Thực ra phòng tân hôn là do ông nội Nguyên gia đích thân trang trí, nhưng cháu nội bất hiếu đúng thật là bất hiếu, thấy Tạ Manh đòi phá dỡ phòng tân hôn, ông liền đi tìm Nguyên Tự mắng xối xả. Như thế còn chưa nguôi giận, ông còn tìm cả công nhân đến phá nó giúp cô, thậm chí tức giận đến mức muốn gọi xe tới mang đi thiêu hủy hết.
Tạ Manh lúc ấy vừa sốc vừa có chút không nỡ. Mấy đồ ở đây chỉ mới mua được hai ba ngày, lâu nhất cũng chỉ là một tháng trước, cái rẻ thì cũng một hai trăm tệ, quý nhất thì đến cả vạn chứ có ít ỏi gì đâu.
Vậy mà cứ thế đem vứt đi á hả?
Người mới bước chân vào giới nhà giàu như Tạ Manh không thể hiểu nổi, nhưng mà nếu các người đã không cần, vậy thì tôi cần! Vừa hay có thể đổi chiếc giường cũ kĩ 10 năm tuổi ở nhà cho ba mẹ.
Nguyên Tự sau khi nghe xong, gian nan mở lời: “Thế ông tôi sau đó nói gì?”
Tạ Manh nghe thế cười ha hả: “Ông kéo tay tôi, khóc lóc cảm động vô cùng, nói tôi thật là tốt.”
Nguyên Tự: “???” Logic cái kiểu gì thế?
Lâm Liên thấy hai vợ chồng cô đứng ở cửa nói chuyện phiếm, tò mò lên tiếng: “Hai con đang nói chuyện gì thế?”
Tạ Manh đáp: “Con đang nói về cái bình kia kìa.”
Lâm Liên với Tạ Hưng Chí thấy thế đều cười nói: “À, cái bình trong phòng Giai Giai đấy hả?”
Nguyên Tự cảm thấy có chút tủi thân, anh cũng chỉ tiện thì hỏi một chút thôi, cũng có phải để ý chuyện bình hoa đâu. Em nói như vậy, ba mẹ vợ sẽ không nghĩ tôi vì một cái bình hoa mà tức giận với em đấy chứ? Nếu đúng thế thì trong lòng hai người họ, tôi là loại người bủn xỉn đến mức nào đây?
“Cái bình đấy đẹp lắm, con rể đúng là có mắt thẩm mỹ, đặt trong phòng làm rực rỡ hẳn lên.”
Lâm Liên nói chuyện nhẹ nhàng, giọng nói êm tai.
Nguyên Tự ngẩn ngơ, quay đầu nhìn Lâm Liên, thậm chí không biết nên bày ra bộ mặt nào mới phải.
Ba mẹ Tạ vẫn luôn đối xử tốt với anh, không nói đến mấy năm nay anh chưa từng đến thăm lần nào, nhưng với tư cách là con rể Tạ gia, ngày lễ tết anh cũng chỉ gọi điện hoặc nhắn tin cho hai người họ.
Điện thoại không phải Lâm Liên nghe thì là Tạ Hưng Chí nghe, thậm chí anh còn chưa gặp Tạ Hãn Dịch và Tạ Giai bao giờ.
Lần này tới, anh rất cảm kích khi thấy ba mẹ Tạ chào đón mình nồng nhiệt. Trước đây anh thường chế nhạo, nghĩ mấy người như Tạ gia đều cùng chung một giuộc, nếu không phải Nguyên gia có tiền thì cũng không bám lấy như thế.
Nhưng mà đương nhiên bây giờ anh đã nghĩ khác rồi, Tạ gia cũng có khí khái riêng của mình. Anh chưa đến đây lần nào trong hai năm qua, nhưng trong khoảng thời gian ấy anh cũng chưa từng gặp Tạ gia ở Nguyên gia lần nào. Lễ tết cũng không kéo đến chào hỏi làm quen, thấy người sang mà bắt quàng làm họ.
Sao Nguyên Tự lại biết những chuyện này à? Vì mẹ anh, Lâm Văn Văn từng nói, chính vì điểm này mà bà chưa bao giờ có ý chê bai Tạ gia.
Bây giờ nghĩ lại, trong nhà có con gái sống ở thành phố, xa ba mẹ hai năm liền cũng không được về thăm nhà lấy một lần. Đổi lại là người khác, gia đình, anh chị em trong nhà ai mà chấp nhận được? Lại còn bảo người ta phải tươi cười nói chuyện với anh?
Lâm Liên thấy con rể nhìn mình đến ngây người, buồn cười hỏi: “Con rể đi đâu mất rồi?” (Ý là hồn đi đâu mất rồi ấy =)))
Nguyên Tự cong cong khóe miệng, cười nhẹ đáp lại: “Con xin lỗi ba mẹ! Mấy năm qua con không sắp xếp qua thăm ba mẹ được.”
Lâm Liên phủi tay nói: “Mẹ còn tưởng con có chuyện gì? Không sao, mẹ biết con bận bịu công việc.” Cho dù biết đây chỉ là một cái cớ, nhưng cái cớ này Tạ gia vẫn chấp nhận được.
Trên thực tế, làm gì có ai bận đến mức không sắp xếp được thời gian thăm người thân? Đạo lý này mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, Lâm Liên cũng biết ý. Con rể không đến thăm, chỉ có một lý do rất đơn giản, hai vợ chồng bất hòa.
Nhưng vấn đề là, hai vợ chồng cãi nhau cũng không hoàn toàn xuất phát từ một phía, bà sao không biết tính tình con gái nhà mình chứ? Cũng bướng bỉnh không thua gì ai đâu.
Gả vào nhà giàu cũng đâu có dễ như vậy? Con gái thì thanh cao, con rể thì kiêu ngạo. Nếu bọn họ thật sự hợp nhau thì cũng có thể sẽ thành đôi như bà mong muốn. Tuy nhiên thành hay bại là do hai người tự tạo nên.
Lâm Liên kéo Nguyên Tự ngồi xuống sô pha: “Con đó! Đừng nghĩ quá nhiều, con đến hay không cũng không quan trọng, mẹ biết con có lòng là được rồi. bọn con vừa kết hôn, con đã tặng không ít đồ tốt cho ba mẹ, ba mẹ đều biết con rất quan tâm đến gia đình mình.” Mặc kệ có tình cảm thật hay không, chàng con rể này chắc chắn là một người tốt.
Nguyên Tự ngơ ngác nhìn về phía Tạ Manh…
Bên tay vẫn văng vẳng tiếng nói của Lâm Liên: “Trung thu năm ngoái con còn tặng chúng ta mấy hộp bánh trung thu. Đồng nghiệp của ba nếm thử cũng tấm tắc khen ngon. Còn nữa, cái nhẫn con tặng mẹ vào Ngày của mẹ vừa rồi đắt quá, lần sau không cần mua đâu.”
Nguyên Tự cảm thấy cổ họng mình có chút chua xót, Tạ Manh đã giúp một người chưa từng làm gì cho nhà vợ trong suốt hai năm là anh duy trì hình tượng mà một người con rể nên có. Những người như cô ấy, có lẽ làm thế vì bản thân mình, vì để người nhà yên tâm, và cũng có thể là… vì anh nữa!
Mà anh lại chưa bao giờ nói tốt về Tạ Manh câu nào với gia đình mình.
“Vậy để năm tới… ” Nguyên Tự nói, “Chúng con sẽ về thăm gia đình mình.”
Lâm Liên cười vui vẻ nói: “Mẹ biết con hiếu thảo, nhưng thế mẹ lại không thoải mái đâu. Mẹ là mẹ vợ, cũng không phải mẹ đẻ con.”
“Không đâu ạ, mẹ là mẹ của Manh Manh, đương nhiên cũng là mẹ của con.”
Nguyên Tự vừa dứt lời, cả phòng liền trở nên yên tĩnh…
Lúc đưa bọn họ ra cửa, hốc mắt Lâm Liên ửng hồng, nói: “Các con đi đường cẩn thận nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”
Nguyên Tự gật đầu đồng ý. Nguyên Tự ăn một bữa cơm với ba mẹ vợ, tình cảm hai bên liền thân thiết hơn trước rất nhiều.
Mấy hôm sau, anh còn nhờ người đưa đến cho mẹ vợ một bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp và một bình rượu quý cho ba vợ. Chính vì thế mà Lâm Liên và Tạ Hưng Chí rất phấn khởi gọi điện hỏi thăm cảm ơn.
Giáng Sinh qua đi, nhắm mắt đã gần đến ngày 27, Tạ Manh vuốt cằm nghĩ ngợi, cô có nên lại đóng vai ác tiếp không nhỉ?
Ngày 27 tháng 12 là một ngày có ý nghĩa rất đặc biệt đối với cả nữ chính và Nguyên Tư Lập.
Ngày 27 tháng 12 đánh dấu mốc lần gặp mặt đầu tiên giữa Giang Nhã Tuyên và Nguyên Tư Lập. Giáng Sinh vừa qua, Nguyên Đán sắp đến, trong không khí phấn khởi này, Nguyên gia sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Nguyên Tư Lập vào ngày 29.
Nam chính là một nhân vật suốt ngày đầu tắt mặt tối¹, anh và vợ thì ‘bằng mặt không bằng lòng’, Hồng Tâm lại là một trường học có yêu cầu nghiêm khắc.
Cho nên khi chuyện xảy ra, anh chỉ có thể nhờ Hoàng Hải Mỵ sắp xếp một người đi đón cháu trai hộ, chính vì thế mới vẽ nên câu chuyện tình cẩu huyết năm ấy.
Ngày 27 là ngày Nguyên Tư Lập gặp nữ chính lần đầu tiên, lại phát hiện ra hai người có cùng ngày sinh nhật. Chính là chủ nhật cuối tuần, ngày 29 tháng 12.
Đúng thế, có thể làm Nguyên Tư Lập nghe lời ngưỡng mộ, tất nhiên là không chỉ do mỗi hào quang nữ chính. Nguyên Tư Lập vô cùng ỷ lại nữ chính, một phần là do hai người có một điểm chung là cùng ngày sinh nhật. Vì thế nên Nguyên Tư Lập đã mời cô ấy đến dự tiệc sinh nhật của mình.
Là một dịp đặc biệt thay đổi cả cuộc đời, dù là ngày 27 hay 29, Giang Nhã Tuyên chắc hẳn sẽ đều tìm cách hành động.
Thứ sáu ngày 27, quả nhiên Tạ Manh nhận được một cuộc điện thoại từ cô giáo: “Nguyên Tư Lập đánh nhau với bạn ở trường.”
Tạ Manh: “…..” Cái kịch bản trường học này con mẹ nó vẫn diễn ra như trong truyện được hả? Tôi đã đổi trường rồi cơ mà???
Lúc Tạ Manh đến trường, cô nhìn thấy Giang Nhã Tuyên lén lút đứng ở cổng nhà trẻ thăm dò.
Tạ Manh kìm lại ý nghĩ chạy đến kéo cô ta, không ngờ cô ấy thật sự chạy đến đây. Oa với cái tốc độ này của cô ấy, trong vòng hai năm có kịp thành đôi với nam chính không ta? Có thêm hẳn một hệ thống đi theo mà tốc độ cứ càng ngày càng chậm là sao?
Nhìn thấy Tạ Manh cũng đến, Giang Nhã Tuyên vội vàng bỏ chạy, phải nói là chạy như bay mới đúng.
Tạ Manh: “…..” Cô chạy cái gì!!!!!!!
Cô không khỏi nhớ đến câu nói của Giang Nhã Tuyên: “Tôi và cô cách nhau một trời một vực.”
Tạ Manh nhìn bóng lưng cô ta lẩm bẩm: “Cách nhau một trời một vực hả? A, lúc đầu mình còn vội vàng ly hôn, hiện tại lại trở thành cản đường nữ chính. Nếu cô ta không thể ngồi vào vị trí bạn gái hay vợ của Nguyên Tự, vậy thì không thể cách nhau một trời một vực với mình được rồi.”
Sự cách biệt giữa một người phụ nữ với một người phụ nữ lại phụ thuộc vào một người đàn ông. Càng nói càng thấy buồn cười, có ngon thì tự dựa vào chính mình đi chứ, sao lại phải phụ thuộc vào đàn ông như vậy?
Tạ Manh nhàm chán cảm thán một câu rồi đi vào phòng giáo viên, Nguyên Tư Lập đứng ủ rũ cúi đầu phía trước bàn làm việc.
Thấy Tạ Manh tới, cô giáo đứng lên chào hỏi.
Việc này thực ra cũng không có gì to tát, Nguyên Tư Lập đang vẽ tranh trong lớp thì bị một bạn nhỏ không cẩn thận làm hỏng bức vẽ, thấy thế Nguyên Tư Lập liền giơ tay đánh bạn. Hiện tại, phụ huynh nhà người ta đang ngồi ở trong lớp, bắt Nguyên Tư Lập đến xin lỗi, không thì không xong với bọn họ. Cũng có nghĩa là, không xin lỗi thì không thể về.
Chi tiết này trong truyện cũng có, trong truyện có đề cập đến một học sinh tính tình không ngoan ngoãn ở Hồng Tâm, tuy hư nhưng cũng rất biết cách che dấu cảm xúc của mình.
Giống như Tạ Manh đã từng nói, đám con nít ở Hồng Tâm đều đã thành tinh.
Nguyên Tư Lập không biết ứng phó với những tình huống như vậy, một mình lao vào đánh nhau, đương nhiên là đánh không lại bọn nhóc đó. Nhưng mà, Nguyên Tư Lập lại rất quang minh chính đại.
Quang minh chính đại đến mức… mấy người không biết gì mà bày đặt chen vào cũng bị nhóc lôi vào đánh luôn.
Nhưng mà đã đổi trường rồi, tính chất sự việc đã không còn giống nhau. Ở Hồng Tâm, đứa trẻ bắt nạt Tư Lập là ngỗ nghịch thật sự, bản thân đã luôn tìm cách đi bắt nạt người khác, bị đánh như thế là đúng.
Còn ở trường mẫu giáo song ngữ này… oan cho bạn nhỏ kia quá, bạn ấy thực sự không cố ý. Không giống các bạn ở trường Hồng Tâm, cậy nhà có tiền mà lên mặt, bọn trẻ ở đây đều thân thiện, đơn thuần. Đương nhiên là ở đâu cũng có người này người kia, cũng có một hai kẻ cầm đầu, nhưng mà thật bất hạnh, Nguyên Tư Lập lại chính là đứa cầm đầu trong lớp của mình, ai mà dám bắt nạt nhóc?
Bạn nhỏ kia thực sự là vô ý làm hỏng, đã lập tức xin lỗi rồi lại còn bị đánh một cái, tuy có đánh trả nhưng mà xem đi, cú đánh giáng xuống Nguyên Tư Lập là… thay trời hành đạo đó!
Xin lỗi một câu là xong, nhưng mà cái thằng cháu Nguyên Tư Lập này, chắc chắn lại cứng đầu không chịu đi xin lỗi bạn, thế nên không xin lỗi là không thể về nhà.
Tạ Manh trong đầu thông suốt, vĩnh viễn không thể ngờ được, thế giới kỳ diệu như vậy.
Ha ha ha ha..
Tạ Manh tự nhiên thông minh đột xuất, Giang Nhã Tuyên trong truyện đứng về phía Tư Lập, cô hiện tại học theo là được rồi. Giáo viên hài lòng, mà Nguyên Tư Lập sẽ vô cùng cảm động cho xem.
Úi dời! Chuyện này đơn giản!
Tạ Manh hắng giọng hay tiếng, sau đó nói: “Tư Lập..”
“Bà ngoại đâu rồi?” Nguyên Tư Lập hỏi.
Tạ Manh bị cắt lời cũng không tức giận mà chỉ “hiền từ” nói tiếp: “Lúc thím được thông báo cũng đã gọi cho bà ngoại rồi, một lát bà sẽ tới.”
Nguyên Tư Lập gật gật đầu, Tạ Manh nhìn cô giáo trấn an, sau đó nói tiếp: “Tư Lập, làm sai cũng không sao. Điều đáng nói chính là thái độ của cháu bây giờ, không hề biết lỗi.”
Nguyên Tư Lập trợn mắt nhìn cô, quả nhiên là một mụ phù thủy, thế mà không đứng về phía nhóc.
Tạ Manh cũng bất ngờ, hình như có gì đó không đúng! Lúc nữ chính ở trong sách nói câu này, Nguyên Tư Lập sẽ cảm thấy trước nay chưa ai nói nặng lời, lên lớp giáo dục nó. Là do nữ chính dùng cả tấm lòng, bày tỏ giá trị nhân sinh của mình để răn dạy, đem đến những cảm nhận khác nhau nên Nguyên Tư Lập mới đánh giá cao nữ chính.
Vậy tại sao chứ?
Tạ Manh nheo mắt, cô cứ có cảm giác ánh nhìn của thằng nhóc này nhìn cô rất hung dữ nha~ Chẳng lẽ đã lâu không bị đánh nên thèm đòn?