Triệu Phụng chỉ cho rằng hắn đang ngại, chế nhạo: “Sao nào? Không phải vợ chẳng lẽ là chồng hả?”
“Ngứa da hả?”Giang Tự Hành càng nghe càng thấy không đúng, “Nói loạn cái gì?”
“Là rất loạn.”Triệu Phụng khoác vai hắn, nhỏ giọng nói: “Là y loạn ngươi, hay là ngươi loạn y thế?”
Giang Tự Hành sững sờ, bỗng dưng nhớ đến cái lần rơi hố kia, sau khi lên khỏi hố thì vì Liễu Sầm chết sống muốn dìu hắn nên lôi lôi kéo kéo hồi làm té ngã xuống đất, Lâm Tử Nghiên bỗng chạm môi trên mặt hắn…
“A Tự!” Triệu Phụng đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, cười nói: “Ngươi nóng lắm à? Sao mặt lại đỏ thế này? Ha ha ha…”
Giang Tự Hành vô thức sờ mặt rồi nhanh chóng thả tay xuống, thúc ngựa đi tiếp, giọng không mấy hăng hái: “Nói hươu nói vượn.”
“Ôi chao!”Triệu Phụng vội đuổi theo sau: “Ngươi xấu hổ gì chứ? Lúc trước c0i đồ người ta đâu thấy ngươi xấu hổ, giờ lại ngại ngùng à?”
Giang Tự Hành nhấc chân đạp hắn, “Cút sang một bên, trong đầu toàn thứ quỷ gì thế? Ta c0i đồ y là để nhìn hình xăm bên hông y.”
“Hình xăm?”Triệu Phụng khó hiểu nói: “Hình xăm gì?”
Giang Tự Hành: “Túc Bắc lang.”
“Cái gì?” Triệu Phụng kinh ngạc. “Bên eo y cũng có Túc Bắc lang? Vậy y…”
“Chỉ có nửa hình.” Giang Tự Hành nhìn sắc trời mênh mông nói: “Y nói từ lúc nhớ chuyện là đã thấy nó rồi.”
Triệu Phụng sờ cằm: “Lâm công tử sao lại có liên quan tới Bắc Kỳ nhỉ? Huống chi đã qua nhiều năm vậy rồi, sao giờ đám người Bắc Kỳ kia lại tìm đến tận cửa ta?”
“Có lẽ cũng bởi bên hông y có hình xăm.” Giang Tự Hành trầm ngâm nói: “Chỉ là, sao bọn họ lại phát hiện ra nó?”
Triệu Phụng suy nghĩ, chợt giật mình: “Không phải là nhìn lén Lâm công tử tắm rửa đấy chứ?”
Giang Tự Hành: “…”
Triệu Phụng càng nghĩ càng thấy đúng, nghiến răng mắng: “Ninh Mạt này đúng là không biết xấu hổ, chẳng lẽ đã từng nhìn rồi? A Tự…”
Hắn vừa quay đầu thì thấy mặt Giang Tự Hành đỏ bừng.
Triệu Phụng: “… Ngươi cũng… Nhìn lén Lâm công tử tắm rửa à?”
Giang Tự Hành mất tự nhiên nói: “Không có…” Không phải nhìn lén.
Triệu Phụng không tin, “Nhìn người trong lòng thì có gì đâu? Ta cũng không chê cười ngươi mà.”
Giang Tự Hành suýt nữa bị hắn nói cho tức chết: “Mắt ngươi mù hả? Ta không có người trong lòng!”
Triệu Phụng làm bộ sợ hãi các thứ: “Chẳng lẽ Lâm công tử không phải người?”
“Ngươi mới không phải người!” Giang Tự Hành nhấc chân đạp ngựa hắn chạy.
“Chậc chậc…” Triệu Phụng kéo dây cương, dắt ngựa lắc đầu, tự nhủ: “Không có người trong lòng? Vết thương ở chân còn chưa đỡ đã cuống cuồng chạy đi tìm người ta. Vội vã mời người ta ăn cơm hay gì? Nói một đằng làm một nẻo…”
Giang Tự Hành lười để ý đến hắn, vung dây cương, cưỡi ngựa chạy lên phía trước.
Chân trời từng tầng mây dày đặc, giống như gió tuyết nổi lên.
Kinh đô Bắc Kỳ.
Lâm Tử Nghiên ngồi trong xe ngựa nhìn người qua kẻ lại bên ngoài, bỗng thấy hoảng hốt.
Ba tháng rồi, y nghĩ, không biết cha y thế nào…
Còn cả Giang Tự Hành…
Kế Vô Chước đề phòng có người đuổi theo nên trên đường đi thay đổi rất nhiều tuyến đường, vòng qua vòng lại mãi ba tháng sau mới đến kinh đô Bắc Kỳ.
“Lão gia, đã đến.” Xe ngựa chậm rãi dừng lại, xa phu vén rèm lên cung kính nói với Kế vô Chước.
Lâm tử Nghiên lúc này mới sực tỉnh, thấy xe ngựa dừng trước cửa một toà phủ đệ, trên biển đề hai chữ “Kế phủ”.
“Về sau ngươi sẽ ở lại đây.” Kế Vô Chước xuống xe, quay đầu nói với y: “Bất kể trước đây ngươi họ gì thì sau này không cần nhắc lại nữa, chỉ cần nhớ rõ ngươi họ Kế.”
Lâm Tử Nghiên nhanh chóng giấu dao găm trong tay áo, nói khẽ: “Ta họ Lâm.”
“Hừ! Không biết tốt xấu.” Kế Vô Chước hất tay áo lên, nói với phu xe: “Dẫn y vào đi.”
“Vâng.”
Từ ngày đó, Lâm Tử Nghiên sống ở một viện nhỏ yên tĩnh trong Kế phủ.
Trong viện ngoại trừ người hầu mỗi ngày quét dọn sạch sẽ rồi đưa cơm ra thì rất ít người tới. Nhưng chỉ cần Lâm Tử Nghiên bước chân ra cửa thì sẽ có người không biết từ nơi nào nhảy ra ngăn y lại, mời y quay về viện.
Cũng là từ ngày này, cách mỗi hai ngày Kế Vô Chước sẽ mang đến một bát thuốc, nhìn Lâm Tử Nghiên uống hết.
Thuốc kia đắng cực kì, so với những chén thuốc Lâm Tử Nghiên đã từng uống thì đắng hơn rất nhiều.
Y không muốn uống. Mặc dù Kế Vô Chước nói đó chỉ là thuốc bổ thôi nhưng y vẫn nghi ngờ. Thuốc bổ y từng uống không ít nhưng chưa thấy loại nào đắng như vậy.
Thế nhưng mỗi lần đến, Kế Vô Chước đều nhìn y chằm chằm, chờ y uống hết mới rời đi.
Dần dần, Lâm Tử Nghiên nhận ra kí ức càng lúc càng mơ hồ.
Y chậm rãi quên đi dáng vẻ cha dạy y viết chữ khi còn bé, quên ao rửa bút ở hậu viện Lâm phủ, quên cha y thích ăn bánh nướng nhất, quên Lâm Mặc sốt ruột muốn khóc, quên Lâm Đại Ngưu sợ vợ, quên ngày ấy tuyết rơi nhiều vô kể, y nửa tỉnh nửa mê níu lấy quần áo Giang Tự Hành.
Là do chén thuốc kia! Y nghĩ, đang êm đẹp sao tự dưng lại không có ký ức? Tất nhiên là do chén thuốc cổ quái kia.
Y không thể quên, sao y có thể quên được.
Y là Lâm Tử Nghiên, là con trai của Thượng thư Đại Diên Lâm Tu Viễn.
Nhà của y ở Lâm phủ Đại Diên.
Chuyện y nhớ rõ càng ngày càng ít, người y nhớ rõ cũng từ từ mơ hồ, dường như cuộc sống hơn hai mươi năm qua đã bị chôn sâu xuống mồ, không dậy nổi gợn sóng.
Lâm Tử Nghiên sợ hãi.
Y không sợ đi xa tha hương, cũng không sợ đi một mình, y chỉ sợ không nhớ nổi mình là ai.
Phải viết ra, y nghĩ, có lẽ có thể viết một số việc mà y còn nhớ ra, ít nhất y còn nhớ rõ cha y, nhớ rõ Giang Tự hành…
“Ngươi đang viết cái gì đây?”Lâm Tử Nghiên chợt khôi phục tinh thần, thấy Kế Vô chước lại mang chén thuốc kia đến.
Y vội vàng giấu tờ giấy mới viết xong ra sau lưng.
Kế Vô Chước dường như không để ý, lấy thuốc từ trong hộp cơm ra, “Uống.”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, lui về sau mấy bước, “Ta không uống, đây rốt cuộc là thuốc gì?”
“Ngươi không cần biết.” Kế Vô Chước bưng thuốc đi tới, “Ngươi đã rời Đại Diên, không cần nhớ mấy việc vớ vẩn kia.”
“Không.” Lâm Tử Nghiễn lùi từng bước về sau, “Cha ta…”
“Hắn không phải cha ngươi!” Kế Vô Chước nắm cằm y, đổ thuốc vào miệng y.
“Khụ khụ…” Lâm tử Nghiên bị sặc, muốn nhổ thuốc ra thì đầu lại choáng váng từng cơn.
Đã hai ngày rồi không ngủ. Từ lúc y bắt đầu uống thuốc này, dường như mỗi lần tỉnh giấc sẽ quên đi một vài việc, ngủ càng lâu quên càng nhiều.
Y chỉ sợ một ngày nào đó tỉnh dậy không còn nhớ gì nữa.
Mí mắt ngày càng nặng, Kế Vô Chước nhặt đống giấy tán loạn dưới đất lên ném vào trong chậu than.
Hôm sau Kế Vô Chước đứng ở trước cửa sổ, thất thần nhìn lá khô rơi xuống.
Sau lưng truyền đến tiếng động, ông ta thấy Lâm tử Nghiên vén chăn lên, mờ mịt nhìn quanh phòng.
“Tỉnh rồi?” Kế Vô Chước đi qua, Lâm Tử Nghiên như chấn kinh ôm chăn, lui vào giữa giường trốn, “Ngươi là ai?”
Kế Vô Chước dừng một chút, nói: “Ta là bá phụ của ngươi.”
“Bá…”Lâm Tử Nghiên phảng phất nhớ ra cái gì đó, lẩm bẩm nói: “Lâm Tu Viễn là ai?”
Kế Vô Chước nhíu mày nói: “Ngươi không quen biết hắn.”
Cũng không biết Lâm Tử Nghiên có tin hay không, nhắm mắt im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Giang Tự Hành là ai?”
Sao còn nhớ rõ người này thế? Kế Vô Chước bực bội nói: “Ngươi cũng không quen hắn.”
“Thế nhưng…” Lâm tử Nghiên nhỏ giọng nói: “Ta nhớ hình như hắn… Muốn lột quần áo ta?”
Kế Vô Chước: “…”
– —–oOo——