Khu Vườn Xương - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Khu Vườn Xương


Chương 26


Bây giờ, đây sẽ là cách kiếm sống của ta, Jack Burke nghĩ khi lếch thếch đi trên phố Water, với chiếc áo khoác lành lặn nhất và đôi ủng sạch sẽ nhất của hắn.

Giờ hắn không sục sạotrong đêm tối, không lẩntránh những viên đạn, cũngkhông trở về nhà vớimớ quần áo lấm lembùn đất và sộc lênmùi hôi thối của tửthi nữa. Khi mùa đôngtới, đất trở nên lạnhcứng như đá, tất cảnhững thứ hàng hóa đượcđem bán đều tới từphía nam theo một conđường nào đó, đều đượcnhồi nhét trong những thùngrưựu dán nhãn DẤM HAYRƯỢU VANG HOẶC WHISKY. Điềungạc nhiên sẽ dành sẵncho những tên trộm thèmkhát một ngụm rượu vàlén lút phá vỡ mộttrong những cái thùng đó.Tội nghiệp cho những gãkhát rượu đó, thay vìlà whisky thì lại làmột cái xác trần trụiđược bảo quản trong nướcmuối.

Bất cứ gã đàn ôngnào cũng sẽ không cònmuốn uống gì sau chuyệnđó.

Có quá nhiều những cáithùng như thế tới từVirginia và Carolinas trong nhữngngày này. Đàn ông hayphụ nữ, da đen hayda trắng, thứ hàng hóanày đều tìm thấy thịtrường tiềm năng trong cáctrường đại học Y khoa,nơi mà nhu cầu vềnhững tử thi dường nhưtăng lên từng ngày. Gãbiết rõ cái cách màviệc kinh doanh này đangdiễn ra. Gã đã từngnhìn thấy những cái thùnggiống vậy ở trong sânvườn nhà bác sĩ Sewallvà biết rằng chúng khôngđựng dưa chuột muối. Sựcạnh tranh ngày càng khốcliệt và gã đã tưởngtượng về những chuyến tàudài vô tận, những chiếcô tô nối tiếp nhauđầy những thùng như thế,mang những người chết từmiền nam, với giá haimươi lăm đô la chomột cái, tới những phòngphẫu thuật tư ở Boston,New York và Philadelphia. Làmsao gã có thể cạnhtranh với việc đó đượccơ chứ?

Việc kiếm tiền như cáchhắn ta làm hôm naydễ dàng hơn nhiều. Tảnbộ giữa thanh thiên bạchnhật, với đôi ủng sạchsẽ, tới tận phố Water.Không những là một hàngxóm tốt bụng mà cònra dáng một người đưahàng, những vị đã rangoài vào sớm nay vớinhững chiếc xe ngựa kéochất đầy khi thì gạch,khi thì gỗ hoặc khithì những hàng hóa khô.Đó là phố của nhữngngười lao động và cửahàng gã viếng thăm chắchẳn là nơi phục vụchủ yếu cho sở thíchvà nhu cầu của tầnglớp lao động. Nhưng xuấthiện đằng sau tấm cửakính bám đầy bụi đólà một chiếc áo thẫmmàu, loại mà không cómột gã lao động nàocó khá năng sở hữuđược nó. Nó được mayrất thời trang từ loạivải đỏ thẫm và đượctô điểm bởi dải đăngten màu vàng, một cáiáo khoác khiến bạn phảidừng lại ngay trên phốvà mơ ưóc về mộtcuộc sống tốt đẹp hơn.Một cái áo như thếnói lên rằng: Thậm chímột người như bạn cũngtrông giống một vị hoàngtử. Thứ vô ích vớimột người đưa hàng, vàngười thợ may chắc chắnbiết điều đó, nhưng ôngta vẫn chọn trưng bàynó, như thể để loanbáo rằng ông ta đangdự định trở thành mộtngười hàng xóm tốt hơn.

Cái chuông kêu leng kengkhi Jack bước vào cửahàng. Bên trong, bày bánnhững thứ thông thường: nhữngchiếc áo sơ mi cottonvới quần bó chẽn vàmột chiếc áo khoác tođược may bằng vải sẫmmàu. Thậm chí có cảmột gã thợ may mắcchứng hoang tưởng tự caovề bản thân khi phảiphục vụ những nhu cầutầm thường của đám kháchquen. Trong khi Jack đangchịu đựng cái mùi củalen và mùi cay sèđậm đặc của thuốc nhuộmxộc vào mũi, một ngườiđàn ông tóc đậm màuvới bộ ria mép đượccắt tỉa gọn gàng xuấthiện từ phía sau cănphòng. Người đàn ông nhìnJack từ trên xuống dưới,như thể trong đầu ôngta đang lấy số đođể may cho hắn mộtbộ comlê. Ông ta ănmặc khá lịch lãm, chiếcjacket vừa vặn ôm lấyphần eo nhỏ, mặc dùông ta hoàn toàn khôngcao cho lắm nhưng lạicó được dáng đứng rấtthẳng và đường bệ củanhững người thường gây ấntượng mạnh về vóc dángcủa họ.

– Chào ngài, thưa ngài.Liệu tôi có giúp íchgì được cho ngài chăng?- Người thợ may cấttiếng hỏi.

– Ông có phải làEben Tate? – Jack hỏi.

– Vâng, tôi đây.

Mặc dù Jack đang mặcmột chiếc áo khoác lànhlặn và một chiếc sơmi sạch sẽ thì gãvẫn có cảm giác rõràng rằng cái ông Tateđó đã đánh giá bộđồ đang vận của gãvà nhận thấy chúng thiếucái gì đó.

– Có một loạt cácloại vải len tốt vớimột mức giá dễ chịuvừa mới được nhập từxưởng Lowell. Nó sẽ giúpcho một chiếc áo choàngmới thêm phần đẹp đẽ.

Jack nhìn xuống cái áocủa gã và không kiếmđược lí do giải thíchtại sao gã lại muốnmột cái áo mới.

– Hoặc có thể ngàiđang cần một một chiếcáo khoác ngoài hoặc mộtchiếc sơ mi chăng? Tôicó thể tư vấn chongài một vài kiểu thôngdụng, có thể có kiểuhọp với công việc củangài. Xin hỏi đó làcông việc… ?

– Tôi không buôn báncái gì cả – Jackquát lên, thấy bị xúcphạm khi chỉ bằng mộtcái nhìn, kẻ lạ mặtnày đã xếp gã vàohạng những vị khách cónhu cầu với những thứthông thường và rẻ tiền- Tôi ở đây đểhỏi ông về một ngườinào đó. Người mà cóthể ông biết.

Sự chú ý của Ebenđổ dồn vào bộ ngựctròn căng của Jack, cứnhư thể hắn đang ướclượng xem cần bao nhiêuthước vải.

– Tôi chỉ là mộtthợ may, thưa ngài …

– Burke.

– Ngài Burke. Nếu ngàicó hứng thú với áosơ mi hay quần chẽn,tôi chắc chắn có thểgiúp ngài. Nhưng tôi luôncoi trọng việc tránh xanhững chuyện ngồi lê đôimách tầm phào, vì vậyxem ra tôi nghi ngờviệc tôi là người ngàimuốn nói chuyện.

– Đó là về RoseConnolly. Ông có biết tôicó thể tìm cô taở đâu không?

Trong sự ngạc nhiên củaJack, Eben cười lớn -Ngài cũng tìm cô taư?

– Cái gì?

– Tất cả mọi ngườicó vẻ rất có hứngthú với Rose.

Jack lúng túng. Liệu cóbao nhiêu kẻ cũng đangsục sạo để tìm racô ta? Và hắn tađang có sự cạnh tranhlớn tới đâu? – Côta đâu? – Gã hỏi.

– Tôi không biết vàkhông quan tâm.

– Không phải cô talà em vợ của ôngư?

– Tôi không quan tâm.Tôi rất xấu hổ vìviệc thừa nhận cô tacó bất kì mối liênquan nào tới tôi. Thậtlà đồ rác rưởi, côta lúc nào cũng đặtđiều nói xấu về tôi.Và còn là một têntrộm. Đó là những gìtôi đã nói với độituần tra đêm – Hắndừng lại – Ngài khôngliên quan gì tới độituần tra đêm ư?

– Làm cách nào tôitìm thấy cô ta? -Jack lảng tránh câu hỏi.

– Bây giờ cô tađang làm cái gì nhỉ?

– Chỉ cần nói chotôi biết nơi có thểtìm thấy cô ta thôi.

– Lần gần đây nhấttôi được biết thì côta đang ở khu ổchuột trong hẻm Fishery.

– Cô ta không ởđó nữa. Không ở đómấy ngày nay rồi.

– Vậy thì tôi khôngthể giúp gì được ngài.Bây giờ, xin ngài thứlỗi cho – Eben quayđi và biến mất vàophía sau căn phòng.

Jack vẫn đứng nguyên mộtchỗ, thất vọng bởi sựbế tắc này. Gã lolắng về khả năng mộtnhóm người nào đó sẽtruy lùng ra dấu vếtcủa cô ta trước gã.Làm sao gã được trảcông một cắc tiền thưởngnào cho công việc lùngsục bắt người đó đây?Hoặc là gã phải tựhài lòng với những gìgã vừa nhận được ư?Một khoản tiền hào phóng,chắc chắn rồi, nhưng chúngkhông đủ.

Không bao giờ là đủ.

Gã nhìn chòng chọc xuyênqua cái cửa mà gãthợ may vừa đi vào.

– Ông Tate? – gãgọi.

– Tôi đã nói vớingài tất cả những gìtôi biết! – Chỉ nghethấy tiếng trả lời vọngra mà không thấy ngườiđâu.

– Đây là thù laocho ông.

Đó quả thực là nhữngtừ có phép thần. Trongtích tắc, Eben đã lóđầu khỏi căn phòng phíasau.

– Tiền ư?

Hai gã đàn ông rấtnhanh chóng có một sựtâm đầu ý hợp. Jacknghĩ: đây là một thằngcha hiểu rõ cái gìlà quan trọng.

– Hai mươi đô la- Jack nói – Tìmcô ta cho tôi.

– Chỉ hai mươi đôla, chẳng đáng so vớithời gian tôi bỏ ra.Dù gì thì, tôi đãnói với ngài. Tôi khôngbiết nơi cô ta đangở.

– Cô ta có bạnbè gì không? Bất cứai có thể biết?

– Chỉ có một thằngkhờ.

– Ai?

– Một thằng bé gầygiơ xương. Tất cả mọingười đều biết nó. Langthang ở Khu Tây vàcầu xin sự bố thí.

– Ông đang nói DimBilly.

– Chính là nó. Nóở trọ với cô taở con hẻm Fishery. Nómới đi xung quanh đâytìm cô ta, lại cònmang trả cái túi củacô ta, vì nghĩ côta đang ở với tôi.

– Như vậy Billy cũngkhông biết cô ta đangở đâu?

– Không. Nhưng nó cómột cái mũi thính -Eben cười lớn – Dùcó là thằng ngốc nhưngnó rất giỏi trong việcđánh hơi mọi thứ.

Tôi biết nơi nào cóthể tìm thấy Billy, Jacknghĩ khi gã toan quaybước ra.

– Đợi đã, thưa ngàiBurke! Ngài đã nói làcó bao gồm cả tiền.

– Cho những thông tinhữu ích. Nhưng chúng phảihữu ích thực sự.

– Điều gì sẽ xảyra nếu tôi tìm racô ta?

– Ông chỉ cần báocho tôi biết và tôisẽ gặp ông để trảtiền.

– Ai sẽ trả tiềnthù lao? Ai trả tiềncho ngài?

Jack lắc đầu

– Tin tôi đi, ôngTate – Gã nói -Ông sẽ được trả xứngđáng.

XÁC CỦA BÁC SĨ BERRYĐƯỢC TÌM THẤY

Một sự việc cực kỳchấn động đã xảy ratrong quá trình tìm kiếmtên Tử thần Khu Tây.Vào lúc một giờ chiềuchủ nhật, hai cậu béđang chơi dọc bờ sôngCharles thì phát hiện raxác của anh ta ởphía dưới cầu Tây Boston.Giới chức trách xác nhậntử thi không ai khácchính là bác sĩ NathanielBerry, người đã mất tíchkhỏi vị trí bác sĩnội trú vào đầu thángnày. Một vết thương kinhkhủng và có chủ ýrõ ràng nơi bụng anhta là bằng chứng rõràng rằng đây không phảilà một vụ tự tử.

Bác sĩ Berry là ngườiđã được tìm kiếm trongmột phạm vi rộng từMaine tới Georgia, vì cóliên quan tới cái chếtdã man gần đây củahai y tá tại bệnhviên mà anh ta làmviệc. Cái chết dã mankhủng khiếp của họ đãrải nỗi kinh hoàng khắpcả vùng, và sự mấttích đột ngột của vịbác sĩ đã được giảithích bởi Cảnh sát Lyonscủa đội tuần tra đêmnhư là một bằng chứngđầy sức thuyết phục vềđiều mờ ám của bácsĩ Berry trong sự viêcnày. Cái chết của bácsĩ Berry vào lúc nàyrất có thể sẽ gâynáo động về viêc tênTử thần Khu Tây vẫncòn tự do ngoài vòngpháp luật.

Người phóng viên này cóthể tiết lộ một bímật với độ tin cậycao rằng một đối tượngtình nghi khác vẫn cònđang được điều tra, hắnđược miêu tả giống mộtngười đàn ông trẻ tuổisở hữu cả hai kĩnăng phẫu thuật và giếtchóc. Hơn nữa quý ôngnày sống ở Khu Tây.Còn có những lời đồnchưa được kiểm chứng rằnghắn đã được chấp nhậnvào học tại Đại họcY Khoa Boston.

Từ một quý ông tớimột kẻ bị cả xãhội ruồng bỏ chỉ trongmột ngày, Norris nghĩ khianh nhìn thấy trang đầucủa tờ Quảng cáo hàngngày lướt qua anh lúcxuống phố. Liệu có ngườicó vai vế nào ởBoston không đọc cái bàibáo khốn nạn đó không?Có ai có thể đoánra được nhân dạng của“người đàn ông trẻ sởhữu cả hai kĩ năngphẫu thuật và giết chóc”không? Sáng nay, khi anhđi vào trong giảng đườngđể dự giờ giảng, anhchú ý những cái nhìnhốt hoảng và nghe thấynhững hơi thở dồn dập.Không ai trực tiếp phảnđối sự có mặt củaanh. Sao họ có thểnhư thế, khi anh khôngcó dính líu với bấtkì tội ác nào? Không,cái cách mà một quýông đương đầu với mộtvụ bê bối là phảibiết chịu đựng những lờixì xào và đàm tiếu.Sớm thôi, thử thách củaanh sẽ kết thúc theocách này hoặc cách khác.Sau kì nghỉ lễ Giángsinh, bác sĩ Grenville vànhững ủy viên quản trịcủa trường sẽ đưa raquyết định của họ vàNorris sẽ biết liệu anhcòn có được một chỗtrong trường đại học không.

Hiện tại, anh đang cốdẹp nỗi lo lắng sangmột bên để giành thờigian và tâm trí choviệc lẩn lút trên phốPark và bí mật thuthập thông tin về ngườicó thể biết nhân dạngcủa Tử thần.

Anh và Rose đã xemxét ngôi nhà cả chiều,giờ đây ánh sáng cuốingày đang vơ vội nhữngráng chiều rực rỡ sắcmàu, chỉ để lại bóngtối ảm đạm và uám. Ở bên kia phốlà Số Năm, một trongtám ngôi nhà đồ sộnằm hướng mặt về nhữngcái cây khẳng khiu trêncái sân phủ đầy tuyết.Quá xa để họ cóthể nhìn thấy ông GarethWilson hay bất kì vịkhách nào. Một vài điềutra của Wendell chỉ đưalại lượng thông tin ítỏi, ông ta gần đâymới trở về từ Londonvà ngôi nhà của ôngta trên phố Park đãđể không rất nhiều năm.

Ai là khách hàng củaông, ông Wilson? Ai trảcho ông để theo dõimột đứa bé và làmkhiếp sợ một cô gáikhông có lấy một ngườibạn?

Cánh cửa ngôi nhà SốNăm bất ngờ mở ra.

– Chính là ông ta.Chính là Gareth Wilson.

Người đàn ông đó độichiếc mũ màu đen làmbằng lông hải ly vàchiếc áo choàng rộng thùngthình thật ấm áp. Ôngta dừng lại bên ngoàicửa trước để kéo caođôi găng tay lên rồibắt đầu rảo bước xuốngphố Park, nhằm hướng NhàNghị viện.

Norris nhìn chăm chú theongười đàn ông – Hãyxem ông ta đi đâu.

Họ đợi cho Wilson đitới cuối dãy nhà rồimới bám theo ông ta.Tại Nhà Nghị viện, Wilsonrẽ về phía tây vàbắt đầu đi trong mêcung của đồi Beacon ởlân cận.

Norris và Rose theo sátông ta, băng qua nhữngngôi nhà bằng gạch trangnghiêm và những cây đoanmùa đông trơ trụi lá.Ở đây thật tĩnh lặng,quá tĩnh lặng, chỉ mộtchiếc xe ngựa hiếm hoilách cách chạy qua. Cóvẻ như kẻ bị theodõi kia không hề haybiết mình đang bị bámđuôi, và vẫn bước đithản nhiên, bỏ lại đằngsau những ngôi nhà khangtrang của phố Chestnut đểđi vào một khu vựcbình thường – vốn khôngphải là một nơi đểmột quý ông có ngôinhà sang trọng trên phốPark tản bộ.

Khi Wilson đột ngột rẽvào con phố Acorn nhỏhẹp, Norris băn khoăn liệuông ta có bất chợtnhận ra rằng mình đangbị theo dõi. Nếu khôngthì tại sao Wilson lạiviếng thăm một con hẻmnhỏ, nơi cư ngụ củaphần đông người làm nghềđánh xe ngựa và giúpviệc?

Trong ánh sáng lờ mờchạng vạng tối, Wilson gầnnhư biến mất khi ôngta rẽ vào một cáihẻm nhỏ tối om. Ôngta dừng trước một cánhcửa rồi gõ cửa. Mộtlúc sau cánh cửa mởra và họ nghe thấygiọng một người đàn ông:

– Ông Wilson! Thật vuimừng khi thấy ông trởlại Boston sau nhiều tháng.

– Những người khác đãtới chưa?

– Chưa tới đủ, nhưnghọ sẽ có mặt ởđây. Nhiệm vụ khủng khiếpnày khiến tất cả chúngtôi khá lo lắng.

Wilson bước vào trong vàcánh cửa đóng sầm lại.

Rose là người tiếp tụcbước tiếp theo, liều lĩnhđi vào con hẻm nhưlà cô đã thông thuộcnó. Norris theo sau tớisát cửa, họ bắt đầuquan sát kĩ ngôi nhà.Nó không có gì khácbiệt cũng như không tolắm, chỉ là một ngôinhà bình thường trong cáidãy nhà bằng gạch vôdanh này. Ở phía bêntrên cánh cửa là mộttấm lanhtô thô kệch vàtrong ánh sáng lờ mờ,Norris có thể nhận ranhững biểu tượng được khắctrên đá gran-nít.

– Có ai đó đangtới – Rose thì thầm.Nhanh chóng, cô khoác tayNorris và họ bước đi,hai người đi sát nhaugiống như một đôi tìnhnhân, quay lưng lại vớingười đàn ông đang đivào hẻm đằng sau họ.Họ nghe thấy có tiếnggõ cửa.

– Chúng tôi đang tựhỏi không biết ông cólàm nó không – Cũngchính giọng vừa nãy chàođón Gareth Wilson vang lên.

– Tôi xin lỗi vìy phục của mình, nhưngtôi vừa đi thẳng từgiường của bệnh nhân tớiđây.

Norris khựng lại, quá sốctới mức không thể bướctiếp được nữa. Mặc dùanh không thể nhìn thấykhuôn mặt của người đànông qua bóng tối, nhưnganh có thể nhận racái dáng quen thuộc đó,bờ vai rộng được khoáclên mình một cái áochoàng to. Thậm chí saukhi người đàn ông đóđã bước vào trong vàcánh cửa đã được đónglại, Norris vẫn đứng chônchân tại chỗ. Không thểthế được.

– Norris – Rose kéomạnh tay anh – Chuyệngì thế?

Anh nhìn chằm chằm vàocái cửa nơi mà ngườiđàn ông đó vừa bướcvào.

– Tôi biết người đànông này – Anh nói.

Dim Billy là một cáitên phù hợp cho mộtthằng bé lang thang khắpcác con hẻm nhỏ, vớihai vai còng còng, cổthì dài ngoằng như cổcò những khi cậu tachăm chú nhìn xuống đấtđể tìm kiếm những móncủa quý mà cậu talàm mất. Có khi làmột đồng xu hoặc mộtmẩu thức ăn thừa thãitrong hộp sắt tây, nhữngthứ mà không ai thèmđếm xỉa tới. Nhưng BillyPiggot không giống bất kìai, hoặc như Jack Burkeđã nói, một đứa ngờnghệch vô dụng, Burke đãgọi cậu bé như vậy,một thằng nhỏ bơ vơlúc nào cũng ra phốtìm kiếm những bữa ănmiễn phí, chẳng khác gìmột con chó lang thangbẩn thiu hay liếm gótchân của các cậu békhác. Một thằng bé ngờnghệch thì có thể, nhưngcậu hoàn toàn không vôdụng.

Cậu ta là chiếc chìakhóa để tìm ra RoseConnolly.

Cho tới gần đây, Billyđã sống cùng với Rosetrong khu ổ chuột tronghẻm Fishery. Thằng bé chắchẳn phải biết nơi cóthể tìm thấy cô ấy.

Và tối nay, Dim Billygần như chắc chắn phảinói ra.

Cậu bé bất ngờ dừnglại, đầu cậu ta thìnhlình giật mạnh. Không biếtbằng cách nào, cậu bécó linh cảm có aiđó nữa trong con hẻm,cậu đưa mắt nhìn chằmchằm mong tìm ra mộtkhuôn mặt.

– Ai đó? – Cậugọi to.

Nhưng sự chú ý củacậu không tập trung vàobóng tối trên đường màthay vào đó cậu nhìnchăm chú về phía xacuối con hẻm, nơi mộtcái bóng vừa hiện ra,được rọi sáng bởi đènđường.

– Billy! – Người đógọi.

Cậu bé vẫn đứng đó,đối mặt với kẻ khôngmời mà đến.

– Ông muốn gì ởtôi?

– Tôi chỉ muốn nóichuyện với cậu.

– Về việc gì, thưaông Tate?

– Về Rose – Ebentiến lại gần hơn -Cô ta ở đâu, cậubé?

– Tôi không biết.

– Nào, Billy. Cậu phảibiết chứ.

– Không, không hề! Ôngkhông thể bắt tôi nóigì với ông đâu.

– Cô ta là giađình của tôi. Tôi chỉmuốn nói chuyện với côta thôi.

– Ông hay đánh đậpchị ấy. Lúc nào ôngcũng ác ý với chịấy.

– Đó có phải lànhững gì cô ta nóicho cậu không? Và cậutin cô ấy ư?

– Chị ấy chỉ nóivới tôi sự thật thôi.

– Đó là những gìcô ta bắt cậu tinthôi – Giọng của Ebenchuyển sang nhẹ nhàng vàngon ngọt – Sẽ cóthù lao cho cậu nếucậu giúp tôi tìm racô ta. Thậm chí sẽcó nhiều hơn nếu cậugiúp ta tìm cả conbé nữa.

– Chị ấy bảo nếutôi nói ra, họ sẽgiết Meggie.

– Vậy là cậu biếtcon bé ở đâu.

– Nó chỉ là trẻcon mà trẻ con thìlàm sao kháng cự lạiđược cơ chứ.

– Trẻ con thì cầnsữa, Billy. Chúng cần cảsự chăm sóc tử tế.Và ta có thể muanhững thứ đó cho conbé.

Billy quay đi. Mặc dùngốc nghếch nhưng cậu cũngcó thể nhận thấy sựgiả dối trong giọng nóicủa Eben.

– Tôi sẽ không nóivới ông đâu.

– Rose ở đâu? -Eben nhấn mạnh – Quaylại đây mau!

Nhưng cậu bé đã bachân bốn cẳng chạy mất,nhanh như cắt. Eben laotheo một cách vội vãvà bị vấp trong bóngtối. Hắn ngã sóng xoàiđập mặt xuống đất trongkhi Billy đã trốn mất,bước chân của cậu xadần trong bóng đêm.

– Đồ quỷ con. Hãyđợi tới lúc tao bắtđược mày – Eben lẩmbẩm khi cố đứng dậybằng đầu gối của gã.Khi vẫn còn bò lồmcồm trên mặt đất thìgã bất chợt nhìn thấymột cái bóng mờ mờphía bên phải cạnh chỗhắn vừa ngã. Cái ánhsáng mờ mờ của haichiếc giày da thuộc nhưở ngay trước mũi gã.

– Cái gì đó? Kẻnào đó? – Eben trườntrên hai chân khi cáibóng hình người dần hiệnra từ lối đi, chiếcáo khoác màu đen quétqua hòn đá đóng đầybăng.

– Chào ngài, thưa ngài.

Eben tỏ ra lúng túngvà đứng thẳng dậy, ngaylập tức lấy lại tháiđộ đường hoàng của gã.

– Ồ, có vẻ nhưđây không phải là nơitôi có thể mong chờtìm được…

Nhát đâm làm cho lưỡidao xuyên sâu chạm vàotận xương sống và cándao thì truyền sự tácđộng lên khắp cơ thể,một cơn đau khủng khiếpvô cùng. Eben thoi thópthở khi toàn thân gãbắt đầu cứng đờ, haicon mắt lồi ra vìsốc. Hắn chưa kịp thétlên được một tiếng nào,sự thực là, không cómột chút tiếng động nào.Nhát đâm đầu tiên đãkhiến hắn choáng váng.

Nhát đâm thứ hai rấtmau lẹ và chính xác,khiến hắn bị lòi cảruột ra. Eben quỵ xuốngtrên hai đầu gối, haitay cố ép chặt vàovết thương như thể muốngiữ lại đống ruột trongbụng nhưng nó vẫn cứtràn ra từ bụng gãvà vết thương, nó khiếnhắn vấp ngã khi gắngchạy trốn. Nhưng hắn chẳngcòn có thể bước đithêm một bước nào nữa.

Eben không phải là kẻmà Tử Thần muốn giápmặt trong tối nay, nhưngsự thay đổi bất chợtđó là để phòng xa.Mặc dù đó không phảilà máu của Billy đangchảy thành dòng và nhỏgiọt trên lớp đá cuội,thì vẫn đạt được mụcđích nhờ việc này. Tấtcả những cái chết, cũngnhư sự sống, đều cógiá trị của chúng.

Còn một nhát đâm nữa.Lần này thì lấy phầnnào đây, phần nào từcái xác này?

À, một lựa chọn rõràng. Trước đó, tim củaEben đã ngừng đập, chỉcó chút máu chảy rakhi lưỡi dao rạch mộtđường nơi da đầu hắnvà bắt đầu công việclột nó ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN