Giết Người Đưa Thư
Chương 31
Parker gọi cho Joel Coen lúc anh đang lái xe đến chi nhánh Nhà băng Quốc gia thành phố chỗ Lenny Lowell đặt két an toàn ở đó. Coel nhấc máy sau hồi chuông thứ hai. Anh chàng vẫn còn đủ trẻ để mà nhiệt tình.
– Joel, Kev Parker đây. Tôi có vài thứ cho cậu về vụ nhà Lowell, nhưng cậu phải nhanh lên mới được.
– Gì vậy?
– Tôi tìm được chiếc xe tẩu thoát rồi. Nó đang đậu sau chợ cá ở khu phố Tàu. Một chiếc Mini Cooper màu đen, bị vỡ đèn hậu trái, hoàn toàn trùng hợp với phần nhựa vỡ bỏ lại.
– Ối trời, làm sao mà nhanh thế được?
– Tôi là siêu nhân mà. Cậu có biết chiếc xe tải nhỏ kia màu gì không?
– Màu bạc.
– Đấy, đúng rồi. Tôi thì không xin được công lệnh – trong tình huống giảm nhẹ tội – nhưng cậu thì không gặp vấn đề gì đâu. Hãy gọi đến phòng công tố nhưng đừng có nói gì với Langfield đấy nhé. Và khi cậu mang chiếc xe đi lấy dấu vân tay thì phải gặp Joanie. Nói rằng tôi giới thiệu cậu đến và bảo cô ấy xem dấu vân tay có khớp với vụ của tôi không.
– Được rồi.
– Và nhanh lên đấy, Joel. Có một lũ tởm lợm cũng đang nhòm ngó đấy. Nếu Phòng Cướp của – Giết người mà đánh hơi thấy chiếc xe này thì vụ của cậu cũng tiêu luôn.
– Họ thì liên quan gì…?
– Đừng có hỏi. Cậu biết càng ít càng tốt. Chạy quàng đến Khu phố Tàu đi. Tôi đã cử một đội đến ngồi canh xe rồi đấy.
Anh đưa cho Coen địa chỉ rồi cúp máy khi nhà băng đã ở tầm nhìn trước mặt. Anh những tưởng Bradley Kyle và gã đồng nghiệp đã đứng sẵn ở cửa rồi. Parker đậu xe rồi đi vào bên trong, tay cầm tờ công lệnh.
Giám đốc chi nhánh kiểm tra tờ công lệnh kỹ đến từng dấu chấm dấu phẩy rồi cho người dẫn anh xuống tầng dưới, là nơi để két an toàn. Loại két của Lowell là to nhất ở đây. Họ đặt chiếc két trên một bàn gỗ óc chó dài trong phòng riêng. Parker đeo đôi găng tay latex vào, hít thở thật sâu và mở mã.
Những tờ tiền xanh mát rượi. Hàng đống. Từng chồng từng chồng một trăm đô. Parker lấy ra và đặt thành đống lên bàn. 25.000 đô la. Và dưới những chồng tiền, ở đáy két là một phong bì nhỏ đựng một tấm phim âm bản và một biên lai tiền gửi của ngân hàng với vài chữ số viết ở mặt sau.
– Gã con hoang thủ đoạn. – Parker lẩm bẩm. Chẳng cần phải biết ai trong tấm phim kia cũng suy ra được chuyện này là như thế nào. Tống tiền.
Tống tiền một khách hàng. Chắc chắn là thế rồi. Lowell đã gài bẫy một kẻ nào đó. Đấy là lý do tại sao hắn mua được căn hộ đắt tiền, xe Cadillac và có nhiều tiền mặt đến thế.
Anh giơ tấm phim ra sáng. Có hai người, chụp xa. Họ đang bắt tay nhau hoặc trao đổi một thứ gì đó. Không chắc chắn lắm.
Dãy chữ số đầu tiên trên tấm biên lai trông giống như một số phone ngoại tỉnh. Dãy bên dưới có thể là số tài khoản, anh đoán thế, anh nhớ lại tập quảng cáo du lịch trên sàn văn phòng Lowell. Đảo Cayman. Một nơi dễ chịu để du hí, hoặc để giấu tiền vào tài khoản ngân hàng.
Parker cho lại hai thứ vào phong bì. Anh hỏi xin giám đốc một chiếc túi đựng tiền để mang về làm bằng chứng, rồi sau rốt cho tất cả vào một túi giấy đựng hoa quả màu nâu của hãng Ralph đã mang sẵn theo người.
Thang máy chạy lên tầng sảnh êm ru. Nếu ông giám đốc này có băn khoăn không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì cũng không để lộ thái độ ra ngoài. Hẳn ông ta từng nhìn thấy cảnh sát mang những thứ còn lạ kỳ hơn ra khỏi hộp an toàn của khách hàng. Parker cũng đã một lần mở két an toàn của một kẻ tình nghi giết người và tìm thấy cả bộ sưu tập ngón tay người ướp lạnh trong đó.
Thang máy mở ra, hiện rõ khuôn mặt sống động của Abby Lowell đang ngồi trên ghế đá chờ đợi. Dường như cô có cả tủ quần áo dành cho sinh viên luật. Áo sơ mi tuýt len hiệu Camel mặc với chân váy và jacket bó sát người kiểu của thập niên 40. Eo có thắt lưng da cá sấu màu nâu. Giày và túi cũng đều bằng da cá sấu. Có lẽ chỉ có con gái kẻ tống tiền mới sắm sanh được như vậy.
Bằng một cử chỉ duyên dáng, cô đứng lên khi nhìn thấy Parker bước ra khỏi cầu thang máy. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nét mặt bình thản nhưng ẩn chứa một ánh thép lạnh lùng dễ làm những gã trai cùng tuổi cô sợ chết khiếp.
– Anh đã tìm thấy giấy tờ của cha tôi rồi chứ?
– Chào cô Lowell. Cái bộ cô mặc tối qua cũng đẹp. Hàng Prada à?
Cô không trả lời nhưng vẫn đi bên cạnh khi anh bắt đầu tiến ra cửa.
– Anh đã tìm thấy giấy tờ của cha tôi chưa? – Cô nhắc lại.
– Về nghĩa đen thì có.
– Thế nghĩa là gì?
– Chẳng có di chúc hay sổ bảo hiểm nào cả. – Tiếng gót giày da cá sấu của cô ngập ngừng trên mặt sàn.
– Thế anh cầm gì trong túi thế kia?
– Bằng chứng.
– Bằng chứng gì? Cha tôi là nạn nhân cơ mà.
– Cha cô chết rồi. – Parker nói. – Bất cứ thứ gì tôi tìm thấy dùng để chứng minh xem tại sao ông ta lại bị giết hay ai giết ông ta đều được gọi là bằng chứng. Đừng lo lắng, cô sẽ được nhận lại mọi thứ, trừ phi chính cô là kẻ đã giết ông ta.
Cô định nói điều gì đó nhưng lại thôi.
– Sao vậy, cô Lowell? Cô không nghĩ ra được câu hỏi nào ít liên quan đến trách nhiệm hơn à?
Cánh cửa tự động mở và họ bước ra ngoài mái hiên. Buổi sáng hôm nay trời vẫn còn hơi lờ mờ.
– Tôi đang khó chịu về cái ẩn ý của anh. – Cô giận dữ. – Tôi đã rất quan tâm đến Lenny đấy thôi.
– Nhưng chính cô đã nói rằng ông ta hầu như không còn là cha của cô nữa. Khi cô còn nhỏ, ông ta đã dắt díu cô theo như thể cô là một mẩu giấy toilet mắc trên gót giày. Điều đó hẳn phải làm cô đau đớn chứ. Những cô gái nhỏ thường rất yêu cha mình. Và chúng cũng muốn được yêu thương như thế.
– Tôi không cần anh phân tích tâm lý cho tôi. – Cô ngắt lời. – Tôi sẽ trả hậu cho người khác để làm việc đó.
– Cô có khẩu vị xa xỉ đấy, cô Lowell. – Parker nói. – Hầu hết các sinh viên mà tôi biết đều có khoản tiêu vặt. Thế ông Lenny có chi trả nổi cho sự sành điệu của cô không? Tôi không đoán được ông ta kiếm tiền kiểu gì từ các thân chủ của mình. Hẳn ông ta phải có nguồn thu nhập nào khác chứ?
– Tôi có tiền riêng của mình. Mẹ tôi cho. Chuyện này không liên quan gì đến anh cả.
– Hay là cô chi trả cho thú vui sành điệu của ông ấy. Nhà hạng sang này, xe Cadillac này mới toanh này…
– Thế ai chi trả cho thú vui sành điệu của anh, thưa thám tử? – Cô ta nói giọng châm chọc. – Giày Gucci này, áo Canali này… Tôi không đoán nổi anh kiếm tiền kiểu gì từ công việc phục vụ cộng đồng như thế.
Anh tỏ vẻ đầu hàng bằng cách gõ vào đầu mình.
– Giỏi lắm, cô Lowell.
– Anh có ăn hối lộ không đấy? Dàn xếp các vụ việc hay gỡ tội cho mấy thằng buôn ma túy chẳng hạn?
– Không, nhưng tôi tin cha cô đang tống tiền kẻ nào đó. – Anh nói cộc lốc. – Tôi vừa mới tìm thấy 25.000 đô la trong két an toàn.
Nếu nghe thấy thế mà không sốc thì cô ta đúng là một diễn viên nhà nghề, Parker nghĩ bụng. Nhưng đôi mắt nâu của cô mở to, mặt tái đi. Cô nhìn đi chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô che giấu điều đó bằng cách lục túi tìm cặp kính của hãng Dior.
– Cô nghĩ số tiền đó ở đâu ra? – Parker hỏi.
Anh bắt đầu đi ra bãi đậu xe, mở cốp xe bằng điều khiển từ xa. Anh không nhắc gì đến tấm phim âm bản và cứ chờ xem cô có hỏi anh có tìm thấy gì khác trong chiếc hộp nữa không. Nhưng cho dù có muốn hỏi điều đó thì cô ta cũng thừa đủ khôn ngoan để không nói ra miệng.
Parker liếc nhìn khi cô đi theo anh.
– Cô có ý kiến gì không?
– Không.
– Nếu cô nghĩ tôi là một thằng ngốc thì cô nhầm rồi, cô Lowell. – Anh nhét cái túi giấy vào trong cốp xe rồi đóng nắp lại. – Cha cô bị giết và tên giết người gọi vào máy di động của cô để thông báo. Rồi hắn lại đột nhập vào nhà cô, xới tung mọi thứ lên, dọa giết cô nhưng cô lại tuyên bố rằng cô chẳng biết hắn đang tìm cái gì. Cô khao khát mở cái hộp an toàn của Lenny nhưng khi tôi tìm thấy 25.000 đô la trong đó thì cô lại tuyên bố rằng không biết gì hết. Cô nghĩ óc của tôi chỉ bằng một đứa trẻ à?
Cô ta im lặng. Cô áp bàn tay có bộ móng tỉa sành điệu lên miệng. Cô ta luôn luôn làm thế mỗi khi có điều bối rối. Cánh tay kia của cô khoanh trước bụng như để giữ mình bình tĩnh.
Đang củng cố tinh thần, Parker nghĩ bụng. Có thể cô ta học được điều này từ khi còn nhỏ, những lúc ngồi chơ vơ cạnh cha trong trường đua. Mỗi khi nghĩ đến một điều khác thì anh lại cảm thấy thương đứa trẻ cô đơn là cô khi còn nhỏ.
Cô bắt đầu rơi vào vòng luẩn quẩn, không biết phải đi đâu, cũng không chạy, không trốn được.
– Ông ta tống tiền ai vậy? – Parker hỏi.
– Tôi không tin ông ấy làm như thế. – Cô nói, nhưng tránh ánh mắt của anh.
– Cô có biết gã nào tên là Eddie Boyd Davis không?
Cô lắc đầu. Cô cố gắng không khóc, cố gắng chống lại cơn giằng xé nội tâm nào đó mà Parker chưa đọc được ra.
– Nếu cô biết bất kỳ chuyện gì thì giờ là lúc để kể ra, Abby ạ. Hãy làm điều đó trước khi quá muộn. Lenny đã mất rồi. Tên giết người thì đang theo dõi cô. Chẳng nên chết vì một túi tiền làm gì cả.
Đôi vai cô lại nhúc nhích khi cô thở hắt ra rất nhẹ như để lấy lại bình tĩnh một lần nữa.
– Không phải tôi đóng thuế là để anh phải phục vụ và bảo vệ tôi hay sao? Anh phải có nghĩa vụ ngăn kẻ giết người chứ.
– Tôi không thể chống lại những gì mà mình không biết, Abby.
– Anh không biết gì nào? – Cô có vẻ giận dữ và mất hết kiên nhẫn. – Sao anh không đi tìm thằng đưa thư đó đi?
– Tôi không nghĩ thằng đưa thư có liên quan gì đến chuyện này. – Parker nói.
– Nó tấn công tôi.
– Chuyện đó còn chưa rõ ràng mà.
– Anh đang cho tôi là kẻ nói dối đấy hả?
– Nếu hắn giết cha cô để lấy cắp tiền trong két, thì tại sao lại phải quẩn quanh chỗ cô để làm gì?
– Tôi không biết. Có thể hắn bị tâm thần nên mới giết Lenny và giờ đến lượt tôi.
– Chuyện đó chỉ có ở trong phim thôi, cưng ạ. Thằng nhóc tình cờ đến gặp cha cô vì công việc. Tôi nghĩ là nó chỉ nhầm chỗ, nhầm thời điểm thôi.
Anh có thể nhìn thấy được cả những tia giận dữ qua cặp kính.
– Ồ, tôi hiểu rồi. – Cô nói đơn giản. – Nó đến nhà tôi rồi tấn công tôi nhưng lại chỉ là một kẻ ngoài cuộc vô tội? Thế còn tôi thì là cái gì đây? Một con hồ ly tinh quỷ quyệt à? Anh lại kể chuyện tiếp đi xem nào. Anh có cho tôi thử vai trong bộ phim của anh không đấy.
– Quan điểm của tôi thì là thế này: Lenny đã tống tiền một kẻ nào đó và bị hắn giết. Tôi nghĩ là cô cũng biết điều đó rồi.
– Tôi sẽ tát cho anh một cái nếu như tôi không sợ anh sẽ bắt giữ tôi vì điều đó.
– Tôi chẳng thấy phiền đâu. – Parker nói. – Nếu trong vụ này cô không trong sạch thì tôi cho rằng mình có nhiều lý do phù hợp hơn để bắt giữ cô, cô Lowell ạ.
Cô lắc đầu và nhìn đi chỗ khác.
– Tôi không thể tin được lại xảy ra chuyện này.
– Không ư? Ồ, có vẻ như cái việc cha cô bị đánh vào đầu là rất có lợi cho cô. Cô nên nhìn nhận lại vấn đề nếu như cô cho rằng tôi đang ngáng trở cô.
Cô tát anh thật, mạnh. Cả má lẫn tai anh đau nhói. Parker choáng váng.
– Ồ, tôi không thể nói là tôi đã không cho phép cô làm điều đó.
Đôi môi cô mím lại giận dữ.
– Tôi cũng cùng ý kiến với anh, thám tử Parker.
Cô quay ngoắt đi và bước đều như lính ra trận. Chiếc xách tay da cá sấu kẹp chặt dưới cánh tay. Chiếc xe của cô bị 5 chiếc khác chắn bên dưới. Xe của cô là loại mui trần màu xanh, hiệu BMW còn mới. Cô quay lại và đối mặt với anh trước khi chui vào xe.
– Sếp của anh sẽ được biết chuyện này.
– Tôi chắc là ông ta đang mong chờ điều đó.
Parker nhìn theo cô phóng xe đi, có lẽ điều đầu tiên trong kế hoạch của cô ta là đá anh ra khỏi vụ này.
– Xin lỗi, cưng. – Anh thì thầm khi chui vào chiếc Sebring. – Rồi sẽ lại có kẻ đánh lại cưng thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!