Khu Vườn Xương
Chương 27
Tất cả những lời buộc tội này cực kỳ nguy hiểm – Bác sĩ Grenville nói – Trước khi các anh để nó đi xa hơn, thưa các quý ông, tôi khuyên các anh nên suy nghĩ kỹ những hậu quả có thể xảy ra.
– Cả Norris và tôinhìn thấy ông ta đira từ tòa nhà đótối qua, trên phố Acorn- Wendell nói – Đólà bác sĩ Sewall. Cócả những kẻ khác ởtrong ngôi nhà đó, nhữngkẻ chúng tôi đã nhậnra.
– Và đó là gì?Một cuộc tụ họp củacác quý ông hầu nhưchẳng có gì là quábất thường cả – Grenvillelàm điệu bộ chỉ vàocăn phòng nơi họ bâygiờ đang ngồi – Chẳngphải cả ba chúng tabây giờ đang họp nhauở trong phòng khách củatôi sao. Chẳng lẽ đâycũng bị xem là mộtcuộc hội họp mờ ám?
– Còn tùy những ngườiđàn ông là ai -Norris nói – Một làông Gareth Wilson, mới trởvề gần đây từ London.Một người đầy bí ẩnvới một đám bạn trongthị trấn.
– Anh đang tò mòquá sâu vào đời tưcủa ông Wilson, tất cảchỉ vì những gì màmột đứa con gái ngungốc nói với anh ư?Một đứa mà tôi chưabao giờ để mắt tới?
– Rose Connolly tạo ấntượng như một nhân chứngđáng tin cậy với cảhai chúng tôi – Wendellnói.
– Tôi không thể xétđoán được mức độ đángtin tưởng của một côgái tôi chưa bao giờgặp. Tôi cũng không chophép các anh vu khốngcho một người đàn ôngđáng kính như bác sĩSewall. Thề có Chúa, tôihiểu rõ tính cách ôngấy.
– Có thật vậy không,thưa ngài? – Wendell hỏi,một cách nhẹ nhàng.
Grenville đứng dậy khỏi ghếcủa mình và đi tớiđi lui trong một tâmtrạng bối rối, tới trướclò sưởi. Ông đứng đó,quay lưng lại phía họ,nhìn chăm chú vào đốnglửa. Bên ngoài, phố Beaconđã ngủ yên trong sựtĩnh lặng của đêm tối,chỉ còn lại một vàitiếng lách tách của đámlửa và tiếng cót kéttừ bước chân của nhữngngười hầu đang tiến vềphía phòng khách, tiếp đólà tiếng gõ cửa nhẹnhàng. Một cô hầu xuấthiện, mang theo một khaybánh.
– Tôi xin lỗi vìđã quấy rầy thưa ngài- cô nói – Nhưngbà Lackaway bảo tôi mangchúng tới cho các quýngài trẻ tuổi đây.
Grenville thậm chí còn khôngquay lại, chỉ nói mộtcách cộc cằn:
– Để nó ở đó.Và đóng cửa lại saukhi ra ngoài.
Cô gái đặt cái khaytrên bàn rồi nhanh chóngđi ra.
Chỉ khi tiếng bước châncủa cô xa dần trênhành lang, ông Grenville mớilên tiếng.
– Bác sĩ Sewall đãcứu sống cháu trai củatôi. Tôi nợ ông ấyhạnh phúc của em gáitôi, và tôi từ chốitin rằng ông ấy cóliên quan trong bất kìđiều gì với những kẻgiết người đó.
Grenville quay về phía Norris.
– Anh, hơn hết thảynhững người khác, phải hiểurõ thế nào là nạnnhân của những tin đồnchứ. Theo như những tinđồn xung quanh anh, anhphải sở hữu những cáisừng và một bộ móngguốc. Anh có nghĩ làthật dễ dàng cho tôikhi là người đấu tranhcho anh không? Để giữlấy một chỗ cho anhtrong trường của chúng tôi?Cho tới lúc này, tôiđã làm như vậy bởivì tôi không muốn bịchi phối bởi những chuyệntầm phào đầy hiểm ácấy. Bây giờ tôi nóivới các anh rằng, phảicó gì rõ ràng hơnthế này mới khiến tôinghi ngờ ông ấy.
– Thưa thầy – Wendellnói – Thầy chưa nghevề những cái tên khácở buổi họp hôm đó.
– Vậy ra anh điềutra cả bọn họ nữaà? – Grenville quay vềphía Wendell.
– Bọn em đơn giảnchỉ chú ý tới nhữngai đến và đi ratừ phố Acorn. Cũng cómột quý ông em thấyrất quen. Em đi theoông ta tới một địachỉ ở số mười haiquảng trường Bưu điện.
– Và?
– Đó chính là ngàiWilliam Loyd Garrison. Em nhậnra ông ta, bởi vìem đã nghe ông nóichuyện mùa hè vừa rồi,ở nhà thờ trên phốPark.
– Ngài Garrison, người theochủ nghĩa bãi nô ư?Có phải anh thấy đólà tội lỗi khi biệnhộ cho sự tự docủa những nô lệ ư?
– Không phải thưa thầy.Em thấy ông ấy làmột người cực kỳ caothượng.
– Thật sao? – Grenvillenhìn Norris.
– Em hoàn toàn đồngtình với những người theochủ nghĩa bãi nô -Norris nói – Nhưng cóvài điều đáng lo ngạivề ngài Garrison, một ngườichủ hiệu đã nói vớichúng em…
– Một chủ hiệu ư?Bây giờ đó lại thựcsự là một nguồn tinđáng tin cậy à.
– Ông ta nói vớibọn em rằng ngài Garrisonthường đi ra ngoài rấtmuộn vào buổi tối vớidáng vẻ rất lén lútvà đi tới quanh vùngcủa đồi Beacon.
– Tôi cũng rất hayra ngoài vào buổi tối,đó là do các bệnhnhân cần tôi. Một vàingười cũng có thể gọiđó là lén lút.
– Nhưng ngài Garrison khôngphải là bác sĩ. Điềugì khiến ông ta rangoài hàng giờ liền trongđêm? Phố Acorn thông thườngduờng như không có gìhấp dẫn đối với nhữngvị khách đến từ nhữngvùng xung quanh. Có rấtnhiều tin đồn về nhữnglời cầu kinh kỳ quáiđươc nghe thấy trong đêm;tháng trước, người ta tìmthấy những vết máu trênnền đá cuội. Tất cảnhững thứ đó khiến chonhững người ở quanh vùnghoảng loạn, nhưng khi họphản ánh với đội tuầntra đêm, cảnh sát Lyonstừ chối bất cứ mộtcuộc điều tra nào. Thậmchí kỳ cục hơn, ôngta còn ban bố mộtnội quy rằng toàn bộđội tuần tra đêm phảitránh phố Acorn.
– Ai nói với anhnhững điều này?
– Người chủ hiệu.
– Lại là người chủhiệu.
– Xem xét lại nguồntin của anh đi, anhMarshall.
– Chúng em có lẽđã không nghi ngờ nhiềuthế – Wendell nói -Nếu không có sự xuấthiện của một khuôn mặtquen thuộc hơn trong ngôinhà đó. Đó chính làcảnh sát Lyons.
Lần đầu tiên, bác sĩGrenville thấy choáng váng vìbất ngờ. Ông nhìn nhữngchàng trai trẻ với vẻnghi ngờ.
– Bất cứ điều gìđang xảy ra trong ngôinhà đó đều đang đượcbảo vệ ở mức độcao – Norris nói.
Grenville bất chợt cười lớn.
– Anh có nhận rakhông, anh Marshall, rằng cảnhsát Lyons chính là ngườiđã giúp anh không bịtạm giam? Ông bạn đồngnghiệp ngu ngốc của ôngấy, ông Pratt đã sẵnsàng đế bắt anh, nhưngLyons thì không. Thậm chívới tất cả những tinđồn, những lời bàn tánchống lại anh, Lyons vẫnđứng về phía anh.
– Những điều đó làthật sao thưa thầy?
– Ông ấy đã nóivới tôi. Ông ấy đãphải chịu áp lực từnhiều phía – Công chúng,báo chí, tất cả mọingười đều yêu cầu phảibắt giữ. Ông ấy biếtrõ rằng Pratt rất thèmmuốn vị trí của mình,nhưng Lyons sẽ không bịlôi kéo nếu không cóbất cứ bằng chứng nào.
– Em không biết nóigì hơn, thưa thầy -Norris nói một cách nhẹnhàng.
– Nếu anh còn muốntự do, tôi khuyên anhkhông nên chống đối lạinhững người bảo vệ anh.
– Nhưng bác sĩ Grenville- Wendell nói – Cóquá nhiều câu hỏi chưađược giải đáp. Tại saotất cả họ lại gặpnhau ở một nơi nhưthế? Tại sao những ngườiđàn ông với những nghềnghiệp khác nhau lại tụhọp cùng nhau vào lúcđêm khuya như thế? Cuốicùng, bản thân ngôi nhàđó cũng có cái thúvị riêng của nó. Thêmmột chi tiết về nơiđó – Wendell nhìn Norris,anh đang rút một tờgiấy được bọc cẩn thậntừ cái túi của mình.
– Cái gì đây? -Grenville hỏi.
– Đây là những biểutượng được khắc trên tấmlinel bằng gra-nít phía trênlối ra vào – Norrisnói. Anh đưa tờ giấycho ông Grenville. – Emđã trở lại vào sángnay, để kiểm tra nólúc trời sáng. Thầy cóthể nhìn thấy hai conbồ nông quay mặt vàonhau. Giữa chúng là mộtcây thánh giá.
– Anh sẽ tìm thấyđược rất nhiều cây thánhgiá trên các tòa nhàtrong thành phố này.
– Đó không chỉ làmột cây thánh giá -Wendell nói – cái nàycó một bông hoa hồngở giữa. Đó không phảilà biểu tượng của mộtngười theo đạo thiên chúa.Đó là cây thánh giácủa những thành viên HồngThập Tự.
Đột ngột, ông Grenville vònát tờ giấy.
– Thật ngu xuẩn. Cácanh đang theo đuổi nhữngảo tưởng vớ vẩn.
– Những thành viên HồngThập Tự có thật. Mộtcộng đồng bí mật, khôngai biết xuất thân củanhững thành viên trong đó.Có những bài báo, ởđây và ở Washington, nóirằng tầm ảnh hưởng củahọ đang lớn mạnh. Rằnghọ thích việc hiến tế.Rằng những nạn nhân củahọ có cả trẻ con,và dòng máu trong sạchcủa chúng sẽ chảy trongnhững nghi lễ hiến tếbí mật. Đứa trẻ màRose Connolly đang bảo vệcó vẻ như là tâmđiểm của nghi lễ này.Chúng em đã cho rằngcha của con bé đangtìm nó. Nhưng bây giờsau khi chúng em đãđược chứng kiến những cuộchọp bí mật này ởtrên phố Acorn. Chúng emcòn nghe tin về nhữngvết máu trên đường. Vàchúng em tự hỏi khôngbiết liệu có một độngcơ nào khác cho nhữnggì diễn ra ở đây.
– Tế lễ trẻ conư? – Grenville ném bứcvẽ vào đống lửa -Đây là bằng chứng thiếuthuyết phục nhất, anh Marshall.Khi tôi gặp những ủyviên hội đồng quản trịsau kì nghỉ Giáng sinh,tôi sẽ cần nhiều hơnthế này để biện hộcho anh. Làm sao tôicó thể đồng ý chấpnhận anh vào trường nếunhững lời biện hộ củamột mình tôi chỉ lànhững lý luận đầy âmmưu kỳ dị, được toantính trước của một côgái tôi chưa từng gặpmặt? Người đã từ chốigặp trực tiếp tôi sao?
– Cô ấy chỉ tintưởng một số người, thưathầy. Thậm chí còn íthơn kể từ khi bọnem thấy cả cảnh sátLyons cũng có mặt ởphố Acorn.
– Cô ấy đang ởđâu? Ai bảo vệ chocô ấy?
Norris ngập ngừng, cảm thấyhổ thẹn khi tiết lộsự thật đáng buồn rằnganh, một người đàn ôngchưa kết hôn, đã đểcho một cô gái ngủngay cạnh giường mình.
Anh thấy rất biết ơnkhi Wendell xen vào mộtcách từ tốn:
– Chúng em đã sắpxếp chỗ ở cho côấy rồi, thưa thầy. Emcam đoan với thầy rằng,cô ấy đang ở mộtnơi an toàn.
– Còn đứa bé? Nếuđứa bé đang gặp nguyhiểm như thế, các anhcó thể bảo đảm rằngnó sẽ an toàn không?
Norris và Wendell nhìn nhau.Sức khỏe của Meggie bénhỏ, thực tế, là vấnđề mà cả hai cùngđang lo lắng.
– Cô bé cũng vậythưa thầy, vẫn phải trốn- Wendell nói.
– Thế còn tình trạngcủa cô bé?
– Không được tốt cholắm. Cô bé vẫn đượccho ăn và chăm sóc,nhưng trong môi trường khôngđược sạch sẽ.
– Hãy mang cô bétới đây, các quý ông.Tôi sẵn sàng chăm sócđứa bé bí ẩn màtất cả mọi người đangráo riết săn tìm. Tôicam đoan với các anhrằng cô bé sẽ antoàn, trong một gia đìnhgiàu có nhất.
Norris và Wendell lại đưamắt nhìn nhau. Không cógì phải nghi ngờ vềviệc Meggie sẽ được nuôidưỡng tốt hơn ở đâyso với cái nơi tồitàn dơ dáy của mụHepzibah.
Nhưng Norris nói.
– Rose sẽ không baogiờ tha thứ cho chúngtôi nếu chúng tôi đưara quyết định đó màkhông hỏi ý kiến côấy. Cô ấy là ngườiquan tâm hết lòng tớicô bé. Cô ấy phảilà người lựa chọn.
– Anh nhường quyền quyếtđịnh cho một cô gáimười bảy tuổi.
– Cô ấy mới mườibảy tuổi. Nhưng cô ấyxứng đáng được tôn trọng,thưa thầy. Sau tất cảnhững chuyện vừa qua, côấy đã sống sót cũngnhư bảo vệ được sinhmạng của cô cháu gái.
– Anh sẽ đánh cượccuộc sống của một đứabé vào sự quyết địnhcủa cô gái đó ư?
– Vâng. Em sẽ làmvậy.
– Vậy thì ý kiếncủa chính anh mới làđiều cần đặt câu hỏi,anh Marshall ạ. Một côgái không thể gánh vácđược trách nhiệm quan trọngnhư vậy đâu.
Tiếng gõ cửa làm tấtcả bọn họ đều quaylại. Eliza Lackaway, lo lắngnhìn và bước vào trongphòng.
– Mọi thứ đều ổncả chứ, Aldous?
– Ừ, ừ – Grenvillethở một hơi thật sâu- Bọn anh chỉ đangcó cuộc tranh luận sôinổi mà thôi.
– Chúng em có thểnghe thấy giọng anh ởphía trên lầu, đó làlí do tại sao emxuống đây. Charles vừa thứcgiấc và chắc sẽ rấtvui khi được gặp nhữngngười bạn của nó -bà nhìn Wendell và Norris- Nó muốn chắc chắnrằng các cậu sẽ khôngđi nếu không chào nómột câu.
– Chúng cháu đã khôngmong tới điều đó -Wendell nói – Chúng cháumong rằng cậu ấy sẽthích gặp những vị kháchnày.
– Nó rất mong đượcgặp mọi người.
– Đi đi – Grenvillecộc cằn phẩy tay rahiệu họ đi ra ngoài- Cuộc tranh luận củachúng ta kết thúc thôi.
Eliza cau mày trước sựxua đuổi đầy khiếm nhãcủa ông anh đối vớinhững vị khách, nhưng bàđã cố kiềm chế khôngnói gì khi dẫn Norrisvà Wendell ra khỏi phòngkhách và lên lầu. Thayvào đó, bà nói vềCharles.
– Nó nói muốn xuốnglầu để gặp hai cậu- Bà nói – Nhưngtôi bắt nó phải ởtrên giường vì nó vẫnchưa tự đi được. Đâylà giai đoạn quan trọngtrong quá trình bình phụccủa nó.
Họ tới tầng trên cùng,và lại một lần nữa,Norris được nhìn những bứcchân dung của gia đìnhGrenville treo trên lối lênxuống cầu thang lầu hai,một gian trưng bày dànhcho cả người già lẫnngười trẻ, đàn ông vàphụ nữ. Anh nhận raCharles trong số đó, chụpảnh trong một bộ vestsang trọng đứng cạnh mộtcái bàn. Khuỷu tay củaanh ta chống một cáchtinh nghịch lên một chồngsách, còn bàn tay thìđặt lên những cái gáysách bằng da thuộc, bàntay ấy giờ đây khôngcòn nữa.
– Bạn của con đâynày, con yêu – Elizanói.
Họ thấy Charles trông vẫnxanh xao, nhưng nở nụcười rất tươi. Phần cònlại của cổ tay anhđược giấu một cách kínđáo bên dưới tấm chăn.
– Tôi có thể nghethấy tiếng của bác tôiâm vang qua sàn nhà- Charles nói – Nghenhư có một cuộc tranhluận đầy sôi nổi dướilầu.
Wendell kéo một cái ghếvà ngồi xuống bên cạnhgiường.
– Nếu chúng tôi biếtcậu thức dậy rồi, chúngtôi đã lên thăm sớmhơn.
Charles gắng ngồi lên, nhưngmẹ anh phản đối.
– Không, Charles, con cầnphải được nghỉ ngơi.
– Mẹ, con đã nằmmột chỗ nhiều ngày nayrồi, và phát ốm lênvì điều đó. Sớm haymuộn con cũng sẽ phảingồi dậy thôi – Vớivẻ đau đớn, anh ngãngười về phía trước vàEliza nhanh chóng chống nhữngcái gối đằng sau lưnganh.
– Vậy cậu thế nào,Charlie? – Wendell hỏi -Có vẻ vẫn đau lắmphải không?
– Chỉ khi moóc phinhết tác dụng thôi. Nhưngtôi sẽ cố gắng khôngđể điều đó xảy ra- Charles gắng nở mộtnụ cười mệt nhọc -Rồi tôi sẽ khỏe lại.Nhìn theo hướng lạc quan.Tôi sẽ không bao giờphải xin lỗi vì khônghọc piano nữa.
– Điều đó chẳng cógì vui vẻ cả conyêu – Eliza thở dài.
– Mẹ, nếu mẹ khôngphiền, con muốn có chútthời gian riêng tư vớibạn con? Con có cảmgiác khá hơn nhiều khigặp họ.
– Mẹ cũng thấy làcon có khá hơn. Cácquý ông, làm ơn đừnglàm nó mệt. Mẹ sẽtrông chừng con đó, conyêu.
Charles đợi cho tới khimẹ anh ra khỏi phỏng,mới thở dài đầy bựctức.
– Chúa ơi, bà làmtôi ngạt thở.
– Cậu có thực sựcảm thấy tốt hơn không- Norris hỏi.
– Bác tôi nói làtất cả các dấu hiệuđều tốt. Tôi không bịsốt kể từ thứ ba.Bác sĩ Sewall tới kiểmtra vào sáng nay vàông ấy rất hài lòngvới vết thương – Rồianh nhìn cổ tay đượcbăng bó của mình nóitiếp – Ông ấy đãcứu sống tôi.
Khi cái tên bác sĩSewall được nhắc tới, cảWendell lẫn Norris đều khôngnói nổi một lời.
– Nào, bây giờ -Charles nói, mặt sáng bừnglên khi anh nhìn vàonhững người bạn của mình- Hãy kể cho tôinhững tin mới nhất. Nhữngtin gì đang nóng hổiở ngoài đó?
– Ở lớp, chúng tôirất nhớ cậu – Norrisnói.
– Ngạc nhiên chưa Charlie?Không có gì phải nghingờ khi tất cả cáccậu nhớ tôi. Tôi luônđược nghĩ tới khi aiđó muốn được tỏa sángkhi so sánh.
– Cậu sẽ có toànbộ thời gian này đểhọc, khi nằm trên giường- Wendell nói – Khicậu trở lại lớp học,cậu sẽ là người xuấtsắc nhất trong chúng ta.
– Cậu biết là tôisẽ không trở lại mà.
– Chắc chắn cậu sẽtrở lại.
– Wendell – Norris nóikhẽ – Sẽ tốt hơnnếu thành thực, anh khôngnghĩ thế sao?
– Thật sự, tình hìnhnày dù có tiến triểntốt hơn – Charles nói- Tôi không bao giờtrở thành một bác sĩđược nữa. Tất cả mọingười đều biết điều đó.Tôi không có tài năngcũng như đam mê. Tôikhông giống các cậu. Cáccậu thật may mắn, luônluôn biết chính xác cáccậu muốn gì.
– Vậy cậu mong muốnđiều gì, Charles? – Norrishỏi.
– Hỏi Wendell ấy. Cậuấy biết rõ – Charleschỉ vào người bạn thờithơ ấu.
– Cả hai chúng tôiđều là thành viên củacâu lạc bộ văn thơAndover. Cậu ấy không phảilà người duy nhất simê những vần thơ đầycám dỗ ấy đâu.
– Cậu muốn trở thànhmột nhà thơ ư? -Norris bật cười.
– Bác tôi chưa baogiờ đồng ý điều đó,nhưng bây giờ chắc ôngsẽ gật đầu thôi. Vàtại sao tôi không thểchọn một cuộc sống gắnbó với thơ ca nhỉ?Hãy nhìn Johnny Greenleaf Whittiermà xem. Anh ấy đãthực sự thành công vớinhững bài thơ của mình.Và nhà văn tới từSalem, Hawthorne. Anh ta thậmchí còn ít tuổi hơntôi nhưng tôi đánh cượcrằng anh ta sẽ sớmtạo dựng được tên tuổicho chính mình. Tại saotôi lại không theo đuổinhững gì mà mình đammê? – Anh nhìn vàoWendell – Cậu đã gọinó là gì nhỉ? Nhữngnỗ lực hết sức đểviết?
– Sự thỏa mãn tộtcùng khi ở địa vịmột tác giả.
– Đúng, chính là nó!Sự thỏa mãn tột cùng!- Charles thở dài -Tất nhiên, hầu như khôngthể lấy đó làm kếsinh nhai được.
– Biết đâu đấy -Wendell nói một cách khôkhan khi anh nhìn quanhcăn phòng ngủ được tranghoàng cẩn thận – Tôicho rằng cậu nên cânnhắc về điều đó.
– Vấn đề là ôngbác của tôi nghĩ thơca và tiểu thuyết chỉlà những trò tiêu khiểnphù phiếm, chẳng có gìthực sự đáng kể cả.
Wendell gật đầu đồng tình.
– Cha của tôi cũngnói tương tự thế.
– Cậu đã bao giờsay mê tới mức màlờ ông ấy đi đểchọn cho mình một cuộcsống văn thơ bằng bấtcứ giá nào?
– Nhưng tôi không cómột ông bác giàu có.Và tôi thấy nên chọnnghề y, dù sao đinữa, nó cũng phù hợpvới tôi.
– Tốt thôi, nó chưabao giờ phù hợp vớitôi. Bây giờ thì báctôi phải đồng ý thôi- Anh nhìn xuống phầncòn lại của cánh tay- Không có gì vôdụng hơn là một bácsĩ phẫu thuật với chỉmột cánh tay còn lànhlặn cả.
– À, nhưng nhà thơmột tay thì có thể!Anh sẽ có một dángvẻ rất lãng mạn.
– Liệu có người phụnữ nào để ý tớitôi? – Charles than vãn- Bây giờ tôi đãmất một cánh tay.
Wendell tiến lại, ghì chặtvai bạn.
– Charles, nghe tôi nóinày. Bất cứ người phụnữ nào có hiểu biếtthực sự và tình yêuthực sự sẽ không baogiờ để ý tới việcanh bị mất một tayđâu.
Tiếng cọt kẹt của nhữngbước chân báo hiệu Elizađang trở lại phòng.
– Các quý ông -bà nói – Tôi nghĩđã tới lúc chàng trainày cần được nghỉ ngơirồi.
– Mẹ, chúng con chỉvừa mới bắt đầu.
– Bác sĩ Sewall nóicon không được cử độngnhiều quá.
– Tất cả những gìcon cử động là cáilưỡi của con thôi mà.
Wendell đứng lên.
– Chúng tôi phải đithôi.
– Đợi đã. Các cậuchưa nói với tôi làtại sao các cậu lạitới gặp bác tôi.
– Ồ, thực sự chẳngcó gì đâu. Chỉ làmột chút công việc củaKhu Tây ấy mà.
– Các cậu định nóitới Tử thần à? -Charles bỗng hào hứng hẳnlên – Tôi nghe nóiđã tìm thấy xác củabác sĩ Berry.
Eliza cắt ngang.
– Ai đã nói vớicon về chuyện đó?
– Những người hầu bàntán xôn xao suốt màmẹ.
– Họ không nên làmnhư thế. Mẹ không muốncó bất cứ thứ gìảnh hướng tới con.
– Con không sao cả.Con muốn nghe những tintức mới nhất.
– Không phải tối nay- Eliza nói, sẵng giọngkết thúc cuộc nói chuyện- Mẹ sẽ tiễn nhữngngười bạn của con.
Bà đưa Wendell và Norrisxuống lầu, ra tới tậncửa trước. Khi hai ngườibước ra, bà nói.
– Tôi hy vọng rằnglần sau tới đây vớiCharles các cậu sẽ nóichuyện về những chủ đềdễ chịu và không mangyếu tố kích thích. Chiềunay Kitty và Gwen đãở đây, họ gần nhưkhiến cả căn phòng củanó ngập tràn tiếng cười.Đó là những câu chuyệnnó cần nghe, đặc biệtlà về lễ Giáng sinh.
Những câu chuyện từ chịem nhà Welliver đầu ócrỗng tuếch ấy ư? Norristhà bị hôn mê cònhơn. Nhưng anh chỉ nói:
– Chúng cháu sẽ nhớđiều đó, thưa bà Lackaway.Chúc bà ngủ ngon.
Ra tới bên ngoài, anhvà Wendell dừng lại ởtrên phố Beacon, trời lạnhđến nỗi hơi thở củahọ bốc hơi, một ngườicưỡi ngựa đi ngang qua,ông ta co người sâutrong chiếc áo choàng lớncủa mình.
– Bác sĩ Grenville đãđúng, cậu biết điều đómà – Wendell nói.
– Đứa bé sẽ đượcchăm sóc tốt hơn ởđây, với ông ấy. Chúngta nên chấp nhận lờiđề nghị của ông ấy.
– Đó không phải việcchúng ta có thể quyếtđịnh được. Đó là lựachọn của Rose.
– Cậu hoàn toàn tinvào việc cô ấy cóthể quyết định được ư?
– Đúng vậy – Norrisnhìn chăm chú con phốkhi con ngựa và chủnhân của nó đã biếnmất vào trong đêm tối- Tôi nghĩ cô ấylà cô gái khôn ngoannhất mà tôi từng gặp.
– Anh đã bị côấy làm cho mê muộirồi phải không?
– Tôi kính trọng côấy. Mà đúng, tôi thíchcô ấy – Còn ainữa chứ? Cô ấy cómột trái tim nhân hậu.
– Đó là sự mêmuội, Norris, cậu đã ănphải bùa mê thuốc lúrồi. Trong tình yêu… -Wendell thở dài ra vẻhiểu biết – và rõràng cô ấy cũng mêmuội vì cậu rồi.
– Cái gì? – Norriscau mày.
– Chẳng lẽ cậu khôngnhận thấy cách cô ấynhìn cậu, cách cô ấynuốt từng từ cậu nói?Cái cách cô ấy dọndẹp phòng và vá lạiáo khoác cho cậu rồilàm mọi thứ có thểđể vừa lòng cậu? Cậucòn cần thêm bằng chứngnào nữa để chứng minhrằng cô ấy đang yê 26da ucậu?
– Yêu tôi?
– Hãy mở to mắtra mà nhìn đi, thưangài – Wendell cười vàđập mạnh vào vai Norris- Tôi phải về nhàđể nghỉ lễ đây. Anhcó về Belmont không?
Norris vẫn đang choáng vángtrước những gì Wendell vừanói.
– Có chứ – Anhvội nói, vẫn thấy bànghoàng – Cha tôi rấtmong tôi.
– Thế còn Rose?
Còn Rose thì sao nhỉ.
Cô là tất cả nhữnggì mà Norris nghĩ tớisau khi anh và Wendellchia tay. Khi anh trởvề nhà, anh tự hỏikhông biết những gì bạnanh vừa nói có đúngkhông. Rose yêu anh ư?Anh hoàn toàn không biếtgì về điều này. Nhưngmình cũng chưa bao giờchờ đợi điều đó.
Từ dưới phố, anh cóthể nhìn thấy ánh nếnbập bùng từ cái cửasổ phòng áp mái củaanh. Cô ấy vẫn cònthức, anh nghĩ, và độtnhiên anh thấy không thểchờ thêm nữa để đượcnhìn thấy cô. Anh trèolên cầu thang, cảm thấylo lắng trên mỗi bướcđi. Trước khi mở cửa,tim anh đập liên hồi.
Rose đã ngủ gục bênbàn, đầu cô gối lêncánh tay, cuốn Giải phẫuhọc của Wistar mở trướcmặt. Nhìn qua vai cô,anh thấy cô đang xemhình minh họa trái timvà anh nghĩ: Thật làmột cô gái đặc biệt.Nến đã chảy xuống thànhmột vũng sáp nhỏ, vìvậy anh đi thay mộtcây khác. Khi anh nhẹnhàng đóng cuốn sách củaWistar lại, Rose cựa mìnhtỉnh giấc.
– Ôi – cô thìthầm, nhấc đầu lên -Anh đã về đấy à?
Anh quan sát cách côduỗi người, cổ cô hơicúi xuống, rồi tóc côxổ tung ra. Nhìn vàokhuôn mặt cô, anh khôngnhận thấy một chút nàolà sự mưu mẹo, xảotrá, chỉ là một côgái đang còn ngái ngủcố giũ đi cơn buồnngủ. Cái khăn quàng màcô khoác qua vai làmtừ một loại len thôvà có màu nâu xỉn,cô quệt tay qua mávà để lại một vếtbụi than. Anh nghĩ côấy quá khác so vớichị em nhà Welliver vớinhững chiếc áo dài bằnglụa, những chiếc khăn choàngcổ tua rua xinh xắnvà những đôi ủng bằngda Morocco loại tốt. Khôngphải lúc này, nghĩ vềhai chị em nhà họ,khi anh cảm thấy anhthực sự để ý tớihọ vì họ là ai,quá khôn khéo trong nhữngtrò tán tỉnh không trungthực. Không giống như côgái này, người đã ngápvà dụi mắt một cáchtự nhiên như bất kìmột đứa trẻ nào bịđánh thức khỏi giấc ngủngắn.
Cô ngước nhìn anh.
– Anh đã nói vớiông ấy chưa? Ông ấyđã nói những gì?
– Bác sĩ Grenville vẫncòn phân vân. Ông ấymuốn nghe câu chuyên từchính miệng cô – Anhcúi xuống gần hơn vàđặt tay anh lên vaicô – Rose, ông ấycó một đề nghị hàophóng, một đề nghị làcả Wendell và tôi nghĩlà tốt nhất. Bác sĩGrenville đã đề nghị đượcchăm sóc Meggie.
Cô sững người. Thay vìmột thái độ tỏ vẻbiết ơn thì một tiahoảng hốt lóe lên trongmắt cô.
– Anh đã không đồngý đấy chứ!
– Đó là điều tốtnhất cho cô bé. Sẽan toàn hơn và khỏemạnh hơn.
– Anh không có quyền!- Cô dậm mạnh chân.Trong đôi mắt cô, Norrischỉ nhìn thấy sự giậngiữ của một cô gáisẵn sàng hy sinh vìngười mà cô yêu thương.Một cô gái quá dũngcảm tới mức mà cóthể cam chịu mọi thứchỉ để nhìn thấy côcháu gái được khỏe mạnh- Anh đã trao Meggiecho ông ta?
– Rose, tôi không baogiờ phản bội lại sựtin tưởng của cô.
– Cô bé không phảicháu anh mà anh cóquyền mang nó đi.
– Nghe tôi nào. Hãynghe tôi nói – Anhôm lấy mặt cô vàhướng cô nhìn thẳng vàomình – Tôi đã nóivới ông ấy cô làngười duy nhất có quyềnquyết định. Tôi cũng nóivới ông ấy rằng tôichỉ làm những gì cômuốn. Tôi hoàn toàn theosự sắp xếp của cô,Rose, bất cứ điều gìcô mong đợi. Cô làngười hiểu rõ điều gìlà tốt nhất và tôichỉ muốn cô hạnh phúc.
– Anh nói thật chứ?- Cô thì thầm.
– Đúng. Đó là sựthật.
Họ nhìn nhau chăm chúmột lúc. Bất chợt đôimắt cô ánh lên vớinhững giọt nước mắt vàcô vội lau chúng đi.Cô ấy thật bé nhỏ,anh nghĩ. Thật mỏng manh.Cô gái này hầu nhưđang phải gánh sức nặngcủa cả thế giói này,và cả sự khinh thịcủa nó. Cô ấy làmột cô gái xinh đẹp,Wendell đã từng nói. Nhìncô ấy bây giờ, Norristhấy một vẻ đẹp trongsáng và thuần khiết đangtỏa sáng dù cho cóbị che phủ dưới lớpbụi than, một vẻ đẹpmà chị em nhà Welliverkhông bao giờ có được.Họ chỉ là hai côcông chúa màu mè trongnhững bộ cánh bằng satanh. Cô gái này quábé nhỏ so với cáitên của cô, cô cònche chở cho cả Billyngốc nghếch trong vòng taycủa mình. Cô đã gomgóp chút tài sản ítỏi để lo an tángtươm tất cho chị côvà nuôi nấng cô cháugái.
Người con gái ấy đangđứng ngay cạnh mình. Chodù mình không xứng đángvới điều ấy.
– Rose – anh nói- Đây là lúc chúngta cần nói về tươnglai.
– Về tương lai ư?
– Những gì sắp tớisẽ xảy đến cho côvà Meggie. Tôi phải thànhthực mà nói rằng: Viễncảnh ở trường đại họccủa tôi không lấy gìlàm sáng sủa cho lắm.Tôi không biết liệu tôicó đủ khả năng đểgiữ căn phòng này vànuôi sống tất cả chúngta hay không.
– Anh muốn tôi rờiđi – Cô nói nhưthể đó là một lờitrình bày rõ ràng từthực tế, như thể khôngcòn kết luận khác cóthể chấp nhận được. Làmsao mà cô ấy dễdàng nghĩ rằng anh chỉmuốn để cô đi xa.Cô có đủ rộng lượngđể tha thứ cho anhkhỏi đống tội lỗi này.
– Tôi muốn cô đượcan toàn – anh nói.
– Tôi không sao, Norris.Tôi có thể chịu đựngđược sự thật. Hãy nóicho tôi biết.
– Ngày mai, tôi sẽvề nhà ở Belmont. Chatôi mong tôi về nghỉlễ. Tôi chỉ có thểnói cho cô biết đólà một nơi không hiếukhách cho lắm, cha tôikhông phải là người củanhững cuộc vui, và tôicó thể sẽ phải làmmột vài việc lặt vặtquanh trang trại.
– Anh không cần phảigiải thích – Cô quaylại – Tôi sẽ đivào sáng mai.
– Đúng, cô sẽ đi.Với tôi.
Đột ngột cô quay lạiphía anh, hai mắt cômở to với vẻ vuisướng.
– Tới Belmont?
– Đó là nơi antoàn cho cô và Meggie.Ở đó sẽ có sữatươi cho Meggie và mộtcái giường của riêng cô.Không ai tìm thấy côở đó.
– Tôi có thể mangtheo con bé ư?
– Đương nhiên, chúng tasẽ mang cô bé theo.Tôi chưa bao giờ nghĩtới việc sẽ bỏ côbé lại cả.
Sự vui mừng tột độkhiến cô ngã vào cánhtay anh. Mặc dù cônghĩ, cô gần như đẩyanh ngã ra phía sau.Anh cười to, giữ lấycô rồi xoay cô xungquanh căn phòng nhỏ hẹpvà cảm nhận được nhịpđập con tim cô ngaysát da thịt mình.
Đột ngột, Rose đẩy anhra và anh nhìn thấyvẻ nghi ngại trên khuônmặt cô.
– Nhưng cha anh sẽnói gì về em? -cô hỏi – Cả vềMeggie nữa?
Anh không thể nói dốicô, chắc chắn không thểkhi bắt gặp ánh mắtcô nhìn xoáy vào mắtanh.
– Anh cũng không biếtnữa – anh khẽ nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!