Cô Gái Đùa Với Lửa
Chương 16
Thứ Sáu tốt lành, 25 tháng Ba
Thứ Bảy Phục sinh, 26 tháng Ba
Eriksson ngả lưng vào sofa của Blomkvist. Quen như vẫn làm ở nhà, cô gác chân lên bàn cà phê nhưng vội rụt lại. Blomkvist cười.
– OK thôi. – Anh nói. – Cứ như ở nhà đi mà.
Cô nhe răng cười và lại gác lên.
Blomkvist đã mang các bản sao viết lách của Svensson ở tòa soạn Millennium về nhà anh. Anh bày tài liệu của Svensson lên sàn phòng khách. Anh và Eriksson đã bỏ tám giờ đồng hồ xem kỹ hết các thư điện tử, ghi chép, những mẩu chú thích trong sổ tay và trên hết tất cả bản đánh máy của quyển sách.
Sáng thứ Bảy Annika Giannini đến thăm ông anh. Chị mang báo chiều của hôm trước đến với những đầu đề đập vào mắt và một bức ảnh hộ chiếu to tướng của Salander ở trang nhất. Người ta đọc thấy:
BỊ TRUY NÃ
VÌ
BA ÁN MẠNG
Tờ khác chọn đầu đề giật gân hơn:
CẢNH SÁT SĂN LÙNG
KẺ MẮC BỆNH TÂM THẦN
GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT
Họ chuyện trò với nhau một giờ đồng hồ, Blomkvist đã giải thích với em gái quan hệ của anh với Salander và tại sao anh không tin cô lại là thủ phạm. Cuối cùng anh hỏi chị có thể xét đến việc thay mặt cho Salander nếu hay khi nào cô ấy bị bắt không.
– Em đã thay mặt cho nhiều phụ nữ trong các loại án bạo hành và lạm dụng nhưng em thực sự không phải là luật sư bảo vệ hình sự. – Chị nói.
– Em là luật sư sắc sảo nhất mà anh biết và Lisbeth thì sắp sửa cần đến một người cô ấy tin cậy được. Anh nghĩ cuối cùng cô ấy sẽ nhận em.
Annika nghĩ một lúc rồi lưỡng lự bằng lòng rằng nếu đã đến cơ sự ấy thì ít nhất chị sẽ có một cuộc bàn bạc với Salander trước đã.
1 giờ trưa thứ Bảy, thanh tra Modig gọi hỏi chị có thể đến lấy cái túi khoác vai của Salander không. Cảnh sát chắc đã mở đọc thư anh gửi đến địa chỉ Salander ở Lundagatan.
Chỉ sau hai chục phút Modig đã đến, Blomkvist bảo chị ngồi với Eriksson ở bàn trong phòng khách. Anh vào bếp lấy cái túi ở trên giá gần lò vi sóng xuống. Anh ngập ngừng một lúc rồi mở túi lấy chiếc búa và bình xịt Mace ra. Chứng cứ nắm được. Bình xịt Mace là một vũ khí bất hợp pháp, có nó là một vi phạm đáng trừng trị. Chiếc búa sẽ chỉ ủng hộ những ai tin vào xu hướng bạo lực của Salander mà thôi.
Cái đó không cần thiết, Blomkvist nghĩ.
Anh mời Modig cà phê.
– Tôi có thể hỏi ông vài câu được không? – Thanh tra nói.
– Xin cứ hỏi.
– Trong thư ông viết cho Salander mà bạn đồng nghiệp của tôi tìm thấy ở Lundagatan, ông viết ông chịu ơn cô ấy. Chính xác ra ông muốn nói điều gì ở đây?
– Lisbeth Salander đã có một ân huệ lớn với tôi.
– Loại ân huệ nào vậy?
– Đây là một ân huệ thuần túy giữa cô ấy và tôi, mà tôi không định nói ra.
Modig nhìn anh chăm chú.
– Đây là một điều tra về án mạng mà chúng tôi đang tiến hành ở đây.
– Và tôi hy vọng chị sẽ bắt được tên khốn nạn giết Dag và Mia kia càng sớm càng tốt.
– Ông không nghĩ Salander là người giết sao?
– Không, tôi không nghĩ vậy.
– Trong trường hợp này thì ông cho ai là người đã bắn các bạn ông?
– Tôi không biết. Ít nhất thì cũng chưa biết.
Con mắt anh vững vàng như niềm tin của anh. Modig bất chợt mỉm cười. Chị biết anh đã được đặt nhái cho biệt hiệu Kalle Blomkvist, tên của viên thám tử trong sách của Astrid Lindgren. Nay chị hiểu ra tại sao.
– Nhưng ông có ý tìm ra mà?
– Nếu có thể. Chị có thể nói thế với thanh tra Bublanski.
– Tôi sẽ nói. Và nếu Salander tiếp xúc với ông, tôi hy vọng ông cũng sẽ cho chúng tôi biết.
– Tôi không chờ đợi cô ấy liên hệ với tôi để thú thật cô ấy đã là thủ phạm giết người, nhưng nếu cô ấy liên hệ thì tôi sẽ làm hết sức để thuyết phục cô ấy gặp cảnh sát. Trong trường hợp đó, tôi sẽ hết sức ủng hộ cô ấy bằng bất cứ cách nào – cô ấy sẽ cần một người bạn.
– Mà nếu cô ấy nói cô ấy không phạm tội?
– Thế thì tôi hy vọng cô ấy sẽ rọi được vài ánh sáng vào câu chuyện đã xảy ra.
– Thưa ông Blomkvist, cái này hoàn toàn chỉ là giữa chúng ta và không có sao lục, tôi hy vọng ông hiểu được rằng cần phải bắt Lisbeth Salander. Ông chớ làm điều gì ngớ ngẩn nếu như cô ấy tiếp xúc với ông. Nếu cô ấy chịu trách nhiệm về các vụ giết người kia mà ông lầm thì sẽ cực kỳ nguy hiểm cho ông.
Blomkvist gật.
– Tôi hy vọng chúng tôi không cần phải cho người kiểm soát ông. Dĩ nhiên ông biết giúp đỡ một người chạy trốn là phi pháp. Trợ giúp và xúi giục người đang bị truy nã vì giết người là một vi phạm nghiêm trọng.
– Về phần tôi, tôi hy vọng chị bớt cho chút thì giờ lưu ý tới khả năng Salander vô can với các vụ giết người kia.
– Chúng tôi sẽ lưu ý. Câu nữa. Ông tình cờ có biết máy tính Svensson dùng là loại nào không?
– Anh ấy có một chiếc Mac iBook 500 mua lại, màu trắng, màn hình 35 phân. Giống như của tôi nhưng màn hình lớn hơn.
Blomkvist chỉ vào máy tính của anh ở trên bàn gần hai người.
– Ông có biết anh ấy để nó ở đâu không?
– Thường mang nó đi trong môt ba lô màu đen. Tôi cho là nó ở trong nhà anh ấy.
– Không. Có thể ở tòa soạn báo không?
– Không. Tôi đã xem kỹ bàn làm việc của anh ấy và không thấy.
Hai người ngồi im lặng một lúc. Cuối cùng Blomkvist nói:
– Tôi nghĩ rằng có thể nó đã bị mất rồi.
Blomkvist và Eriksson làm một danh sách những người về lý thuyết có khả năng có động cơ giết Svensson. Blomkvist viết từng tên lên một tờ giấy to rồi đính lên trên tường phòng khách nhà anh. Tất cả đều đã ở trong sách và đều là đàn ông, hoặc chăn dắt gái hoặc ma cô. Đến 8 giờ tối hôm ấy, họ có được ba mươi bảy tên, trong đó ba chục đã được nhận diện. Bảy đứa mang bí danh trong văn bản của Svensson. Hai mươi mốt đứa được nhận diện là chăn dắt gái từng thỉnh thoảng lợi dụng cô này cô kia. Vấn đề thực tiễn – xét từ quan điểm có xuất bản sách hay không – là nhiều phát ngôn đã dựa trên những thông tin mà chỉ Svensson và Johansson có. Một nhà văn biết ít về một đề tài thì không tránh khỏi sẽ vì bản thân mình mà phải kiểm tra thông tin.
Họ cho rằng có thể xuất bản 80 phần trăm quyển sách hiện có mà không gặp vấn đề gì lớn nhưng 20 phần trăm còn lại thì sẽ phải mất công nâng lên đặt xuống nhiều rồi mới dám xuất bản. Họ không nghi ngờ nội dung của chúng không chính xác, đây chỉ là vì họ chưa quen làm cái công việc đầy chi tiết lắt nhắt ở đằng sau các phát hiện bùng nổ nhất của quyển sách. Nếu Svensson vẫn còn sống họ có thể in như không quyển sách – anh ta và Johansson có thể dễ dàng giải quyết và bác bỏ bất cứ phản đối nào.
Blomkvist nhìn ra cửa sổ, Đêm đã xuống và mưa. Anh hỏi Eriksson có muốn uống cà phê nữa không. Cô không.
– Chúng ta giữ được bản thảo. – Cô nói. – Nhưng chúng ta vẫn chưa tiến gần hơn lên chút nào trong việc ghim ra tên của kẻ đã giết Dag và Mia.
– Cái tên ấy đang ở trên bức tường này đây. – Blomkvist nói.
– Có thể là một người không liên quan gì đến quyển sách. Hay đó có thể là cô bạn gái của anh.
– Lisbeth. – Blomkvist nói.
Eriksson liếc trộm anh một cái. Cô làm việc ở Millennium đã mười tám tháng. Cô nhảy vào đúng giữa cơn rối loạn của vụ Wennerstrom. Sau nhiều năm phụ động, Millennium là vị trí đầu tiên cô làm việc chính thức. Làm ở Millennium là một vị thế. Cô có mối liên hệ gắn bó với Berger và nhân viên tòa soạn nhưng cô luôn cảm thấy không được dễ chịu khi ở bên Blomkvist. Cô không biết rõ vì sao, nhưng trong tất cả nhân sự ở Millennium, cô thấy riêng Blomkvist là người giữ ý và khó gần nhất.
Suốt năm ngoái anh đến tòa soạn muộn, hay ngồi một mình trong buồng giấy của anh hay buồng giấy của Berger. Anh thường ở ngoài và trong ít tháng đầu tiên ở tòa soạn, cô hình như thấy anh trên chiếc sofa nào đó tại trường quay của đài truyền hình nhiều hơn là ở ngoài đời thật. Anh không khuyến khích chuyện trò lặt vặt và qua lời bình luận của anh em tòa soạn thì xem vẻ anh đã có thay đổi. Anh tĩnh lặng hơn và khó nói chuyện hơn.
– Tôi đang cố lần mò tìm ra tại sao Dag và Mia lại bị bắn, tôi cần phải biết về Salander nhiều hơn nữa, tôi thực sự không biết bắt đầu từ đâu, nếu…
Cô bỏ lửng giữa chừng. Blomkvist nhìn cô. Cuối cùng anh ngồi xuống ghế đối diện thẳng với cô, chân đặt ở cạnh chân cô.
– Cô có thích làm ở Millennium không? – Anh nói, phân vân. – Tôi muốn nói là cô làm với chúng tôi đến nay đã một năm rưỡi nhưng tôi chạy ngoài quá nhiều nên chúng ta không có dịp biết về nhau.
– Tôi rất thích làm ở đây. – Cô nói. – Anh có vui vẻ với tôi không?
– Erika và tôi luôn nói là chúng tôi chưa bao giờ có một trợ lý tòa soạn sáng giá như cô. Chúng tôi nghĩ cô là một phát hiện thực sự. Và xin lỗi là trước đây đã không nói điều đó nhiều với cô.
Eriksson mỉm cười hài lòng. Được. Nhà báo lớn Blomkvist khen là ân huệ cực kỳ.
– Nhưng điều tôi đang thực sự hỏi bây giờ không phải là thế. – Cô nói.
– Cô đang nghĩ về mối liên hệ của Salander với Millennium chứ gì?
– Anh không nói gì hết còn Erika thì khá kín miệng về cô ta.
Blomkvist bắt gặp mắt cô. Anh và Berger có thể tin cậy cô hoàn toàn nhưng có những điều anh không thể đụng đến.
– Tôi đồng ý với cô. – Anh nói. – Nếu chúng ta sẽ đào sâu vào các vụ án mạng thì cô sẽ còn cần nhiều thông tin hơn. Tôi là nguồn tin đầu tiên và cũng là mối liên hệ giữa Lisbeth với Dag và Mia. Cô cứ làm tới và hỏi tôi, tôi sẽ cố hết sức trả lời. Không được, tôi sẽ bảo.
– Tại sao lại phải bí mật dữ như thế? Lisbeth Salander là ai và trước hết cô ta có gì dính dáng với Millennium không?
– Chuyện là thế này. Hai năm trước tôi thuê cô ấy điều tra một việc cực kỳ phức tạp. vấn đề là thế. Tôi không thể bảo cô là cô ấy đã làm gì cho tôi. Erika biết nhưng chị ấy đã cam kết long trọng giữ tuyệt mật chuyện đó nên không thể nói ra.
– Hai năm trước… thế là trước khi anh đập vỡ Wennerstrom. Tôi có nên cho rằng việc cô ấy điều tra là có liên quan đến vụ này không?
– Không, cô không nên cho là như thế. Tôi sẽ không phủ nhận hay khẳng định điểm này. Nhưng tôi có thể bảo cô rằng tôi thuê Lisbeth cho một dự án gần như hoàn toàn khác hẳn và cô ấy đã làm xuất sắc việc đó.
– OK, đó là lúc, như tôi nghe nói, anh sống chẳng khác một ẩn tu ở Hedestad. Và trên bản đồ của truyền thông đại chúng mùa hè năm ấy Hedestad cũng đã thực sự bị điểm danh, không thoát khỏi. Harriet lại lộ diện sau khi được cho là đã chết. Khá kỳ lạ, chúng ta ở Millennium mà không viết qua lấy một chữ về việc chị ấy sống lại.
– Lý do không viết là vì chị ấy ở trong ban quản trị của tạp chí. Chúng ta để cho phần còn lại của truyền thông đại chúng soi xét kỹ chị ấy. Và hễ còn liên quan đến Salander thì cô hãy tin lời tôi khi tôi nói rằng cái việc cô ấy làm cho tôi trong dự án đầu tiên là tuyệt đối không dính dáng gì đến việc xảy ra ở Enskede sất cả.
– Tôi tin lời anh.
– Hãy cho tôi khuyên cô một điều. Đừng suy đoán, đừng vội kết luận, hãy nhận cho rằng cô ấy đã làm việc cho tôi và tôi thì không thể và sẽ không thể bàn đến những gì dính líu đến việc ấy. Việc cô ấy làm cho tôi không phải là chuyện này. Trong thời gian đó cô ấy đã cứu mạng tôi. Ở nghĩa đen.
Eriksson ngước mắt lên ngạc nhiên. Ở Millennium cô chưa nghe thấy ai nói đến chuyện này bao giờ.
– Thế là anh biết cô ấy khá rõ đấy nhỉ.
– Rõ như bất cứ ai được biết Lisbeth Salander, tôi cho là vậy. – Blomkvist nói. – Cô ấy là người co vào mình nhất mà tôi từng thấy.
Anh đứng phắt dậy, nhìn vào đêm tối, cuối cùng anh nói:
– Tôi không biết cô có muốn uống cà phê nữa không, còn tôi thì đi làm cho mình một vodka với nước chanh đây.
– Thế thì một cà phê nữa là không hay bằng đấy.
Armansky qua cuối tuần Phục sinh ở căn nhà nhỏ của ông trên đảo Blido, nghĩ về Salander. Các con ông đã trưởng thành, chúng chọn không nghỉ lễ cùng bố mẹ. Ritva, bà vợ đã ba mươi lăm năm của ông, để ý thấy đôi khi ông để đầu óc ở tận đẩu đâu. Ông rút vào suy ngẫm im lặng và trả lời lơ mơ những khi bà nói với ông. Hàng ngày ông lái xe đến cửa hàng gần nhất mua báo. Ông sẽ ngồi bên cửa sổ ngoài hiên đọc về việc săn lùng Salander.
Armansky thất vọng vì mình đã xét đoán Salander sai đến đáng sợ. Ông đã biết cô từng bị những vấn đề tâm thần trong vài năm. Cái ý cho rằng cô có thể hung bạo và làm bị thương nghiêm trọng ai đó đe dọa cô không làm ông ngạc nhiên. Cái ý cô tiến công người giám hộ – người mà cô chắc chắn coi là can thiệp vào công việc của cô – thì có thể hiểu được ở một mức độ lý trí nào đó. Bất cứ toan tính nào định kiểm soát đời cô đều bị cô xem là khiêu khích và có khả năng thù nghịch.
Mặt khác, trong đời mình ông không thể hiểu được điều gì đã đẩy cô đến chỗ bắn chết hai người rõ ràng không quen biết gì cô, theo như mọi thông tin mà ông có.
Armansky vẫn cứ chờ cảnh sát xác lập ra mối liên hệ giữa Salander và cặp nam nữ ở Enskede, rằng một hay cả hai người đó đã có liên quan gì với cô hay một trong hai người đã khiêu khích cơn hung bạo của cô. Nhưng báo chí không nói gì đến một liên hệ như thế; thay vì vậy họ lại suy luận rằng chắc một kiểu cơn cớ nào đó đã nổi lên ở cô gái mắc bệnh tâm thần này.
Ông đã hai lần điện thoại cho thanh tra Bublanski hỏi về các bước phát triển nhưng ngay cả ông lãnh đạo cuộc điều tra cũng không cho ông được một quan hệ nào ở giữa Salander và hai người kia. Nhưng không có gì gợi ý ra cho thấy Salander đã biết hay đã từng nghe nói đến Svensson và Johansson. Nếu khẩu súng không có dấu vân tay của cô, và nếu đã không có mối liên hệ chắc nịch với Bjurman, nạn nhân đầu tiên, thì cảnh sát sẽ còn phải loay hoay lần mò trong bóng tối.
Eriksson xẹt vào buồng tắm nhà Blomkvist rồi quay lại chiếc sofa.
– Vậy hãy tóm tắt lại. – Cô nói. – Nhiệm vụ là tìm ra xem Salander có giết Dag và Mia như cảnh sát tuyên bố hay không. Bắt đầu từ đâu đây nhỉ?
– Nhìn nó như một việc khai quật ầy. Chúng ta không phải làm cái việc điều tra của cảnh sát. Nhưng chúng ta phải đứng trên đỉnh cao của những điều mà cảnh sát đã phát hiện ra và phải moi ra ở họ những cái họ biết. Nó sẽ giống như một công việc nào đó khác, trừ một điều là chúng ta không tất yếu phải in ra tất cả những gì chúng ta đã phát hiện.
– Nhưng nếu Salander giết thì giữa cô ấy với Dag và Mia sẽ phải có một kết nối có ý nghĩa. Mà kết nối ấy cho đến nay là anh.
– Trong thực tế tôi không có kết nối gì cả. Hơn một năm nay tôi không trò chuyện với Salander. Làm sao cô ấy biết được là có hai người ấy, tôi không có một…
Blomkvist thình lình dừng lại. Lisbeth Salander: tin tặc thượng thừa đẳng cấp thế giới. Chợt lóe lên trong anh rằng máy tính iBook của anh chứa đầy thư từ của anh với Svensson cũng như các phiên bản khác nhau của quyển sách cùng một hồ sơ lưu luận án của Johansson. Anh không biết Salander có kiểm tra máy tính của anh không, nhưng giả định biết anh quen Svensson thì cô ấy có thể có lý do nào để mà bắn anh ta và Johansson kia chứ? Trái lại – việc Svensson đang làm là một tường trình về bạo hành với phụ nữ, vậy thì chắc Salander sẽ bằng mọi cách khuyến khích hai người mới phải chứ. Nếu Blomkvist biết được Salander chút nào.
– Trông anh như đang nghĩ đến chuyện gì. – Eriksson nói.
Anh không định nói với cô về thiên tài của Salander ở lĩnh vực máy tính.
– Không, chỉ là tôi mệt rồi nghĩ lảng sang chuyện khác mất.
– Thôi được, cô Lisbeth của anh không chỉ bị nghi là đã giết Dag và Mia mà còn cả người giám hộ của cô ấy nữa, trong trường hợp này, mối quan hệ lại rõ ra như ban ngày. Anh biết gì về người giám hộ này?
– Không tí nào cả. Tôi chưa nghe thấy tên ông ta; tôi cũng không biết cả việc cô ấy có người giám hộ.
– Nhưng cũng không nên bỏ qua khả năng một người khác đã giết Dag và Mia. Cho là một ai đó giết Dag và Mia vì chuyện của hai người thì trong chuyện giết người giám hộ của Salander lại chằng một chút lý do nào hết.
– Tôi biết thế và đầu óc tôi loay hoay phát đau lên về chỗ đó. Nhưng ít nhất tôi có thể hình dung ra một kịch bản trong đó người ở ngoài cuộc có thể ám sát Dag và Mia cũng như người giám hộ của Salander.
– Là gì vậy?
– Cứ cho là Dag và Mia bị giết vì họ đã bám lẵng nhẵng lấy việc buôn bán tính dục, cứ cho là không biết thế nào Salander lại dính líu vào như một bên thứ ba đi. Nếu Bjurman là người giám hộ của Salander thì có cơ cô ấy đã tâm sự với ông ta do đó ông ta trở thành một nhân chứng hay người biết được điều gì đó, và rồi chính nó đã dẫn tới việc ông ta bị giết.
– Tôi hiểu ý anh. – Eriksson nói. – Nhưng anh không có mảy may chứng cứ nào hết cho lập luận này.
– Đúng, không mảy may.
– Vậy anh nghĩ sao? Cô ấy có là thủ phạm không?
– Nếu cô hỏi tôi cô ấy có gan giết người không, thì tôi trả lời là có. Salander có những cơn cớ hung dữ. Tôi đã thấy cô ấy hành động khi…
– Khi cô ấy cứu mạng anh?
Blomkvist nhìn cô.
– Tôi không nói cụ thể được với cô. Nhưng có một người sắp giết tôi và sắp giết đến nơi thật. Cô ấy đã đến và đánh hắn không thương tiếc bằng một cây gậy đánh golf.
– Và anh không nói tí nào về chuyện đó với cảnh sát?
– Tuyệt đối không. Và chuyện này là chỉ giữa cô với tôi thôi. Mắt anh sắc lại nhìn cô. – Malin, tôi phải tin được cô trong chuyện này.
– Tôi sẽ không nói với ai chuyện chúng ta bàn đây. Ngay cả với Anton. Anh không chỉ là sếp của tôi – tôi cũng mến anh và tôi không muốn làm điều gì khiến anh bị tổn thương.
– Tôi xin lỗi.
– Thôi đừng lỗi với liếc gì.
Anh cười thành tiếng rồi lại nghiêm trang:
– Tôi cầm chắc nếu cần để bảo vệ tôi thì cô ấy cũng giết người kia luôn. Nhưng đồng thời tôi cũng tin rằng cô ấy khá là biết điều. Tóm lại, kỳ lạ nhưng hoàn toàn có tình có lý như kế hoạch cô ấy đặt ra. Cô ấy đã làm một việc hung dữ ghê gớm vì đó là sự cần thiết chứ không phải vì cô ấy thích thế. Phải bị đe dọa hay khiêu khích quá quắt lắm thì cô ấy mới có thể giết người được.
Anh nghĩ một lúc. Eriksson kiên nhẫn nhìn anh.
– Tôi không thể nói thay cho ông luật sư. Tôi không biết tí nào về ông ta. Nhưng chuyện cô ấy bị Dag và Mia đe dọa thì tôi không thể tưởng tượng ra nổi một chút nào. Tôi không tin lại có thể có chuyện ấy.
Họ ngồi im lặng một lúc lâu. Eriksson nhìn đồng hồ, thấy đã 9 rưỡi.
– Muộn rồi. Tôi phải về nhà.
– Hôm nay là một ngày dài. Ngày mai chúng ta lại ngồi uống nhâm nhi. Không, cứ để tách đĩa đấy, tôi sẽ dọn.
Đêm thứ Bảy trước Phục sinh, Armansky nằm thức, nghe Ritva ngủ. Ông không thể hiểu được tấn bi kịch. Cuối cùng ông đứng lên, xỏ dép lê, mặc áo khoác đi vào phòng khách. Trời lạnh, ông cho ít củi vào trong lò sưởi bằng đá ong, mở một chai bia rồi ngồi nhìn vào vùng nước tối om của con kênh Furusund.
Ta biết những gì?
Salander gan lì và bốc đồng không thể lường trước. Chỗ này thì không nghi ngờ gì rồi.
Một chuyện gì đó đã xảy ra trong mùa xuân năm 2003, khi cô thôi làm việc cho ông và biến mất trong chuyến ra nước ngoài dài cả một năm nghỉ phép. Blomkvist có phần nào dây vào việc ra đi đột ngột của cô – nhưng anh ta cũng không biết điều gì đã xảy ra với cô nốt.
Cô đã về và đến thăm ông. Nói đã “hoàn toàn độc lập về tài chính”. Nói thế có thể ngụ ý rằng cô đã có đủ để sống trong một thời gian.
Cô đã đều đặn đến thăm Palmgren. Cô đã không tiếp xúc Blomkvist. Cô đã bắn ba người, hai người rõ ràng là cô không quen biết. Cái này vô lý.
Armansky uống một ngụm bia và châm một điếu xì gà nhỏ. Lương tâm ông bứt rứt và cái đó khiến tâm trạng ông ngổn ngang.
Khi Bublanski đến gặp ông, Armansky đã không ngập ngừng cho ông ta hết thông tin mà ông có để có thể bắt được Salander. Cần phải bắt cô – và bắt càng sớm càng tốt – điều ấy ông không nghi ngờ. Nhưng về chỗ đó, ông tự cảm thấy tồi tệ vì rõ ràng ông đã đánh giá thấp cô đến nỗi có thể nuốt ngon ơ lời cảnh sát buộc tội cô mà không vặn hỏi gì cả. Armansky là một người thực tế. Nếu cảnh sát bảo ông rằng một người bị nghi là giết người thì nhiều cơ đó là đúng. Vậy thì Salander là thủ phạm.
Nhưng hình như cảnh sát lại không tính đến việc cô có thể tự bào chữa rằng hành động của cô là chính đáng – hay có thể có những hoàn cảnh giảm khinh hay một giải thích hợp tình hợp lý nào đó cho việc cô nổi khùng lên. Cảnh sát sẽ cứ phải tìm cô để chứng minh rằng cô đã bắn chứ không đào sâu vào thế giới tâm thần của cô. Nếu tìm ra được động cơ khiến cô phạm tội thì họ sẽ thỏa mãn nhưng sẵn sàng vẽ ra chuyến đi giết chóc của cô là do khùng điên thì họ thất bại, không làm được. Ông lắc đầu. Ông không thể chấp nhận cái ý coi cô là kẻ sát nhân điên loạn giết người hàng loạt. Salander không bao giờ làm điều gì trái với ý chí của cô hay làm mà không suy nghĩ thấu đáo đến hậu quả.
Kỳ dị – đúng. Điên thì không.
Vậy là đã có một giải thích, bất kể xem chừng nó khó có thể là hiểu với những ai không biết cô gái.
Khoảng 2 giờ sáng, ông có một quyết định.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!