Lương Chấp để đũa xuống, ngạc nhiên nói: “Ông muốn tham gia họp lớp cũ?”
Thẩm Quang Minh vẫn chưa cạo râu, nhưng vì mặt mũi đẹp trai nên nhìn anh không lôi thôi chút nào, ngược lại còn có vẻ phong trần hấp dẫn. Anh gắp một miếng thị bò bỏ vào miệng, nói: “Ừ, tôi cũng muốn gặp mấy đứa cùng lớp cũ.”
Lương Chấp liếc ba Thẩm đang ngồi ăn ở đối diện, thì thầm hỏi anh: “Ông chắc đi được không? Vụ án…”
Thẩm Quang Minh gật đầu nói: “Không có vấn đề.”
Quả nhiên, ba Thẩm tuy hôm qua tỏ thái độ rất nghiêm khắc, nhưng với việc Thẩm Quang Minh muốn đi thành phố B lại không bày tỏ bất kỳ thái độ gì, chuyện này nằm ngoài dự liệu của Lương Chấp.
Lương Chấp nói với hệ thống: “E là Thẩm Quang Minh sẽ không đơn giản đi thành phố B chỉ để gặp bạn học cũ.”
Hệ thống nói: “Ừ.”
Lương Chấp: “Quả nhiên!”
Hệ thống sững sờ một chút, sau mới kịp nhận ra nó vừa bị Lương Chấp lừa: “Hèn hạ!”
Lương Chấp chặc chặc hai tiếng: “Như nhau thôi.”
Lương Chấp cơ bản đã từ bỏ việc nhớ lại cốt truyện chính, cậu có thể xác định là hệ thống biết chút ít gì đấy, tương lai còn dài, rồi sẽ có cơ hội cho cậu đào được càng nhiều thứ.
Từ hệ thống mà cậu biết Thẩm Quang Minh đi thành phố B có mục đích khác, không cần não cũng biết ngay là có liên quan đến vụ án giết người hoa bách hợp.
Chẳng qua là tại sao lúc cậu muốn đi thành phố B, Thẩm Quang Minh trùng hợp cũng đi thành phố B điều tra, một tia lạnh lẽo trồi lên trong lòng Lương Chấp.
Lương Chấp nói: “Hệ thống, tao không phải nhân vật chính đúng không?”
Hệ thống hơi ghét bỏ: “Cậu không xứng.”
Lương Chấp: “…Ờ.” Câu trả lời để cậu thở phào nhẹ nhõm, so với vai phụ xui xẻo bị đuổi giết, làm vai chính bị đám người ác đồng hóa mới là bi thảm thấu tâm can.
Lương Chấp ăn xong thì rời khỏi Thẩm gia, Thẩm Quang Minh vào thư phòng cùng ba Thẩm, anh nói: “Ba, ngày mai con sẽ lên đường.”
Vụ án có tiến triển mới, một thân nhân của người bị hại tiết lộ, trước khi nạn nhân chết có gặp một người bí ẩn, nhưng thân nhân người bị hại không muốn đến thành phố A, cho nên Thẩm Quang Minh định qua đấy điều tra tình huống.
Ba Thẩm gật đầu, ông lấy một vật trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn, nói: “Con cầm nó.”
Đó là một chiếc điều khiển từ xa màu đen, bên trên có màn hình và một nút ấn màu đỏ.
Thẩm Quang Minh kinh ngạc khi thấy điều khiển từ xa, anh không thể tin, nói: “Ba?”
“Nó bây giờ đang trên đường đi thành phố B.” Cơn giận của ba Thẩm không đột nhiên bộc phát, mà là lửa giận đè nén đã lâu, “Ba đã nói nó không được phép đi đâu! Nó… càng lúc càng khó kiểm soát.”
Thẩm Quang Minh nhất thời không dám đối mặt với ba Thẩm, cuối cùng anh rời đi thư phòng, nhìn điều khiển từ xa nắm trong tay, thần sắc phức tạp.
Hy vọng sẽ không có dịp dùng đến.
Sáng sớm, Lương Chấp cùng Thẩm Quang Minh lên ô-tô chạy đường dài, người sau chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay, cho nên lúc anh thấy Lương Chấp vác theo một cái túi vừa to vừa phồng, anh nghi ngờ hỏi: “Hình như lần nào cũng thấy ông vác theo rất nhiều thứ, bên trong để cái gì đấy?”
Bên trong để toàn là các loại công cụ tự vệ, dĩ nhiên Lương Chấp không thể nói cho Thẩm Quang Minh, hàng này của cậu sẽ biến thành công cụ gây án trong mắt đối phương mất, cậu nói: “Mấy thứ thiết bị chụp ảnh thôi, tôi luôn mang theo bên người.”
Thẩm Quang Minh cũng không nghĩ nhiều, anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, xua tan chút phiền lòng vì vụ án, anh nói: “Lần này phá xong án, tôi muốn đi du lịch.”
Lương Chấp biết rõ trong tiểu thuyết trinh thám, thiếu gì chứ không thiếu vụ án, cậu thương cảm nhìn Thẩm Quang Minh, nói: “Có cơ hội, tôi nhất định sẽ đi cùng ông.”
“Được.” Thẩm Quang Minh mỉm cười, anh cũng không biết cuộc đời anh đã sớm bị tác giả an bài rõ ràng.
Sau khi đến thành phố B, bọn họ đến địa chỉ theo tin nhắn để tìm xe đưa bọn họ đi, trên xe cũng gặp được vài người bạn học cũ.
Không khí trong xe lập tức náo nhiệt, mọi người ôn lại những chuyện thú vị hồi còn đi học, trên mặt mỗi người đều thêm mấy phần vui vẻ chân thật.
“Lương Chấp, dạo gần đây ông có liên lạc với Khấu Khấu không?” Một người bạn học hỏi.
Lương Chấp liếc mắt nói: “Sao có thể, quan hệ giữa tôi với nó là xấu nhất.”
Bạn học nói: “Đều là quá khứ rồi, cậu ta cứ một mực nói trong nhóm bạn bè rằng nhất định phải gọi cậu tới tham gia.”
Lương Chấp nghe vậy liền cảm thấy sai sai, cậu không tham gia nhóm bạn bè nên không biết chuyện này, Tô Khấu Khấu tốt bụng như vậy sao?
“Sơn trang Hoàn Ninh là của Tô Khấu Khấu đấy, nhiều tiền thật.”
Mọi người bắt đầu bàn tán về Tô Khấu Khấu, Lương Chấp nhìn về sơn trang nằm giữa núi rừng, dự cảm chẳng lành trong lòng càng lúc càng nặng.
Lương Chấp nói: “Hệ thống, tao cảm giác Tô Khấu Khấu sẽ giết tao.”
Hệ thống nói: “Cậu sợ?”
Mấy năm nay, Lương Chấp luôn rèn luyện thể năng và học Tán Thủ (*), nhưng chút quyền cước này quả thật không đủ nhìn, cậu thở dài nói: “Tao có thể một chấp mười đứa như Tô Khấu Khấu, nhưng vấn đề là thằng chó đấy luôn không thích tự mình ra tay, toàn thích tìm người để đánh hội đồng.”
(*) Tán thủ: võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế. Môn Tán Thủ được chia ra làm 3 dạng: thể thao, quân sự và dân sự. Do tình trạng tội phạm gia tăng, môn tán thủ dân sự nhận được sự cổ vũ từ chính phủ Trung Quốc nhằm tăng cường khả năng tự vệ trong dân chúng. Tán thủ dân sự thiên về lối đánh đầu gối và cùi chỏ gần giống với Quyền Thái (Muay Thái).
Hệ thống nói: “Có Thẩm Quang Minh ở đây, hắn không dám làm vậy đâu.”
Lương Chấp nhìn về phía Thẩm Quang Minh, đối phương đang nói chuyện phiếm với những người khác, cậu nói: “Thẩm Quang Minh sẽ không ở lại sơn trang lâu, tao phải nghĩ cách tự vệ.”
Hệ thống nói: “Cậu có bao giờ nghĩ sẽ không đến sơn trang không? Nếu biết đi sẽ gặp nguy hiểm?”
Lương Chấp nói: “Loại thể chất này của tao dù có trốn tận chân trời góc biển cũng sẽ bị tìm thấy, không bằng tao chủ động một chút, xem kẻ giết người là boss trông cửa, vậy cũng đỡ sợ.”
Hệ thống không khen ngợi sự dũng cảm của cậu, chỉ nói sâu xa: “Không hổ là độc giả tâm chí kiên định không đánh năm sao.”
Lương Chấp nghẹt thở, con hệ thống này là từ tên tác giả nào bị cậu đánh bốn sao vậy? Thù gì dai dữ!
Xe chậm rãi đi vào bãi đậu của sơn trang, tất cả mọi người xuống xe, Lương Chấp quan sát bốn phía, đột nhiên cậu bị một người đi từ xa tới hấp dẫn chú ý.
Thật ra không phải do đối phương đẹp trai, mà là quá chói mắt.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, cúc áo chỉ cài mấy cái, để lộ cả mảng ngực lớn màu lúa mạch, trên cổ và cổ tay đều đeo trang sức vàng.
Hắn nhuộm tóc vàng, toàn thân như thể đang nói rằng “Ta có rất nhiều tiền.”
Lúc này, Thẩm Quang Minh đứng cạnh cười khẽ: “Thằng đấy sống đến bây giờ mà không bị bắt cóc thì quả là kỳ tích.”
Lương Chấp nhếch mép: “Công nhận.”
Cũng không biết là mấy tên bắt cóc không biết cố gắng làm việc, hay vệ sĩ của Tô Khấu Khấu quá trâu bò, vị cuồng khoe giàu này vẫn còn vênh váo được, hắn đi tới trước mặt mọi người, nhe hàm răng trắng ra, cười nói: “Hoan nghênh tới sơn trang của tôi, mời mọi người cứ tự nhiên ăn uống vui chơi, đừng khách sáo với tôi.”
Mọi người sôi nổi đi qua hàn huyên với hắn, nháy mắt chỉ còn Lương Chấp và Thẩm Quang Minh đứng tại chỗ.
Tô Khấu Khấu nói vài câu với mọi người, ánh mắt hắn chuyển tới người Lương Chấp, hắn chủ động đi tới, liếc từ trên xuống dưới một cái, khinh miệt nói: “Mày thật đúng là chẳng lớn được chút nào.”
Lương Chấp cười nói: “Đúng vậy, thời gian đối xử nhân từ với tao, tao bây giờ ôm cặp sách đi vào trường học sẽ không có ai cản lại, còn mày thì khác, mày phải ký tên mới được cho vào.”
“Phụt!” Có người không nhịn được, cười ra tiếng, Lương Chấp có dáng vẻ non choẹt là sự thật được công nhận, còn Tô Khấu Khấu thì thích để râu, nên hắn trông thành thục hơn so với mọi người.
Tô Khấu Khấu dùng ánh mắt “mày muốn chết” trợn lên nhìn Lương Chấp, Lương Chấp cũng ném trả một cái nhìn “nhào vô xem ai sợ ai”.
“Khụ.” Thẩm Quang Minh ho nhẹ một tiếng, cắt đứt giao chiến giữa hai người, “Phòng nghỉ của bọn tôi ở đâu?”
Dù sao Tô Khấu Khấu không còn là thanh niên dễ kích động thời đại học, gã khôi phục nụ cười, nói: “Đi thôi, sắp xếp xong hết cho mọi người rồi.”
Phòng nghỉ đều là phòng đôi, Lương Chấp và Thẩm Quang Minh ở một phòng, Lương Chấp lấy sạc pin và đồ dùng hàng ngày ra khỏi túi, cậu giương mắt nhìn Thẩm Quang Minh ngồi im trên giường đưa lưng về phía cậu.
Lương Chấp nghi ngờ, đứng dậy đi tới, nói: “Ông làm gì vậy? Sao chưa lấy đồ cần dùng ra?”
Trước khi cậu đi qua, Thẩm Quang Minh liền nhét vật cầm trên tay vào túi, anh nói: “Tôi không định ở lại sơn trang.”
Quả nhiên là thế, Lương Chấp nói: “Ông tới thành phố B là do có việc?”
Thẩm Quang Minh gật đầu nói: “Chút nữa tôi sẽ đi, đợi tôi xử lý xong sẽ quay lại tìm ông.”
“Được.” Lương Chấp cầm đồ tắm rửa đi về phía phòng tắm.
Thẩm Quang Minh đột nhiên gọi Lương Chấp: “Ở đây thì cố gắng đừng để lạc nhóm, cũng đừng tiếp xúc nhiều với người xa lạ.”
Nếu là người ngoài, chắc sẽ cho rằng lời Thẩm Quang Minh chỉ đang quan tâm, nhưng với Lương Chấp thường xuyên đối mặt với nguy hiểm tính mạng thì khác, cậu căng thẳng hỏi: “Tại sao ông nói thế? Không lẽ ông đến đây là vì hung thủ vụ án kia cũng ở chỗ này?”
Thẩm Quang Minh mím môi, lắc đầu nói: “Ông đừng nghĩ nhiều, nếu như lời ông nói thì sao tôi dám đến đây một mình.”
“Ừ.” Lương Chấp ôm băn khoăn, xoay người đi vào phòng tắm, cậu ngước mắt nhìn tấm gương trước mặt, trong gương phản chiếu ra khuôn mặt tái nhợt của cậu.
Ánh mắt trong gương lộ rõ sự sợ hãi, Lương Chấp mở vòi nước, vốc nước lên mặt mấy lần, rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút.
Nói không sợ là không thể nào, nếu Thẩm Quang Minh là nhân vật chính của thế giới này, thì tên sát nhân tương ứng với anh tự nhiên sẽ chạy theo anh.
Mục tiêu thứ nhất của sát nhân, nói trắng ra thì thân phận của cậu chỉ là một con tốt thí cùi nhất trong sách.
Lương Chấp nói: “Hệ thống, con pháo thí là tao sống lỳ như vậy, chẳng phải tác giả sẽ tức đến không viết nổi nữa, phải không?”
Hệ thống nói: “Cho nên cậu quan tâm tác giả, muốn đi chết hả?”
Lương Chấp kéo khăn mặt, đập khăn vào gương, khi khăn rớt xuống, gương mặt lại xuất hiện trong gương của cậu đã thay đổi biểu tình, cậu cười lạnh nói: “Thế thì hắn cứ mơ về nơi xa lắm đi!”