Giang Tự Hành chột dạ gật đầu, ” Đúng.”
Gương mặt đại nương đầy tiếc nuối, “Khó lắm mới gặp một người đẹp mắt như vậy, sao lại là nữ cơ chứ?”
Bà thở dài, lại nâng mắt nhìn Giang Tự Hành, ánh mắt sáng lên, hỏi: “Công tử, ngươi có đọc sách không?” Nhìn ngươi cũng khỏe mạnh, chắc không phải là nữ giả nam nhỉ?
Giang Tự Hành vội vàng lắc đầu: “Chưa từng đọc qua, chữ cũng không biết.”
Đại nương chưa từ bỏ ý định: “Hay là công tử cứ thử đọc vài cuốn xem sao?” Vậy cũng miễn cưỡng được coi là người có học.
Giang Tự Hành quay đầu đi thẳng ra cửa: “Ta còn chưa ăn xong điểm tâm.” Nói đoạn, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hắn trở lại sân, vừa vào cửa thì thấy Lâm Tử Nghiên đang gắp hành trong bát mình bỏ sang bát mì của hắn.
Giang Tự Hành: “…”
Lâm Tử Nghiên thấy hắn trở lại, vội vàng cúi đầu ăn mì, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ta nhìn thấy rồi.” Giang Tự Hành đi tới, sâu xa nói, “Ngươi bỏ gì vào bát của ta?”
Lâm Tử Nghiên ấp úng, nhỏ giọng nói: “Ta không ăn hành.”
“Không ăn nên đẩy hết qua cho ta à?” Giang Tự Hành ngồi xuống bên cạnh, “Sao không chia cho ta ít thịt?”
Lâm Tử Nghiên nhìn trong bát hắn, “Ngươi cũng có mà.” Hình như còn nhiều hơn ta.
Giang Tự Hành: “Ta cũng có hành rồi.”
Lâm Tử Nghiên: “Vậy ngươi ăn nhiều một chút.”
Giang Tự Hành: “…”
Giang Tự Hành gắp thịt trong bát y, há mồm ăn.
“Ngươi…” Lâm Tử Nghiên tức chết, cũng gắp thịt trong bát hắn. Giang Tự Hành thấy y gắp thịt lên thì há miệng cướp, ai ngờ Lâm Tử Nghiên cũng ghé lại, thành ra môi răng hai người lập tức tương phùng…
Nắng ban mai trải dài trong sân, gió nhẹ mang hơi lạnh lướt qua tường trắng đi xa.
Lâm Tử Nghiên sững sờ nhìn Giang Tự Hành, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, hơi thở ấm áp cận kề, đôi môi mềm mại chạm vào nhau, trong lòng dậy sóng.
Không biết đũa ai rớt xuống đất vang lên một tiếng.
Lâm Tử Nghiên bừng tỉnh, đẩy Giang Tự Hành ra, “Ngươi làm gì đó?!”
Giang Tự Hành cũng bối rối, “Ta… Ta không phải…”
Lâm Tử Nghiên nhấc chân đạp hắn, “Không biết xấu hổ!”
“Á…” Giang Tự Hành co chân lại, nói thầm: “Do ngươi lại gần mà.”
Cổ Lâm Tử Nghiên đỏ lên: “Do ngươi cướp thịt của ta!”
Giang Tự Hành: “Ngươi vì một miếng thịt mà hôn ta?”
“Không phải!” Lâm Tử Nghiên tức giận đạp hắn thêm một đạp, sau đó tức tối chạy vào trong phòng đóng sập cửa lại.
Mì cũng không ăn nữa à? Giang Tự Hành không dám chọc y nữa, bưng bát mì của mình lên mới nhớ ra đũa rớt mất rồi.
Hắn tính lấy đũa của Lâm Tử Nghiên ăn thì thấy đôi đũa kia cũng nằm yên trên mặt đất.
Giang Tự Hành: “…”
Lúc Giang Phong Lâm về đến viện thì đã qua giữa trưa. Y vừa vào cửa đã nghe đại nương nói Giang Tự Hành đang giết gà trong bếp.
Muốn ăn gà ư? Giang Phong Lâm không hiểu ra sao, nhấc chân đi tới phòng bếp.
Giang Tự Hành đã giết gà xong rồi, đang nướng gà trên đống lửa.
“A Tự.” Giang Phong Lâm đi tới, “Không ăn cơm trưa à?” Tại sao mới sau giữa trưa đã nướng gà?
Giang Tự Hành: “… Ăn chưa no.”
Hắn cũng đâu thể không biết ngượng mà nói Lâm Tử Nghiên tự nhốt mình trong phòng sáng giờ không quan tâm đến hắn chứ. Hắn nhớ đến con gà ăn dở bị cướp đêm qua, dường như Lâm Tử Nghiên không vui lắm nên muốn nướng thêm một con cho y.
Giang Phong Lâm ngồi xuống bên cạnh hắn, ngừng một chút rồi nói: “A Tự, các đệ vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.”
Giang Tự Hành quay đầu lại nhìn y: “Huynh thật sự muốn ở lại Bắc Kỳ?”
Giang Phong Lâm gật đầu.
“Tại sao?”
Giang Phong Lâm nhìn ánh lửa đang cháy, chậm rãi nói: “Thật ra, những năm này Đoan vương và Thái tử vẫn luôn âm thầm qua lại.”
“Thái tử?” Giang Tự Hành khó hiểu, hỏi, “Không phải là Bắc Kỳ chưa có Thái tử sao?”
“Không phải Thái tử Bắc Kỳ.” Giang Phong Lâm trả lời, “Là Thái tử điện hạ của Đại Diên chúng ta.”
Giang Tự Hành sửng sốt, nhớ tới tên Thái tử suốt ngày cầu tiên hỏi đạo ở Đông cung.
Đoan vương và hắn có qua lại? Cùng nhau đốt lửa luyện đan à?
Giang Phong Lâm nhìn bộ dạng như gặp quỷ của hắn, không khỏi cười nói: “Đệ cho rằng Thái tử chỉ biết luyện đan thật à?”
Bây giờ Giang Tự Hành mới hiểu ra: “Đều là giả?” Thảo nào cha hắn cứ lên triều phụ họa theo Thái tử, cho dù bị Lâm Tu Viễn đuổi đánh cũng không chịu hối cải.
“Năm đó Đoan vương phát hiện Thái tử đang âm thầm gây dựng lại Trấn Bắc quân.” Giang Phong Lâm nói, “Ba năm trước hắn xuôi nam là để giao dịch với Đại Diên.”
Giang Tự Hành: “Giao dịch gì?”
“Chờ Trấn Bắc quân trở nên hùng mạnh thì khi Đại Diên chinh chiến với Bắc Kỳ, Đoan vương sẽ khởi binh cướp ngôi. Sau đó hai nước khôi phục quan hệ, không bao giờ xâm phạm nhau nữa.”
Giang Tự Hành thấy hơi hoài nghi, “Nhưng hắn là Vương gia của Bắc Kỳ, sao lại…”
“Mấy năm này Bắc Kỳ vương hoang dâm vô độ, vơ vét của dân, lại kiêng dè Đoan vương, nhiều lần muốn đẩy hắn vào chỗ chết.” Giang Phong Lâm thở dài nói, “Hắn cũng bị bức bách không còn cách nào.”
Giang Tự Hành yên lặng hồi lâu, mới nói: “Nếu huynh ở lại cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đừng lo.” Giang Phong Lâm vỗ vai hắn nói, “Thái tử và Đoan vương đã chuẩn bị nhiều năm, sẽ không thua.”
Giang Tự Hành vẫn không yên lòng: “Vậy thì để người khác làm đi.” Vì sao cứ phải là huynh?
Giang Phong Lâm lắc đầu: “Ta đã bị cuốn vào trong đó, nếu giờ rút ra e là sẽ xáo trộn kế hoạch.”
Gà nướng trên giá vang lên tiếng lách tách, Giang Tự Hành lật mặt gà, im lặng không lên tiếng.
Hắn biết đại ca hắn nhất định sẽ không cho hắn ở lại. Nếu hắn cứ khăng khăng làm theo ý mình cũng chỉ khiến đại ca lo lắng.
“A Tự…” Giang Phong Lâm thấy hắn không nói gì, còn định khuyên tiếp thì nghe Giang Tự Hành nói: “Phải tìm được Triệu Phụng đã.”
“Triệu Phụng?” Giang Phong Lâm giật mình, “Hắn cũng ở trong kinh?”
Giang Tự Hành gật đầu, “Hắn tới đây với ta nhưng hôm qua bị tách ra.”
Giang Phong Lâm không khỏi đau đầu, hai người này đứa sau lỗ m4ng hơn đứa trước. Đã gây họa rồi còn bị lạc nhau, cứ như trẻ lên ba.
“Để ta cho người đi tìm.” Giang Phong Lâm đứng lên nói, “Đệ đợi ở trong viện, đừng ra ngoài.”
Giang Tự Hành gật đầu, nhìn bóng lưng đại ca đi ra ngoài cửa như nhiều năm trước ra ngoài mua kẹo hồ lô cho hắn…
“Công tử?” Giang Tự Hành lấy lại tinh thần, thấy đại nương không biết đã ở bên cạnh từ khi nào, hiền hậu nói, “Gà nướng cháy rồi.”
Giang Tự Hành cúi đầu nhìn, vội vàng lật lại.
“Nếu như công tử mệt thì cứ đi nghỉ đi, để ta nướng cho.” Đại nương nói.
“Không cần.” Giang Tự Hành lắc đầu, “Sắp xong rồi.”
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Nếu như… Có người, bị người khác hôn một cái… Rồi chạy trốn, là vì sao?”
Đại nương cười đáp: “Đương nhiên là do da mặt mỏng rồi, xấu hổ đó.”
Giang Tự Hành: “Vậy làm sao bây giờ?”
Đại nương rất tâm đắc, “Không sao, hôn thêm mấy lần nữa là quen à.”
Giang Tự Hành: “…”
– —–oOo——