Lúc này nàng cảm thấy đầu mình ong ong, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, nàng giơ tay bụm mặt mình thì phát hiện ra có máu trong tay.
“Thịnh Lộ Yên, ngươi dám đánh ta hả!” Thịnh Thần Hy thét vào mặt Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nhìn bàn tay phải của Thịnh Thần Hy, rồi nhìn Tôn ma ma, Tôn ma ma hiểu ý, sai người giữ Thịnh Thần Hy lại và tìm thấy cây kim thêu trong tay phải nàng ta.
Tôn ma ma nghĩ lại mà sợ. May mà phu nhân nhà bà nhanh tay nhanh mắt, không thì đã bị cây kim này đâm trúng rồi. Nếu đâm trúng thật thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Sao Nhị cô nương lại ác độc thế chứ, tính tình giống hệt mẫu thân hèn hạ của nàng ta!
Bấy giờ Tôn ma ma cũng muốn tiến lên tát cho Thịnh Thần Hy một cái.
Thịnh Lộ Yên cử động cổ tay bên phải một chút.
Rất lâu rồi nàng không đánh người, nên vẫn có chút không thoải mái.
“Thịnh Thần Hy, ngươi muốn giết ta à!” Thịnh Lộ Yên không tức không giận mà chậm rãi nói ra sự thật.
Thịnh Thần Hy nhìn cây kim trong tay Tôn ma ma, bặm môi không dám nói.
“Tuy rằng việc trước đây là do di nương ngươi chủ đạo, nhưng ngươi cũng nhiều lần ức hiếp ta. Nể tình chúng ta cùng phụ thân, ta vốn định tha cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại ngày càng không có phép tắc. Lần này coi như là cho ngươi một bài học, nếu còn có lần sau thì ta chắn chắn sẽ không tha cho ngươi. Di nương ngươi chính là kết cục của ngươi!”
Thịnh Thần Hy thật sự sợ hãi, giờ khắc này mặt mày nàng ta tái mét. chỉ dám ôm mặt khóc thầm, không dám nói thêm một từ nào nữa.
Thịnh Lộ Yên nhìn ma ma trộm đồ vừa đứng ở phía sau Thịnh Thần Hy, nói: “Đi gọi quản sự tới đây.”
Chẳng mấy chốc, Tổng quản sự của hầu phủ đã đến.
“Phúc thúc, ma ma này xử lý thế nào chắc trong lòng thúc cũng nắm rõ rồi?”
“Lão nô đã rõ, xin Đại cô nương yên tâm.”
Nói xong, ông sai người bịt kín mồm ma ma nọ và dẫn người đi xuống.
Trước khi đi, Thịnh Lộ Yên liếc nhìn Triệu di nương vẫn luôn trốn ở xa, đúng lúc Triệu di nương cũng nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau một lát rồi tách ra.
Thịnh Lộ Yên trở về tiểu viện của mình.
Hầu phủ này chỗ nào cũng rối tinh rối mù, vẫn là tiểu viện của mình là thoải mái nhất.
Tôn ma ma lấy cớ tìm lá trà tốt hơn để pha trà cho Thịnh Lộ Yên rồi đi ra. Ra ngoài cửa, bà gọi thị vệ theo từ Tầm phủ tới và cùng nhau đi về phía tiểu viện của Thịnh Thần Hy.
Đến sân viện, bà nghe thấy Thịnh Thần Hy đang mắng phu nhân nhà bọn họ, bà cũng không thèm khách khí với Thịnh Thần Hy, sai hai thị vệ giữ nàng ta lại, lấy cây kim chọc mạnh nàng ta vài cái, bấy giờ mới trút được cơn giận vừa rồi. Nhị cô nương bắt nạt cô nương nhà bà nhiều năm, bà sớm đã không vừa mắt nàng ta rồi. Liễu Thị ác độc, Nhị cô nương cũng chẳng phải người tốt gì.
“Á! Bà già nhà ngươi dám lấy kim chọc ta! Ta đi mách phụ thân!”
Tôn ma ma đã dám tới thì không sợ Thịnh Thần Hy đi mách.
“Ngươi mách đi, tốt nhất là nói với hầu gia chiếc kim này ở đâu ra.”
Thịnh Thần Hy siết chặt nắm đấm, mặt lộ ra vẻ hung ác.
Tiếp đó, Tôn ma ma lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, ngươi có chứng cứ không? Ai nhìn thấy ta chọc kim vào ngươi, rồi ai nhìn thấy trên người ngươi có lỗ kim?”
Trước kia bà từng vào cung cùng cô nương nhà mình, trong phủ tướng quân cũng có ma ma từ trong cung tới, lúc bọn họ trị người tự có một số cách riêng, đảm bảo người khác không nhìn ra được.
Sau khi trút giận, Tôn ma ma dẫn hai thị vệ rời đi.
Thịnh Lộ Yên đang ngồi trên xích đung đưa thì nghe thấy tiếng ai đó ở cửa, nàng cho là Tôn ma ma quay về nên không nghĩ nhiều. Mãi cho đến khi người nọ dừng lại sau lưng nàng hồi lâu, nàng mới ý thức được điều kỳ lạ.
Nàng quay đầu nhìn, người tới nào phải Tôn ma ma mà là đệ đệ của nàng, Thịnh Nguyên Phong.
Nếu nói trong hầu phủ này có ai để nàng nhớ thương thì đó chính là Thịnh Nguyên Phong. Đệ đệ này của nàng hoàn toàn khác với Liễu Thị, đệ ấy thật sự rất đơn thuần và lương thiện.
“Tam đệ.”
Nghe thấy tiếng gọi thân thuộc, nước mắt Thịnh Nguyên Phong lập tức chảy từ hốc mắt xuống.
“A….a tỷ.”
Giọng nói của Thịnh Nguyên Phong có chút nghẹn ngào.
Thịnh Lộ Yên thở dài trong lòng. Thời gian này trong phủ xảy ra nhiều chuyện như thế, e rằng giữa bọn họ khó mà trở lại như ngày trước. Bây giờ nhìn nhau không nói năng gì, cũng đã mất đi hơi ấm ngày xưa.
Thịnh Nguyên Phong lau nước mắt, nói: “Hiện giờ a tỷ đã mạnh khỏe, trong lòng đệ cảm thấy vui mừng lắm.”
Thịnh Lộ Yên không ngờ hắn sẽ nói vậy, trái tim chua chát không thôi. Thiếu niên nho nhỏ này còn mạnh mẽ hơn phụ thân nàng gấp bội, cho dù hai người bị ngăn trở bởi mối thù giết mẹ thì hắn vẫn quan tâm đến sức khỏe của nàng như trước.
Nhìn thiếu niên ngày càng gầy yếu trước mặt, Thịnh Lộ Yên nói: “Đệ cũng phải giữ gìn sức khỏe, chăm chỉ đọc sách để thi đậu công danh.”
Nhưng nàng chỉ thấy thiếu niên lắc đầu và nói: “Mẫu thân làm những việc như thế, đệ đã không còn mặt mũi nào để tiếp tục đọc sách thánh hiền nữa; còn công danh, đệ đã định buông bỏ rồi.”
Thịnh Lộ Yên vô cùng sửng sốt.
Đọc sách thi cử là nguyện vọng từ nhỏ của đệ ấy, sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ.
“Những việc này có liên quan gì đến đệ, cũng không phải đệ làm, sao đệ có thể dễ dàng buông bỏ tiền đồ của mình như vậy.”
“Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẫu thân của đệ, là đệ không khuyên bảo bà ấy thật tốt, mới khiến bà ấy sai càng thêm sai.”
Thịnh Lộ Yên nói: “Hồi đó đệ còn chưa ra đời, không liên quan tới đệ.”
Thịnh Nguyên Phong kiên quyết nói: “Ý đệ đã quyết, a tỷ không cần khuyên thêm.”
Mặc dù thân thể của thiếu niên gầy yếu, trẻ người non dạ, nhưng câu nói này lại tràn đầy kiên định, cho người ta biết rằng hắn đã quyết định thật rồi.
Trái tim Thịnh Lộ Yên như bị kim đâm, cực kỳ khó chịu.
“Đọc sách không chỉ vì thi đậu công danh. Dẫu đệ không muốn thi đậu công danh nữa thì vẫn nên kiên trì đọc sách. Bản thân thích đọc sách không hề sai, đệ cũng không sai.”
Con người sống trên đời luôn phải có vài thứ để kiên trì, nếu tín ngưỡng trong lòng sụp đổ, con người sẽ giống như cái xác không hồn. Năm tháng sau này còn dài, phải vượt qua thế nào đây.
Huống chi, đệ ấy còn trẻ như thế, không nên vì sai lầm của trưởng bối mà trừng phạt bản thân, ràng buộc chính mình trong lồng giam.
“Hứa với a tỷ, đừng từ bỏ đọc sách, được không?”
Thịnh Nguyên Phong mím môi, gật đầu đồng ý.
Tiếp đó là khoảng trầm mặc kéo dài, hai người không ai nói chuyện, cũng không cử động.
Thịnh Nguyên Phong nhìn những chiếc lá phong đỏ không biết từ đâu thổi tới, đang nằm rạt trên mặt đất, sau đó hắn nói bằng giọng ồm ồm: “Vừa nãy đệ cũng ở trong hoa viên, nên đã nhìn thấy chuyện xảy ra giữa tỷ và Nhị tỷ.”
Cuối cùng vẫn là Thịnh Nguyên Phong mở lời nhắc đến chuyện này.
Thịnh Lộ Yên nhìn thiếu niên đang đứng cúi đầu nhìn mặt đất trước mặt mình, tâm trạng của nàng rất phức tạp.
Nàng không biết trong lòng đệ ấy rốt cuộc nghĩ thế nào, có hận nàng trách nàng muốn giết nàng hay không và cũng có thể là cái khác.
“Tuy đệ không hận tỷ như Nhị tỷ, nhưng đệ cũng không biết nên đối mặt với a tỷ thế nào.”
“Lách tách’ một âm thanh rất nhỏ từ dưới đất vang lên, nó làm màu đỏ của lá phong càng đậm thêm. Âm thanh này vang lên cực khẽ, sợ rằng chỉ có con kiến đang núp dưới lá phong mới nghe thấy được.
Sau đó Thịnh Nguyên Phong nghẹn ngào nói: “Mẫu thân giết mẫu thân của a tỷ, đây là tội nghiệt mà người phạm phải. Người nhiều lần đầu độc a tỷ, toan dồn a tỷ vào chỗ chết, cũng là lỗi lầm của người. Người giết người diệt khẩu, tàn sát người vô tội càng không thể tha thứ. Hiện giờ người rơi vào kết cục này cũng là trừng phạt đúng tội.”
“Nhưng dẫu sao người vẫn là mẫu thân sinh dưỡng đệ….”Nói đến đây, Thịnh Nguyên Phong cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, ngồi xổm trên đất và ôm mặt khóc thất thanh.
Từ bé hắn đã đọc đủ thứ thi thư, ngưỡng mộ đạo của thánh hiền, phép tắc lễ nghi chiến thắng mọi thứ trong lòng hắn. Song, những việc mẫu thân làm đã phá hủy mọi phép tắc lễ nghi, chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội.
Nhưng hắn cũng là người, cũng có tình cảm, hắn không muốn mất mẫu thân.
Mâu thuẫn giữa đạo nghĩa mà hắn tôn sùng trong lòng và mẫu thân đã phá hỏng đạo nghĩa khiến hắn vô cùng khó chịu.
Vì liên quan đến hầu phủ, nên tiên sinh không dám nói nhiều về chuyện này. Ở trong chuyện này phụ thân cũng không hề vô tội. Còn về Nhị tỷ, ngày nào tỷ ấy cũng khóc sướt mướt tưởng niệm mẫu thân, suốt ngày mắng mỏ trưởng tỷ, nói năng không hề có lý trí.
Người có thể nói chuyện với hắn là trưởng tỷ, nhưng người mẫu thân hại chết chính là mẫu thân của trưởng tỷ, thậm chí mẫu thân cũng muốn hại cả trưởng tỷ. Và những lỗi lầm mà mẫu thân phạm phải đều do trưởng tỷ tìm ra, chính trưởng tỷ đã đến quan phủ tố cáo mẫu thân.
Hết thảy mọi việc đều khiến hắn không cách nào chịu đựng được, cũng không có sức để chịu đựng.
Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn chim nhạn đang bay về phía Nam, nhớ đến bản thân mất mẫu thân năm ba tuổi, hồi ấy, nàng ngày ngày thút thít, ngày ngày tưởng nhớ mẫu thân. Mỗi khi thức giấc, nàng đều hi vọng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, và khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt thôi. Nhưng hiện thực giống như một cơn ác mộng, cho dù tỉnh lại cũng sẽ không tốt hơn.
Nghe thấy tiếng khóc bên tai dần dần nhỏ lại, Thịnh Lộ Yên nói: “Đệ trưởng thành rồi, phải học cách đối diện với hiện thực, không ai có thể giúp đệ được, đệ cần phải tự nghĩ thông suốt mọi chuyện.”
Thịnh Nguyên Phong nức nở vài tiếng, đưa tay áo lên lau nước mắt trên mặt.
“Vâng, đệ sẽ cố gắng khuyên nhủ Nhị tỷ, không để tỷ ấy dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân.” Nói xong, hắn nhìn Thịnh Lộ Yên và nói: “Sau này a tỷ cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Được.”
Sau khi Thịnh Nguyên Phong đi, Thịnh Lộ Yên không còn tâm trạng đu xích đu nữa, nàng ngồi một mình trên ghế đá, lẳng lặng suy nghĩ điều gì đó.
Khoảng nửa canh giờ sau, Thịnh Lăng hầu về phủ.
Thịnh Lộ Yên sửa sang lại một phen, rồi đi đến thư phòng.
Lần trước gặp mặt, quan hệ của hai cha con đã hoàn toàn đổ vỡ, thời gian trước, Thịnh Lăng hầu còn sai quản sự đến Tầm phủ giáo huấn nàng không hiểu chuyện, rồi vài ngày trước Thịnh Lộ Yên còn lôi chuyện cũ năm xưa của Thịnh Lăng hầu ra.
Cha con không giống cha con, trái lại trông giống kẻ thù hơn.
Tuy nhiên, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, lần nữa gặp lại, vẻ mặt hai người đều đúng mực, vẫn hàn huyên đôi câu như mọi khi.
“Bái kiến phụ thân.”
Ồ, đương nhiên rồi, đấy chỉ là Thịnh Lộ Yên nghĩ, chứ Thịnh Lăng hầu không hề nghĩ như vậy. Dù sao, Thịnh Lộ Yên đã sớm biết rõ bộ mặt thật của phụ thân nàng và cũng đã thất vọng về ông ấy nhiều năm, hiện giờ chỉ làm ra vẻ mà thôi. Nhưng đối với Thịnh Lăng hầu mà nói, nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời nhiều năm lại biến thành một con sói con, thậm chí nó còn quay đầu lại cắn ông ta vài cái, cắn nát da thịt ông ta, vết cắn sâu đến tận xương.
Ngừng một lát, Thịnh Lăng hầu nói: “Ngồi đi.”
“Không biết hôm nay phụ thân gọi con tới có việc gì?” Thịnh Lộ Yên quả thực nghĩ không ra phụ thân tìm nàng tới làm gì, lẽ ra phụ thân phải hận nàng muốn chết mới đúng, sao còn muốn gặp nữ nhi ‘bất hiếu’ như nàng.
Thịnh Lăng hầu nói: “Như con mong muốn, vi phu phải đi biên quan đánh giặc rồi.”
Thịnh Lộ Yên lập tức nói: “Chúc mừng phụ thân, chúc mừng phụ thân!”
Thịnh Lăng hầu thấy bộ dạng nghiêm túc của nữ nhi thì suýt nữa ói ra máu, ông phải cố gắng nhẫn nhịn mới không cầm cái chặn giấy(**) cạnh tay nện qua.
“Vui chỗ nào?” Thịnh Lăng châm chọc: “Chẳng lẽ con nghĩ rằng vi phu sắp chết trên chiến trường rồi, nên bắt đầu hả hê?”
Nữ nhi này không cần gia tộc, không đếm xỉa đến người cùng chung huyết thống, chắc hẳn con bé chỉ ước gì ông chết đi.
Thịnh Lộ Yên nói: “Cớ sao phụ thân lại nói lời này? Nữ nhi thật lòng chúc mừng phụ thân mà.”
Thịnh Lăng hầu chau mày.
Thịnh Lộ Yên thong thả giải thích: “Chẳng lẽ phụ thân vẫn chưa nhìn rõ tình thế sao? Hoàng thượng nhất định sẽ trừng phạt các thế gia, kế tiếp sẽ đến phiên hầu phủ chúng ta. Một khi chiến sự ở biên quan kết thúc, mọi thứ ổn định lại, thì người gặp xui xẻo chính là người đó, phụ thân. Người phạm phải bao nhiêu chuyện mà Hoàng thượng chỉ để đấy không xử lý, chẳng phải vì đang đợi đến ngày đó sao? Đến ngày đó, chỉ cần mọi lỗi lầm mà người từng phạm phải bị lôi ra, người sẽ mất đi lòng người, đồng thời, đó cũng là lúc hầu phủ đứng bên bờ sụp đổ. Nhân lúc chiến sự ở biên cương chưa kết thúc, phụ thân đi biên cương đánh giặc, nếu lập được công trạng, danh vọng của người ở trong quân và dân chúng lại lên thêm một tầng lầu nữa(*). Đến lúc đó, dù người có phạm phải sai lầm tày trời thì Hoàng thượng cũng không dám làm gì người, có khi còn kính trọng người hơn ấy chứ. Lúc đó, hầu phủ chúng ta lại có thể dựa vào công trạng để hưng thịnh trăm năm. Người thấy thế nào, có phải nữ nhi nên chúc mừng phụ thân không?”
(*)再上一层楼: lại lên thêm một tầng lầu nữa; ý chỉ danh vọng tăng cao hơn trước.
Thịnh Lăng hầu càng nghe nữ nhi nói thì càng cảm thấy có lý, thế nhưng, khi ông nghe đến cuối cùng thì mau chóng tỉnh ngộ, mở miệng trách mắng: “Ăn nói bậy bạ! Tình hình của chúng ta ở biên cương đang lâm vào thế yếu, sắp thua tới nơi rồi kìa, ngươi để vi phu đi là muốn để ta đi chịu chết. Thắng thì đương nhiên tốt, nhưng ai có thể bảo đảm rằng chúng ta có thể thắng đấy? Nếu như thua, người đầu tiên Hoàng thượng trừng phạt chính là ta. Lúc đó hắn cũng không cần tìm cớ nữa, chém thẳng đầu ta là được. Điều tốt mà ngươi tính là cái này sao?”
Nói xong, ông bỗng nhiên nhớ đến chuyện của Đỗ Tổng đốc, nói ngay: “Hôm đó ngươi cũng nói với Đỗ Tổng đốc như thế sao? Thế thì miệng ngươi cũng rất hoạt bát đấy, biết khua môi múa mép, có thể nói đen thành trắng. Thật không biết ngươi rốt cuộc là nữ nhi của ta hay là gian tế mà Hoàng thượng phái tới!”
“Phụ thân thật là thông minh, nữ nhi bội phục!” Thịnh Lộ Yên chìa ngón cái về phía Thịnh Lăng hầu.
“Hừ.” Thịnh Lăng hầu cười khẩy, không hề cho rằng nữ nhi đang khen ông.
“Cho nên phụ thân nhất định phải thắng trận đấy, nếu bại trận thì người sẽ xong ngay, hầu phủ chúng ta cũng xong ngay. Người cũng không muốn cơ nghiệp mấy trăm năm của hầu phủ chúng ta bị hủy trong tay người đâu, phải không?”
Bị hủy trong tay ông? Đúng là biết đổi trắng thay đen mà. Thịnh Lăng hầu lại bị tức đến mức muốn ói máu.
“Ngươi là con súc sinh, ta thấy cơ nghiệp của hầu phủ sớm muộn cũng bị hủy trong tay ngươi mới đúng! Nếu không tại ngươi, Hoàng thượng đâu thể nắm được nhiều nhược điểm của vi phu như vậy.” Thịnh Lăng hầu mắng, mắng xong, ông dừng lại một chút, rồi lại nói: “Ngươi thật sự tưởng rằng Hoàng thượng là người dễ đối phó ư? Nếu hầu phủ đổ, vi phu chết rồi, ngươi cũng không có kết cục gì tốt đâu. Con chó dại Tầm Lại sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Thịnh Lộ Yên cười nói: “Mạng của nữ nhi không cần phụ thân nhọc lòng, chỉ cần người mau đổ, nữ nhi sẽ đi quy phục Hoàng thượng và nói với Hoàng thượng vài việc sai trái mà người từng làm. Hoàng thượng thấy con khéo léo thức thời như thế, chắn chắn sẽ tha thứ cho con. Người yên tâm, con sẽ tiếp tục kéo dài huyết mạch của Thịnh gia, sẽ không để nó đứt đoạn trong tay người. Con sẽ thừa dịp người chưa đổ mà tranh thủ sinh mấy đứa nhỏ với Tầm Lại. Con của con đương nhiên cũng là con của chàng, chàng nể tình con sinh con dưỡng cái cho chàng, ắt sẽ không giết con.”
Nghiệp chướng, nghiệp chướng!
Thịnh Lăng hầu mắng liên tục hai từ này ở trong lòng.