Ánh đèn của một tiệm mì nhà nào đó hắt ra ánh sáng hơi yếu, ở trong mưa càng lộ vẻ tiêu điều.
Bên trong không có mấy người, ngay cả một chút cảm giác ấm áp cũng không có.
Đường Khả Hinh đội mưa, bước nhanh đến trước tiệm mì, lộ ra cửa sổ thủy tinh, thấy bên trong có một người phụ nữ tuổi chừng năm mươi, mặc áo sơ mi tay ngắn màu xám nhạt, quần dài màu đen, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đôi tay đan xen vào nhau, có chút hoảng sợ, có chút mất hồn, còn có chút khổ sở nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, nếp nhăn trên mặt bà, càng tăng thêm vẻ tang thương, làm cho bà trông thật yếu đuối và đáng thương.
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, chậm rãi đứng tới bên cửa sổ, nhẹ tay đỡ cửa sổ thủy tinh trong suốt, nhẹ nhàng quét qua, giống như khẽ vuốt mặt của mẹ, không chịu đi vào. . . . . .
Bà chủ tiệm đi tới trước mặt của mẹ, hỏi: “Hôm nay bà muốn ăn gì? Hay là đồ hộp?”
Mẹ có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn bà chủ vẻ mặt ghét bỏ của bà chủ, có chút ngượng ngùng cười nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi chờ con gái tới, tôi sẽ ăn. . . . . .”
Bà chủ lạnh lùng nhìn bà một cái mới xoay người rời đi.
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn bóng dáng của mẹ còng xuống, nước mắt không nhịn được lăn xuống, rồi nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, bước nhanh đi vào tiệm mì, nhìn về phía bà chủ ở đầu kia nói: “Bà chủ! ! Tôi muốn một chén mì thịt nạm! Thêm năm đồng thịt bò nạm!”
Lý Tú Lan lập tức ngẩng đầu lên nhìn con gái, cặp mắt đỏ lên lại vội vàng cúi đầu.
Đường Khả Hinh nhìn mẹ một cái, mới chậm rãi đi tới ngồi ở trước mặt mẹ, có chút đau lòng nói: “Một chén mì bao nhiêu tiền vậy? Chỉ mấy đồng thôi, đói bụng thì ăn trước a. . . . . .”
“Không có. . . . . .” Lý Tú Lan vội vàng cười khổ nhìn con gái nói: “Muốn đợi con ăn chung.”
Đường Khả Hinh lại hiểu mẹ nói: “Không tiền sao?”
Lý Tú Lan không dám lên tiếng, nhưng có chút đau lòng cúi thấp đầu, đôi tay căng thẳng xoa ngón tay, mỗi lần như lúc này, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với con gái. đầu kia
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng mẹ bất đắc dĩ như vậy, muốn nói gì đó nhưng vẫn im lặng một lúc, đem chai rượu đỏ đặt lên bàn, từ trong đồng phục của mình, móc ra tiền lương tháng này, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn, đẩy tới trước mặt mẹ, mới nói: “Người đàn ông kia. . . . . . Đối với mẹ tốt không?”
“Tốt. . . . . .” Hai mắt mẹ run rẩy nước mắt, không dám khóc, chỉ nói: “Chỉ là có lúc trong nhà không có tiền, mẹ . . . . . mẹ bỏ công việc, ông ấy có chút tức giận, chê mẹ không kiếm được tiền. Hôm nay. . . . . . Đuổi mẹ ra ngoài, muốn mẹ nhất định phải mang tiền trở về, nếu không sẽ không cho mẹ vào nhà. . . . . .”
Đường Khả Hinh hiểu, gật đầu nói: “Hiểu rồi. . . . . . tiền trên bàn, mẹ đem đi đi. Không nhiều lắm, đủ cho mẹ chống đỡ một thời gian, đến lúc đó con sẽ tìm việc làm mới, sẽ cho mẹ. Ông ta. . . . . . Còn đánh mẹ sao?”
Sau khi ba ngồi tù, mẹ liền tái giá với một tay cờ bạc, chưa được năm ba năm thì đã đánh mẹ rồi.
“. . . . . .” Trên khuôn mặt già nua của mẹ nở nụ cười đáng thương.
Đường Khả Hinh nhìn mẹ như vậy, hai mắt lập tức trào nước mắt, nghẹn ngào nói: “Mẹ. . . . . . Nếu thật sự không chịu nổi, chúng ta cùng nhau sống đi, không cần đi theo ông ta nữa, được không? Con nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt! Tên khốn kia. . . . . .”