Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống - Chương 9: Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống


Chương 9: Chương 9


Editor: Min
Khóa kéo mở ra, bên dưới lộ ra một mảnh vải màu xanh nước biển, ngón tay trắng nõn gầy guộc đặt lên mép quần cố gắng kéo nó xuống.
Tô Trì, “…”
Nhìn thấy mép quần sắp tụt ra, trán anh nổi gân xanh, thấp giọng nói: “Ăn mặc cho đàng hoàng vào.”
Tô Hồi Ý cười hì hì, “Mặc xong làm sao có thể đi tiểu được, anh thật là một người thú vị.


Tô Trì nói không thông với cậu, quay đầu định rời đi nhưng cánh tay bên hông đột nhiên bị kéo.

Anh không kịp đề phòng, nước trong ly toàn bộ hắt ra ngoài! Ào một tiếng hắt hết vào mặt Tô Hồi Ý bên cạnh —
Tô Hồi Ý ngây người, Tô Trì cũng sửng sốt.
Khuôn mặt Tô Hồi Ý đã hoàn toàn ướt nhẹp, những giọt nước đọng trên hàng mi, đôi mắt như được ngâm nước trở nên trong vắt.

Sắc mặt cậu ửng hồng nhìn chằm chằm Tô Trì, trong không khí nồng đậm mùi rượu.
Tô Trì kéo người lại, “Cậu đi ra ngoài uống rượu à?”
Tô Hồi Ý chậm rãi tỉnh táo, “Hì hì.”
“…”
Tô Trì đau đầu, vươn hai ngón tay trượt xuống hông Tô Hồi Ý rồi kéo cái quần sắp tuột lên, kéo người ra khỏi cửa.
Lúc bọn họ vừa đi tới cửa, cánh cửa kéo đang kép hờ đột nhiên bị đẩy ra một tiếng “Lengkeng”, hai người suýt chút nữa va vào người đứng ở cửa!
Người ngoài cửa kinh ngạc, “Anh cả?”
Tô Hồi Ý ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng người cao lớn đứng ở trước mặt.

Hắn có cùng chiều cao với Tô Trì, nhưng thân hình cường tráng hơn một chút, nét mặt rắn rỏi cương nghị, cho người ta cảm giác tính tình rất chính trực.
Cậu lôi kéo Tô Trì, đầu óc mơ hồ, “Đây là ai vậy anh?”
Sắc mặt Tô Giản Thần đột nhiên đen đi mấy độ.
Hôm nay hắn mới đi công tác về, về đến nhà cũng đã hơn 9 giờ tối.

Vừa vào nhà đã nghe thấy có tiếng gì đó trong bếp, chạy tới thì đụng phải thằng em nuôi tâm cơ đang lôi kéo anh cả.
Tô Giản Thần xưa nay luôn thẳng thắn hỏi, “Cậu ta đang làm trò quỷ gì đó?”
“Say rượu.”
Tô Hồi Ý mặc dù đã say, nhưng vẫn có thể nghe được người này đối với mình không tốt, cái miệng nhỏ nhắn lập tức dẩu lên không nhìn Tô Giản Thần thêm lần nào nữa, ôm Tô Trì cứng ngắt, “Em muốn đi tiểu, anh đừng có mang hắn theo.


Ánh mắt Tô Giản Thần rơi xuống, sau đó nhanh chóng rời đi, chán ghét nói,” Thô tục! “
Tô Hồi Ý ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn.
Khuôn mặt đỏ bừng ướt đẫm kèm với đôi mắt rực lửa, vài sợi tóc đen nhánh trên trán rũ xuống lông mày, vệt nước uốn lượn rơi xuống khóe mắt tựa như giọt lệ.
Nhìn cậu không giống như sắp khóc, càng giống như tức giận hơn.
Tô Giản Thần sửng sốt trong giây lát.
Tô Trì mím môi bảo Tô Giản Thần đi ra ngoài trước, “Chú đừng so đo cùng với ma men, anh đưa cậu ta vào nhà vệ sinh đã.”

Tô Giản Thần lúng túng quay người sang một bên, trong chốc lát tự hỏi liệu mình có phải rất hung dữ hay không.
Lạ thật, say rượu cũng có thể lây được sao?
Đối với bông sen trắng giả vờ giả vịt, căn bản không cần mềm lòng.
Tô Hồi Ý bị Tô Trì khiêng vào nhà vệ sinh, chu cái miệng nhỏ nhắn, “Hắn là ai, thật phiền phức, em không thích hắn.”
Hung dữ, không có đầu óc.
Từ nhỏ đến giờ chưa thấy ai hung dữ hơn hắn.
“Tôi nghĩ là ai cậu cũng sẽ không thích.” Tô Trì đẩy cậu vào nhà wc, “Say rượu vậy mà rất thành thật.”
Tô Hồi Ý trực tiếp vươn tay kéo quần, Tô Trì xoay người muốn đi ra ngoài, lại nghe thấy cậu cười, “Nhưng mà em rất là thích anh.”

Tô Trì từ trong nhà vệ sinh đi ra, có chút giật mình đứng ở phòng khách rũ mắt.

Tô Giản Thần cũng không có rời đi, thấy Tô Trì đi ra, liền bước lên chào hỏi, “Anh quan tâm cậu ta làm gì?”
Tô Trì hoàn hồn, cuộn ngón tay vào trong túi quần, “Chú hai, anh đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, nói chuyện nên bình tĩnh một chút.


Thân hình Tô Giản Thần cao lớn rắn chắc, nhưng khí thế lại không được mạnh mẽ như anh cả,” Em cũng không ở trước mặt ba mẹ…!”
Tô Trì vỗ vỗ hắn, “Chú về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tô Giản Thần nhìn anh chằm chằm vài giây, “Anh cả, tại sao em thấy anh không còn chán ghét cậu ta như trước nữa.

Em vừa đi công tác chưa đầy nửa tháng, trong nhà đã xảy ra chuyện gì? “
Tô Trì không nói chuyện.
Gọng nói của Tô Giản Thần trở nên dày đặc, “Anh cả, anh đừng để bị lừa!”
Tô Trì cười cười, “Anh của chú sẽ ngốc như vậy sao?”
Tô Giản Thần liền yên tâm: Cũng đúng, cho dù nhà họ Tô ai cũng ngốc, thì anh cả của hắn sẽ không nằm trong số đó.
Ngày hôm sau, Tô Hồi Ý thức dậy cùng với cơn đau đầu.
Trước đây cậu chưa bao giờ say, đây là lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác buồn nôn, đầu óc quay cuồng và miệng lưỡi khô khốc này.
Bây giờ cậu là một con cá muối khô.
*cá muối: Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết.

Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.

Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng, ánh sáng chói lọi chiếu vào phòng qua tấm rèm, đúc một mạng lưới hình thoi trên sàn cùng giường, đây rõ ràng không phải là bầu trời lúc 7 giờ sáng.
Tô Hồi Ý duỗi tay tìm điện thoại xem thì đã là 8h30.

Có hơn một chục tin nhắn trên WeChat của Tôn Hà Vũ và Chu Thanh Thành.
[Tôn Hà Vũ]: Cậu về đến nhà chưa? [Cuộc gọi nhỡ]
[Tôn Hà Vũ]:??? Về đến nhà chưa, hay là đang ngủ? [Cuộc gọi nhỡ] [Cuộc gọi nhỡ]
[Tôn Hà Vũ]: Được rồi, tôi đã hỏi anh cả của cậu.

Cậu nghỉ ngơi đi.

Có chuyện gì thì ngày mai nói.
Đuma! Nháy mắt Tô Hồi Ý liền tỉnh táo lại, Tôn Hà Vũ tới hỏi Tô Trì, không biết có nói cái gì nữa không?
Chu Thanh Thành cũng gửi một số tin nhắn.
[Chu Thanh Thành]: Hiện tại tôi hơi chóng mặt, chuyện này sao lại thế…
[Chu Thanh Thành]: Còn cậu thì sao? Tôn Hà Vũ nói hắn không thể liên lạc được với cậu.

[Cuộc gọi nhỡ]
[Chu Thanh Thành]: Không thể nào, đừng nói là cậu say nhá? Tôi nói cậu say cậu còn không tin, hai triệu kia còn đầu tư nữa không?
Tô Hồi Ý, “…”
Những lời cậu nói lúc đó còn chưa có say!
Tô Hồi Ý trả lời tin nhắn cho hai người, sau đó chậm rãi đứng dậy tắm rửa.
Chuyện xảy ra tối hôm qua thật mơ hồ, cậu chỉ nhớ mình ngồi trên xe có chút không tỉnh táo, cứ ngỡ đang quay về khu dạy học ở trường cấp ba.
Sau đó bước vào trong bếp uống nước, hình như đã gặp Tô Trì, muốn đi vệ sinh, xong không biết làm sao bị hắt nước, sau đó lại vào nhà vệ sinh…
Huh? Chờ đã, tại sao lại có hai “vào nhà vệ sinh”??
Tô Hồi Ý cảm thấy khó hiểu, rồi tự an ủi bản thân có lẽ là mình nhớ nhầm.

Cậu cũng không phải cái máy bơm nước, có hệ thống đầu ra với tần suất mạnh mẽ như vậy?
Tô Hồi Ý đi tắm, sau khi đi ra thì đã thành một con cá muối sống động!
Đi xuống lầu ăn cơm nhưng không có ai, Mẹ Ngô nhìn thấy cậu liền bưng canh và trứng ra, “Ông chủ dặn tôi để lại cho cậu.”
Tô Hồi Ý cảm thấy ấm áp như gió xuân, lại hỏi: “Anh cả của cháu đâu ạ.”
Cậu muốn kiểm tra xem thái độ của Tô Trì, đừng có bởi vì cậu say mà trở về điểm xuất phát.
Mẹ Ngô nói: “Cậu cả và cậu hai đã đến công ty rồi.”
Tô Hồi Ý sửng sốt, “Anh hai…!anh hai đã trở lại?”
“Cậu hai tối hôm qua đã về, cậu không có gặp được cậu ấy sao?”
Tô Hồi Ý sợ ngây người: Không có a! Không có?
Cậu nhớ rõ Tô Giản Thần, đứa con thứ hai nhà họ Tô, được miêu tả có tính tình rất ngay thẳng và dễ xúc động, trái ngược với Tô Trì.

Hơn nữa hắn còn có vóc người cường tráng, chỉ cần đứng ở đó thì giống như thần giữ cửa vậy.
Hơn nữa trong sách còn viết, Tôn Giản Thần là người duy nhất đã tung cú đấm vào đầu của nguyên thân đó!!!!
Bây giờ cậu nghĩ đến cú đấm này có thể sẽ rơi vào đầu mình thì không thể nào nuốt trôi được một miếng cơm nào.
Tô Hồi Ý càng nghĩ càng cảm thấy tối hôm qua đã xảy ra chuyện, nhưng đoạn ký ức này lại không xuất hiện ở trong đầu!
Ăn sáng xong cũng đã gần chín giờ, cậu gửi tin nhắn WeChat cho Tô Trì, đầu bên kia không có trả lời, cậu dứt khoát đành nhờ tài xế đưa đến công ty.
Cậu muốn trực tiếp đối mặt với Tô Giản Thần tìm hiểu đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Công ty nằm ngay ở tổng công ty lúc này không bị tắc đường, xe đi chưa được một giờ đã tới.
Xe dừng trước đại sảnh tòa nhà chính, Tô Hồi Ý xuống xe, nhân viên bảo vệ không biết Tô Hồi Ý, nhưng nhận ra đây là xe của nhà họ Tô ngay lập tức cúi người cho người vào.
Tô Hồi Ý vẫn nhớ phải duy trì thể diện của nhà họ Tô, cậu ung dung bước tới quầy lễ tân, “Xin hỏi Tô Trì ở tầng nào?”

Quầy lễ tân bị luồng khí thế đánh tới không thể giải thích được, “Giám đốc ở trên tầng cao nhất, để tôi trước hết giúp ngài gọi điện hỏi trước.

Xin hỏi ngài tên là gì? “
“Tô Hồi Ý.


Fuck, họ Tô! Quầy lễ tân như bị điện giật, vội vàng gọi điện thoại.
Ba phút sau cuộc gọi, thang máy bên cạnh hành lang xuất hiện một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề bước ra, bước đến chỗ Tô Hồi Ý, “Cậu chủ nhỏ, giám đốc vẫn còn đang họp, tôi sẽ đưa ngài lên trước.

Xin giới thiệu tôi là thư ký Tần, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Tần.


Tô Hồi Ý bị hắn kêu “ngài” đến da đầu tê dại, khi đi thang máy lên lầu cậu không nhịn được hỏi,” Anh nói chuyện với anh cả tôi cũng như vậy sao?”
Tiểu Tần khuôn mặt ngay thẳng, Sau khi nhận được tiền lương, hai ngày đầu tôi đều sẽ gọi như vậy.”
“…”
Tô Hồi Ý cho hắn một cái nhìn đầy ý nghĩa, Trên người anh có rất nhiều phẩm chất quý giá.
Biết thức thời lại còn thẳng thắn.
Phòng giám đốc ở tầng 12, trên tầng này chỉ có hai văn phòng, một của Tô Trì và một của thư ký Tần.
Tô Hồi Ý đi theo Tiểu Tần đến văn phòng của Tô Trì, trong đầu không cầm được xuất hiện rất nhiều cốt truyện tổng tài:
“Thư ký Tần, anh cả tôi có nữ thư ký xinh đẹp nào không.”
“Anh cả chắc là rất được chào đón nhỉ? Tình yêu văn phòng thì sao? “
“Anh cảm thấy có tiểu yêu tinh nào có thể làm chị d…..!người đẹp không?”
Thư ký Tần nói, “Cậu chủ nhỏ, những lời ngài nói rất giống với lời kịch của bà vợ cả.”
Tô Hồi Ý liền câm miệng.

Suy nghĩ của thư ký này thật là kỳ dị.
Phòng làm việc của Tô Trì rất rộng rãi và sáng sủa, cửa sổ trong suốt chiếm toàn bộ bức tường, phong cách trang trí của văn phòng cũng rất đơn giản, rất giống với phong cách phòng ngủ của anh.
Bên trái bàn làm việc là phòng tiếp khách nhỏ với sofa và bàn cafe, bên phải là giá sách lớn dựa vào tường, còn có một chiếc bàn gỗ đỏ cùng với một số tài liệu và một quả địa cầu đẹp mắt.
Tô Hồi Ý thăm dò, “Anh cả đang muốn chinh phục thế giới sao?”
Thư ký Tần, “Là muốn nâng cao địa vị.”
Tô Hồi Ý nhìn lại hắn, “Nếu sau này anh bị anh cả tôi sa thải, anh có muốn suy nghĩ đến chỗ tôi làm không?”
“……”
Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì cửa văn phòng mở ra.

Thư ký Tần lập tức khoanh tay đứng ở một bên, “Giám đốc Tô.”
Tô Trì liếc hắn một cái, sau đó quay sang nhìn Tô Hồi Ý, “Sao cậu lại ở đây?”
Có người ngoài Tô Hồi Ý không nói được, cậu ngượng ngùng vùi đầu.

“Nhớ anh ~ ~”
Tô Trì, “…”
Thư ký Tần, “…”
Thư ký Tần xoay người đi ra ngoài, “Không làm phiền.”
Cửa văn phòng đóng lại một tiếng Cụp, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Tô Trì nới lỏng cổ áo, “Được rồi, không có ai, có gì thì nói đi.”
Cái cớ vụng về nhanh chóng bị vạch trần, Tô Hồi Ý cũng không ngượng ngùng.

“Anh cả, hôm qua em về nhà thì đã say rồi.”
Tô Trì cười nhạo nói, “Nhìn là biết rồi.


Anh cười như vậy, Tô Hồi Ý càng cảm thấy có gì đó không đúng, “Chắc em không có làm gì quá phận đúng không? Nghe nói hôm qua anh hai đã về, không phải em đụng mặt với anh hai chứ? “
Ánh mắt Tô Trì rơi xuống trên lông mày, trượt lên khóe mắt rồi đến cái miệng đang mở, “Không nhớ rõ?”
“Em không nhớ.” Cậu hỏi, “Em không gặp anh hai phải không?”
Tô Trì hiểu ý, “Cậu đi chuyến này là vì sợ hắn ư?”
Tô Hồi Ý ngượng ngùng cười, “Còn tốt, Các anh đều là anh trai yêu quý của em, cho nên không có gì phải sợ.


” Xem ra chỉ khi cậu say thì mới thành thật.

” Tô Trì nói xong, không biết nghĩ tới cái gì, cuộc đối thoại trì trệ một lúc, rồi lại tiếp tục như thường.

“Có gặp, nhưng lúc đó cậu say không nhận ra hắn.”
Đuma, thật sự là đã đụng mặt!
Sau lưng Tô Hồi Ý đổ mồ hôi ròng ròng, cậu cho rằng cho dù cậu không say cậu cũng sẽ không nhận ra Tô Giản Thần đâu.
Tô Trì, “Mọi người chào hỏi xong liền rời đi.”
Tô Hồi Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra không có chuyện gì, “Mà này, anh cả, vậy làm sao em lại nhớ tới chính mình muốn đi vệ sinh hai lần?”
Tô Trì mắt lạnh nhìn cậu.

Một lần cố gắng, một lần hoàn thành, tạm thời coi như là hai lần, “Cậu tiểu thường xuyên và rất gấp.”
“…” Tô Hồi Ý, “Em cho rằng anh đang nói dối em.”
“Không tin thì quên đi.”
” Không có~~! “Tô Hồi Ý nhanh chóng giải thích,” Em sợ làm mất lòng anh cả và anh hai ạ.


Tô Trì cười haha,” Sao trước đây cậu không sợ?”
Tô Hồi Ý thộn mặt dựa lại gần “Lúc trước em trẻ người non dạ, chúng ta đừng nhắc tới nữa…”
Tô Trì liếc cậu một cái, không nói gì.
Cuộc họp buổi sáng kết thúc liền không có việc nào khác, lúc này đã gần 11 giờ, nhà ăn của nhân viên cũng đã mở, Tô Hồi Ý đi theo Tô Trì đến nhà ăn ăn trưa.
“Đó không phải giám đốc sao? Giám đốc muốn đến nhà ăn của nhân viên ăn cơm?”
“Giám đốc cũng là nhân viên của công ty.”
Hai người bước vào thang máy, số tầng giảm đi, Tô Hồi Ý nhịn không được nói, “Anh cả tại sao văn phòng của anh lại ở trên tầng cao nhất? Lỡ xảy ra hỏa hoạn hoặc động đất thì rất không an toàn.”
Cậu lập kế hoạch cho người, “Anh nên tốt nhất ở chổ…”
“Ví dụ như quầy lễ tân?” Tô Trì đưa ra phương án, “Hay bãi gara ngầm?”
Tô Hồi Ý, “…”
Đinh! Một âm thanh vang lên, thang máy dừng lại ở tầng ba.
Tô Hồi Ý đang xoay đầu xây dựng ý tưởng kỳ quái “xây dựng cầu trượt vòng tròn mười hai tầng” với Tô Trì, thì cửa thang máy mở ra.
Ngoài cửa có một bóng người cao lớn cứng ngắc đang đứng, hắn nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, ánh mắt chán ghét liền rơi vào trên người Tô Hồi Ý.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hồi Ý: Nhân sinh hà xứ bất tương phùng..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN