng Ninh Trạch, thứ hạng cuối cùng của bạn là hạng 6, nhận được hơn 46 triệu lượt bình chọn.”
Khán giả xì xào bàn tán.

Có rất nhiều người chúc mừng Ninh Trạch, nhưng cũng có nhiều người chất vấn:
“Sao lại như này?”
“Tuế Tuế đâu rồi?”
“Vì sao hạng 6 lại không phải Tuế Tuế cơ chứ?”
“Mẹ nó không phải là thế đấy chứ!”
Người xem trong phòng phát trực tiếp còn điên hơn:
“Bà đây khóc! Tại sao Tuế Tuế của bà lại không được ra mắt?”
“Rõ ràng hai giờ trước cậu ấy vẫn ở hạng 5 mà.”
“Không biết vì sao nhưng khi An Nhiễm được gọi tên, Tinh Thần khóc mà tôi cũng khóc.

Lúc đấy đã bắt đầu có dự cảm rồi nhưng bây giờ vẫn đau đ** chịu được.”
“Vì sao bạn nhỏ nhà tôi lại không trong nhóm.

Bà đây điên mất!!!”
Trong khoảnh khắc Ninh Trạch nghe được thông báo chúc mừng, dù đây vốn là ước mơ mà hắn tha thiết nhưng khóe miệng chẳng nhếch nổi nụ cười.

Ninh Trạch ngay lập tức nhìn về phía Giản Tinh Tuế, đỏ khóe mắt.
Phó Kim Tiêu xướng danh Thẩm Tinh Thần là vị trí center, nhưng người nên vui nhất vẫn nức nở khóc lóc.

Hắn lôi kéo tay Giản Tinh Tuế không buông, cứ như làm vậy là có thể giữ lại được cậu.

Ở dưới khán đài, Ôn Sanh Ca cũng khóc.

Phòng của bọn họ có tận hai người được ra mắt, nhưng bây giờ lại chẳng có ai vui vẻ cả.
Đồ Nhã nói với Thẩm Tinh Thần: “Cậu có thể lên phát biểu một chút cảm nghĩ được không?”
Thẩm Tinh Thần lau mặt, cầm mic nói: “Tôi không có cảm nghĩ gì cả.

Nói thật, cái nhóm này tôi cũng không phải quá muốn vào, tôi cũng chẳng biết cái bảng xếp hạng của các người là như nào, cứ như trêu ngươi người khác vậy.”
Dù thanh giọng của hắn còn nghẹn ngào nhưng vẫn ngang ngược như cũ.

Câu nói rõ ràng truyền tới từng góc của hội trường, công khai khiêu chiến với tổ chương trình.
Đồ Nhã hiểu rõ Thẩm Tinh Thần đang khó chịu cái gì nên không tiến tới ngăn lại.
Mỗi người được chọn đều được tặng một chiếc vương miện nhỏ.

Nhưng khi nhân viên định đội lên đầu Thẩm Tinh Thần, hắn lại cầm trong tay, xoay người đi tới trước mặt Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế chần chờ: “Cậu…”
Thẩm Tinh Thần đem vương miện đội lên đầu Giản Tinh Tuế, cười một tiếng: “Hợp lắm.”
Vốn là vương miện chỉ thuộc về 6 thí sinh được chọn, nhưng Thẩm Tinh Thần lại đem vương miện của bản thân cho cậu.

Hành động này của hắn kéo tới sóng to gió lớn: Chưa từng một center nào lại dám ở đêm chung kết công khai khiêu khích, đã thế còn tặng vương miện của mình cho người khác.

Chiếc vương miện này Giản Tinh Tuế cũng có, nhưng không phải tổ chương trình mà là Thẩm Tinh Thần trao cho cậu.
Thầy Lý muốn hòa hoãn không khí xấu hổ, mở miệng: “Ninh Trạch, bạn phát biểu một chút cảm nghĩ của mình nhé?”
Trong suy nghĩ của mọi người, Ninh Trạch luôn là chàng trai thành thật.
Ninh Trạch trầm mặc một lát, cầm mic: “Cảm ơn mọi người đã chọn cho tôi, sau này tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.

Trước khi hôm nay kết thúc, tôi cũng muốn làm một việc.”
Hắn xoay người đi tới trước mặt Giản Tinh Tuế, đem vương miện của mình đặt vào tay cậu, cười cười: “Cho cậu đấy.”
Trước màn hình phát trực tiếp, mọi người “Ồ” lên.
Đêm chung kết kì lạ kiểu gì đây mà thí sinh được chọn lại làm những hành vi như vậy?
Đồ Nhã và Phó Kim Tiêu là hai người gần bọn họ nhất, bên tai không ngừng vang lên lời nhắc của nhân viên: “Thầy Phó, cô Đồ Nhã.

Phiền hai người cản lại thí sinh, nhắc nhở bọn họ rằng không được phép làm như vậy!”
Phó Kim Tiêu đứng nhìn một lát rồi lấy tai nghe đang đeo đút vào túi.
Đồ Nhã ngạc nhiên nhìn anh.
Phó Kim Tiêu cong cong môi, nở nụ cười vô hại: “Toàn là tạp âm nên tôi không nghe rõ lắm, chắc bị hỏng rồi.”
“….”
Đồ Nhã trầm mặc rồi cũng học theo, gỡ tai nghe của mình xuống.
Dù sao mấy chuyện khiêu khích tổ chương trình như này thầy Phó rất có kinh nghiệm..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN