đổi chủ được phát ra đã dẫn tới một chấn động thật lớn, những người có chút
giao tình với Hạ Viêm gọi điện hoải thăm, nhưng Hạ Viêm một cuộc điện thoại
cũng không nhận, đến ngày hôm sau họ liền chào đón ba đội ngũ của một bang
phái bậc trung của New York.
Hạ Viêm từng nhận một nhiệm vụ ám sát, mục tiêu chính
là lão đại của đối phương. Đương nhiên là nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn.
Vào lúc chạng vạng, Hạ Viêm cùng David, J đứng ở vườn
hoa dưới lầu, khẽ nhíu mày hối hận với sách lược sai lầm của mình, anh không
nghĩ tới sẽ đến nhanh như thế, nhóm “Ám lưu”chiều mai mới có thể tới, hiện tại
bọn họ chỉ có ba người, cái tên họ Thiệu vào thời điểm này còn chạy mất. Tuy
rằng bọn họ tự tin vào thân thủ của mình nhưng đối phương người nhiều, chỉ sợ
là hôm nay sẽ có một trận đánh ác liệt.
Lúc này anh nghĩ hi vọng An Hòa tan học muộn một
chút, đừng trở về sớm như thế.
Loại việc bang phái kéo bè kéo lũ đánh nhau, ở Mỹ khi
có chuyện đó xảy ra thì đều không diễn ra công khai mà
bình thường đều xẩy ra khi màn đêm buông xuống, ở một nơi mờ tối nào đó như ngõ
nhỏ tắt đèn hoặc bên ngoài quán bar. Hạ Viêm nghĩ chuyện này lên xử lý êm đẹp
một chút, đặc biệt là ở nước Mỹ này, tốt nhất là có thể tự mình giải quyết,
không kinh động đến cảnh sát, nếu không khi chuyện trở nên phiền toái huyên náo
quá cũng sẽ không tốt lắm.
Nhưng mà đối phương lại không chú ý đến điều đó, một
số đông người đã tụ tập cách vườn hoa nhà Hạ Viêm không xa, vận sức chờ phát
động.
David bĩu môi, “Tin tức khá nhạy bén, nhanh như thế
đã nghe tới nơi này….aizz!! những ngày an nhàn giờ chỉ sợ đi đứng cũng không
được thoải mái rồi…”
J không nói nhảm như thế, đứng bên cạnh Hạ Viêm, quay
khẩu súng trong tay về bên hông, không biết lại rút chủy thủ ra từ đâu rồi nắm
trong tay.
Một bàn tay Hạ Viên để ở trong túi, đứng đó không nói
một lời, sắc mặt âm trầm như dọa người khác.
Thời điểm mà đối phương xông lên, cả người Hạ Viêm
phát ra sát khí khiến mọi người đều sợ hãi, một cước đã hạ ngục tên xúi xẻo
đầu tiên xông vào, nhưng vào lúc này, ánh mắt sắc bén trong lúc vô tình nhìn
đến đám đông vây xem đầu đường, bỗng nhiên căng thẳng.
An Hòa đã về.
Anh vừa chống đỗ tấn công, vừa chú ý tình hình của
An Hòa ở bên kia. An Hòa nhìn thấy cảnh này cách đó không xa, hiển nhiên là
có chút hoảng sợ, muốn chạy tới bên người Hạ Viêm, nhưng bỗng nhiên thấy ánh
mắt của anh cơ thể liền đứng lại.
Sau đó cả người cô từ từ bình tĩnh trở lại, khẽ cắn
môi đi tới trong đám người xa xa để nhìn anh.
Cô muốn để anh yên tâm cũng là tự bảo vệ chính mình.
Thấy cô hiểu được ý của mình, trong lòng Hạ Viêm cũng
trở nên ấm áp.
Tuy rằng dùng súng tương đối đơn giản, cũng sẽ không
dùng đến quá nhiều thời gian nhưng đám Hạ Viêm và đoàn người đối phương đều
không dùng, giữa ban ngày ban mặt và dùng súng đạn để rêu rao cũng không hay,
không chừang ân oán chưa giải quyết được thì đã bị cảnh sát tóm gọn rồi.
Tuy rằng bên phía Hạ Viêm ít người hơn nhưng mỗi
người đều là cao thủ đẳng cấp thế giới, tố chất cũng rất mạnh mẽ cho nên đối
phương vẫn bị vây đánh, là một bang phái tầm trung, chất lượng tuy không cao
nhưng số lượng lại chắc chắn rất đông.
Không biết phải làm sao để thoát được mấy chục kẻ
địch, Hạ Viêm có chút lo lắng, cứ tiếp tục như vậy, thể lực của bọn họ cũng cạn
kiệt dần. Thật ra lúc này anh lại hi vọng, cảnh sát đến thật nhanh vào.
Lúc này tim An Hòa đã nhảy lên đến cổ họng, nhìn thấy
có người của đối phương đến sát bên cạnh Hạ Viêm, cô rất muốn kêu lên. Nhưng
vẫn may cô đã bịt miệng lại mới khống chế được nỗi sợ hãi mà không kêu lên. Cô
không thể làm gì cả, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, dù sao cũng đừng để
anh ấy bị thương.
Tiếc rằng trời cao cũng không nghe được lời cầu Nguyện
của An Hòa, từ sau lần bị thương trước, An Hòa đã thay đổi phương pháp bồi bổ
cơ thể cho anh, ngay cả cách luyện tập hơn 20 năm qua của anh cũng không được
làm.
Cho nên thể lực của Hạ Viêm hao tổn rất nhanh, động
tác hơi chậm lại, mà với những người khác ý nghĩ ăn sâu bén rễ rằng “cơ thể Hạ
Viêm dùng mãnh kiên cường như người sắt”, hơn nữa mỗi đêm thời gian gần đây
phòng đối diện đều truyền đến thanh âm khiến người khác đã quên chuyện anh bị
thương, cho nên tạm thời đã quên cơ thể đại ca của bọn họ đã suy nhược.
Ngay lúc Hạ Viêm vừa vượt qua được sự tấn công của
một tên người Mĩ nhưng lại không kịp tránh một đao của tên ở phía sau, trong
đầu An Hòa dường như trống rỗng. Rốt cuộc cô không khống chế được mà hét ra,
sau đó cả người ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu không ngừng hét ầm lên.
Lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống tốt đẹp cũng không dễ
dàng đạt được như vậy, vốn dĩ bây giờ cô có tất cả nhưng chẳng qua chỉ là tạm
thời mà thôi. Cho dù có Hạ Viêm ở bên cạnh, cô vẫn sẽ sợ hãi mà khóc thét
lên.
Không biết qua bao lâu, cổ họng của cô đã bắt đầu khàn
đi nhưng vẫn điên cuồng kêu gào, chỉ cảm thấy nếu không làm như vậy thì bản
thân sẽ sụp đổ mất.
“Bảo bối? Bảo bối bảo bối…”
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm thấp quen
thuộc, nhưng mà cô vẫn không dám ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn trút xuống như
mưa, một mảng nước đã ướt đấm đầu gối.
“Hòa Hòa nhìn anh, anh ở đây này…” giọng nói rất
quen thuộc.
Từ từ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện ra gương mặt
đẹp đẽ quen thuộc, An Hòa “oa…” một tiếng thật lớn, nhào cơ thể nhỏ bé của
mình tới, tay nắm chặt chiếc áo khoác ngoài màu đen của người nào đó, gọi “Hạ
Viêm, Hạ Viêm…”
Vốn dĩ là muốn dỗ cô, nhưng cô lại như con vật nhỏ run
run trong lòng anh, trong lòng anh ngoài đau lòng còn có hối hận, lần đầu tiên
nảy sinh ý nghĩ, nếu mình không tới Mỹ tìm cô, như vậy thật là tốt, cô sẽ không
phải trải qua những việc như thế này.
Lau nước mắt cho cô, nhéo nhéo cái mũi nhỏ đỏ lừng
của cô chùi ở trên quần áo của mình, nhẹ nhàng nói: “Anh xin lỗi, đều là tại
anh không tốt, hại bảo bối phải lo lắng rồi…”
Một lúc sau, An Hòa dưới sự dỗ dành ôn nhu của anh
mới dần ngừng khóc, ngẩng đầu muốn làm nũng, lại thấy chàng trai anh tuấn phía
sau Hạ Viêm.
“….A Liệt?” giờ phút này, An Hòa làm sao cũng không
ngờ đến cái tên Trình Liệt này đáng nhẽ ra đang ở Italia thì lại xuất hiện ở
đây.
******
“Cho nên, là A Liệt đã cứu anh hả Hạ Viêm?” An Hòa làm
ổ trên sô pha, uống một ngụm trà Hạ Viêm đưa cho, nhìn Trình Liệt một cách rất
cảm kích.
Hạ Viêm bĩu môi nhưng vẫn không nói gì. Bởi vì chính
xác là như thế, lúc đó dường như anh đã bất lực khi thấy không thể chắn được lưỡi
dao phía sau, vốn nghĩ rằng vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, nói không
chừng lần này còn có thể bỏ mạng, nhưng bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng
súng vang trời.
Có người từ sau lưng bắn qua một viên đạn vào lưỡi
đao.
Anh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Trình Liệt đã
thu súng lại đặt ở bên môi thổi, tư thế phóng khoáng, “Anh nợ tôi một lần
nhé!”
Ông nội nó, anh thà rằng mình bị chém một đao còn hơn!
Ngồi đối diện trên sô pha nhìn thấy sắc mặt người nào
đó đã đen đi, rất đắc ý, lúc trước ở nhà trọ của An Hòa, Hạ Viêm đánh anh phải
quỳ trên mặt đất, bộ dáng không thèm nhìn anh vào trong mắt, bây giờ lại cần
anh tới cứu giúp. Nói lầm bầm, tôi không tin không uất ức chết anh!
Hạ Viêm và Trình Liệt mắt to trừng mắt nhỏ, An Hòa ở
giữa hai người, dường như có thể cảm thấy được như có từng con dao nhỏ mang
theo sát ý bắn ra từ trong mắt của hai người.
“À… A Liệt, anh có muốn ở lại đây ăn cơm tối không?”
Hạ Viêm vừa nghe đã “hứ”
một tiếng quay đầu lại, “xì” một cái rồi lại trừng mắt: “Vì sao?”
An Hòa không nói gì chỉ nhìn bàn hoa: “Chúng ta phải
tỏ ý cảm ơn chứ…”
Hạ Viêm quay đầu bĩu môi: “Cho cậu ta tiền!”
“Anh thật là phàm tục! Một chút thành ý cũng không
có…”
Trình Liệt cười xòa thành tiếng, nhìn Hạ Viêm khiêu
khích, từ từ nói: “Bữa cơm quan trọng nhất của Hòa Hòa lại làm cho tôi ăn.”
Hạ Viêm đột nhiên quay đầu, ánh mắt hung ác đảo qua,
bốn mắt lại tiếp tục giao chiến, dao nhỏ lại bay đầy trời…
“a..haha..haha..” An hòa cười gượng vài tiếng, kéo kéo
bình dấm như đang chuẩn bị tạt ra đến nơi, “Hôm nay A Liệt đã giúp đỡ, cảm ơn
một chút chắc là điều nên làm mà.”
J và David mệt sắp chết đang nằm ngổn ngang ở trên
thảm, đã quá quen với hành vi ngây thơ không tiền đồ của thủ lĩnh nhà mình,
không thèm nhìn nữa.
Buổi tối, An Hòa cử David đi siêu thị mua một lượng
lớn thức ăn nấu cơm, mấy người đàn ông đang nói chuyện phiếm trong phòng khách,
cô thì bận rộn ở trong bếp.
Trong chốc lát vòng eo mảnh khảnh lại bị ôm lấy, Hạ
Viêm ló đầu ra từ phía sau cô, hôn lên hai má của cô, “Làm gì mà ngon thế?”
“Thịt sườn đông, A Liệt thích món này.”
Người nào đó lại mất hứng, “Cái gì, cậu ta thích cái
gì là em làm cái đó hả?”
An Hòa bất đắc dĩ, ở trong lòng anh, ôm cổ anh rồi hôn
lên môi anh, “Thiếu chút nữa là em đã mất anh, điều này rất nghiêm trọng anh
biết không? May mà A Liệt cứu anh, cũng như đã cứu em, chúng ta nên cảm ơn anh
ấy thật tốt, có phải không nào?’
Những lời này ở trong lòng người nào đó lại biến
thành: hai người chúng ta là một, người khác đã cứu chúng ta một lần, theo lẽ
thường cần phải cảm ơn cậu ta chứ.
Ừ, thật là dễ nghe.
Đến khi bê đồ ăn lên, trên bàn ăn đã ngồi đầy người,
đồng chí Tiểu J một tay vuốt ve bắp thịt David, một bên cầm đũa thèm khát thịt
kho tàu ở trên bàn.
Ánh mắt Hạ Viêm đảo qua, David hiểu ý mặt xám xịt
đứng lên vỗ vỗ quần, đứng lên ân cần dành chỗ ngồi cho An Hòa, “Chị dâu vất
cả rồi.”
An Hòa vẫy tay, tiếp đón mọi người, “Đừng ngồi im như
thế, mọi người động đũa đi.”
Lúc này mọi người mới cầm đũa, David định lấy đũa ăn
sườn nhưng đã hết đũa, búp bê David bạo gan, “Họ Bạch kia, cậu định đánh nhau
với tôi phải không?”
Đồng chí J vẫn mang bộ dạng lạnh lùng như cũ, chậm
rãi gắp một đũa rau xanh, đưa vào trong miệng chậm rãi mà nuốt, chắc như vàng
nói: “Cậu dám lãng phí à.”
Hạ Viêm nghe thế, lại liếc qua, David run run một cái,
uất ức mà ngồi xuống, bốc cục xương sườn trên bàn đưa vào miệng
Hic hic.. các người thật không vệ sinh gì cả… J khốn
nạn, nhất định cậu đang trả thù tôi, tôi chỉ kể ra chuyện hồi nhỏ đã đánh
nhau với cậu mà cậu lại bắt nạt tôi như thế.