Trong tình huống vũ khí đều là trung phẩm linh khí, thiết phiến bằng xương của Vưu Nhạc Dật hơi kém cỏi so với trọng kiếm.
Nhưng Vưu Nhạc Dật người này có thân pháp linh hoạt, chưa bao giờ đánh theo hướng cứng đối cứng.
Đánh tới một kích, giữa lúc quay đầu lại hoặc xoay người đều có thể thả ra một cái tiêu hình hoa mai sáu cánh.
Người đối chiến hoặc là né tránh, hoặc là rút kiếm đón đỡ, đều sẽ bị đánh gãy tiết tấu công kích.
Vưu Nhạc Dật trong khoảng thời gian ngắn không có đánh bại Mạnh Quân, càng ngày càng cảm thấy kinh hãi.
Hắn chưa từng đánh nhau trực tiếp cùng Mạnh Quân, lúc trước nói rằng muốn bóp chết đối phương ngay ở trong nôi, cũng có vài phần ý khinh thường Mạnh Quân.
Hắn cảm thấy Loan Tứ Duy thua chỉ bởi vì Loan Tứ Duy là phế vật.
Nhưng hiện tại, xem ra là do hắn xem nhẹ Mạnh Quân, tu vi đối phương căn bản không phải là Trúc Cơ cấp năm như hắn tưởng tượng.
Chu Tam Ngôn càng thấy may mắn lúc này trên đài không phải là mình.
Vậy mà mới mấy ngày trước, khi Mạnh Quân đối chiến cùng tứ sư đệ vẫn là Trúc Cơ cấp năm.
Mà linh lực Mạnh Quân hiện tại càng thêm mãnh liệt, thế nhưng càng gần với Khai Quang kỳ hơn hắn.
May mắn gần đây hắn nghe lời đại sư huynh nói, không có đi làm phiền đối phương!
Theo cuộc chiến ngày càng gay cấn, tâm tình Vưu Nhạc Dật cũng dần dần nóng nảy.
Nếu không thể nhanh chóng đánh bại cái tiểu tử mới ra đời này, chẳng phải sẽ khiến hắn bị mọi người xem nhẹ? Về sau hắn làm sao còn có uy phong của một nhị sư huynh?
Vì thế tay phải hắn cầm phiến đón đỡ, tay trái lặng lẽ lần xuống vạt áo, ở trong tay áo cầm chắc mấy cái tiêu hoa mai.
Chiêu thức Mạnh Quân phải chịu chế ước của vũ khí, chính là đánh theo hướng đại khai đại hợp.
Vưu Nhạc Dật nhìn chằm chằm thời điểm Mạnh Quân xuất hiện sơ hở, tìm đúng thời cơ, ném ra mười mấy cái tiêu hoa mai, trực tiếp bắn về phía bộ vị thân thể Mạnh Quân!
Nhưng mà Mạnh Quân cũng không có né tránh, càng không có dùng kiếm triệt, ngược lại tay phải cầm kiếm thuận thế hoành phách qua.
Thật giống như vốn dĩ không có thấy những cái ám khí đó.
“Sư đệ!” Đồng môn xem đấu phía dưới lo lắng, “Coi chừng ám khí kìa!”
Có người nhát gan đã nhắm hai mắt lại.
Tiêu hoa mai của nhị sư huynh chính là hàng thật giá thật, năm đó ở Vô Vi phong đã đóng đinh qua vài cái đầu nai rừng, đều là một tiêu phong hầu, trực tiếp cắt đứt yết hầu.
Chỉ nghe được vài tiếng leng keng vang lên, là thanh âm do vũ khí sắc bén va vào nhau.
Nhậm Lục đang nhắm chặt mắt lại nghĩ, hẳn là Mạnh Quân dừng ngựa ngay trước bờ vực, kịp thời dùng trọng kiếm chặn tiêu hoa mai.
Nhưng cũng không đủ.
Có mười ba cái tiêu hoa mai, thanh âm kim loại đánh nhau leng keng tranh tranh chỉ có không đến mười tiếng, thiếu bốn cái không có bị ngăn lại, kết cục của bốn cái kia là……
Ở trên người sư đệ sao?
Hắn nhắm mắt lại, nhịn rồi lại nhịn, chung quanh lại không có thanh âm nghị luận tỷ thí kết thúc, cũng không có vẻ hỗn loạn.
Vì thế hắn tò mò mà mở to mắt, chỉ thấy từ trên đài so đấu lăn xuống mấy cái cốt khối màu trắng, ở giữa một góc khối cốt lại cắm tiêu hoa mai.
Những cái tiêu hoa mai tinh xảo đó, tựa như bị khảm lên, kẹt chặt trong đó, không thể nhúc nhích.
Mọi người xem đấu dưới đài hít sâu một hơi, sau đó nhìn quanh bốn phía, hai mặt nhìn nhau.
Trên đài so đấu, mũi kiếm Mạnh Quân đã áp đến trên cổ Vưu Nhạc Dật.
Sao lại thế này?
Vào thời điểm vừa mới so đấu, tay trái Mạnh Quân nhìn như giữ ở trong tay áo, kỳ thật lại nắm chặt bốn cốt khối màu trắng hắn nhặt được.
Đã trải qua rèn luyện bằng thiên tủy ngưng lộ, cốt khối này bề ngoài cứng rắn, góc khối nhẵn, bên trong tỉ mỉ.
Vưu Nhạc Dật là cao thủ dùng ám khí, tự nhiên không có bỏ qua động tác nhỏ trong tay áo Mạnh Quân.
Nhưng tuy rằng hắn có chú ý tới trong tay đối phương có cái gì, lại chỉ tự đại khinh miệt mà cười cười.
Mạnh Quân tính toán chơi ám khí với hắn? Làm vậy sẽ chỉ nhận thêm càng nhiều tiêu hoa mai thôi.
Tay trái hắn trộm rũ xuống, lại chế trụ thêm mấy cái ám khí.
Nhưng mà ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, dị biến đột nhiên sinh ra.
Cốt khối màu trắng đeo gió đưa mưa rời ra từ trong tay Mạnh Quân, chặn bốn cái tiêu hoa mai bắn về phía thân thể.
Sau đó, trọng kiếm hoành phách, leng keng lang vài tiếng, thuận thế chặn những cái tiêu hoa mai bay một hàng về cùng phía!
Hắn đã dùng chiêu thứ nhất kiếm pháp tổ truyền của Thanh Long nhất tộc —— thần long bái vĩ.
Kiếm pháp Thanh Long hiệu xưng là nhất kiếm sương hàn thập tứ châu, lấy mười bốn chiêu cơ bản làm cơ sở, vô cùng uy lực, thay đổi thất thường.
Nhưng mà từ trăm năm trước sau khi Thanh Long nhất tộc gần như huỷ diệt, kiếm pháp Thanh Long thất truyền đã lâu, người bình thường khó có thể nhận biết.
Tâm trí Vưu Nhạc Dật rung mạnh, nhưng điều ngoài ý muốn hắn nhất không phải là Mạnh Quân chỉ dùng một nhát kiếm liền chặn chín cái tiêu hoa mai, mà là thứ Mạnh Quân dùng để ngăn trở tiêu hoa mai.
Kia rõ ràng như là một phần vũ khí của Thẩm Tu Viễn, tại sao lại ở trên tay Mạnh Quân?
Trong sự kinh ngạc, hắn không chỉ không có thả ra mấy cái hoa tiêu mai có ở trong tay, động tác dùng quạt xếp cũng bởi vậy chậm đi mấy phần, thiếu chút nữa bị Mạnh Quân đánh bay.
Hắn một bên chống đỡ, một bên tâm niệm quay nhanh.
Mạnh Quân không có khả năng đánh bại Thẩm Tu Viễn để lấy được Cốt roi.
Chẳng lẽ……!là Thẩm Tu Viễn bọn họ cùng Mạnh Quân thiết kế, chuẩn bị âm chính mình một phen? Nếu nói rằng Thẩm Tu Viễn trợ giúp Mạnh Quân chuẩn bị, trận tỷ thí này dù hắn may mắn thắng cũng sẽ trọng thương!
Dưới đài so đấu, cũng ngắm kĩ cốt khối, Loan Tứ Duy thấp giọng nói:
“Này có phải……của đại sư huynh hay không……?”
Chu Tam Ngôn liếc hắn, làm cái thủ thế bảo im miệng.
Loan Tứ Duy vội vàng che miệng lại, nhìn quanh bốn phía, sau khi phát hiện đại sư huynh không ở, thở phào nhẹ nhõm cúi đầu.
Xem ra từ lúc bị sư phụ răn dạy, đại sư huynh thật sự tính toán che chở tiểu tử kia, dựng nên một Vô Vi phong hài hòa hữu ái.
Một khi đã như vậy, bọn họ cũng không thể làm đại sư huynh thất vọng.
Nếu như Thẩm Tu Viễn ở đây, tất nhiên là có thể nhìn ra cử chỉ này của Mạnh Quân là cáo mượn oai hùm.
Tu vi Mạnh Quân vừa mới khôi phục lại Trúc Cơ cấp chín thông qua việc ngâm thuốc, khác với Khai Quang cấp một của Vưu Nhạc Dật, giữ vững không được lâu lắm.
Mạnh Quân ngoài trừ dựa vào kiếm pháp tổ truyền thì càng lợi dụng nhân tâm nhiều hơn.
Vưu Nhạc Dật nóng nảy sĩ diện, luôn muốn lập công, thích tốc chiến tốc thắng.
Lần này chủ động ước chiến, đối với Mạnh Quân là một cơ hội rất tốt.
Tuy rằng lần trước Thẩm Tu Viễn giúp hắn chỉ do ngoài ý muốn, nhưng chứng cứ còn lưu tại trong tay hắn.
Nếu lợi dụng tốt, hắn còn có thể châm ngòi quan hệ giữa hai người này.
Vưu Nhạc Dật càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán của mình chính xác.
Nếu không phải Thẩm Tu Viễn âm thầm hỗ trợ, Mạnh Quân từ đâu ra có được nhiều linh thạch như vậy để tăng lên tu vi, làm sao có thể lấy ra một phần vũ khí của Thẩm Tu Viễn để đối phó hắn? Ngay cả một chiêu kiếm pháp đánh rơi chín cái tiêu hoa mai kia, nói không chừng cũng là Thẩm Tu Viễn truyền thụ!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị thu hồi quạt xếp tạm hoãn tỷ thí.
Lời còn chưa nói ra, trọng kiếm Mạnh Quân đã chém đến trước mặt.
Hắn phản ứng không kịp, dư quang thấy mũi kiếm lạnh lẽo dừng ở trên cổ mình.
Thẩm Tu Viễn, Mạnh Quân, các ngươi chờ đó!
Mạnh Quân chế trụ hắn, nhìn quét một vòng dưới đài, giương giọng nói, “Hiện tại ta đã đánh bại nhị sư huynh, theo lý nên lấy thân phận xếp hạng hai ở Vô Vi phong tham gia đấu bán kết.” Dừng một chút, lại nói: “Có người nào muốn khiêu chiến ta không?”
“Không, không có.” Phía dưới truyền đến một cái thanh âm yếu ớt, thế mà là của Loan Tứ Duy.
Đại sư huynh nếu đã đem mấy kết đằng trước cốt roi của mình cho Mạnh Quân, nói vậy khẳng định cứ duy trì chuyện này, hắn chỉ cần đi theo ý của đại sư huynh là được!
“Không có.”
Như gió nhẹ phất quá, thổi lên một hồ xuân thủy, từng tiếng “Không có” hết đợt này đến đợt khác, tiếp theo dần dần tăng vọt lên thành tiếng hoan hô cùng huýt sáo.
Mục Ngũ Đồng kích động nói: “Nhập môn không đến nửa năm, liền đạt được thành tích đứng thứ hai, quả thực chính là truyền kỳ!”
Vưu Nhạc Dật nhắm mắt thuận khí, ái ngại vũ khí sắc bén trên cổ, giận mà không dám nói gì.
Mạnh Quân trở lại Tố Vấn đường tiếp tục nấu dược.
Trong khoảng thời gian từ lúc hắn đi ra ngoài rồi lại trở về, “Cố Dao” đã ngủ dưới tàng cây rồi.
Vì thế hắn giảm tiếng nấu dược xuống thật nhỏ, còn đóng lại cửa, sợ đánh thức đối phương.
Hắn nghĩ nghĩ, lại đi đến hậu viện, đem tới cho đối phương một cái chăn nhỏ che lại.
“Cố Dao” tính tình kém, tư thế ngủ cũng rối tinh rối mù, không biết có phải còn trào phúng hắn ở trong mơ hay không.
Một bàn tay gối lên sau đầu, lót quyển sách, một cái tay khác rũ ở bên ngoài.
Cổ áo rời rạc, một nửa quần áo bị đè ở dưới thân đến nỗi hở một chỗ, lộ ra xương quai xanh bên trái, phía dưới một chút có nốt ruồi đỏ tươi đẹp.
Đối phương hẳn là rất mệt.
Hắn đi hỏi qua sư phụ sở thích của “Cố Dao”, muốn biết nên làm thế nào để đáp lại đối phương.
Sư phụ do dự trong chốc lát, nói rằng người không thân thiết với “Cố Dao”, chỉ là tình cờ gặp gỡ mới mời đối phương đến hỗ trợ.
Vì thế Mạnh Quân giấu đi tên họ, liền dò hỏi sư phụ một chút đặc điểm ngôn từ cùng phương thức hành sự của “Cố Dao”.
Vô Vi chân nhân điều động đầu óc toàn kinh nghiệm của một trạch nam, thập phần chắc chắn nói cho nam chính, loại người hắn vừa nhắc tới này, tên gọi tắt là “chết cũng ngạo kiều”, ngày thường nhìn có vẻ chán ghét, thực ra là loại người rất đáng yêu.
Mạnh Quân chần chờ một chút.
Người vừa cao ngạo vừa tính tình xấu như vậy, kỳ thật là……!loại đáng yêu sao?
Thẩm Tu Viễn vào ban ngày tiến hành sắm vai nhân vật, đêm đến điên cuồng tu luyện, cường độ công tác có thể so với ban ngày đi học, buổi tối thức suốt đêm tự học cao tam sinh.
Sau khi đã giải quyết vấn đề linh mạch của nam chính, y rốt cuộc chống đỡ hết được, tính toán ngủ đến khi trời tối đen.
Truyện Dị Giới
Thời điểm tự nhiên tỉnh lúc chạng vạng, y thấy chăn trên người, trong lòng tự giác thập phần thoải mái.
Nam chính không có phí công nuôi dưỡng!
Mạnh Quân hiện không ở Tố Vấn đường, Thẩm Tu Viễn yên tâm mà đổi sang áo choàng sư huynh, trở lại phòng mình.
Dọc theo đường đi, y nghe thấy các sư đệ sư muội ríu rít thảo luận hành động đoạt được tư cách đấu bán kết vĩ đại của nam chính, mới biết được thời gian mình đang ngủ đã bỏ lỡ cái gì.
Y lạnh mặt đuổi đi Vưu Nhạc Dật đứng ở trước cửa phòng y đòi một lời giải thích, nhân tiện tặng kèm đối phương một chữ “Cút”.
Việc về cốt khối không thể cùng Vưu Nhạc Dật nói rõ, chỉ có thể tùy ý đối phương tưởng tượng.
Vưu Nhạc Dật sắc mặt âm trầm: “Thẩm Tu Viễn, ta sẽ nhớ kỹ huynh! Huynh gia nhập du tổ chức thì thôi, sau này chỉ cần có ta ở, đừng hòng mơ tưởng từ du trà trộn vào nghịch ! Ta sẽ vẫn luôn giám sát huynh!”
Thẩm Tu Viễn:……
Tuy là như vậy, y cũng không muốn gia nhập loại nghịch tổ chức đứng đầu tà giáo này đâu.
Loan Tứ Duy ở bên cạnh hùng hổ mà gào: “Đại sư huynh nói không giúp chính là không giúp, ai biết tiểu tử kia lấy được cốt khối màu trắng kia từ đâu? Đại sư huynh vì hiểu lầm, hôm nay ngay cả mặt cũng chưa lộ.
Ngươi đánh không lại đại sư huynh, liền tới đây ngậm máu phun người?”
Tuy rằng là sự tình từ trước giờ, xác thật là Thẩm Tu Viễn âm thầm giúp qua nam chính, không nghĩ tới vậy mà bị nam chính dùng để cáo mượn oai hùm, châm ngòi ly gián.
Loan Tứ Duy giúp y biện bạch, y thế mà quỷ dị cảm thấy mặt có chút nóng lên.
Y ho nhẹ một tiếng, thần sắc không kiên nhẫn nói: “Đi thôi.”
Loan Tứ Duy quay đầu lại, giành giật từng giây hưng phấn mà nói với y: “Đúng rồi đại sư huynh! Hôm nay ở trên đấu trường không ai tiếp tục khiêu chiến Mạnh Quân, sau sư phụ lại hỏi mọi người, cũng không có người muốn khiêu chiến.
Sư phụ nói thành tích đấu vòng loại liền định như thế rồi, kêu đệ chuyển cáo huynh, đêm nay liền thu thập đồ đạc đi chủ phong cùng Mạnh Quân, chuẩn bị tham gia đấu bán kết.”
Loan Tứ Duy vừa dứt lời, Thẩm Tu Viễn liền từ xa xa thấy nam chính cõng tay nải đi tới hướng y.
Nhìn từ xa, nam chính tựa như một cây nhỏ tuy nát tả tơi nhưng lại đĩnh bạt trên Vô Vi phong, mơ hồ có vài phần khí chất coi thường anh hùng về sau.
Nhưng mà, thiếu niên Mạnh Quân còn ở độ tuổi xanh tươi, vậy mà thần sắc lạnh nhạt, phảng phất dường như sẽ không cười.
Thẩm Tu Viễn:……
Dùng áo choàng thần y nhiều quá, thiếu chút nữa quên 85 điểm giá trị thù hận hướng về y của nam chính.
Bất quá, y đã để lại tờ giấy ở Tố Vấn đường cho nam chính, nói rõ nam chính đã lành bệnh, thần y liền yên lặng rời đi, kêu nam chính không cần hoài niệm.
Nói vậy thì trước lúc nam chính thu thập tay nải sẽ đi Tố Vấn đường cáo biệt, hẳn là đã thấy tờ giấy kia.
Mạnh Quân mặt trầm như nước.
Một phương diện là bởi vì thấy Thẩm Tu Viễn, đột nhiên sinh ra chán ghét từ đáy lòng, về phương diện còn lại là bởi vì “Cố Dao” không từ mà biệt.
Thời điểm hắn đến Tố Vấn đường, “Cố Dao” đã đi rồi, trong viện gió nhẹ vỗ liễu như cũ, thổi tờ giấy mỏng manh bị đè nặng trên bàn vang lên tiếng xôn xao.
Người thường ở nơi đó đọc sách đã đi rồi, hắn lại thiếu nhân tình của đối phương, không biết nên báo đáp như thế nào.
Thẩm Tu Viễn trở về phòng thu thập một chút đồ đạc đơn giản, cùng nam chính nhích người khởi hành.
Mạnh Quân dùng một loại ngữ khí vừa lạnh nhạt vừa khiêu khích nói: “Sư huynh, chúng ta đấu bán kết sẽ gặp lại.”
Thẩm Tu Viễn:???
Như thế nào, chẳng phải lúc nãy ngươi vừa đắp cho ta cái chăn sao?
Thái độ thay đổi xoành xoạch nam chính có thể so được với sắc mặt biến đổi liên tục như trong kịch.
Y tìm niềm vui trong biển khổ mà nghĩ, việc này chính là thuyết minh y sắm vai những áo choàng khác nhau thật sự thành công.
Kế tiếp việc nam chính tiến vào chủ phong sẽ là đối mặt chính diện với tiểu đệ của Huyền Vũ nhất tộc—— đám pháo hôi Cổ Điêu nhất tộc.
Sau khi trở thành đệ tử nội môn, nam chính liền tiến vào Bạch Lộ Thành rèn luyện và tìm kiếm bằng chứng.
Ở nơi đó, nam chính đại sát bốn phương, lật đổ thế lực ác độc của Cổ Điêu, trở thành thành chủ Bạch Lộ Thành, càng rút ngắn một bước trong khoảng cách tới mục tiêu tranh đoạt thiên địa cộng chủ.
Nhưng mà ngay sau khi Mạnh Quân trở thành thành chủ, hắn sẽ rút gân rút lân của nguyên chủ, nấu thành canh cá..