Duyên số gặp ma
Chuyện ca sĩ bất đắc dĩ
-Sáng một hôm cuối tuần mùa hè nghỉ học, tôi dạo bước về từ chợ qua nhà bạn, nghĩ là ngồi chơi chút mới về. Khi vừa đúng tới trước nhà bạn tôi còn chưa được chào hỏi gì cả, thì mẹ của bạn ngó thấy tôi trước và lớn tiếng nói luôn cho một tràng:
-Mấy ông quỷ con quỷ sống này, mày vẫn còn sống sao, đi vào mà coi bạn mày coi, không biết nó ở trên giường từ sáng đến giờ còn chưa dậy, không biết nó còn sống hay không. Mày có biết không? Là nửa đêm qua nó vác cây củi này lên giường nằm theo với nó, tẩn tẩn mát mát rên rỉ hơn con chó say rượu nữa, sao ma không lấy nó đi luôn cho nó xong, cứ cuối tuần nào cũng như vậy. Mẹ lấy cây củi mà nó ôm nằm ở trên giường đêm qua quăng ra ngoài nhà kia kìa, để nó dậy rồi cho nó coi.
-Tôi ngó theo ngón tay mẹ bạn chỉ thì:
-Thấy cây củi to bằng bắp chân, dài cỡ một thước, dơ bẩn bùn đất rêu mọc đầy sao nó ôm ngủ chắc chắn là bị ma đuổi rồi, vừa nghĩ tới đây thì: Tiếng cười hi hi hi từ trong phòng ngủ của ông bạn vọng ra ngoài.
-Bà mẹ bạn lớn tiếng tiếp:
-Đi mà lấy nó dậy tắm rửa rồi đi vào chùa gọi hồn vía cho nó!
-Tôi trả lời: Dạ.
-Chạy tong tong vào vén cái mùng lên, xong kéo cái mền đang trùm đầu thì: Cái mùi bùn đất ở cái cây mà bạn ôm nó vào ngủ theo rồi.
-Úi chà! Eo ui tôi hỏi:
-Mày có phải là bạn tao không vậy. Sao cái mặt mày không giống như trước vậy, tái mét một bên đen một bên tóc tai bơ phờ hơn con nhím xù lông vậy? Nghe tiếng cười bà mẹ của bạn cười hi hi hi ở trước nhà.
-Rồi tôi ra ngoài trước nhà ngồi cả nửa tiếng đồng hồ chờ bạn tắm rửa xong, tôi ngó khúc cây đó hình như là ở đống củi phơi mưa phơi gió ở chùa, mà là củi người ta cúng bái để đi thiêu người chết hay để nấu ăn khi có đám tang ở chùa.
-Một lát thì ông bạn bước ra trước nhà với hai ly cà phê, đưa cho tôi một ly.
-Tôi nói:
-Bây giờ ngó thấy bảnh trai hơn lúc ở trong mùng nhiều đó. Rồi bây giờ kể câu chuyện xảy ra đêm qua cho mình nghe ngay, đêm qua là hôm rằm lớn 15, bạn đi nứng ở đâu mà để cho con ma nó đuổi tới giường nằm ngủ vậy.
-Rồi ông bạn bắt đầu kể chuyện là:
-Hôm qua ngớt hạt mưa mùa, trời phủ đầy áng mây đen tối mịt mù, thôi hôm nay buồn buồn thì mình đi thăm bạn gái ở phía bên kia lò thiêu táng, cũng xa cỡ 3 km ngoài thành không có điện, mình đi thăm bạn gái nên không được rủ ai đi theo, gần 9 giờ đêm thì mình tới con đường rẽ vào làng bạn gái. Mình đứng hình với cái tối mịt mù, có một bóng cô gái với tiếng khóc của bé nhi đang ẵm, mình mở tiếng chào để khỏi người ta sợ hãi nơi tối tăm:
-Chào cô, sao cô đứng ở chỗ tối vậy, cô không sợ sao?
-Cô trả lời với tiếng lành lạnh nhè nhẹ:
-Tôi đứng đây đón người đến chia buồn đám ma, anh đến chia buồn với đám ma thì tôi cám ơn trước.
-Mình trả lời:
-Đến thăm bạn gái đã, rồi sẽ rủ bạn gái đi chia buồn chung. Nói xong thì mình cất bước vào trong làng thẳng đến nhà bạn gái.
-Rồi ngồi chơi với bạn gái được hơn một tiếng đồng hồ. Ba và mẹ của cô bước lên nhà, thì tôi chắp tay lễ chào và nói:
-Đêm nay là ngày rằm, mây tối mịt mù ba và mẹ đi đâu về khuya vậy?
-Ba cô trả lời:
-Có người trong làng chết nên ba và mẹ đi đám ma về, cả ngày giúp ở đó rồi thì về ngủ rồi mai hẵng chia buồn tiếp.
-Bà mẹ cô tiếp lời:
-Sao con này chết linh chết thiêng thật khi nấy ba mẹ về nó đứng ẵm con nhỏ cám ơn, hình như ai đi đám cũng gặp chuyện như vậy.
-Khi nghe mẹ cô kể tới đây, thì mình ngồi toát mồ hôi lạnh, ngồi đừ người như người bị bệnh sốt rét rừng vậy.
-Cô bạn ngó mình thấy là lạ mới hỏi:
-Có chuyện gì với anh, hay là anh cũng gặp ma như người trong làng em sao? Cô chết này là người ở cuối làng, cô đang mang bầu và cô có bệnh tim, cô chết ngày hôm nay.
-Mình ngập ngừng lấy cái bình tĩnh một chút mới kể câu chuyện thấy một cô ẵm con nhỏ ở ngã ba rẽ vào làng, bây giờ cũng gần 11 giờ đêm rồi, mình chào cô đi về, dù có mất sĩ diện anh hùng cũng mà kệ, dù cô có biết mình là vua sợ ma nhất quả đất cũng mặc kệ vì hôm nay tận thế rồi, bắt cô phải đưa mình ra tới ngã ba đường mới thôi.
-Cô bạn gái ngó mặt ông bạn trai cười ôm bụng luôn, cô nói: Eo ui! Cái mặt sợ ma này sao mà đáng thương hơn mọi lần gặp nhau vậy, rồi em đưa anh ra tới ngã ba, nếu còn ở đây thì lại thêm một người đứng tim chết ở nhà em nữa.
-Rồi hai người đi ra khỏi làng, cô đưa mình tới ngã ba đường thì chào nhau về. Rồi gần đến nơi mà gặp bóng ma lúc đầu tối thì tóc tai bật đứng sững, lạnh cột sống với gai ốc mọc đầy người.
-Thêm tiếng vọng vào tai: Đã đến làng rồi mà cũng không chia buồn với đám tang chút nào thật là người ích kỷ.
-Xong hai lá phổi phồng lên hết ga luôn, hít hết gió ở làng đó vào trong phổi rồi bay luôn, hơn 800 thước, một quãng đường qua cả nơi thiêu táng luôn, tới con đường cuối thành phố sáng sủa với đèn đường ngồi xuống gãi gãi đầu một lát mới đứng lên đi về tiếp.
-Giờ cũng đã gần 12 giờ đêm, thành phố nhỏ im lặng trong đêm không có xe cộ gì cả lại thêm mùa mưa thật là lạnh lùng. Một tiếng đồng hồ sau thì ngồi ở bậc cầu thang chùa làng da gà da ngỗng vẫn bám từng trạm từng trạm, chùa cao hơn mặt đường cỡ 4 thước, đang ngồi thở dài thở ngắn thì như người đạp thắng xe tại chỗ luôn, hai cái tai nó đứng thẳng lên trời ngay luôn:
-Tiếng đàn với tiếng hát giọng ai rất là hay, rồi tiếp với giọng hát đàn bà như đang hát liên khúc vậy, trong lòng như thấy tỉnh táo lên một chút cũng thêm cái tò mò một chút.
-Trong cái đầu: Thôi đầu tối này mình xui xẻo bị ma dọa thì bây giờ vào trong chùa nghe giọng hát hay rồi mới về ngủ rất là thú vị, rồi chạy tong tong lên cầu thang chùa, rộng thênh thang tối mịt mù, ngó về phía lan can mấy bậc cầu thang thì thấy hai bóng người mờ mờ theo ánh đèn đường xa xa rọi vào, vì chùa không có bật đèn trước chùa chỉ có lúc làm cúng bái hay có đám tang thôi, khi bước lại gần dù có tối mờ mờ, thì thấy bóng dáng không phải người trong làng của mình:
-Một người con trai tay cầm cái đàn và đang hát, còn sát bên là một cô em gái.
-Mình cất tiếng hỏi:
-Cho tôi xin ngồi nghe nhạc một chút được không vì giọng hát trong đêm thanh tĩnh rất là hay và lôi cuốn.
-Người con trai tay đang chơi đàn, gật đầu.
-Mình ngồi xuống sát bên cạnh người con trai nghe nhạc, mình cũng không hiểu lúc đó tại sao cơn lạnh lùng nổi gai ốc, da gà da vịt phủ ngập cái thân thể mình luôn. Rồi khi nghe bản nhạc hết bản thứ hai, thì người con trai đó đưa cái đàn cho mình.
-Mình tay cầm cái đàn và trả lời:
-Mình chơi được mà không giỏi, thôi đêm nay mình làm ca sĩ bất đắc dĩ cũng được để chia vui với hai người. Xong tôi bắt đầu chơi và hát bản nhạc, khi mới hát được nửa bản nhạc thì:
-Trên trời vầng trăng đêm rằm bắt đầu sanh đẻ, lòi ra từ áng mây đen đưa ánh sáng vàng đẹp khắp nơi, đem tặng cho một bầu không khi như dừng tại chỗ đứng hình luôn khi ánh trăng rọi vào sân chùa. Eo ui! Miệng đang hát há luôn không ngậm xuống được, khi sân chùa có cả mấy chục con ma đang ngồi chồm hổm há miệng đứng hình. Ma béo ma gầy, ma đầu tròn đầu vuông, ma lớn ma nhỏ đủ cộng đồng ma luôn, ngồi ngó thẳng về mình.
-Tất cả như lạnh cứng đóng băng luôn, một chút còn trong đầu là: Hai người ngồi bên cạnh mình có thấy cả cộng đồng ma ngồi chồm hổm ở sân chùa ngay trước mặt hay không? Trong lúc bất thình lình đóng băng, tóc tai chỉ ra tứ hướng, như quên cả đứng lên chạy luôn thì mình cố hết sức đưa cánh tay bên phải ra để gọi hai đứa bạn bên cạnh, xong cánh tay đưa rồi đưa mãi đến hết cả cánh tay để mà đưa nữa, cũng không đụng chạm vào cái gì cả, hay là hai đứa đã chạy trước mình rồi chỉ có cảm giác là cánh tay mình lạnh giá thôi.
-Bỡ ngỡ trong lòng không biết hai đứa đó khi ma xuất hiện ở sân chùa tụi nó còn ngồi đó hay không nữa chứ. Cánh tay còn chưa được rút về, cố quay mặt lại coi thì:
-Trời ui! Eo ui! Ông bà ông vải ui! Cánh tay mình xuyên thủng qua thân thể người ta mà không có cảm giác đụng chạm gì cả, hai bóng người ngồi bên cạnh nó lại thiếu hai cái đầu nữa chứ.
-Cũng may trong lúc này thì: Ông thần bay, ông thần biến hay ông thần chạy xuất hiện. Thoát ra tiếng: Úi chà! Eo ui. Ma ma ma Bật đứng lên hơn cái lò xo nữa, rồi tay bên trái vẫn cầm cây đàn chạy luôn, may còn biết đường chạy về đúng nhà mình, rồi đánh rầm một cái vào trong cái mùng nằm chổng bu trong cái mền ôm cái đàn, đánh bò cạp hay đánh cua đánh tôm gì không biết.
-Rồi cho đến khi bà mẹ lôi cái đàn ra mình mới bắt đầu tỉnh.
-Tôi nghe bạn kể đến đây thì không biết là cười thế nào nữa nó hết chỗ để mà cười, trong một đêm mà bị hai con ma nó hành cho, tôi chỉ biết là cho thêm hai cái đạp nữa rồi tay tôi chỉ và nói:
-Đây là cái đàn của mày à? Một khúc cây đầy là rêu còn mấy con ốc sên bám ở đó chứ.
-Ông bạn ngó khúc cây, vẫn còn giật mình từng trạm, ở trên cánh tay vẫn thấy da gà nổi lên không ngừng, nhưng vẫn còn cười lên khà khà được, cái nghịch ngợm đâu ai sánh bằng đâu, nhưng hình như bạn không dám đến gần khúc cây đó luôn.
-Bà mẹ bạn nói:
-Con hãy đem khúc cây đó và đem bạn con đi chùa, còn để nó ở đây lúc thì cười lên khà khà, lúc thì đánh bò cạp, khùng khùng điên điên mát mát từ đêm qua đến giờ.
-Khi nghe mẹ của bạn nói xong chuyện thì hai người cất bước ra chùa. Lúc đi thì tôi ẵm khúc cây mà cũng hình như bạn tách xa khúc cây tôi ẵm cho tới chùa.
Chuyện ca sĩ bất đắc dĩ
Bounthanh Sirimoungkhoune
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!