Lách cách thanh âm, những người đó rốt cuộc đi rồi.
Thu Lan Huyên nhẹ nhàng thở ra nói: “Lại an toàn vượt qua một lần nữa.”
Kha Viêm ngẩn ngơ: “Dì, mọi người mỗi lần cứ như vậy sao?”
Thu Lan Huyên liền nói: “Cũng không phải, vài lần trước lúc tới còn lục soát phòng của chúng ta.”
Nói tới đây, Thu Lan Huyên che miệng cười to: “Dì đem tiền giấu hết rồi, bọn họ tìm không thấy.
Mỗi lần tìm được mấy trăm liền tận mấy ngày mới đến, như vậy cũng khá tốt.”
Kha Viêm: “…”
Tuy nói như vậy, nhưng bị 600 vạn nợ nần đè nặng, kỳ thật áp lực đều rất lớn.
Liễu Văn nổi giận đùng đùng mà ngồi vào sô pha: “Cái họ Vương chết tiệt kia rốt cuộc trốn đi đâu rồi? Mau tìm ổng đi, chúng ta liền không cần trả tiền.”
Kha Viêm lắc đầu nói: “Cũng không phải, cho dù tìm được người đi vay, người đảm bảo cũng không nhất định không cần trả tiền.”
Liễu Văn: “Người đi vay?”
Kha Viêm: “Chính là người thiếu nợ, chỉ cần tên đó không có năng lực trả nợ, như vậy số tiền này chú Liễu vẫn phải trả.
Tác dụng của người đảm bảo chính là như vậy.”
Liễu Văn dùng sức mà gãi tóc: “Ba là đồ ngốc sao! Mắc gì phải ký giấy đảm bảo chứ!”
Chuyện này, kỳ thật Kha Viêm biết.
Kiếp trước, thời điểm Thượng gia đến nhờ vả cậu, Kha Viêm đã tra qua một chút chuyện ở Thượng gia.
Cậu là lúc ấy biết đến Liễu gia, bởi vì gia đình này gần như xui xẻo đến mức làm người ta chỉ có thể thở dài.
Bởi vậy, lúc ấy Kha Viêm đã chú ý một chút những gì Liễu gia trải qua.
Liễu Binh hồi còn trẻ đầu tư cổ phiếu, tại lúc thị trường chứng khoán chuẩn bị kết thúc tăng giá thì ông đổ tiền vào*, tài khoản bị khoá trong vòng 2 tháng.
100 vạn tiền mặt giảm xuống dưới 10 vạn, nếu rút tiền ra, liền phải gánh vác hậu quả tổn thất hơn 90 vạn.
*Convert cả câu là “Liễu Binh mang tư vào bàn”, toi đang rất khó hiểu.
Chờ người giải đáp giúp.
Vợ chồng hai người thương lượng, nếu chỉ còn 7 vạn, thôi thì liều một lần ném hết vào.
Vì thế, hai người cắn răng kiếm tiền trả nợ, liền như vậy sống tới hiện tại.
Trong khoảng thời gian đó đương nhiên cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, ở cái thành thị này, Liễu Binh quen được một người, tên Vương Triệu.
Vương Triệu là ông chủ xí nghiệp, mỗi năm thu vào có thể đạt tới ít nhất mấy chục vạn.
Tuổi không lớn, nhưng sự nghiệp thành công làm lòng tự tin của gã bành trướng mười phần.
Dưới sự trêu đùa của định mệnh, Vương Triệu và Liễu Binh quen biết.
Khi đó đôi vợ chồng đang làm việc cực nhọc, Vương Triệu sau khi nghe chuyện hai người trải qua, giúp Liễu Binh giới thiệu công việc tốt hơn.
Không chỉ có thế, gã ấy còn cho Liễu Binh mượn nhà, một tháng chỉ thu 1000 nguyên tiền thuê, so với tiền thuê nhà ở tiểu khu còn chưa đến một phần năm.
Trừ cái này ra, mấy năm trước khi Liễu Binh bị chú bác làng xóm ở quê nhà giục nợ, Vương Triệu vô cùng trượng nghĩa mà cho ông mượn 30 vạn.
Trải qua những chuyện như thế, lúc gã tỏ vẻ nhà xưởng yêu cầu một số tiền quay ngược lại vốn, Liễu Binh liền đồng ý làm người đảm bảo.
Đó chẳng qua là tin tưởng nhân phẩm của Vương Triệu, đương nhiên cũng có phần vì mấy năm nay gã giúp đỡ Liễu gia.
Đối với những việc này, Thu Lan Huyên đương nhiên cũng biết.
Bà theo Liễu Binh đi qua những ngày gian khó nhất cuộc đời, nợ trả hết, con cái cũng lớn.
Những khó khăn còn lại, Thu Lan Huyên tin tưởng mình cũng có thể chịu đựng được.
Bởi vậy, nghe được Liễu Văn oán giận, bà chỉ là cười cười nói: “Yên tâm, ba mẹ chắc chắn tìm được tên họ Vương kia.
Nghe nói trước đó ông ta liên hệ qua một người phụ nữ, nếu có thể tìm được người phụ nữ đó thì tốt rồi.”
Thu Lan Huyên vừa mới nói xong, Liễu Nhiên cùng Kha Viêm đồng thời nhìn về phía bà.
Thu Lan Huyên sửng sốt: “Sao thế?”
Hai đứa trẻ đồng thời lắc đầu, bà liền cười: “Viêm Viêm, hôm nay ít nhiều nhờ có cháu.
Buổi chiều ở nhà dì ăn cơm, được không”
Kha Viêm tức khắc có chút ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn bình tĩnh mà nói: “Cháu cũng không làm gì nhiều, hơn nữa cháu có thể tự nấu cơm.”
Thu Lan Huyên: “Dì biết cháu có thể nấu cơm, nhưng mà mỗi ngày ăn mì gói cũng không tốt.
chiều nay dì chuẩn bị làm thịt kho tàu, cháu muốn ăn không?”
“Thịt kho tàu!” Kha Viêm khiếp sợ mà nhìn Thu Lan Huyên, trong đầu cậu bây giờ chỉ có ba chữ cùng một hình ảnh, đó chính là thịt kho tàu, thịt kho tàu, thịt kho tàu…:)))
Điều này làm cho Kha Viêm không có ngại ngùng mà trả lời: “Vậy buổi chiều cháu lại ăn một bữa!”
Thu Lan Huyên liền cười, ra ngoài mua đồ ăn.
Liễu Nhiên đá rơi dép lê nằm ở trên sô pha định ngủ nướng, nàng hỏi 437: “Nhiệm vụ cứu vớt Kha Viêm tiến độ đến đâu rồi?”
“3 phần.”
Liễu Nhiên chậc một tiếng, Liễu Văn bổ nhào đến bên người nàng: “Em gái, chém thêm cái giày nữa cho anh xem đi!”
Liễu Nhiên vẫn không nhúc nhích, chỉ nâng mí mắt liếc hắn.
Liễu Văn liền ngồi dậy: “Bối Kim Long đến hai lần, chỉ cần em ở nhà giày ông ta liền hỏng, anh nghĩ kiểu gì cũng thấy liên quan đến em.”
Liễu Nhiên vẫn không để ý đến hắn, Liễu Văn tặc lưỡi, dụ hoặc nói: “Anh trai cũng sẽ mua sữa chua cho em.”
Liễu Nhiên trở mình: “Tiền của anh không phải vừa bị thu hả?”
“A!” Liễu Văn che ngực ngã xuống, phảng phất trúng một nghìn tên, hắn hung hăng mà nhìn chằm chằm Liễu Nhiên: “Này đều tại nhóc, vì cái gì muốn cáo trạng?!”
Liễu Nhiên nhìn Liễu Văn bằng nửa con mắt: “Bởi vì anh nói mấy lời em không thích nghe, ngày đó em lại không muốn đánh anh.
Dù sao chúng ta cũng vừa gặp lại, nhưng em vẫn phải trừng phạt anh, nghĩ tới nghĩ lui…”
Nàng lạnh băng vô tình nói: “Hình như anh để ý chút tiền ấy.”
Liễu Văn: “Nhóc thật quá đáng, như vậy thà đánh anh một trận còn hơn!”
Liễu Nhiên liền xoay người nhắm mắt: “Đã biết, vậy lần sau sẽ đánh anh.”
Liễu Văn: “…” Mẹ nó!
Kha Viêm: “…” thật vội vàng muốn ăn đập.
Ở một chỗ khác, bị náo loạn một trận, Liễu Binh vội vã chạy về nhà, ở ngoài tiểu khu thấy một đám người hùng hùng hổ hổ.
Đúng là Bối Kim Long cùng hai tên đàn em, ông nhanh chóng tiến lên muốn nói vài câu xoa dịu, bỗng thấy đôi dép lê Bối Kim Long đang đi thật quen mắt.
Liễu Binh sửng sốt: “Long..
Long ca, đây là dép nhà tôi.”
Hắn ta trừng mắt: “Mượn đi một chút không được à?”
Liễu Binh: “Có thể có thể có thể, Long ca, số tiền kia có thể lại cho tôi khất thêm hai ngày được không?”
Bối Kim Long lại trừng mắt: “Đều khất đến hai tháng, tao thiếu 2 ngày đó sao? Tao thiếu chính là đống tiền kia kìa!”
Liễu Binh cười nói: “Tôi cũng thế mà!”
Bối Kim Long tặc lưỡi: “Sau hai ngày lại đến tìm mày, gom tiền nhanh đi, không thì đến lúc đó đừng nói đến tiền vốn, tao thấy lãi suất mày còn không trả nổi đâu.”
Liễu Binh nhanh chóng nói lời cảm ơn: “Được được được, cảm ơn Long ca, ngài đi thong thả.”
Tiễn người xong, ông lập tức trắng bệch mặt, lấy ra điện thoại gọi điện cho Vương Triệu.
Điện thoại đã từ trạng thái tắt máy biến thành không gọi được, Liễu Binh bị đả kích lung lay mà về nhà.
Đi đến cửa nhà thấy Thu Lan Huyên đang đi ra, ông xấu hổ cúi đầu đứng ở nơi đó.
Thu Lan Huyên thấy Liễu Binh còn rất cao hứng: “Sao sớm như vậy anh đã về? À em biết rồi, hồi nãy Bối Kim Long nói cho người đi đến công ty tìm anh.
Không có việc gì đi?!”
Nghĩ đến đây, bà rất lo lắng, công việc hiện tại của Liễu Binh tiền lương có mỗi 23000 nguyên, tiền chi tiêu trong nhà đều dựa vào ông.
Nếu bởi vì sự cố này mà mất việc, Liễu gia sẽ cực thảm.
Bởi vậy, hỏi đến vấn đề này, Thu Lan Huyên cực kì khẩn trương.
Liễu Binh nhanh chóng lắc đầu nói: “Cấp trên của anh nói không sao, nhưng mà nghe người nọ nói Bối Kim Long tới nhà chúng ta, cho nên anh liền xin nghỉ chạy về.”
Thu Lan Huyên nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì không có việc gì, hôm nay giày của Bối Kim Long lại hỏng rồi.”
Liễu Binh: “Lại hỏng nên mới đi dép lê của nhà chúng ta sao?”
Thu Lan Huyên liền cười: “Đúng vậy! Ha ha ha ha, anh không biết đâu! Cặp giày đó tự nhiên đứt ra, giống như có người cầm dao chém vậy.
Mắc cười lắm nhưng mà em cũng không dám cười, hắn ta nói mượn dép lê em liền cho mượn.”
Liễu Binh không rảnh quản tên đó tại sao toàn mua giày sida, lại hỏi bọn nhỏ có bị dọa sợ hay không.
Thu Lan Huyên liền nói: “Không có, lúc tên Bối Kim Long đi còn nói với Nhiên Nhiên là lần sau mua sữa chua cho con bé, Nhiên Nhiên rất vui.”
Liễu Binh lúc này mới hoàn toàn yên tâm: “May quá may quá, bây giờ pháp luật quốc gia rất chặt chẽ, bọn họ cũng không dám xằng bậy.
Hiện tại đòi nợ còn giảng đạo lý, nếu là trước kia, chậc..! Cũng không biết ông Vương rốt cuộc trốn đi đâu!”
Tuy rằng thời điểm vừa mới bắt đầu biết chuyện này, Thu Lan Huyên rất phẫn nộ, thậm chí muốn cùng Liễu Binh ly hôn.
Nhưng hiện giờ lúc này hết giận, bà cũng không hy vọng chồng mình bởi vì những việc này mà làm hỏng thân thể.
Bởi vậy, Thu Lan Huyên liền dời đi đề tài: “Đúng rồi, Viêm Viêm ở nhà của chúng ta, sáng nay Nhiên Nhiên sang bên cạnh đem thằng bé dẫn về.
Ăn ba bát cơm, lúc cơ thể đang phát triển sẽ rất nhanh đói, em kêu thằng bé ở nhà của chúng ta ăn cơm trưa.”
Liễu Binh gật đầu, hai người tuy rằng thiếu một đống nợ, nhưng lại không bởi vì Kha Viêm ở bên này cọ cơm mà tức giận.
Thu Lan Huyên còn đem chuyện hồi sáng Kha Viêm làm nói với ông, ông cảm động sắp khóc rồi.:))
Lúc này, Kha Viêm đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách cầm điện thoại đăng ký nick game.
Cậu tính một chút, một ván game là 50 nguyên, vậy là không cần lo chết đói rồi.:)))
Liễu Binh vừa lúc mở cửa tiến vào, Kha Viêm liền ngẩng đầu chào hỏi: “Cháu chào chú.”
Ông cười đáp lại: “Viêm Viêm đến rồi à!” sau đó đi đến ngồi cạnh cậu, vừa khéo ngồi bên trái Liễu Nhiên.
Liễu Binh lấy qua một cái thảm mỏng ( không phải để chùi chân nha) đắp lên người Liễu Nhiên, sau đó mới cùng Kha Viêm nói: “Vừa rồi ở cửa bà xã nói với chú chuyện hồi sáng, cực kì cảm ơn cháu.”
Cậu lắc đầu nói: “Không phải chuyện gì lớn, chú không cần cảm ơn đâu.”
Liễu Binh tranh thủ nói: “Đây cũng không phải là việc nhỏ, vợ chú không có nhiều hiểu biết, gặp chuyện không ai làm chủ sẽ la lối khóc lóc lăn lộn.
Hôm nay nếu không phải cháu ở đây, vợ chú chắc chắn cùng Bối Kim Long náo loạn.
Chú sợ có một ngày tên đó nhịn không được đánh cô ấy!”
Kha Viêm liền không nói gì nữa, Liễu Nhiên lại đột nhiên trợn mắt hỏi: “Bối Kim Long sẽ đánh người?”
Liễu Binh: “Đương nhiên, hắn có thể.
Bằng không chú Vương của con..à nhầm, Vương Triệu chạy cái gì!”
Liễu Nhiên đảo mắt, cười: “437, Bối Kim Long là người xấu, ta có thể đánh tên đó không? Đã lâu không đánh nhau, có chút ngứa tay.”
437: “Ngài sẽ đánh chết hắn ta.”
Liễu Nhiên: “Ta khống chế lực đạo là được.”
437 liền nói: “Đội trưởng, ý ta là, hiện tại ngài vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu ngài dùng thân thể này cùng hắn đánh nhau, ngài đánh không lại, sẽ bị hắn ta đánh chết.
Vậy nên ngài cũng chỉ có thể sử dụng dị năng không gian, thứ này, ngài khống chế lực đạo như nào thì hắn vẫn chết thôi.”
Liễu Nhiên: “…” Nàng sờ sờ cằm, sau đó nói: “Đúng vậy nhỉ.”
437: “…” cho nên đừng có đánh a!!!
Liễu Binh cảm kích Kha Viêm hỗ trợ, liền khuyên: “Một đứa nhỏ như cháu tự mình nấu cơm cũng không ổn lắm, về sau cứ sang nhà chú ăn cơm đi! Chỉ là thêm một bộ bát đũa, không sao đâu.”
Kha Viêm lắc đầu, cậu sống một mình.
Đã sống một mình thì phải tự giải quyết vấn đề của bản thân.
Ở trong nhà người khác ăn cơm một hai bữa còn được, hôm nào cũng ăn thì Kha Viêm cảm thấy không ổn.
Bởi vậy, cậu cự tuyệt: “Không sao, cháu có thể đặt cơm hộp.”
Liễu Binh khuyên hai câu, Kha Viêm đều không có đồng ý, ông cuối cùng phải từ bỏ.
Kha Viêm tuy rằng chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, nhưng ở phương diện này lại cực kỳ cố chấp.
Trưa hôm đó, Kha Viêm ở Liễu gia ăn một bữa cơm thịt kho tàu lớn, tức khắc cảm giác chính mình lại sống, ăn mì gói 1 tuần nữa cũng được.:))
Cuối tháng 8, «Bảo bối của nhà ta 3» rốt cuộc nghênh đón kết cục cuối cùng.
Nhìn hình ảnh lũ trẻ lần lượt được ôm đi, khán giả ở trên màn hình để lại một xô nước mắt.
Mấy đứa trẻ trong kỳ nghỉ hè trở nên nổi tiếng, Liễu Nhiên đã trở thành tiểu minh tinh ở tiểu khu.
Trước kia chỉ có mấy cô bác thích lấy sữa chua dụ nàng, hiện tại đi ra ngoài đều có rất nhiều người cầm sữa chua dụ nàng.
Thậm chí còn có những cô gái trẻ lén hỏi: “Em có số điện thoại của Khương Lam không?”
Liễu Nhiên là người thành thật, đương nhiên sẽ không nói dối: “Có.”
Các cô gái liền thét chói tai, sau đó hưng phấn muốn nàng đọc số.
Liễu Nhiên thành thật như vậy đương nhiên sẽ không nói khéo: “Tại sao em phải cho chị?” Sau đó mang khuôn mặt khó hiểu xoay người rời đi.:)))
Các cô gái trẻ: “…”
Từ khi Khương Lam lật người, thông cáo của hắn càng ngày càng nhiều.
Trừ biểu diễn, quảng cáo, Khương Lam còn nhận phim truyền hình, hơn nữa nghe nói vài công ty tìm hắn muốn kí hợp đồng.
Mà người đại diện cũ ở trên Weibo mắng to Khương Lam là con sói mắt trắng*, nhưng lúc này hắn đã không rảnh để đáp lại.
*Sói mắt trắng: bạch nhãn lang, ám chỉ những kẻ vô ơn.
Khương Lam bận rộn, căn bản không có nhiều thời gian để liên hệ với Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên cũng không có điện thoại.
Bởi vậy, Khương Lam chỉ có thể gọi cho Thu Lan Huyên hỏi thăm tình hình của nàng, bà sẽ cho hắn một chút ảnh chụp.
Bọn họ có cuộc sống riêng của mình, Khương Lam là minh tinh giới giải trí, mà Liễu Nhiên trước sau chỉ là một cô con gái trong gia đình bình thường.
Dân mạng thích phần cảm tình Khương Lam dành cho Liễu Nhiên, nhưng có lẽ không nhìn thấy giữa 2 người đã có ảnh hưởng lẫn nhau.
Thời điểm cách khai giảng một tuần, cuối cùng nữ chính của quyển sách này – Bạch Yên Nhiên mang theo con trai Bạch Dực Cẩn – cũng xuất hiện.
Bởi vì Liễu Nhiên sắp phải đi học, gần đây Thu Lan Huyên đi khắp nơi tìm mua cho Liễu Nhiên cặp sách xinh đẹp, mà Kha Viêm cũng nhận được thông báo nhập học từ trường sơ trung ( ứng với THCS bên mình nhưng chỉ có 3 khối 7,8,9).
Đang trong không khí bận rộn chờ khai giảng, một người phụ nữ ấn chuông cửa Liễu gia.
Thu Lan Huyên lúc ấy không có nghĩ nhiều mà ra mở cửa, ngoài cửa đứng một cô gái mặc váy dài màu lam dịu dàng tao nhã, tay trái nắm một cậu bé lớn bằng Liễu Nhiên.
Đứa nhỏ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen cách điệu ( quần đùi), mở to đôi mắt đen tròn nhìn bà.
Thu Lan Huyên liền ngây người, nhìn bọn họ hỏi: “Các người tìm ai?”
Cô gái liền cười cười nói: “Chào chị, tôi họ Bạch, tên là Bạch Yên Nhiên.
Cái phòng này là của tôi.”
Lúc Liễu Nhiên rời giường, liền phát hiện trong phòng khách có một người phụ nữ và một đứa trẻ đang ngồi, Thu Lan Huyên đang rót trà cho bọn họ.
Liễu Nhiên nhìn sang thư phòng, Liễu Văn vẫn còn ngủ.
Thu Lan Huyên thấy Liễu Nhiên đã dậy, liền hướng nàng vẫy tay nói: “Nhiên Nhiên, con ăn cơm trước đi, mẹ cùng chị này nói vài câu.”
Đồng thời, trong đầu nàng vang lên giọng nói của 437: “Ký chủ, chúc mừng ngài cùng nữ chủ Bạch Yên Nhiên lần đầu gặp mặt.”
Liễu Nhiên: “…” Ngươi nói ai cơ?.