Quý Thanh Viễn im lặng suốt quá trình, có điều anh chẳng bỏ qua bất cứ tin nào trong nhóm.
Du Cảnh Hâm đối với anh ta, đối với gia đình của bọn họ chưa từng để tâm như thế.
Đương nhiên anh ta cũng có một nửa quan hệ trong đó.
Mới hai năm trở lại đây họ về Bắc Kinh, ngủ chung một giường, ở chung một phòng.
Hai năm đầu sau khi kết hôn, họ ở khác thành phố, khác quốc gia. Thời gian dài nhất có khoảng 7 tháng không gặp mặt cũng chưa từng liên lạc với nhau.
Thời gian đó đúng lúc đụng phải sau năm mới tới tết Trung Thu, không cần đối phó với người lớn trong nhà.
Trước khi hai người quen biết, anh ta từng quen bạn gái.
Mà cô ấy cũng có người trong lòng.
Sau này, cuộc sống hôn nhân trải qua thành bộ dạng nửa sống nửa chết thế này.
Phó Ký Trầm đeo chiếc nhẫn lấp lánh đi tới.
Quý Thanh Viễn thôi nghĩ ngợi.
Du Thiệu Hồng và Du Cảnh Trạch còn đang bận rộn, họ đích thân bơm bong bóng.
Đủ loại màu sắc, từng cái từng cái một bay lơ lửng trong phòng.
Phó Ký Trầm nói với Quý Thanh Viễn, “Anh nói với Du đổng một tiếng, tôi lớn tới vậy rồi, đón sinh nhật không cần bày vẽ làm gì.” Càng không cần dùng mấy quả bong bóng sặc sỡ đó.
Quý Thanh Viễn liếc anh: “Đừng tự mình đa tình, đó là làm cho con trai nhà tôi ngắm đấy.”
Phó Ký Trầm: “……”
Anh cầm ly trà lên, bình tĩnh uống vài ngụm trà nhằm che nỗi lúng túng.
Quý Thanh Viễn nói xong lại nhìn về phía con trai.
Cục cưng ngửa đầu nhìn những quả bong bóng thần kỳ sặc sỡ không chớp mắt.
Còn Du Cảnh Hâm thỉnh thoảng trêu con trai, dùng tay che mắt cậu bé lại rồi nhanh chóng lấy ra.
Con trai bị chọc cười.
“Cậu cảm thấy, theo đuổi một người phụ nữ đã chết lòng dễ, hay là người phụ nữ không tim không phổi như Du Khuynh dễ?”
Quý Thanh Viễn quay sang hỏi Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm vuốt ve ly trà, anh vô thức nhìn về phía Du Cảnh Hâm. Người phụ nữ chết tâm chắc là chỉ Du Cảnh Hâm.
Còn như người nào dễ, người nào khó.
Phó Ký Trầm hỏi anh ta: “Hồi xưa lúc anh học đầu tư tài chính, giáo viên có từng hỏi các anh là nếu như có một túi hạt giống, anh lựa chọn rải trên mảnh đất trống, hay rải trên mảnh đất hoang mọc đầy cỏ dại?”
Đất hoang có thể mọc cỏ, môi trường tự nhiên bao giờ cũng mọc nhiều hoa màu.
Nhưng cỏ dại quá nhiều sẽ hút hết chất dinh dưỡng ảnh hưởng tới tình hình sinh trưởng của hoa màu. Muốn hoa màu sinh trưởng tốt thì phải bỏ sức đi diệt cỏ, nhất định phải có đủ sự kiên nhẫn.
Còn trên mảnh đất trống không có gì hết, có thể nó là một mảnh đất phì nhiêu, cuối cùng là thu hoạch lớn.
Giới hạn lên.
Hoặc cũng có thể nó là mảnh đất bị nhiễm mặn, không trồng được gì cả.
Giới hạn dưới.
Mọi công sức đều đổ sông đổ biển.
Phó Ký Trầm: “Tóm lại đều không dễ.”
Quý Thanh Viễn dùng ly trà cụng ly với anh, không nói gì nữa.
Bên phòng bếp, Du Khuynh đang ăn trái cây trước bàn ăn.
Cô chồm lên bàn cắn từng trái việt quất.
Du Cảnh Trạch ngồi tới, “Em không thể nho nhã chút à?” Anh đặt tăm xỉa răng tới trước mặt cô.
Du Khuynh không dùng, cô ôm lấy đĩa ăn một mình.
Cô hỏi Du Cảnh Trạch, “Phó Ký Trầm với Quý Thanh Viễn có cùng chung tiếng nói như vậy lúc nào thế? Nói cả buổi tối rồi.”
Du Cảnh Trạch: “Đều là người luân lạc cùng trời cuối đất.”
Du Khuynh nghiền ngẫm ý của câu nói này, “Con cái cũng có rồi, đừng nói Quý Thanh Viễn còn chưa được chuyển chính nữa nha?”
Du Cảnh Trạch cũng không biết nội tình bên trong, “Có thể lắm.”
Du Khuynh nhỏ giọng hỏi: “Là Quý Thanh Viễn làm chuyện với lỗi với chị của em à?”
Du Cảnh Trạch cũng lấy một miếng trái cây ăn, “Theo những gì anh biết, không có.”
Du Khuynh gật gật đầu, điều cô cảm thấy khó hiểu là, “Chị em bằng lòng kết hôn, bằng lòng sinh con, kết quả chính là không chịu tiếp nhận ông xã. Cuộc sống thế này trải qua được cũng ly kỳ.”
Đổi lại là cô chỉ nghĩ thôi đã chịu không được rồi.
Cuộc sống vợ chồng không thể tiến hành dưới tình huống đôi bên đều vui vẻ sao?
Mấy ngày trước cô giận dỗi không chịu tiếp xúc thân mật với Phó Ký Trầm, ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống.
Du Cảnh Trạch: “Anh cũng ngại hỏi Cảnh Hâm nhiều, em có cơ hội trò chuyện với em ấy nhiều vào.” Anh ấy chỉ biết chuyện trước kia, còn như tại sao đột nhiên lại bằng lòng sinh con thì anh ấy không biết.
Anh ấy từng hỏi Du Cảnh Hâm nhưng cô ấy chỉ đáp qua loa.
Du Khuynh còn nhớ cảnh hôn lễ của họ, “Lời thề kết hôn của Quý Thanh Viễn khi đó không cảm động lắm nhưng chị em vẫn khóc, nhiều người ở dưới sân khấu cũng bị cảm động lây.”
Cô còn cho rằng bọn họ có thể cứ thế từ từ bồi đắp tình cảm.
Lần trước dạo phố gặp Du Cảnh Hâm nói chẳng mấy khi nói chuyện với Quý Thanh Viễn, cô cho rằng dù không nói nhiều nhưng chí ít tâm ý tương thông. Bởi vì suy cho cùng đến con cũng có rồi.
Ai ngờ, vợ chồng chung sống bốn năm vậy mà chẳng bằng người dưng nước lã.
Du Cảnh Trạch: “Mâu thuẫn chính là bắt đầu từ lời thề kết hôn đó.”
“Hử?”
Du Khuynh ù ù cạc cạc.
“Cảnh Hâm nói, lời thề Quý Thanh Viễn nói trong hôn lễ thật ra là muốn nói cho người cậu ta thích.” Du Cảnh Trạch bóp bóp mi tâm, cảm thấy bất lực.
Du Khuynh đặt đĩa trái cây xuống, “Anh xem như em tốt biết bao nhiêu. Không cần phiền não quá khứ anh ấy từng yêu ai, không cần xoắn xuýt anh ấy chỉ yêu mình em thôi không. Chẳng cần nghi ngờ anh ấy có nhớ tới người yêu cũ hay không. Thay gì như vậy thời gian đó đủ để em kiếm được rất nhiều tiền, mua rất nhiều nước hoa, đi du lịch khắp nơi.”
Du Cảnh Trạch: “Bởi vì em chưa từng yêu, hỷ nộ ái ố của em chưa sâu sắc tới mức đó. Đau khổ do tình yêu mang lại em chẳng thể nào hiểu được, hạnh phúc do tình yêu mang lại em cũng không trải nghiệm được.”
Du Khuynh lườm Du Cảnh Trạch, trở thành chuyên gia tình yêu lúc nào thế?
Du Cảnh Trạch đứng dậy, “Là ba có hôm nửa đêm gửi cho anh, có thể là sau khi uống say định gửi cho em mà nhìn nhầm ghi chú, gửi sang chỗ anh.”
Du Khuynh: “……”
Thức ăn chuẩn bị gần xong, mọi người ngồi vào chỗ.
Du Cảnh Hâm ngồi bên cạnh ba mình, cách Quý Thanh Viễn vài chỗ ngồi.
Quý Thanh Viễn nhìn Du Cảnh Hâm, cô ấy chẳng giành ánh mắt dư thừa nào cho anh ta.
Du Khuynh đã đi tới bên Phó Ký Trầm rồi, nghĩ cho mặt mũi của anh rể, cô bèn rời tới ngồi bên còn lại của ba mình đối diện tầm mắt Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô, cách sắp xếp chỗ thế này ngược lại khá ổn.
Du Cảnh Trạch đốt nến ra hiệu Phó Ký Trầm: “Cầu nguyện đi.”
Xưa giờ Phó Ký Trầm không tin những điều này, có điều hôm nay anh đã cầu nguyện, không phải cầu nguyện thầm trong lòng mà nói ra, “Hy vong sang năm tôi vẫn có thể đón sinh nhật ở đây.”
Một lời cầu nguyện đơn giản nhưng chưa chắc có thể thành hiện thực.
Mọi người đều nhìn sang Du Khuynh, chỉ có cô mới quyết định được nguyện vọng này có thể thành hiện thực hay không.
Du Khuynh yếu ớt nói: “Anh toàn muốn giành cái tốt thôi. Nói anh biết nha, năm sau có đón sinh nhật nữa thì mã QR trên bánh kem có thể sẽ phải đổi thành cái thật đấy.”
Cô quay mặt nhìn sang ông cụ Du, “Ông ơi, sang năm ông cứ làm một cái đi ạ, loại mã quét một cái thì phải thanh toán hai trăm triệu ấy, kiếm đủ tiền sinh hoạt một năm của con trở lại.”
Du Cảnh Trạch lấy nến xuống, nói với Phó Ký Trầm: “Cậu không cần lo lắng hạn mức thanh toán trong thẻ của cậu, làm một tấm thẻ ở ngân hàng nhà chúng tôi, tôi sẽ điều chỉnh mức có thể thanh toán lên tới hai trăm triệu.”
Mọi người cười ồ.
Phó Ký Trầm thỏa mãn rồi, nguyện vọng thành hiện thực, anh bắt đầu cắt bánh kem.
Không khí cả bữa ăn cực kỳ vui vẻ.
Mười giờ, bọn họ tàn tiệc.
Bé con ngủ rất say, Quý Thanh Viễn ôm trong lòng dùng chăn chắn gió cho trẻ sơ sinh ngăn lại, anh sợ ảnh hưởng tới hô hấp của con trai nên luôn lấy tay nắm một góc chăn chắn gió lên chừa ra một khe hở nhỏ.
Xe lái thẳng tới cổng biệt thự.
Du Cảnh Hâm từ bỏ việc ngồi ở ghế phụ mà ngồi hàng ghế sau cùng với Quý Thanh Viễn.
Cô ấy hiếm khi ở chung cùng một không gian chật hẹp với anh ta như vậy.
Hôm nay anh ta đành bỏ tiệc xã giao tới đây, cô nói cám ơn, “Đêm nay, làm phiền anh rồi.”
Quý Thanh Viễn không tiếp lời.
Im lặng chốc lát.
“Còn hơn một tháng nữa là tới sinh nhật anh.”
Du Cảnh Hâm: “Ừm. Tới lúc đó nếu anh muốn về nhà nhớ nói trước với tôi một tiếng, tôi dành thời gian về cùng anh.”
Quý Thành Viễn chẳng đặt nặng việc đón sinh nhật, “Năm nay không về nhà ba mẹ anh, hai chúng ta cứ ở nhà chúc mừng đơn giản được rồi.”
Du Cảnh Hâm nhìn anh ta không biết nên nói gì, tầm mắt dời xuống đặt lên người con trai.
Bên biệt thự, Du Khuynh và Phó Ký Trầm cũng chuẩn bị về.
Du Khuynh đóng gói Mỹ Nhân Ngư socola lại, được làm quá tinh xảo cô không nỡ ăn, định đặt trong tủ lạnh để đó ngắm dần.
Phó Ký Trầm biết bánh kem Mỹ Nhân Ngư và nhẫn đều là chủ ý của người nhà họ Du, nhưng sau cùng Du Khuynh bằng lòng tặng cho anh, thế là đủ lắm rồi.
Xe hơi khởi động.
Du Khuynh thò đầu ra cửa sổ vẫy tay với ông bà nội, còn ra dấu trái tim với ba cô.
Xe lái ra khỏi nhà cũ, cô đóng cửa sổ lại.
Phó Ký Trầm không hiểu Du Thiệu Hồng khi ở nhà, “Du đổng ở nhà khá kiệm lời nhỉ?”
“Không được nói quá nhiều, hôm nay ông khó khăn lắm mới kìm chế được bản thân đi chơi với bong bóng, cố gắng không mở miệng sợ một khi mở miệng sẽ bàn chuyện thuê mặt bằng kinh doanh với anh.”
“……”
Du Khuynh kéo tấm chắn xe xuống, vắt ngang qua ngồi lên đùi Phó Ký Trầm chỉ chỉ bả vai đau nhức của mình, “Ông chủ Phó, xương cá của em hơi đau, anh mát-xa cho em đi.”
Phó Ký Trầm kéo cô vào lòng, nắm hai bả vai nhẹ nhàng bóp cho cô, “Mấy quả bong bóng đó cản trở gì em mà em cứ nhất quyết móc nó xuống.”
Ăn cơm xong, con trai nhà Quý Thanh Viễn ngủ rồi.
Cô bắt đầu chơi bong bóng.
Nhón chân lên ra sức vớt.
Bốn năm chục quả bong bóng bị cô kéo xuống hết, dùng sợi dây buộc lại thành một chùm rồi đeo lên cổ tay mình, sau đó đi tới đi lui trong phòng khách.
Người không biết còn tưởng cô bán bong bóng.
Phó Ký Trâm không hiểu: “Bong bóng có gì vui chứ?”
Du Khuynh: “Em nào có chơi bong bóng mà chỉ tìm thứ để giết thời gian thôi, các anh ở đó trò chuyện, em sợ em vừa qua đó sẽ phá vỡ bầu không khí. Suy cho cùng, các anh hợp sức cũng nói không lại em.”
“Đúng rồi,” Cô hỏi: “Có khen em ở trước mặt người nhà em không thế?”
Phó Ký Trầm: “Không có cơ hội. Họ luôn lên án em, đồng tình anh, khi đó anh nghe họ nói vậy cũng cảm thấy bản thân khá đáng thương.”
Du Khuynh cười, giơ tay ôm cổ anh, “Anh đáng thương chỗ nào hửm? Anh đã có em một người hoàn mỹ như vậy. Xinh đẹp, thông minh, không dính người, tài giỏi, hài hước, biết kiếm tiền nữa.”
Phó Ký Trầm góp lời: “Biển hiệu: Miệng cá nhỏ, chuyên gia lừa người.”
Du Khuynh phì cười, bịt miệng anh lại không cho anh nói.
Phó Ký Trầm hôn lòng bàn tay cô.
Trong lúc cười giỡn, xe rẽ lên con đường tới cổng chung cư.
Hai người không hẹn cùng nhớ ra một chuyện, phải đến tiệm thuốc.
Phó Ký Trầm nâng tấm chắn lên dặn dò tài xế dừng ở trước cổng.
Đoạn thời gian chia tay trước đó, lúc Du Khuynh dọn nhà đã ném hết thuốc tránh thai rồi. Hiện tại phải mua lại.
Sau khi xuống xe, Phó Ký Trầm cho tài xế về trước, anh và Du Khuynh đi bộ về nhà.
Du Khuynh và Phó Ký Trầm cùng đi tới hiệu thuốc, cô bước thẳng tới giá trưng bày lấy loại thuốc mình thường uống, Phó Ký Trầm lấy mấy hộp bao cao su, lúc thanh toán cả hai đưa mắt nhìn nhau một cái.
Ở trước mặt nhân viên thu ngân chẳng ai nói nhiều lời.
Từ khi bọn họ ở bên nhau, cô vẫn luôn uống thuốc để tránh các loại phiền phức là lo lắng. Cô không định kết hôn, càng không muốn có con.
Tới nhà, Du Khuynh đặt socola Mỹ Nhân Ngư vào tủ lạnh rồi về phòng ngủ tắm.
Ở đây lâu rồi, quen đường quen nẻo.
Đến mùi hương trong phòng ngủ cũng khiến tình thần người ta thư thái.
Phó Ký Trầm hút xong một điếu thuốc ở dưới lầu rồi tắm ở phòng tắm dưới đó luôn.
Anh lấy thuốc và bao cao su vừa mua lên lầu.
Du Khuynh để chân trần vừa vặn ra khỏi phòng tắm, ở đây không có quần áo của cô, cô bèn mặc áo tắm của Phó Ký Trầm, cả người được vây bên trong.
Phó Ký Trầm đóng cửa lại.
Cô đứng đó không nhúc nhích, quấn gọn tóc lên.
Phó Ký Trầm đặt thuốc và bao cao su lên đầu giường, anh nhìn chằm chằm hộp thuốc đó mấy giây, nhìn sao cũng thấy nó chướng mắt bèn nhét vào hộp tủ.
“Phó tổng, sàn nhà anh lạnh quá đi, chân em lạnh cóng hết đi không nổi nữa.”
Phó Ký Trầm ngoảnh đầu nói với cô: “Hệ thống sưởi ấm dưới nền mở rồi mà.”
Du Khuynh đợi anh tới bồng cô, “Xem ra chân em có vấn đề thật rồi, nó bắt đầu không phân biệt được nóng lạnh nữa.”
Phó Ký Trầm: “Không phải chân em có vấn đề, mà là lòng em xấu thôi.”
Du Khuynh cười ha ha, quấn tóc xong cô duỗi tay ra, “Bế em. Lâu quá không tới chẳng tìm được đường lên giường, sợ đi lạc mất.”
Phó Ký Trầm cởi nút áo sơ mi: “Yên tâm, lạc không nổi. Em nhắm mắt cũng đi tới được. Cứ đi thằng về phía trước, khi em đụng nhầm đồ không đi được nữa thì đó chính là giường.”
Du Khuynh: “……”
Nói xong, Phó Ký Trầm sải mấy bước đi tới, khom lưng chộp cô lên.
Du Khuynh thích lúc anh bồng cô kiểu công chúa, vì như thế cô cảm giác được sức mạnh và sức cánh tay của anh.
Phó Ký Trầm cụp mắt nhìn cô, “Sau này đừng mặc áo tắm của anh nữa, che hết mấy chỗ đẹp mắt của em rồi.”
Du Khuynh lấy chóp mũi cọ cằm anh, “Phó tổng, anh nông cạn quá đi. Nơi đẹp nhất của em, chẳng lẽ không phải là linh hồn hài hước của em sao?”
“Lúc này mà có thời gian nghĩ tới vẻ đẹp linh hồn của em nữa, tám chín phần thận anh sẽ xảy ra vấn đề mất.”
“……”
Phó Ký Trầm đặt cô lên giường.
Du Khuynh giơ chân đạp lên bả vai anh, “Chân em lạnh hay nóng thế?”
Phó Ký Trầm lấy chân cô xuống đặt lên giường, hai chân cô gập lại, anh đứng bên giường nhẹ nhàng ấn hai mu bàn chân, cúi đầu hôn cô.
Du Khuynh giật nảy mình.
Quên cả việc rốt cuộc chân lạnh hay nóng.
Cô thuận tay chộp lấy gối của anh qua, phân tán mê tình anh cho cô.
Cá nước thân mật, hai người tạm thời quên hết vẻ đẹp linh hồn.
Không biết qua bao lâu, người cô giống như được nâng lên đầu ngọn gió lơ lửng trên tầng mây.
Cô vô thức duỗi thẳng mu bàn chân.
Du Khuynh mở mắt, hai cánh tay của Phó Ký Trầm chống bên người cô, đang im lặng nhìn cô.
Cô vuốt ve cánh tay anh, cơ thịt rắn chắc, đường cong mượt mà.
Trên trán Phó Ký Trầm có một giọt mồ hôi rơi xuống ngay mắt cô.
Đây là lần thứ ba trong đêm của bọn họ.
Hình như đã lâu chẳng điên cuồng như vậy.
Du Khuynh nghiêng mặt, trên tủ đầu giường không có nước.
“Rót ly nước cho em, em uống thuốc.”
Bất kể lúc nào, dù cô có mệt có buồn ngủ mấy cũng không quên uống thuốc.
Phó Ký Trầm thương lượng với cô, “Đừng uống nữa, đêm nay anh dùng bao rồi.”
Du Khuynh lắc đầu, “Bao cũng không an toàn, vẫn còn nguy cơ.”
“Uống thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe.”
“Không sao. Dù sao,” Khựng lại chốc lát, Du Khuynh nói: “Chẳng phải lúc mới đầu anh đã biết em chưa từng có ý định sinh con sao.”
Phó Ký Trầm thoáng im lặng, “Lỡ như, anh nói là lỡ như, lỡ như sau này em yêu anh, em lại muốn sinh con thì sao?”
Du Khuynh nhìn vào mắt anh, “Con cái không phải sinh ra thôi là được. Em không kết hôn chẳng thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Em cũng không thể chỉ vì khiến bản thân già không cô độc mà muốn có con. Lại nói, em không biết làm sao để yêu một người, càng đừng nói là một đứa trẻ nhỏ như vậy.”
Phó Ký Trầm vuốt má cô, “Em không biết làm thế nào để yêu, chẳng sao cả, anh yêu nó sau đó nói với nó phải yêu mẹ nó thế nào.”