Giết Người Đưa Thư
Chương 10
– Công việc rác rưởi mà anh giao đây. – Ruiz nói, quẳng độc một mẩu giấy lên bàn Parker. Mảnh giấy rơi lật phật rồi nằm gọn trên đống tài liệu, thể hiện rõ thái độ xấc xược.
Parker liếc nhìn mảnh giấy. Một danh sách các công ty giao hàng trong phạm vi cách văn phòng của Lenny Lowell năm dặm. Cô ta chỉ mất cả thảy ba phút để load chúng từ Yahoo.
– Cô không nhận thấy rằng chơi đẹp với người khác là một phần khiến người ta đánh giá cô hay sao? – Anh nói rồi đi tới chỗ máy pha cà phê.
Lúc đó là sáu giờ bốn mươi ba phút sáng. Anh đã ngủ được khoảng chừng hai tiếng. Trong phòng còn có hai thám tử khác. Yamoto và Kray đã tóm được Nicholson trước khi cô xuất hiện ở văn phòng Lowell. Vô số các vụ giết người và tự sát. Thức thâu đêm để giải quyết công việc bàn giấy.
Yamoto, một thám tử tập sự khác, đang viết các báo cáo bằng cái laptop rất sành điệu mà tự anh ta đem tới. Anh ta ăn mặc gọn gàng, lịch lãm, nhà nghề, với bộ comple khá đẹp. Kray rõ là không xứng đáng có được một nhân viên tập sự như Yamoto.
Kray gục mặt xuống bàn, ngủ say sưa, đầu gối lên tờ thông báo màu xanh nhạt nhắc nhở mọi người vẫn còn kịp thời gian đăng ký cho buổi hội thảo về chủ đề: Sự sống và cái chết. Đừng để nó giết chết bạn.
Parker quay trở lại ghế và ngồi xuống.
– Cô cần phải học cách kìm nén thái độ tức giận. – Anh nói một cách nghiêm túc. – Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô tóm được một tên giết người hèn hạ trong phòng và hắn giở trò với cô? Hắn gọi cô bằng những cái tên bẩn thỉu mà thậm chí cô chưa từng nghe tới. Hắn sẽ còn gạ gẫm để cho hắn thể hiện tám mươi ba chiêu làm tình quái dị với cô. Cô cần phải thoát khỏi hắn và sẽ gọi hắn là đồ khốn kiếp gì đó chứ?
– Tôi sẽ không làm điều đó. – Cô ta trề môi ra.
– Cô đã làm điều đó với tôi.
– Anh có phải là kẻ tình nghi đâu.
– Không, hiện giờ tôi là sếp của cô. Cô phải tôn trọng điều đó cho dù cô có thích hay không. Theo cái nghề này, cô luôn luôn có một ông sếp. Và nhiều người trong số họ sẽ khiến tôi trông giống như một giải thưởng. Cơ hội tốt hơn bao giờ hết, là từ bây giờ, cô sẽ phải trả lời tuần tự từng câu hỏi cho đến khi nào cô cải tạo được cái đầu của mình đôi chút.
Anh đứng lên và đổ bã cà phê vào thùng rác. Chỉ hai ngụm cà phê cũng đủ để khởi động một động cơ xe tải.
– Có nhiệt huyết là một điều tốt. Hãy tận dụng khi có được nó. Nhưng nếu cô không học cách kiềm chế, cô sẽ không theo được nghề này đâu. Chỉ có sự tức giận không thôi thì không làm cô xúc tiến công việc được. Nó sẽ khiến cô mụ mị, không đánh giá đúng được sự việc. Cô sẽ xa lánh những người mà cô cần.
– Anh có kinh nghiệm về việc đó qua nhỉ.
– Ừ. – Parker khẽ nói. – Đúng là tôi có kinh nghiệm. Cô đang học hỏi từ một bậc thầy.
Anh cảm giác như mình già đến trăm tuổi, suốt bao nhiêu năm chạy lên các đỉnh danh vọng, tự mãn và tin tưởng vào chính mình, và rồi lại trượt xuống bên kia dốc.
Parker nhún vai mặc chiếc áo mưa màu than chì kiểu cổ. Với một cử chỉ lịch lãm đầy phô trương, anh búng cổ áo lên, và với lấy chiếc mũ đội đầu từ khi bắt đầu làm thám tử. Một thám tử khác đã dùng nó trước anh, và rồi lại thám tử nữa trước đó, cứ như vậy kể từ những năm 30. Những ngày tươi đẹp khi Los Angeles còn là một thị trấn vùng biên, lời cảnh báo Miranda không hề tồn tại trong mắt của một quan tòa. Khi đó, cảnh sát thường đón các tay gangster ngay khi chúng bước xuống máy bay từ New York tới Chicago, cho chúng một trận tơi bời, rồi trả chúng về lại quê hương.
– Tiếp tục đi. – Anh nói với Ruiz. – Chúng ta đang bắt đầu với những công ty giao hàng này. Chúng ta sẽ bắt đầu từ những công ty gần văn phòng của Lowell nhất và triển khai rộng ra cho tới khi tìm ra kẻ đã gọi điện.
– Sao lại không thể làm bằng cách gọi điện thoại? – Cô ta than vãn. – Ngoài trời thì đang mưa.
– Cô không đọc được suy nghĩ của người khác qua những đường dây điện thoại khốn khiếp. – Parker ngắt lời. – Cô muốn giải quyết, khám phá những điều bí mật qua điện thoại ư? Hãy đi mà làm việc cho Đường dây nóng của những người bạn tâm tình nhé.
Cô ta chõ ngón tay vào anh.
Đúng là một con bé láo xược.
Công ty mà họ tìm tới đầu tiên đã sáu ngày nay không còn kinh doanh nữa, theo như lời một phụ nữ lang thang trong cái lán dựng ngay lối ra vào vắng vẻ của văn phòng. Parker cảm ơn, đưa bà ta danh thiếp và hai mươi đô la.
– Tại sao anh lại làm thế? – Ruiz hỏi khi họ quay trở vào xe. – Thật là điên rồ, một con mẹ ăn xin thần kinh. Này, liệu anh có bị bà ta mê hoặc không vậy?
– Người ta không cung cấp dịch vụ tắm hơi và xoa bóp ở Nhà Cứu tế. Thêm vào đó, bà ta không phải là người bị tâm thần. Bà ta minh mẫn, ít nhất là trong ngày hôm nay. Ai có thể biết bà ta đã nhìn thấy cái gì lảng vảng quanh đây. Nếu một vài đô la khiến bà ta nghĩ tới việc tử tế hơn khi nói chuyện với cảnh sát… – Parker ngừng lại và liếc xéo về phía Ruiz. – Cô làm nghề này được bao lâu rồi?
– Năm năm.
– Và trong năm năm qua, cô chẳng học được thứ gì hay sao? Cô có chụp được bức ảnh nào của sếp với gia súc không?
– Tôi thuộc loại rẻ tiền ấy sao? – Cô ta quay lại, cố kìm cơn giận.
– Tôi thậm chí còn chưa nhắc đến điều đó cơ mà.
– Ý tôi là, tôi không thừa tiền để chạy quanh phát cho những kẻ lang thang trên phố.
– Đúng vậy. Việc đó có thể làm cô lõm túi.
– Và anh đủ sức để phát tiền bừa phứa?
Parker cau mày nhìn cô ta.
– Hai mươi đô la? Điều đó không có nghĩa là tôi phải từ bỏ việc ăn thịt. Đầu tư vào một người như thế cũng giống như nạp vài viên đạn trong cả băng đạn dài. Có thể cô thất bại, nhưng cũng có thể cô sẽ thắng và nhận được một khoản tiền lớn. Không ai chỉ cho cô điều đó hay sao?
– Không phải việc của tôi. Tôi làm việc một mình và không cần chỉ bảo. – Cô ta nói giọng quở trách.
Parker rướn lông mày.
– Tôi có thèm nói gì đâu.
– Thế thì đừng có nói với tôi về những đôi giày nữa nhé. Đôi giày da hiệu Tod ở chân anh có giá khoảng sáu trăm năm mươi đô la. Tôi chưa từng biết gã cớm nào mà đi đôi giày tới những sáu trăm năm mươi đô la cả.
– Cả cô nữa đấy.
– Chuyện ấy khác.
– Khác sao? Tôi cược là phòng cô đầy những đôi giày hàng hiệu Manolos và Jimmy Choos. Tôi chưa hề thấy cô đi đôi giày nào hai lần trong một tuần cả. Còn tôi, chỉ có năm đôi là cùng.
– Tôi có một người bạn thích sắm đồ cho tôi. Quần áo, giày dép…
– Cô cũng có bạn cơ à?
Cô ta nhanh chóng trả miếng với vẻ ranh mãnh.
– Biết đâu anh cũng có một người như thế thì sao? Có thể anh có những tài năng ẩn giấu. Anh thấy thế nào Parker? Anh có phải là thứ đồ chơi của một quý bà giàu có không? Đó có phải là nơi mà anh kiếm được con Jag để lái vào ngày cuối tuần?
– Cô biết cái quái gì về chiếc xe của tôi?
Cô ta nhún vai giả vờ bẽn lẽn.
– Tôi chỉ nghe đồn vậy thôi.
Parker liếc nhìn rồi quay đi khi phía trước là đèn xanh.
– Tôi không biết có phải là không khôn ngoan khi một cảnh sát nhận những món quà đắt tiền. Cô không bao giờ lường trước được đâu. Rồi đến một ngày khi gặp phải vấn đề. Có thể người đó sẽ đề nghị được giúp đỡ. Thậm chí nếu cô không nhận hối lộ xe cộ gì của người ta, thì nếu không may có người nào đó phát hiện ra cô đeo chiếc đồng hồ vàng nhãn hiệu Rolex do bị đơn tặng, lúc đó cô sẽ rơi vào thảm họa. Hành động khiếm nhã, ăn hối lộ. Điều gì tiếp theo cô biết rồi, một vài nhân viên ở Sở Mật vụ sẽ bám lấy cô không dứt.
– Nếu anh chưa hề làm điều gì sai cả, anh chẳng có gì phải che giấu. – Ruiz nhận xét.
– Con người ta ai cũng có điều cần che giấu, cưng ạ.
– Vậy sao? Thế anh có điều gì cần che giấu vậy hả Parker?
– Nếu tôi nói ra với cô, đó đã chẳng phải là điều mà tôi che giấu nữa rồi. Đừng bao giờ để lộ sự sợ hãi hay yếu đuối, cô bé ạ. Một kẻ nào đó sẽ lượn vòng quanh và quật cô ngã chính vào lúc cô ít chú ý tới nhất.
Họ đi tiếp trong yên lặng, xe vào thành phố lúc sáng sớm. Nào là các luật sư, rồi kế toán viên, nhân viên ngân hàng đang tấp nập đi đến các văn phòng ở các tòa nhà lớn trên phố. Bao nhiêu là xe Mercedes, BWM, và Porsche. Chiếc xe mà các thám tử đi thuộc loại xe mui kín hàng nội địa kiểu cũ. Xe của đội cảnh sát hình sự thì xịn hơn nhiều. Ngay trên ti vi người ta đã thấy rõ điều đó. Yêu cầu chính về ô tô trong phòng của Parker là chúng phải không quá hấp dẫn với những tên trộm xe.
Ở đại lý giao hàng thứ hai là Reliable Couriers, một gã thanh niên trẻ trông khá điển trai diện hàng J.Crew và đeo kính màu có tên là Rayne Carson. Anh ta đánh vần tên mình với hy vọng biết đâu để lại được danh tiếng trong một bản báo cáo tương lai nào đó. Anh ta nói rằng Leonard Lowell có trong danh sách những khách hàng gây khó chịu, những khách hàng nợ hàng đống tiền rồi không chịu thanh toán. Họ không còn làm ăn với ông ta nữa.
– Ông có thể tin là hầu hết những khách hàng trong danh sách đó lại là luật sư? – Anh ta nói riêng với Parker, chỉ tay về bản danh sách dính trên tường phía sau cái bàn.
– Món nợ duy nhất mà các luật sư muốn được thanh toán là những giờ làm được ghi vào hóa đơn. – Parker tỏ vẻ thương xót.
Chuông điện thoại reo. Rayne Carson giơ một ngón tay lên xin lỗi rồi bấm một nút trên bảng điều khiển điện thoại và tiếp chuyện người gọi bằng tai nghe không dây, tay cầm bút lơ lửng trên một tờ giấy.
Parker chợt nghĩ anh ta trông giống như là nhân viên gác cửa ở một khách sạn hay một nhà hàng sang trọng phía Tây Hollywood. Nhưng thời cuộc luôn khắc nghiệt. Các nghề được boa hậu hĩnh đã chật kín những nhà văn và nghệ sỹ thất nghiệp, các nạn nhân của chương trình truyền hình thực tế.
Ruiz nhìn Parker, cụp mắt và thở dài ngao ngán.
– Tôi nghĩ là anh ta muốn tống cổ anh ra ngoài. – Cô ta lầm bầm.
Carson ra hiệu cứ tiếp tục nói chuyện, rồi chỉ vào Parker và nói to.
– Chiếc mũ thật đẹp.
– Mọi người đều yêu thích tôi đấy, cô bé ạ. – Parker thì thầm với Ruiz bằng giọng kiểu Bogart. – Đó cũng chính là tai họa của tôi đấy.
– Tôi thì chẳng khoái anh tí nào.
Rayne Carson kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với vẻ khổ sở.
– Joel, tôi đang có việc, cảnh sát muốn nói chuyện với tôi về một việc rất quan trọng… à không, không phải về anh. Nhưng tôi có thể làm điều đó đấy.
Anh ta cúp điện thoại và xin lỗi Parker.
– Thằng cha đại lý của tôi. Gã lúc nào cũng thế. Tôi rất phù hợp với một vai trong show diễn Fox, và trong vai này thì cái gã lỗ mãng kia không thể nào bắt tôi được.
– Chúng tôi có thể giúp anh. – Ruiz đáp ngọt ngào.
– Cô có thể cho tôi tham gia chương trình Những người được yêu thích nhất nước Mỹ không? Chỉ cần vài ngày đóng một vai tội phạm nào đó. Để lấy cái đó ghi vào lý lịch.
– Dịp khác đi. – Parker nói. – Anh có nghĩ liệu người như Lowell có thể đến đặt hàng ở công ty nào?
– Một công ty nhỏ thôi. Cũng ghê rợn và tai tiếng như thế. Rẻ tiền và bẩn thỉu.
– Ví dụ công ty nào?
– Cực Nhanh, Giao hàng Chính xác – Speed Couriers chẳng hạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!