Chu Mẫn ngồi một góc, trong tay còn cầm ba bốn bịch que cay của Tony cho, vừa ăn vừa xem phân cảnh của Cẩn Duệ Dung như học hỏi.
– Màn 2 cảnh 3, Action.
Cẩn Duệ Trạch mặc trên người bộ vest màu xám tro, trên người không còn vẻ ngoài ngây ngô của một thiếu niên, tay đút túi đứng trước căn nhà của người mình yêu, ngẩn đầu lên nhìn khung cửa sổ đóng kín, lấy trong túi ra một bức thư đã bị ố vàng, có vài chữ bị nhoè đi nhưng cố nhìn có thể nhìn ra được chữ gì.
Căn nhà này hiện tại không còn người sống, từ lúc người kia bị ung thư mà qua đời người bên trong đều dọn đi, nhưng lại không bán.
Cẩn Duệ Trạch lấy bức thư trong túi ra, cẩn thận mà mở ra bên trong nét chữ mảnh khảnh, có vài dấu vết loang lỗ không biết được là do nước mắt của người viết hay của người đọc.
[ Ngày 29 tháng 5 năm 2016, Giờ này chắc hẳn là cậu còn ở trong phòng thi đúng không? Năm nay là năm cuối cao trung tớ biết mọi người đều rất áp lực, vậy mà mỗi ngày cậu đều đến dạy tớ ôn thêm kiến thức cho tớ, nhưng cuối cùng tớ vẫn không thể tham gia cuối học kì cao trung, hôm nay trời nắng rất đẹp, loa phường tự nhiên bật mấy bài hát xưa cũ nhưng tớ lại thấy rất hay, bữa trưa hôm nay cơm cũng rất ngon, lần đầu tiên tớ nhìn thấy vũ trụ là ngày tớ và cậu bốn mắt nhìn nhau, vũ trụ tớ cũng đã thấy rồi, cơm ngon cũng đã thử qua rồi chỉ tiếc không thể cùng cậu đi ăn hết những món ngon trên thế giới, ai chẳng mong mình có được cuộc sống tươi đẹp chứ, nhưng tớ không còn thời gian nữa rồi, cậu đừng buồn, tớ tuy không thể sánh vai bên cạnh cậu nhưng vẫn ở phía sau lưng cậu, ở những nơi cậu không biết mà âm thầm cầu nguyện cho cậu, Tiểu Phong à, sau này cậu có vợ có gia đình hãy dẫn họ đến trước mộ tớ nhé, tớ muốn xem con của cậu và cả người cậu chọn làm vợ.
]
Chỉ vỏn vẹn một bức thư, trong này không nói kiếp sau sẽ cố gắng tìm ra Cẩn Duệ Dung, như thể người nọ chính là biết bọn họ nhất định không có kiếp sau hoặc biết rất rõ kiếp sau sẽ không tìm thấy nhau.
Gió thổi qua mái tóc hắn bay lên vài sợi vành mắt đã đỏ hoe, tay cầm bức thư gấp gọn lại, cẩn thận nhét vào túi áo trong, như đang nâng niu một báu vật.
Chu Mẫn ngồi ăn gần hết gói que cay, tay dính đầy dầu đưa tới trước mặt Tịnh Y.
Tịnh Y lấy giấy trong túi lau tay cho Chu Mẫn.
– Xem phim trực tiếp kiểu này cũng thật khó tả.
Chu Mẫn đưa que cái cuối đến gần miệng Tịnh Y, Tịnh Y cắn một miếng.
– Em nói xem nên tội nghiệp nam chính hay nữ chính? Người sau này mình cưới trong lòng vẫn giữ bóng hình của tình đầu.
Hai người thì thầm to nhỏ nhưng lại ngồi phía sau đạo diễn ông không muốn nghe cũng khó, liền tiếp lời.
– Lấy nước mắt của người xem khiến người xem ghi nhớ cốt truyện mỗi lần nhắc đến liền nhớ đến tình tiết đau khổ nam chính trải qua là đoạn ăn tiền nhất.
Người xem tiếc nuối cho mối tình của bọn họ không tự chủ được xem lại thêm một lần rồi hai lần, chưa kể có người quay lại đoạn phim để làm video gì gì đó, cái này chính là pr thay cho phim.
Chu Mẫn gật đầu một cái.
– Cháu xem cũng tiếc cho mối tình đầu của hai người.
Quay gần đến mười hai giờ, mặt trời đã lên cao buổi tối lạnh còn trưa lại rất nóng như muốn hung chết người khác, người trong đoàn làm phim cuối cùng không chịu được, đạo diễn muốn quay thêm một phân cảnh nhưng nhìn ai cũng mồ hôi ướt áo, cuối cùng vẫn cho mọi người về khách sạn, ba giờ rưỡi sẽ bắt đầu quay cảnh kế tiếp.
Tịnh Y với Chu Mẫn nằm trong phòng khách sạn máy điều hoà thổi ra mát rười rượi bây giờ mới sống lại.
Tịnh Y:” Chị còn tưởng sẽ bị nắng hung cho chảy thành sáp.
“
Tịnh Y rất thích xem phim kinh dị với trinh thám, lúc nói chuyện cũng làm người khác không thể không nghĩ tới mấy tình tiết kinh dị.
Chu Mẫn rùng mình một cái.
– Chị còn tưởng chị là cây nến hả?
Tịnh Y nằm phơi người trên sô pha, tay thả xuống chạm vào thảm lông trên sàn.
– Chị chính là cây nến mà, chẳng qua cây nến này chưa lớn cũng chưa được ai mồi lửa, chỉ cần được mồi lửa thôi chị sẽ thắp sáng cuộc đời của những em trai.
Cái mồi lửa Tịnh Y nói chính là tiền, chỉ cần có tiền Tịnh Y mới không ngại vung tiền đem mấy em trai về nhà suốt ngày ôm trong lòng cưng nựng.
Tịnh Y vừa nghĩ tới người liền sướng rơn không nhịn được mà nằm trên sô pha uốn éo như sâu đo.
Chu Mẫn cũng không để ý đến Tịnh Y mà mở điện thoại lên, tin nhắn gửi cho Tử Minh vẫn chưa có ai trả lời.
Hừ
Không xem tin nhắn chứ gì, không xem thì không xem đi.
Hai người nằm một lúc liền ngủ mất, Tịnh Y có đặt đồng hồ lúc hai giờ mười lăm, đồng hồ vừa reo Tịnh Y cũng vừa dậy.
– Chu Mẫn, dậy đi tới giờ quay phim rồi.
Tịnh Y chạy về phòng vệ sinh cá nhân tắm qua một lần mới chạy qua phòng Chu Mẫn, trên tay còn cầm theo mấy món ăn vặt.
Chu Mẫn một khi đã ngủ thì ngủ rất sâu nếu không có thứ gì tác động hay nghe mùi thức ăn chắc chắn sẽ không chịu dậy.
Tịnh Y mở gói chân gà ra, đi tới bên cạnh giường của Chu Mẫn.
– Em ăn chân gà không? Không dậy là chị ăn hết đấy nhá, chị không có nhiều đâu.
Cách này dùng một trăm lần thì vẫn hiệu quả như lần đầu, Chu Mẫn nghe chân gà liền mơ màng ngồi dậy dụi mắt mà ngẩn người nhìn chân gà trong tay Tịnh Y.
Tịnh Y:” Em đi tắm rồi thay đồ đi, chị có đặt đồ ăn trưa bên ngoài rồi, ăn xong chúng ta đi đến đoàn phim.
“
Chu Mẫn đợi một lúc mới đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra đồ ăn cũng vừa tới, bên trên toàn là thịt, Chu Mẫn vừa nhìn liền muốn khóc lớn.
Từ lúc đến khách sạn này đến hôm nay đây là lần đầu tiên Chu Mẫn được ăn thịt gà còn có giò heo hầm, xiên nướng.
Mấy hôm trước Tịnh Y đều gọi những món bổ sung chất đạm, hết rau thì tới cải xanh đến cơm trưa của đoàn phim cũng chú trọng cân nặng của diễn viên chỉ là toàn món rau, món thịt duy nhất Chu Mẫn được ăn chính là bát hoành thánh ăn lén Tịnh Y hồi sáng.
.