Giày nằm ngổn ngang nằm chỏng vó lên trời, lục thân không nhận, Tô Hồi Ý tinh tế phân biệt, “Anh tư đã trở lại?”
Tô Trì cúi đầu đổi giày: “Công bố em tự lập là chuyện lớn, chú ấy về là phải rồi.”
Tô Hồi Ý ngại ngùng, “Để anh ba cứ bay tới bay lui hoài không tốt lắm đâu.”
Tô Trì ngước mắt lên: “Vậy lần sau để chú ấy đi bộ ha?”
Hai người thay giày xong đi vào trong nhà, đèn phòng khách đang mở, cả nhà cùng sum tụ bên trong.
Tô Đĩnh ngả người vào ghế salon lười biếng vẫy vẫy tay với hai người họ: “Anh hai và em út đã về rồi à…”
“Chú tư…”
“Về rồi ạ, anh tư…”
Tô Kỷ Đông ngồi trên sofa ngay chính giữa, “Chỉ chờ hai đứa thôi đó, qua đây ngồi.”
Tô Hồi Ý nhất thời có cảm giác déjà vu như là tam đường hội thẩm (1), cậu vội chộp lấy vạt áo của Tô Trì: “Papa, có chuyện gì không?”
Tô Trì liếc mắt nhìn áo lông bị kéo thành chữ V của mình, “…”
Vu Hâm Nghiên lên tiếng dỗ dành tâm trạng lo lắng nho nhỏ của cậu, “Còn chuyện gì nữa, không phải là chuyện hộ khẩu của con đó sao. Anh ba anh tư vẫn chưa hay, nên trước khi tổ chức tiệc cha mẹ phải nói một tiếng.”
Cọng tóc ngố cứng đờ thoáng cái nhũn xuống, Tô Hồi Ý lết vào trong phòng khách ngồi xuống ghế salon. Tô Trì đi theo sau cậu ngồi xuống, cánh tay dài vừa duỗi ra gác lên lưng ghế salon phía sau cậu.
Tô Kỷ Đông thấy thế cau mày, đang định mở miệng thì lại bị cắt ngang.
“Chuyện hộ khẩu gì cơ.”
Tô Giản Thần chuyển hướng sang Tô Đĩnh, “Chú tư, chú cũng không biết?”
Tô Đĩnh, “Hừ hừ, không biết…”
Vẻ mặt của Tô Giản Thần dịu xuống rất rõ ràng: “Vậy thì tốt.”
Những người còn lại, “…”
Có chuyện vừa rồi gián đoạn, nên tạm thời Tô Kỷ Đông cũng không rảnh quan tâm đến hành động mờ ám của Tô Trì.
Ông trở lại chủ đề chính, “Trong bữa tiệc ba ngày sau, nhà chúng ta sẽ tuyên bố một chuyện quan trọng với người ngoài.”
Ông nói đến đây thoáng dừng một chút. Tô Giản Thần hơi nghiêng về phía trước, nghiêng tai lắng nghe, Tô Đĩnh ngả người ngồi bên vu0t ve đồng xu trong tay, hình như không mấy để tâm.
Trong bầu không khí lặng im, Tô Hồi Ý có chút xíu căng thẳng.
Không biết anh ba anh tư có ý kiến gì khác không, anh hai mình không thèm ý kiến bởi vì hơn 50% là vì mê trai mờ óc, nhưng hai người khác thì không phải thế.
“Tô Hồi Ý.” Giọng nói của Tô Trì bên cạnh nhẹ nhàng vang lên, “Sao anh có cảm giác là em nghĩ xấu gì anh?”
“…” Tô Hồi Ý nhanh chóng cất gọn tâm tư tán loạn của mình, cậu ngồi ngay ngắn, ăn nói ngoan hiền, “Sao lại thế chứ.”
Tô Trì nhìn nhẹ một cái rồi dời tầm mắt đi.
Tô Kỷ Đông thấy cả nhà đã tập trung cao độ, bèn đúng lúc mở lời, “Tiểu Ý đã không còn trong hộ khẩu nhà mình nữa.”
“Sao cơ?!” Tô Giản Thần khiếp sợ.
Động tác mân mê đồng xu của Tô Đĩnh chợt ngưng, hắn phút chốc ngước mắt, nhưng lại nhìn về phía Tô Trì.
Người nào đó bỗng cảm nhận được, thản nhiên nhìn lại, vẻ mặt thoạt nhìn không có chút sơ sẩy nào. Tô Đĩnh chỉ nhướng mày, dời mắt.
Tô Giản Thần còn đang lạc trong kinh ngạc mờ mịt, “Tại sao lại như vậy!”
Hắn trầm tư hai giây, rồi lập tức cẩn thận từng li từng tí một nhìn cha mẹ của mình, “Cha mẹ tìm thấy cha mẹ ruột của cậu ta rồi?”
Cả nhà, “…”
Lời giải thích của Tô Kỷ Đông mắc nhẹ trong mồm ông.
Cảm giác căng thẳng của Tô Hồi Ý tức thì biến mất đến gần như không còn: Cậu sớm nên biết, mạch não của anh ba nhà mình không đơn giản được như vậy.
Tô Kỷ Đông sau khoảnh khắc đứng hình ngắn ngủi thì khởi động máy lại một lần nữa, “Ý của cha là Tiểu Ý sắp ra riêng tự lập, sau này sẽ chia một công ty cho em con quản lý. Muốn xem các con có ý kiến gì không?”
Đồng xu đảo hai vòng trong ngón tay, khóe miệng Tô Đĩnh hơi cong, “Con không có ý kiến…” Chia thì chia chứ dù sao đến cuối cùng không phải vẫn là người một nhà à.
Tô Hồi Ý thở phào nhẹ nhõm, lại đưa ánh mắt tìm về phía Tô Giản Thần. Anh hai không ý kiến, anh tư không ý kiến, vì để hòa hợp với số đông, chắc là anh ba cũng…
“Con thấy không được.” Tô Giản Thần nghiêm túc mở miệng.
Tô Hồi Ý, “…”
Bầu không khí trong phòng khách vốn đang nhẹ nhõm bỗng dưng nặng nề hơn mấy phần. Vu Hâm Nghiên nhìn về phía người con thứ hai của mình, “Con thấy chỗ nào không được, anh ba?”
Tô Giản Thần, “Nhà mình không đầy đủ.”
Cả nhà, “…” Không, vấn đề đó thật sự không phải là trọng điểm.
Tô Hồi Ý sinh ra một xíu cảm động trong tâm trạng phức tạp: Cậu quyết định rồi, cho dù anh ba có sáng hơn nữa thì sau này vẫn sẽ dắt ảnh đi chơi chung.
Tô Kỷ Đông giải thích, “Thằng ba, Tiểu Ý dời ra ngoài sẽ tốt hôn cho sự phát triển của em con, cho dù dời ra rồi thì chúng ta cũng vẫn là người một nhà.”
Tô Giản Thần cau mày trầm tư.
Tình hình một lần rơi vào căng thẳng, sau mấy phút im lặng, Tô Trì bỗng nhiên mở miệng, “Chú ba, bây giờ ngoại trừ chú ra, thì cả nhà mình đều đã thông qua.”
Lông mày của Tô Giản Thần thoắt cái giãn ra, “Vậy em cũng vậy.”
Một vài ánh mắt hàm ý sâu xa cùng nhìn về Tô Trì —— cao thủ đánh rắn (2).
Chuyện dời hổ khẩu chia công ty cứ như vậy trót lót một cách khúc chiết thông qua buổi họp gia đình.
Tô Kỷ Đông thấy giờ cũng không còn sớm, bèn đứng dậy phát biểu lời kết thúc, “Nếu đã đồng tình hết rồi, vậy thì ba ngày sau nhà mình sẽ chính thức công bố chuyện dời hộ khẩu của Tiểu Ý với bên ngoài.
Tô Hồi Ý sờ sờ trái tim bé nhỏ, cảm ơn sự tốt bụng của cả Tô gia.
Tô Kỷ Đông, “Được, vậy thì mọi người về…”
“Cha, con có một câu hỏi nhỏ.” Một cánh tay giơ lên thật cao, ngăn nửa câu sau của ông lại.
Đôi mắt hẹp dài của Tô Đĩnh cong cong, “Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc công bố em chuyển hộ khẩu?”
Tô Kỷ Đông ngẩn người. Ngón tay thon dài của Tô Trì đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ.
Trực giác Tô Hồi Ý mách bảo anh tư mình lại đang đào hố nhảy disco.
“Kỷ Đông?” Vu Hâm Nghiên nghiêng đầu nhìn chồng mình, không hiểu sự im lặng đột ngột xuất hiện của ông.
Ông cau mày cúi mắt suy tư trong chốc lát… bỗng, xoẹt một cái nhìn ông con cả nhà mình! Biểu cảm trên mặt như là tự nhiên phát hiện ra mình bị bán xong còn đếm tiền giúp người ta.
Toàn bộ quá trình đó Tô Trì vẫn ngồi yên trên ghế salon, vững vàng như núi.
Tô Hồi Ý kinh ngạc trước vẻ mặt giác ngộ đó của cha mình, cậu lén lút thò tay ra sau lưng Tô Trì chọt một cái vào cột sống của ai kia: Anh hai anh hai, có chuyện gì vậy?
Núi lớn vững vàng bị chọt run lên một cái, Tô Trì cụp mắt liếc cậu.
Tô Hồi Ý ló đầu, “?”
Tô Kỷ Đông thu hết cảnh mờ ám của hai người vào trong mắt, đáy lòng bật ra một tiếng ha ha thật lớn.
Ông giơ tay để những người còn lại đi về, “Mọi người về nghỉ hết đi, thằng hai ở lại.”
Tô Đĩnh đứng dậy trước tiên, một tay nhàn nhã phe phẩy, tiện thể vớt con tim tò mò cực mạnh của anh ba Tô đi cùng.
Ánh mắt của Vu Hâm Nghiêm đảo qua đảo lại giữa hai cha con, miệng hé ra nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ đứng dậy xách Tô Hồi Ý đang lo lắng đi, “Tiểu Ý, mẹ con mình đi lên trước.”
Tô Hồi Ý bị xách lên cầu thang, vẫn còn ngập ngừng mỗi bước đi, “Mẹ, con thấy hơi lo.”
“Đừng lo, cha mấy đứa chỉ có cái mồm miệng chua ngoa nhưng mà mềm lòng, ông ấy…”
“Con lo là anh hai sẽ hố papa nữa.”
Lời an ủi của Vu Hâm Nghiêm nghẹn cứng.
Trong phòng khách dưới lầu, hai cha con ngồi đối diện nhau.
Tô Kỷ Đông trầm giọng, “Thằng hai, con có gì muốn giải thích không.”
Tô Trì vẫn giữ tư thế ngồi như vừa rồi, hắn lý trí phân tích, “Giấy không gói được lửa, chuyện tình cảm của bọn con một ngày nào đó rồi cũng sẽ lan truyền ra, việc công bố chuyển hộ khẩu chỉ có thể sớm chứ không thể chậm.”
Cuối cùng thì Tô Kỷ Đông cũng xâu chuỗi đầu đuôi câu chuyện hết lại, ông thậm chí còn nhớ lại cái gật đầu “ám chỉ” của Tô Trì ở ngoài cửa lúc đầu.
Hay cho cho chiêu ám độ Trần Thương, còn biết ra hiệu cho ông già nhà mình nữa!
“Vậy tức là liên kích mà công ty đang gặp phải là vì chuyện của hai đứa?”
Tô Trì thản nhiên, “Đúng vậy…”
Hắn nói “đúng”, nhưng thực chất cũng không phải. Đối thủ sớm đã như hổ rình mồi với tập đoàn Tô thị, chỉ có điều là mọi nguy cơ tiềm ẩn bất ngờ bộc phát vào thời điểm này mà thôi.
Đúng lúc dọn một lượt luôn.
Tô Kỷ Đông đoán được dự định của con trai cả mình, ông ha ha cười gằn, “Con thấy chồng hết tất cả mọi chuyện lại giải quyết chung thì tiện hơn?”
Tô Trì gật đầu, “Đúng là tiện thật.”
Tô Kỷ Đông cảm giác uy quyền trên thương trường của mình bị khiêu chiến, “Tiện chỗ nào?”
“Tiện để đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ chỉ chỏ chỏ.”
Bầu không khí có thoáng chốc ngưng đọng.
Tô Kỷ Đông thoáng bình tĩnh lại, bỏ qua lời nói đùa của con trai mình, “Có giải quyết được không?”
“Được…”
“Ý cha là hai chuyện.”
Ánh mắt của Tô Trì dừng trên mặt ông một vài giây. Tô Kỷ Đông thẳng lưng ngồi trên ghế salon, hai cánh tay khoác trên đùi, có thể loáng thoáng thấy được phong thái như rền gió cuốn năm đó.
Tô Trì vẫn gật đầu, “Được…”
Sau một hồi lặng yên, Tô Kỷ Đông ngả người vào ghế salon thở phào một hơi… ván đã đóng thuyền rồi, giờ ông có lên tiếng phản đối gì cũng vô ích thôi.
Huống chi theo sự phán đoán một cách lý trí của ông, thì sách lược mà Tô Trì đưa ra sẽ tối đa hóa cả hiệu quả và lợi ích, không tìm được sai sót.
Có lẽ là lớn tuổi dễ nhẹ dạ, nên Tô Kỷ Đông cảm thấy mấy ngày nay mình vào vai “bà mẹ chồng độc ác” còn chẳng thoải mái bằng làm một người cha già từ ái.
“Tùy bọn con đó.”
“Cảm ơn cha ạ.”
Tô Kỷ Đông đứng dậy, “Cảm ơn gì chứ, đừng trách cha không nhắc nhở mấy được, đến hôm tiệc đó tiếng xì xào chuyện của tụi con chắc chắn sẽ không ít đâu.”
“Con biết mà.” Tô Trì đứng lên theo ông, đã đồng thuận quan điểm rồi, nên cả hai người cùng đi lên lầu.
“Hai đứa phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.”
“Dạ, cha cũng thế.”
Bước chân Tô Kỷ Đông dừng lại, “Cha cũng gì cơ?”
Tô Trì dừng bước đứng lại nhìn ông, “Có thể mẹ cũng sẽ nghe thấy được, cha chuẩn bị xong chưa?”
Tô Kỷ Đông, “…”
Tô Trì giơ tay vỗ vỗ lên bả vai ông, “Còn ba ngày nữa, cha, mau nấu đi.”
Tô Kỷ Đông, “…”
Mãi đến khi bóng người cao lớn của anh con trai nhà mình biến mất ở đầu cầu thang, mà ông vẫn còn đứng ngơ tại chỗ, như bị sét đánh ——
Thế cuối cùng là bà xã mình đã chín chưa!
Sau khi Tô Hồi Ý vào phòng rồi vẫn áp tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Qua chừng mười phút, rốt cuộc hành lang cũng có tiếng động vang lên, cậu nhanh chóng ấn xuống tay nắm cửa, đẩy hé cửa thò đầu ra.
Tô Trì ngoài hành lang đang đi thẳng đến.
Cọng tóc ngố của cậu vẫy vẫy, “Anh hai…”
Bước chân của Tô Trì chợt nhanh hơn, hắn chạy đến gần tóm ngay lấy cọng tóc ngố đang ngông nghênh trong gió, đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa khép lại sau lưng, hai người lần nữa trở lại không gian riêng nho nhỏ.
Tô Hồi Ý giải cứu cho chỏm tóc ngố ra khỏi lòng bàn tay hắn, “Anh với cha nói chuyện gì thế?”
Thoạt nhìn tâm trạng của Tô Trì có vẻ không tệ, tay vừa nâng lên lại với ra xoa nữa, “Không có gì, chiến lược hợp tác.”
Tô Hồi Ý thật lòng thật dạ sinh nghi.
Vẻ mặt của cậu rõ ràng quá mức, mi mắt Tô Trì cụp xuống, xoay người cắn lên môi cậu, “Không tin?”
Tô Hồi Ý bị hắn húc hơi ngả người ra sau, rồi eo được đỡ lấy lùi dần về đến mép giường phía sau.
Cậu nhạy cảm nhận ra nụ hôn của anh hai hôm nay càng thêm nồng cháy và mạnh bạo hơn bình thường ——
Mới bắt đầu đã hôn sâu, không rụt rè mài mài cọ cọ bên ngoài trước như mọi khi.
“Ưm… hm…” Hôn năm sáu phút, cậu cong gối mềm nhũn người ngã lên nệm. Tô Trì chống tay hai bên người cậu, cúi đầu tỉ mỉ cắn cắn mổ mổ.
Tô Hồi Ý cảm giác như mình bị nguyên tấm nệm phủ lên vậy, vừa nặng vừa nóng.
Một tay cậu đỡ trên vai Tô Trì, thoáng nghiêng đầu sang bên để thở, “Anh hai, em thấy rất khó hiểu.”
Tô Trì cúi đầu vẫn còn muốn hôn nữa, “Khó hiểu chuyện gì?”
“Anh hưng phấn đến mức làm em cứ tưởng ba ngày sau là đám cưới của chúng ta vậy.”
Tô Hồi Ý nhìn anh hai ở trên mình hơi khựng lại, bèn hiểu ý lên tiếng giải thích, “Không phải ba ngày sau anh định chiến dịch truy sát (3) sao, tính làm một cái chụt chụt thật dữ dội để ăn mừng hả?”
“Chuyện đó thì có gì để ăn mừng.” Thái độ của Tô Trì khôi phục lại như bình thường, cùng cậu mười ngón tay quấn quýt, “Tô Hồi Ý, không ai có thể chi phối cảm xúc của anh được.”
“Nhưng chỉ có em là có thể.”
Gương mặt tuấn tú gần kề trong gang tấc đưa lưng lại với ngọn đèn trên đỉnh đầu, Tô Hồi Ý nhìn thấy hàng mi dài mảnh của Tô Trì vỗ nhè nhẹ, để lộ ánh mắt quyến luyến nặng nề bên dưới.
Tim cậu bỗng chốc đập vang như sấm dậy, “Em có phải tay lái đâu, sao điều khiển anh được.”
“Có nhớ anh từng nói gì không?”
“Gì ạ?”
Lòng bàn tay sát qua mu bàn tay, hai bàn tay đang nắm lấy càng giữ chặt hơn.
Tô Trì nhắc nhở, “Chờ tất cả chín hết rồi, thì chúng ta sẽ làm gì?”