Làm Gối Ôm Cho Hào Môn Chó Dại - Chương 10: 10: Điều Kiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Làm Gối Ôm Cho Hào Môn Chó Dại


Chương 10: 10: Điều Kiện


“Về phần tiền lương…” Đúng, Trì Thược nói chính là tiền lương, lúc cậu đồng ý yêu cầu của Hàn Thịnh, thì cậu cũng có nguyên tắc của mình.

Hàn Thịnh nói là để cậu ngủ cùng – ngủ, theo Trì Thược hiểu thì chính là nghĩa trên mặt chữ, mà không phải là “cùng ngủ” kiểu kia.

Chỉ kém một chữ, nhưng ý nghĩa lại tuyệt nhiên bất đồng.

Thanh niên cùng hắn đối mặt đàm phán, đáp ứng yêu cầu cùng hắn ngủ.

Chỉ cần thỏa mãn được điểm này, thì những yêu cầu khác của thanh niên, Hàn Thịnh cũng không có ý kiến.

Nghe Trì Thược nói tới tiền lương, hắn liền biết Trì Thược không chấp nhận được chuyện bị bao dưỡng này, đối phương đem việc ngủ cùng hắn xem như là một hạng mục công tác.

Hắn yêu thích những người mạnh mẽ.

có chủ kiến như vậy.

“Vấn đề về tiền lương tôi còn chưa nghĩ kĩ, xin hãy cho tôi thêm một ngày.

Tôi sẽ suy nghĩ kĩ một chút, đến lúc đó sẽ liên hệ lại với trợ lí của Hàn tổng.

Về phương diện hợp đồng, sau khi thêm vào những điều kiện tôi vừa đề ra, Hàn tổng anh cũng không cần tự mình đến, cứ để trợ lí của anh mang hợp đồng đến cho tôi kí là được.”
Toàn bộ quá trình hầu như đều là Trì Thược đưa ra ý kiến, Hàn Thịnh chỉ tình cờ đáp lại một đôi lời.

Chờ Trì Thược nói xong toàn bộ, tầm mắt của cậu vẫn thẳng tắp nhìn vào nam nhân mặc âu phục chỉnh tề trước mặt.

Trì Thược ánh mắt kiên định, khiến cho người nhìn chăm chú vào cậu đều bị khuôn mặt tuấn tú kia của cậu, khiến cho cả người đều cảm giác được một trận khoan khoái.

Bất kể là ở thời điểm nào, thì sự vật tốt đẹp, đều có thể khiến cho người ta sinh ra lòng sung sướng.

.

ngôn tình ngược
“Được, chuyện hợp đồng, cậu sẽ cùng trợ lí của tôi đàm luận.

Nếu còn có yêu cầu gì khác, thì cậu cũng cứ việc nói.”
“Điều duy nhất tôi cần chính là anh phải tuân thủ ước định, chỉ ngủ cùng tôi trong thời gian đã quy định.”
Lời này nếu như không có tiền đề phía trước, đều sẽ khiến người không biết nghe được, sẽ chỉ cảm thấy Hàn Thịnh cùng Trì Thược là đang nói về vấn đề, bao dưỡng và bị bao dưỡng
Trì Thược gật gật đầu, cùng Hàn Thịnh trò chuyện lần này, khiến cho Trì Thược càng thêm kiên định với quan điểm trong lòng.

Đó chính là Hàn Thịnh người này, mặc kệ người khác nghĩ hắn như thế nào, thôi bạo tàn ác dễ tức giận cũng tốt, hay là ra tay tàn nhẫn cũng được, cho dù hắn phẫn nộ cũng sẽ không để bản thân hoàn toàn mất đi lý trí.

Thận chí ở phương diện nào đó mà nói, Hàn Thịnh còn dễ nói chuyện hơn so với rất nhiều người khác.

Nếu đổi lại là những người khác, sợ là ngay lúc Trì Thược đưa ra những yêu cầu này nọ, thì đã sớm cắt ngang Trì Thược.

Hàn Thịnh chuyên quyền bá đạo, nhưng đồng thời cũng là người tương đối dễ ở chung.

Nói thật, lúc đưa ra quyết định này, thì trong lòng Trì Thược không phải không có thấp thỏm.

Thậm chí cậu còn nghĩ, nếu lần này cùng Hàn Thịnh đàm luận không thành công, thì cậu cũng sẽ không phá bỏ giới hạn của mình.

Kết quả duy nhất chính là cậu bị Hàn Thịnh dùng quyền thế chèn ép, mất đi công việc, cũng sẽ mất đi thành tích hiện tại của cậu trong giới giải trí.

Nếu thật tới mức đó, thì thực sự Trì Thược có chút khó có thể tưởng tượng.

May mắn đều là kết quả tốt, cậu cũng tranh thủ được lợi ích cho mình đến mức lớn nhất.

Tảng đá đè nặng trong lòng Trì Thược đã lâu, cuối cùng cũng xem như được dỡ xuống.

Hợp đồng tuy rằng còn chưa được soạn lại, nhưng xét về uy vọng cá nhân cùng phẩm chất của Hàn Thịnh, thì Trì Thược tin tưởng, đối phương cũng không đến nỗi làm ra việc lật lọng.

Trong lòng vừa thả lỏng, liền biểu hiện ở ngay trên mặt, bên trong đôi mắt thông suối như đá lưu ly, lập lòe ánh sáng óng ánh chói mắt.

Giống như ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, cũng không sáng được bằng ánh mắt của Trì Thược.

Mà thời điểm Hàn Thịnh chú ý tới thần tình thả lỏng của Trì Thược, lại đột nhiên đối diện đôi mắt của cậu, trong lòng hắn như có gợn sóng từng tầng lan ra.

Bữa cơm này, so với mấy ngày trước Trì Thược ăn ở nhà Hàn Thịnh thì có vị hơn nhiều.

Lúm đồng tiền nho nhỏ trên gò má trái kia, cũng thỉnh thoảng đột nhiên xuất hiện.

Rất nhanh liền đã đến cuối bữa ăn, Hàn Thịnh đột xuất nhận được một cú điện thoại, liền đi trước một bước.

Hắn chỉ mang theo trợ lí, để lại bảo tiêu ở dưới.

Đối với Hàn Thịnh mà nói, Trì Thược cùng hắn ngủ, giúp hắn trị liệu chứng mất ngủ, cũng như lúc hắn ở trước mặt mọi người trong khách sạn nói Trì Thược là “Người của hắn.”
Nếu đã là người của hắn, thì an nguy của đối phương, hắn đều phải bắt đầu chú ý.

Đây là “thuốc trợ giúp ngủ” ông trời cố ý đưa tới cho hắn, nếu để lỡ, Hàn Thịnh cũng không nắm chắc còn có thể gặp được người thích hợp như vậy hay không.

Bất kể là tướng mạo của Trì Thược, hay vẫn là tính khí bản tính, đều tương đối hợp khẩu vị của Hàn Thịnh.

Hơn nữa, vì chuyện thiếu chút nữa xảy ra lúc trước, liền khiến cho Hàn Thịnh không có cách nào để Trì Thược ở nơi mà mình nhìn không thấy.

Tên bảo tiêu này theo Hàn Thịnh đã lâu năm, năng lực làm việc cũng không có chỗ để soi mói.

Bảo tiêu nhận lương của Hàn Thịnh, bắt đầu công tác người giám hộ ở bên cạnh Trì Thược.

Ngày đó sau khi trở về, Trì Thược liền vào internet tra một chút về tiền lương hộ công ở bệnh viện địa phương.

Mức lương cơ bản của hộ công tư nhân là từ hai trăm đến năm trăm.

Cậu chỉ là cùng Hàn Thịnh ngủ, những việc chăm sóc người khác không cần cậu tới làm.

Cho nên Trì Thược cũng không có ý định giở công phu sư tử ngoạm, liền trực tiếp chọn mức ba trăm.

Chi phiếu gì gì đó, thì cậu cũng không cần.

Tuy rằng, Trì Thược cũng thường nghĩ đến việc một đêm liền giàu, tỷ như đột nhiên ngày nào đó từ trên trời rơi xuống mấy chục hay, mấy trăm triệu gì đó, nhưng mà mơ thì vẫn chỉ là mơ.

Nếu thực sự trở thành sự thật, thì Trì Thược ngược lại sẽ lập tức từ chối.

Chính cậu cũng có chút tiền tiết kiệm, hơn nữa thân thể cậu khỏe mạnh, tay tốt chân tốt, có thể tự kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Cầm chi phiếu, mặc dù sẽ thu được lượng lớn tài phú, nhưng cậu lo lắng chính mình sẽ không chịu được những thứ hấp dẫn kia.

Một ngày nào đó, cậu sẽ biến thành loại người khiến cậu cảm thấy xa lạ cùng không thích kia.

Cho nên từ lúc bắt đầu thì liền từ chối.

Trì Thược cũng chỉ lấy mức lương của hộ công, như vậy trong lòng cậu cũng cảm thấy thoải mái một chút.

Còn về hợp đồng, trợ lí của Hàn Thịnh đang phụ trách, trước soạn một bản điện tử gửi cho Trì Thược, để cậu xem còn cần thêm hay giảm hay không.

Trì Thược thu được văn kiện, liền trả lời lại vào buổi tối.

Ban ngày, cậu phải đến công ty quản lí một chuyến, liên quan tới việc giữa cậu và Hàn Thịnh, còn có người đại diện nhắc tới việc thử vai cho một bộ phim đô thị.

Trì Thược đi vào công ty, Hàn Thịnh an bài vệ sĩ lái xe cho cậu.

Sự sắp xếp này, vốn dĩ Trì Thược đã nhờ trợ lí chuyển cáo lại với Hàn Thịnh rằng, cậu không cần bảo tiêu bên cạnh.

Nhưng yêu cầu này bị từ chối.

Hàn Thịnh nói là, nếu như Trì Thược gặp phải điều gì bất ngờ, không thể thực hiện hiệp ước như bình thường, thì đó chính là vi ước.

Mà nếu như vi ước, thì hợp đồng có thể sẽ phải định lại một lần nữa.

Còn định ra như thế nào, thì Hàn Thịnh lại không nói rõ.

Trì Thược mờ hồ dự cảm được, thoái nhượng của Hàn Thịnh, cũng không phải là không có giới hạn.

Trước lúc chạm vào giới hạn kia, thì hắn có thể dung túng người khác tranh thủ lợi ích của mình.

Nhưng nếu vượt quá giới hạn, thì đều không cần phân biệt, phỏng chừng chỉ có một mình Hàn Thịnh định đoạt.

Hàn Thịnh là người tạo ra quy tắc, mà không phải là người tuân thủ quy tắc.

Không để bảo tiêu đồng thời cùng đi vào công ty, chỉ có Trì Thược đơn độc đi vào thang máy lên lầu.

Trong công ty vô cùng bình tĩnh, tựa hồ chuyện ngày đó thật sự không còn những người khác biết được.

Nhưng mà thời điểm ở trong thang máy, Trì Thược lại gặp được hai đồng sự.

Hai người này ngày đó cũng ở trong bữa tiệc, cửa thang máy vừa mở ra, hai người trước sau cùng đi vào thang máy.

Tiến vào thang máy đảo mắt một cái, liền phát hiện ra Trì Thược đang đứng ở trong góc, sau đó biểu tình của bọn họ đều thay đổi một lần.

Tựa hồ có một loại hâm mộ cùng đố kị ở bên trong, cũng mơ hồ có chút sợ hãi, kế tiếp bọn họ đều hướng về phía sau ngầm lui hai bước, tách ra một khoảng cách với Trì Thược.

Đối với sự cố xảy ra ở bữa tiệc, mấy người ở đây trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hơn nữa, Hàn Thịnh một cước kia đạp cũng đủ tàn nhẫn, hiện tại cái tên nhà đầu tư kia vẫn còn đang ở bệnh viện.

Lúc đó, tất cả mọi người đều là thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn mong đợi được xem kịch vui.

Nhưng xem biểu tình của Hàn Thịnh, thì rõ ràng là đặc biệt để ý Trì Thược.

Nếu như Trì Thược ở bên gối Hàn Thịnh thổi chút gió, làm không tốt tất cả mọi người đều phải gặp nạn.

Lo lắng sợ hãi một hai ngày, nhưng động tĩnh gì cũng không có.

Đang chuẩn bị thở phào một hơi, thì đột nhiên ở giữa công ty đụng phải Trì Thược, hiện tại ở trong mắt người biết chuyện, thì Hàn Thịnh chính là kim chủ của Trì Thược.

Đắc tội ai, cũng tốt nhất không nên đắc tội Hàn Thịnh.

Trì Thược người này có thể bò lên trên giường của Hàn Thịnh, mọi người tự nhiên có thể cách xa bao nhiêu liền cách xa bấy nhiêu.

Trì Thược đứng dựa vào vách tường, thấy được thần sắc e sợ tránh không kịp của hai người phía trước.

Hơi hơi suy nghĩ một chút, liền biết được bọn họ tại sao như vậy.

Trì Thược muốn cùng bọn họ làm sáng tỏ, mọi việc không phải như bọn họ nghĩ.

Cậu không bị Hàn Thịnh bao dưỡng, càng không phải là tiểu tình nhân gì đó của Hàn Thịnh.

Ý nghĩ ở trong đầu xoay chuyển một vòng, sau đó lại tự mình bỏ qua.

Nói cái gì đây, chẳng lẽ muốn cậu nói.

Cậu cùng Hàn Thịnh ngủ, là bởi vì đối phương chỉ có thể dựa vào cậu, mới không bị mất ngủ, còn ngủ thực sự ngon.

Cũng chẳng có mấy người sẽ tin tưởng, vì ngay cả chính bản thân mình lúc trước cũng không tin tưởng.

Từ thang máy đi ra, không lưu ý tới hai đạo ánh mắt khác thường ở phía sau.

Trì Thược đi tới văn phòng của người đại diện, gõ cửa hai lần, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

“Trì Thược, cậu và Hàn tổng khi nào thì bắt đầu?” Người đại diện từ sau hôm đó, lòng kinh ngạc trước sau như một vẫn còn lưu lại.

Trong ấn tượng của hắn, Trì Thược từ trước đến giờ đối với những chuyện như quy tắc ngầm, tương đối mâu thuẫn cùng phản cảm.

Nhưng mà chuyện xảy ra ngày đó, lại chỉ khiến Hạo ca cảm thấy chính mình mấy năm qua, dĩ nhiên đều không thể nhìn thấu Trì Thược.

Khi nào thì bắt đầu?
Vấn đề này không dễ trả lời, trên lý thuyết mà nói, thì cậu và Hàn Thịnh căn bản chưa từng có bắt đầu.

Trì Thược lúc này trầm mặc, ở trong mắt Hạo ca lại cảm thấy Trì Thược đây là không muốn trả lời, cũng chính là thể hiện Trì Thược có thể đã theo Hàn Thịnh được một đoạn thời gian.

“Tôi còn tưởng rằng…!” Hạo ca lắc đầu cười cười, “Thôi, bây giờ nói cái gì cũng đã không còn tác dụng gì nữa, ai cũng đều nhìn ra được Hàn tổng thực để ý cậu.”
“Hàn tổng có phải là không thích cậu đóng phim?”
Không thì làm sao tài nguyên trong tay Trì Thược chỉ có ít, mà không có nhiều.

Trong giới có quy tắc bất thành văn, nếu đã bao dưỡng người ta, thì dù thế nào cũng phải cho người ta một ít thứ.

Ánh mắt của người đại diện ở trên người Trì Thược nhìn một vòng, mặc cũng đều là hàng hiệu, nhưng không phải loại đỉnh cấp.

Lẽ nào Hàn Thịnh bao dưỡng Trì Thược, không trả thù lao, cũng không cho tài nguyên?
Hạo ca hơi nheo mắt lại một chút, trong đầu đều đang não bổ rất nhiều chuyện.

Tỷ như là Trì Thược chủ động tiếp cận, rồi lại chủ động bò lên giường Hàn Thịnh, cho nên đối phương mới không cho cậu thứ gì.

Trong đôi mắt của Hạo ca, dần dần có cảm xúc tiếc hận cùng căm hận.

Hắn vẫn luôn rất xem trọng Trì Thược, cảm thấy được Trì Thược là người đáng để rèn luyện, chỉ cần chú tâm, nỗ lực tích lũy, tương lai nhất định có thể có được một phen thành tựu.

Kết quả,Trì Thược lại là người đầy đầu chỉ có yêu đương?
Quan niệm một khi đã hình thành, Hạo ca lại nhìn Trì Thược, hắn luôn cảm thấy cậu rất giống với suy đoán của hắn.

Trì Thược thấy rõ ràng thất vọng trong đáy mắt của Hạo ca, ngón tay cậu hơi siết lại.

Trì Thược lắc đầu: “Không phải.”
“Không phải là tốt rồi, còn có, Trì Thược tôi lại hỏi cậu một câu, cậu còn muốn tiếp tục đóng phim sao?” Điểm này rất trọng yếu, nếu như ý của Trì Thược không muốn tiếp tục lăn lộn trong giới nữa, thì dù Hạo ca tuy rằng luyến tiếc một hạt giống tốt như Trì Thược, cũng sẽ không cưỡng ép bức bách cậu.

“Tôi muốn, Hạo ca, ngoại trừ làm diễn viên, thì tôi sẽ không làm bất kỳ nghề nào khác.” Đóng phim là ước mơ của Trì Thược, cũng là việc mà Trì Thược yêu thích làm.

“Lời này tôi nhớ kĩ, cũng hy vọng rằng, cậu có thể nhớ kĩ.”
Hạo ca gật gật đầu, việc liên quan đến Trì Thược và Hàn Thịnh, Hạo ca cũng không hỏi nhiều nữa, liền đem đề tài chuyển tới một buổi thử vai của Trì Thược..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN