Lâm Tử Nghiên: “Gặp… Gặp được trên đường.”
Lâm Tu Viễn: “Nó đối xử với con tốt lắm à?”
Lâm Tử Nghiên căng thẳng gật đầu.
“Nghiên nhi à.” Lâm Tu Viễn ôm bả vai con trai nói, “Nghe nói lần trước nó ném mấy trăm lượng vào thanh lâu chỉ để mua một đêm của một tiểu quan trong đó, kiểu người tính tình xốc nổi như thế nhất định không thể làm bạn!”
Lão già hơi kinh ngạc, “Tiểu Giang đã làm việc này ư? Nhìn cũng đâu giống dân làng chơi lắm nhỉ?”
“Không phải.” Lâm Tử Nghiên giải thích nói, “Là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm cái gì.” Lâm Tu Viễn nói, “Tất nhiên là nó phải phủi sạch quan hệ để lừa gạt con chứ!” Còn có thể có người ép nó đi câu lan viện mua tiểu quan chắc?!
“Hắn không có…” Lâm Tử Nghiên còn chưa nói xong đã nghe Lâm Tu Viễn cả giận nói: “Giống hệt như cha nó!”
Lâm Tử Nghiên: “…”
“Nghiên nhi.” Lâm Tu Viễn nghiêm túc nói, “Ở cùng kẻ ác như vào tiệm cá muối*…”
*Câu đầy đủ: Ở cùng kẻ ác như vào tiệm cá muối, ở lâu sẽ không ngửi thấy mùi hôi nữa.
“Cá?” Khuyển Tị đang ngủ gà ngủ gật một bên bỗng nhiên bừng tỉnh, mơ màng nói, “Cá gì? Được ăn cơm rồi à?”
Lâm Tu Viễn: “…”
Lão già: “…” Đứa nhỏ ngốc này, chỉ biết ăn thôi.
Lâm Tử Nghiên vội vàng nói sang chuyện khác: “Người này là…?”
“Đây là con nuôi ta.” Lão già đưa tay xoa đầu Khuyển Tị, cười nói, “Là Cẩu Tử lúc trước nói với ngươi đó.”
Lâm Tử Nghiên thấy Khuyển Tị có vẻ đói bụng, dặn nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn. Lại nhân lúc cha không chú ý lén lút dặn dò thầy mình đừng nhắc tới Giang Tự Hành trước mặt cha y.
“Vì sao?” Lão già khó hiểu nói, “Tiểu Giang không đứng đắn thật à?” Chạy tới câu lan viện mua tiểu quan hả?
“Việc này nói ra thì rất dài.” Lâm Tử Nghiên nói, “Chỉ là cha con không tin, đợi ông ấy hết giận thì con lại nói kỹ với ông ấy sau.”
Lão cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhớ Giang Tự Hành còn nợ mình mấy vò rượu, đừng hòng quỵt nợ.
Lâm Tu Viễn vẫn sợ Nghiên nhi nhà ông học thói hư của tiểu tử họ Giang kia nên tận tình khuyên bảo Lâm Tử Nghiên chớ có qua lại cùng Giang Tự Hành, tránh càng xa càng tốt.
Lâm Tử Nghiên bất đắc dĩ, cõi lòng cất giấu đầy tâm sự lại không dám nói, cũng chỉ có thể lén lút gặp người trong lòng, sợ không cẩn thận bị cha phát hiện.
Lão già tạm thời ở lại Lâm phủ, khi rảnh thì cùng Lâm Tu Viễn chơi cờ vẽ tranh, không thì chơi đùa cùng đồ đệ và Cẩu Tử, ngày qua ngày trôi qua thật thích ý.
Chỉ là, lão thường xuyên thấy Lâm Tu Viễn sau khi vào triều trở về nhà sẽ tức giận mắng hai người: Thái tử đương triều và Hình bộ Giang thượng thư.
Nghe nói Thái tử thường thường tuyên dương tiên đạo trên triều, khuyên đủ loại quan lại cùng hắn phi thăng, mà Giang thượng thư cũng không phản đối, thậm chí còn phụ họa theo điện hạ nói có lý các kiểu.
Lâm Tu Viễn giận đến mức đuổi theo đánh Giang Thành Nhạc rất nhiều lần.
Nhưng mà mấy tháng sau, thống lĩnh cấm quân Trịnh Vu Phi thông đồng với địch, mưu phản dẫn quân bao vây kinh thành, lại thấy Trấn Bắc quân ở phía bắc xa xôi bỗng nhiên chạy đến kinh đô ngàn dặm cần vương.
Từ ngày hôm đó, Thái tử điện hạ tránh ở Đông Cung cầu tiên vấn đạo nhiều năm đã thay đổi dáng vẻ suy yếu ngày xưa, đứng ra giám quốc lý chính.
Lâm Tu Viễn vô cùng vui mừng, rất lâu sau đó cũng không mắng Thái tử nữa.
Thế nhưng không được bao lâu, sáng sớm một ngày nọ Lâm Tu Viễn lại hùng hùng hổ hổ vào cửa, sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc trước.
Lão già đang đi dạo trong viện thấy dáng vẻ ấy của ông thì tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Hoang đường!” Lâm Tu Viễn nổi giận đùng đùng nói, “Hôm nay lâm triều, Thái tử thế mà đứng giữa đại điện nói muốn cưới một nam tử làm phi!”
Lão sửng sốt, bừng tỉnh nói: “Ồ, hóa ra tin đồn Thái tử thích long dương là thật.”
“Dù vậy cũng không thể phong phi cho một nam tử!” Lâm Tu Viễn cả giận, “Này… Này còn ra thể thống gì!”
Ông càng nghĩ càng giận, về thư phòng lưu loát viết một tấu chương thật dài, chỉ mong có thể khuyên Thái tử sớm ngày quay đầu.
Nhưng Thái tử có vẻ không để ý lắm, mặc kệ triều thần dâng bao nhiêu tấu chương cũng không biết hối cải, ngược lại còn khen Lâm thượng thư bút pháp vững vàng, văn chương lỗi lạc.
Hôm nay, Lâm Tử Nghiên ngồi một mình trong đình hóng gió đọc sách, thế nhưng lại có chút thất thần.
Cha y lại đang viết tấu chương trong thư phòng, là về việc Thái tử khăng khăng muốn thành thân với một nam tử.
Vốn dĩ mấy ngày trước y thấy cha đã lâu không mắng Thái tử, cũng không mắng Giang thượng thư, thầm nghĩ có lẽ qua một thời gian nữa có thể nói với cha chuyện của y và Giang Tự Hành.
Nhưng không ngờ cha y vừa nghe Thái tử phi là nam thì tức đến nỗi ngủ không ngon mấy ngày liền, cả ngày lo lắng sốt ruột.
Lâm Tử Nghiên không khỏi thở dài. Nếu để cha biết người trong lòng y cũng là nam thì sợ là cha sẽ giận đến hộc máu mất.
“Sao thế?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng Giang Tự Hành, Lâm Tử Nghiên quay đầu lại, thấy Giang Tự Hành đang đi tới. Hẳn là lại lén lút trèo tường vào đây.
Lâm Tử Nghiên vui vẻ trong lòng, lại nghi hoặc nói: “Hôm nay ngươi không phải đi làm việc à?”
Vì Trịnh Vu Phi bị bắt vì tội mưu phản nên cấm quân được điều chỉnh lại, Giang Tự Hành cũng đã gia nhập cấm quân không lâu trước đây.
“Có người thay ta rồi.” Giang Tự Hành ngồi xuống bên cạnh y, “Ban nãy thở dài gì vậy?”
Lâm Tử Nghiên lại nghĩ tới hình ảnh cha y tức giận, rầu rĩ nói: “Ta không muốn ngươi cứ phải trèo tường mãi, lại sợ cha ta tức giận…” Lần trước vì trốn cha y nên trèo vội quá suýt thì trẹo chân.
“Vậy sau này ta không leo tường nữa.” Giang Tự Hành nói, “Leo nóc nhà nha?”
Lâm Tử Nghiên: “…” Có gì khác nhau sao?
“Được rồi, đừng buồn.” Giang Tự Hành vuốt mặt y nói, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nói không chừng ngày nào đó cha ngươi sẽ không giận nữa.”
Lâm Tử Nghiên suy nghĩ, hỏi: “Vậy cha ngươi thì sao?” Có phải ông ấy cũng tức giận đến hộc máu không?
Giang Tự Hành: “Cha ta sẽ không tức giận.”
Lâm Tử Nghiên hơi hoài nghi, “Thật hả?”
Giang Tự Hành gật đầu, “Thái tử phi là nam ông ấy cũng không ý kiến gì.” Vậy con dâu tất nhiên cũng có thể là nam.
Lâm Tử Nghiên: “…” Nói thế mà cũng nói được à?
Lâm Tu Viễn viết xong tấu chương, gọi người chuẩn bị xe ngựa để vào cung, lại nghe quản gia báo bà mối Trương tới.
Suốt mấy tháng qua bà mối Trương có tìm được vài cô nương biết nướng gà, nhưng mà không phải nhà bán thịt heo thì cũng là phường bán cá, nhìn có hơi… Tục tằng thô kệch.
Lâm Tu Viễn sợ con trai bị bắt nạt nên đành nhờ bà mối Trương tìm tiếp, nhưng cần cô nương dịu dàng chút.
Vì thế hôm nay bà mối Trương lại tới nữa, nói nữ nhi nhà ông chủ bán dầu ở thành Nam dịu dàng rộng lượng, huệ chất lan tâm*, nướng gà rất ngon.
*Huệ chất lan tâm: Người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.
Lâm Tu Viễn nghe xong cảm thấy cũng không tệ lắm, lập tức muốn đi hỏi Lâm Tử Nghiên xem có muốn đi gặp cô nương này một lần không.
“Nghiên nhi đâu?” Lâm Tu Viễn hỏi quản gia, “Vẫn ở trong phủ chứ?”
Quản gia nói công tử ở đình hóng gió đọc sách.
Lâm Tu Viễn gật đầu, cầm tấu chương đi đến đình viện, định nói đôi câu với Lâm Tử Nghiên rồi mới vào cung dâng tấu chương.
Nhưng ông vừa mới đi đến con đường nhỏ cạnh đình thì từ xa đã trông thấy tiểu tử họ Giang kia ôm con của ông ngồi trong đình, còn cúi người hôn con ông.
“Bịch” một tiếng, tấu chương trong tay Lâm Tu Viễn rơi xuống đất.