Chấn cảm do động đất cục bộ mang đến không quá mạnh, song thời gian giày vò lại rất dài. Thế núi cao vút hùng vĩ sau khi trải qua mười mấy phút dao động cuối cùng rút dần xuống chỉ còn run nhè nhẹ.
Rễ cây mạnh mẽ bám chặt vào đất, có đá núi lăn xuống từ đỉnh núi đang rung lắc, dọc theo sườn dốc lọt vào bụi cỏ tươi tốt dưới chân núi.
Động đất trong một thời gian dài khiến cho Tô Hồi Ý hơi hốt hoảng, cậu toan tính xuống núi, nhưng bị Tô Trì kiên quyết níu lại.
“Anh hai…”
“Ngoan…” Tô Trì dỗ dành hôn lên môi cậu, “Sắp kết thúc rồi.”
Tô Hồi Ý không tin, làm gì có trận động đất nào kiểm soát được.
Chấn cảm rõ ràng nhất là ở khu vực tâm động đất, sau khi kéo dài đến hơn hai mươi mấy phút đong đưa, đỉnh núi bỗng chốc rung lên một cái, đất đá từ trên đỉnh ngọn dâng trào trôi xuống một cách dữ dội!
Qua một hồi, rung lắc mới từ từ ngừng xuống, đầu gối Tô Hồi Ý mềm nhũn, ngã xuống dịu tâm trạng lại.
Tô Trì ôm cậu từ đằng sau, nhịp thở vẫn còn ngổn ngang. Trán tựa vào gáy, áo quần vốn phẳng phiu hằn nếp nhăn trong lúc n4n bóp, thậm chí vạt áo còn hơi ướt.
Tô Hồi Ý từ từ dịu xuống, con tim vẫn đập vang thình thịch, “Anh hai, không phải nói ngủ trưa hay sao?”
“Dự tính làm sao kịp bằng thay đổi, chúng ta còn trong vườn trẻ (1) mà.”
Nói xong thì trở bề cho Tô Hồi Ý đang phơi thây như con cá khô, rồi đứng dậy rút khăn giấy lau dọn cho ai kia.
Tô Hồi Ý mệt mỏi nằm yên không nhúc nhích, khu vực tâm động đất vẫn còn như thiêu như đốt. Trước đó cậu còn kêu lạnh, nhưng lúc này nhiệt độ lại nóng lên.
Sau khi sửa sang lại xong, thời gian nghỉ trưa chỉ còn không tới một tiếng.
Chỗ của Tô Hồi Ý không ngủ được, nên hai người chuyển sang giường của Tô Trì. Cậu gối đầu lên khuỷu tay của Tô Trì, “Anh hai, em buồn ngủ quá, em muốn ngủ.”
“Buồn ngủ thì ngủ đi, anh không cho em ngủ à?”
“Vừa rồi anh có để cho em ngủ đâu.”
Tô Trì sửa chăn lại cho cậu, “Mau ngủ đi, nói thêm hai câu nữa thì đừng hòng ngủ.”
Ngủ trưa xong thức dậy đã là hơn 2 giờ chiều.
Tô Trì đang đứng trước giờ cúi đầu gài cúc áo, Tô Hồi Ý thì từ xỏ chân vào ống quần, không kiềm được bật ra tiếng “ui ui”.
“Đau à?” Tô Trì đi vòng qua cuối giường dùng trước mặt cậu, khom lưng vươn tay ra nhẹ nhàng giở ra xem thử. Đầu ngón tay thô sần lướt qua, “Hơi bị rách da, tại em giòn quá đó.”
Tô Hồi Ý cảm thấy mình đang châm dầu vô lửa, nhanh chóng xoẹt xoẹt hai ba cái kéo quần lên, nhét vạt áo vào, “Anh hai, anh đừng đụng vào, để tối về em bôi thuốc.”
“Tối về anh giúp em.”
Cách đặt từ quen thuộc làm cho Tô Hồi Ý tức khắc cảnh giác ngẩng đầu ——
Tô Trì rút tay về, bổ sung cho hoàn chỉnh, “Bôi thuốc…”
Nút gài bằng kim loại vang lên tiếng cạch, đã cài xong, Tô Hồi Ý xách thắt lưng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa từ phòng nghỉ bước ra, thì cửa phòng làm việc cũng đúng bị gõ vang. Hai người chỉ mới cùng bước xuống từ trên một chiếc giường, mà còn là trong văn phòng chủ tịch nghiêm chỉnh đứng đắn, Tô Hồi Ý tự nhiên thấy hơi chột dạ.
“Anh hai, có ai đến hả?”
“Em căng thẳng làm gì, có phải đến để kiểm tra phòng ngủ đâu.” Tô Trì thoạt nhìn ung dung bình tĩnh, hắn đi thẳng tới trước bàn làm việc ngồi xuống, “Vào đi…”
Cửa mở, người đẩy cửa bước vào thì ra là Tiểu Tần đã biến mất hơn nửa ngày.
Con tim Tô Hồi Ý đáp xuống, là Tiểu Tần thì không sao, là người của mình cả.
Tô Trì thoáng nhìn qua chỗ cậu.
“Chủ tịch Tô…” Sau khi Tiểu Tần đi vào cửa thì đặt văn kiện trong tay lên bàn làm việc của Tô Trì, Tô Trì dời mắt đáp lại một tiếng, bắt đầu lắng nghe cậu ta báo cáo công việc.
Tô Hồi Ý ngồi ở chỗ của mình sắp xếp lại các phần quan trọng của buổi họp lúc sáng, kết hợp với đó thu xếp lại hành trình của tuần này.
Chừng nửa tiếng sau, Tiểu Tần báo cáo công việc xong đứng dậy đi ra.
Tô Hồi Ý bèn tranh thủ thời cơ thò đầu từ đằng sau màn hình, “Thư ký Tần, buổi chiều anh còn đi nữa sao?”
Gọng kính bằng kim loại phản chiếu ánh đèn sáng ngời trên đỉnh đầu, Tiểu Tần đúng quy đúng củ, “Đúng vậy, trợ lý Tô. Xin hỏi ngài còn có chuyện gì muốn dặn dò?”
“Cũng không có việc gì.” Tô Hồi Ý vẫy tay với cậu ta, “Hẹn gặp lại thư ký Tần, tôi sẽ nhớ anh lắm đó.”
“Cảm ơn sự ưu ái của trợ lý Tô.”
Cạch, cửa phòng làm việc một lần nữa đóng lại.
Tô Hồi Ý ngồi trước bàn đăm chiêu, “Anh hai, thư ký Tần mới vừa dùng tôn xưng với em.”
Tô Trì thong thả nói, “Em để ý Tiểu Tần quá nhỉ.”
Nơi bị cọ đỏ vẫn còn mơ hồ nhói đau, độ nhạy cảm của Tô Hồi Ý giữ vững phong độ vào đúng ngay khoảnh khắc này! Cậu cẩn thận phân tích vẻ mặt của Tô Trì, “Dù sao cũng là thư ký của anh hai.”
Tô Trì nhướng mày nhìn cậu, không tỏ rõ thái độ.
Đã đến gần giờ tan làm rồi, mà công việc trong tay Tô Hồi Ý vẫn còn gần một nửa chưa xong.
Cậu lật sang các phần sau của tài liệu, “Anh hai, hôm nay nhiều việc quá, nếu như anh cần gấp thì em chỉ có thể tăng ca.”
Tô Trì ngước mắt lên, “Mất khoảng bao lâu?”
“Cỡ hai tiếng.”
“Vậy thì chờ làm xong rồi về.” Tầm mắt của Tô Trì quay trở lại màn hình trước mặt, tiếng gõ bàn phím vang lên lạch cạch trong phòng làm việc, “Anh cũng ở lại tăng ca luôn, cơm tối để anh đặt.”
Tô Hồi Ý khách sáo, “Xin hỏi là em có được gọi đồ ăn không anh hai?”
Điện thoại cạch một tiếng được đặt xuống bàn gỗ dày nặng bóng loáng, Tô Trì lịch sự ra hiệu cho cậu, “Xin ngài cứ tùy ý ạ.”
Tô Hồi Ý gọi đồ ăn xong tiếp tục sắp xếp tài liệu, số lượng giấy tờ qua tay cậu trong hôm nay có đến mấy chục bộ, hạng mục công việc không giống nhau, nên khi sửa sang lại mất rất nhiều công sức.
Cậu sửa lại một chút rồi ngửa đầu lắc lắc cái cổ cứng ngắc, tiện tay cầm điện thoại lên xem thông báo.
Buổi chiều nhiều việc nên cậu không rảnh xem điện thoại, lúc này mới thấy trong group [Tiểu đội bắn súng] đã nhắn được năm mươi, sáu mươi tin, còn có người tag cậu ——
[Tôn Hà Vũ]: Đậu má, chuyện gì thế này, sao mấy ngày nay đâu đâu cũng có tin đồn của cậu và anh hai cậu thế?
[Chu Thanh Thành]: @Tô Hồi Ý. Cậu mới biết hả, truyền ra từ bữa tiệc hôm đó rồi.
Ông đây tức chết mất, sớm biết trước thế đã không mời nhiều người như vậy rồi, đông người phức tạp, bụng dạ khó lường!
[Tôn Nguyệt]: Vậy là thật hay giả vậy? Bé đáng yêu @Tô Hồi Ý
[Chu Thanh Thành]: Không cần biết là thật hay giả, nhưng mà tôi nghe nói đã có một vài nhà đã hợp tác với nhau, chuẩn bị quấy vũng nước đục Tô gia lên trước, rồi tranh thủ lúc loạn tiến hành tấn công trên thương trường.
[Tôn Nguyệt]: Chuyện của nhà người ta liên quan cái đếch gì đến bọn họ! [tức giận]
[Tôn Hà Vũ]: Lý lẽ thì đúng là như vậy. Nhưng mấy năm nay Tô gia phát triển quá nhanh, một miếng bánh ngọt to như thế, em chiếm nhiều thì người khác sẽ ít đi một chút.
Lần này khó khăn lắm mới bắt được chỗ sai, chắc chắn sẽ la lối khóc lóc lăn qua lộn lại tranh muốn cắn một miếng.
[Chu Thanh Thành]: Chờ đã, để tôi gửi danh sách mấy nhà nào mà tôi biết vào group.
Tô Hồi Ý lật hết lịch sử tin nhắn, lại mở danh sách mà Chu Thanh Thành gửi trong group ra xem thữ, cậu hơi cau mày: Cứ thấy quen quen.
Đặt điện thoại sang một bên, cậu cầm đống tài liệu lên nhanh tay lật ào ào, cuối cùng cũng tìm được một xấp giấy tờ có thông tin về các doanh nghiệp đối thủ trong đó.
Tô Hồi Ý, “…” Xem ra anh hai mình đã biết từ sớm.
Thì ra cả buổi trưa hôm nay hôm nay cậu đều đang bất tri bất giác theo sát thế lực đối địch để đấu tranh.
Tô Hồi Ý hạ quyết tâm, quay sang trả lời tin nhắn trong group:
“Tô Hồi Ý”: Chuyện tôi với anh tôi là thật! [Yippie Yippie]
[Tô Hồi Ý]: Cảm ơn phụ lão hương thân, không cần phải quan tâm đến đám đạo chích đó, anh hai tôi tính một đuốc chụm bọn họ đốt làm củi!
Cậu gửi tin nhắn trong group xong, hoàn toàn không ý thức được mình vừa thả xuống hai quả thuốc nổ to kinh khủng như thế nào giữa thế giới, để điện thoại xuống lại tiếp tục ngập trần sức sống cầm tài liệu lên tiếp tục đấu tranh với thế lực tà ác.
—— cùng lúc đó, ba người ở một nơi khác đọc được tin nhắn.
Tôn Hà Vũ, Tôn Nguyệt chấn động: Đậu má, thật hả!?
Nhóc ngốc xít Tô Hồi Ý thế mà thu phục được Tô Trì như thần tiên hạ phàm…
Không đúng, trọng điểm phải là: Hai anh em nhà này thật sự đã vượt qua đường ranh giới cấm ký rồi sao?
Chu Thanh Thành còn rén hơn hai anh nhà họ Tôn nữa: Tô Hồi Ý nói ra, nói ra rồi, cậu ta nói ra rồi!
Hơn nữa Tô Trì còn nói “một đuốc chụm bọn họ đốt làm củi” có ý gì, chẳng lẽ tính đốt cháy xương người thành tro?
Ngay lúc này, bạn bè thân thích chung một đường dây mạng, cùng bật lên rung động kịch liệt!
Tô Hồi Ý chiến đấu liên tục đến 5 6 giờ chiều, đoán chắc là đồ ăn ngoài sắp đến rồi bèn tạm dừng công việc để nghỉ ngơi.
Giờ tan chính thức trong công ty cũng sêm sêm như vậy, đứng từ cửa kính sát đất nhìn xuống, có thể nhìn thấy các nhân viên túm năm tụm ba bước ra từ cửa công ty.
Tô Hồi Ý bám vào cửa kính, tìm kiếm bóng dáng anh shipper cầm lái trong đám đông dày đặc bên dưới.
Tô Trì nhìn cậu vài giây, giữa hai người chỉ cách xa một mét, mà Tô Hồi Ý cũng chẳng buồn đảo mắt sang chỗ hắn lấy một lần. Tô Trì nhíu nhíu mày, đứng dậy đè cậu vào cửa kính.
Hắn thầm mang ẩn ý riêng, “Thùng em to như vậy, không thêm một anh nữa vào được à?”
Tô ・thùng cơm ngủ đông, “…”
Tô Hồi Ý thấy tủi thân lắm, rõ ràng là trừ giờ ăn ra, thì ngay cả ngủ cậu cũng nhớ đến anh hai cơ mà, không thêm chỗ nào chứ!
Cậu xoay người lại dựa lưng vào cửa sổ, để Tô Trì cúi đầu chống tay vào hai bên người mình, “Anh đừng cố tình gây sự như vậy, anh hai.”
Hai người một trên một dưới khoảng cách gần gũi, cửa kính sát đất sau lưng rộng lớn sáng ngời, quay đầu là có thể lập tức nhìn thấy nhân viên bên dưới. Tô Trì cụp mắt, “Anh đang cố tình gây sự sao?”
“Anh không phải.” Tô Hồi Ý thấy mày hắn giãn ra, đùng cái bật lên một lần lanh trí, “Anh đang làm phiền em, há há há!”
Tô Trì, “…” Hắn dứt khoát cúi đầu cắn xuống.
“A!” Nhịp thở của Tô Hồi Ý ngưng lại, đến khi mới thật sự được cảm nhận thế nào là “làm”, thế nào là “phiền”.
Suất chụt chụt chụt trong văn phòng mới check in được một nửa thì phòng vang lên tiếng gõ cửa. Tô Hồi Ý giơ tay đẩy Tô Trì lui lại, tiếp tân xách đồ ăn đi vào, “Chủ tịch Tô, đồ ăn ngài đặt đến rồi.”
Hộp đồ ăn được bày trên cái bàn chủ tịch quý giá, sau khi tiếp tân rời đi Tô Hồi Ý ngồi xuống đối diện Tô Trì.
Bốn món ăn một chén canh còn đang bốc hơi nóng, sắc trời bên ngoài từ từ tối lại, cửa kính sát đất rộng lớn phản chiếu bóng dáng hai người, giữa làn khói trắng mịt mờ có vẻ rất ấm áp.
Tô Hồi Ý vừa ăn cơm, vừa chia sẻ tin tức trong group hồi chiều cho Tô Trì.
“Anh hai, đúng như Chu Thanh Thành nói sao?”
“Gần như.” Tô Trì duỗi đôi đũa ra xa gắp hoa tiêu lạc bước vào trong bát cậu ra, “Chuyện đó không liên quan đến chuyện yêu đương của chúng ta, do lợi ích mà ra, em không cần suy nghĩ quá nhiều.”
“Thế chẳng phải là anh hai sẽ phải gánh cái nồi to quá sao.”
Hoa tiêu rớt xuống giữa đường Tô Trì để đũa xuống lấy khăn giấy nhặt, “Lúc ăn không được nói khẩu lệnh lung tung.”
“Ngang quá đi…” Tô Hồi Ý trở về chủ đề chính, “Bọn họ hợp lực chèn ép chúng ta, mắc mớ gì cứ phải cố tìm cho được một lý do chứ?”
Tô Trì dẫn dắt cậu, “Trước khi khởi nghĩa loạn thần tặc tử thường sẽ làm gì.”
Tô Hồi Ý bừng tỉnh, “Treo cờ hiệu, thanh quân trắc!”
Tô Trì vui vẻ thưởng cho cậu một miếng sườn xào chua ngọt sáng lóa.
Thật ra Tô gia chẳng làm gì sai cả, nhưng nguy cơ đang tiềm ẩn thì một ngày nào đó sẽ bộc phát ra.
Tô Hồi Ý gat cơm, chợt nhớ tới tình tiết trong sách gốc:
Nguyên thân một lần phản bội Tô gia, ăn cắp cơ mật bán cho đối thủ. Kết quả bị Tô Trì tương kế tựu kế, một lưới bắt hết, thủ đoạn lôi đình nhất thời chấn động cả vòng tròn thương giới! Từ nay về sao không ai dám chơi thủ đoạn hèn hạ trước mặt nhà họ Tô nữa.
Sau khi cậu đến đã có rất nhiều tình tiết, nhưng không ngờ là đi vòng một vòng lớn, tuyến nội dung chính vẫn quay về Tô Trì lấy một địch nhiều…
“Tô Hồi Ý.” Một giọng nói kéo sự chú ý của cậu lại.
“Hả?” Tô Hồi Ý hoàn hồn, mờ mịt nhìn về phía đối diện.
Tầm mắt Tô Trì quét qua đầu đũa của cậu, “Cách ăn mới à, hoa hồi ăn với cơm?”
Tô Hồi Ý cúi đầu nhìn xuống bông hoa sắp đưa vào miệng. Cậu im lặng trong hai giây, hơi nhắm mắt ngửi ngửi, “Em chỉ tính ngửi chút hương khói nhè nhẹ thôi.”
“Thích vậy sao, có cần anh mua một bó để ở đầu giường cho em không?”
Tô Hồi Ý, “…”
Cậu ngại ngùng nói, “Không cần phải dành nhiều ân sủng cho em thế đâu.”
Hai người ăn cơm xong thì cẩn thận dọn dẹp bàn ghế.
Tô Hồi Ý đang chuẩn bị trở về chỗ của mình tiếp tục công việc, cổ tay bỗng bị níu lại.
Cậu quay đầu, Tô Trì đang đứng bên cạnh bàn làm việc nhìn cậu, sau lưng là bóng đêm nặng nề.
“Quãng thời gian này đều sẽ hơi vất vả với cả anh và em.” Ngón cái nhẹ nhàng vu0t ve phần xương cổ tay, Tô Trì chậm rãi nói, “Tô Hồi Ý, không phải là anh không thương em, biết không?”
Tim Tô Hồi Ý chợt như bị va phải, “Em biết mà.”
Cậu không nghĩ ra vì sao Tô Trì lại đột nhiên nói đến chuyện đó.
Có lẽ là hiểu nhầm việc lúc sáng cậu nói mình sắp giận rồi, cũng có thể vừa mới giữ cậu ở lại tăng ca, Tô Trì sợ cậu không cảm nhận được tình cảm của hắn, thế nên mới cố tình nói ra.
Tô Trì lại hỏi cậu, “Biết gì chứ, biết sẽ vất vả, hay là biết anh thương em?”
Tô Hồi Ý thấy hơi nóng mặt, “Em biết anh thương em.”
Tô Trì ừm một tiếng, “Em biết là tốt rồi.”
Bàn tay níu cậu lại vẫn còn đang cẩn thận vu0t ve, Tô Hồi Ý thấy bầu không khí không sai, bèn mượn cơ hội mở miệng, “Anh hai, có phải lúc này anh đang có dự tính gì không?”
“Chưa đủ rõ?”
“Chắc là rất rõ ràng.” Tô Hồi Ý không quá chắc chắn đáp, “Nhưng mà em óc heo quá, không đoán được anh đang nghĩ gì.”
Tô Trì an ủi cậu, “Không phải là em óc heo, mà là ít đọc sách thôi.”
Bầu không khí không sai tức khắc sai ngay. Tô Hồi Ý nhìn Tô Trì một cái thật sâu: Anh hai đúng là biết cách an ủi người khác đấy!
Cậu sờ sờ ngực mình, “Anh hai thương em quá đi.” Cắm dằm vào tim.
Tô Trì để ý đến ánh mắt của cậu, nở nụ cười nói, “Có đọc “Chu Dịch” (2) chưa?”
Tô Hồi Ý tạm thời cho ngưng kỹ năng diễn xuất thừa thãi, nương theo đó lộ ánh mắt hiếu học, “Xin rửa tai lắng nghe.”
Ngón tay khớp xương rõ ràng luồn qua mái tóc dày của cậu, xoắn xoắn cọng tóc ngố trên đỉnh đầu của cậu, cọng tóc ngố dẻo dai uốn lượn theo ngón tay.
Tô Trì nói, “Âm dương hòa hợp, mượn lực đánh lực.”