Phá Thai [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập] - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Phá Thai [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập]


Chương 9


[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]

PHÁ THAI (phần cuối)

Tác giả: 庄小白

Dịch: Khắp xó xỉnhh

– ——–

Tôi trầm giọng nhìn hắn ta, “Không cần phiền phức như vậy. Tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Gã đàn ông nghẹn họng, tầm mắt lướt qua tôi nhìn về phía Lý Mỹ, “Chị ơi, chuyện này là sao?”

Lý Mỹ bối rối giẫm trên đôi giày cao gót chạy đến đây.

“Trang Khâm, ý anh là sao?”

Tôi lạnh lùng hỏi: “Ý tôi là sao? Có người bắt cóc em gái tôi. Tôi báo cảnh sát đến bắt người, chẳng lẽ là sai sao?”

“Không… không được. ” Ánh mắt Lý Mỹ trốn tránh, lại giống như đột nhiên tìm thấy được chỗ dựa,” Tại sao anh lại báo cảnh sát? Anh có bằng chứng gì? Chúng tôi vừa đi ngang qua. Anh đã ôm em gái anh rồi vu cho chúng tôi tội bắt cóc.”

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Tôi đặt Tiểu Như xuống, tháo đồng hồ điện thoại khỏi cổ tay con bé.

Tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong, “Chị, bắt cóc là phạm pháp, thực sự phải làm việc đó hả?”

“Đừng lo, họ không dám báo cảnh sát đâu…”

Trước khi đoạn ghi âm kết thúc, Lý Mỹ và em trai cô ta đứng đó, sắc mặt tái mét.

Lý Mỹ hét lên, “Lên xe đi!”

Xem ra là đang định bỏ trốn.

Nhưng đã quá muộn, cửa xe bị giữ lại, bên trái bên phải hai chị em cô ta đều bị cảnh sát khống chế.

“Cảnh sát đây! Cô bị nghi ngờ bắt cóc trẻ vị thành niên và tống tiền người nhà họ. Mời hợp tác điều tra cùng chúng tôi.”

Trận chiến không nhỏ, có người vây tới, nhưng đều nhanh chóng bị cảnh sát giải tán.

Dẫn đội chính là cảnh sát Trần, người đã gặp ở đồn cảnh sát trước đó.

“Tiểu Trang, em gái cậu không sao chứ?”

Tôi cúi đầu cảm ơn, “Không có việc gì, làm phiền anh rồi, cảnh sát Trần.”

“Không có gì, đây vốn là nhiệm vụ của chúng tôi mà.”

Lý Mỹ bị khống chế, nhưng vẫn không cam lòng, điên cuồng giãy dụa hét lên: “Trang Khâm, anh nói dối tôi, tại sao anh lại lừa tôi?”

Bộ dạng chật vật, thậm chí có chút đáng thương.

Tôi thở dài, đặt Tiểu Như xuống.

Tiến lại gần cô ta, nói: “Tôi không thích cô. Không liên quan gì đến ngoại hình của cô cả. Sắc đẹp có thể là một nguồn lực, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống như cô tưởng tượng. Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, cô cảm thấy thế giới đã thay đổi, thật ra chỉ là do cô thay đổi tư duy, bắt đầu chủ động ứng phó với cuộc sống. ”

Cô ta sững sờ tại chỗ, không một tiếng động, sau đó bị đưa lên xe cảnh sát.

Tôi bắt taxi về nhà.

Tiểu Như dựa vào vòng tay tôi, chìm vào giấc ngủ.

Nhìn khuôn mặt say ngủ của con bé, tôi không khỏi nở nụ cười. Cũng may là Tiểu Như đủ thông minh, nếu không, tôi sợ mình sẽ thật sự kết hôn với Lý Mỹ.

Sáng nay, tôi đột nhiên tìm thấy thông tin vị trí chiếc đồng hồ của Tiểu Như, còn tưởng rằng là nhầm cơ.

Tôi thử gửi một tin nhắn, nhưng không ngờ Tiểu Như thực sự trả lời, báo bị ai đó giam giữ, sau đó mới tìm được cơ hội đi sạc đồng hồ.

Lúc đó tôi muốn trực tiếp lao đến cứu người nhưng lại sợ bứt dây động rừng, đối phương thật sự làm tổn thương con bé.

Chỉ có thể ổn định Lý Mỹ trước, sau đó luôn chú ý đến vị trí của Tiểu Như, đồng thời báo cảnh sát.

Bây giờ mới cảm thấy may mắn, tôi vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Như.

Con bé tỉnh dậy, lấy tay nhỏ dụi dụi mắt rồi ngồi dậy.

“Anh ơi, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ hơi tự hào thôi. Sao em gái anh thông minh thế? Sao em biết ghi âm bằng đồng hồ?”

Con bé cười toe toét, “Bố dạy em đấy, em học một lần rồi nhớ, giỏi không? “

“Giỏi quá. “Tôi xoa đầu con bé, “Khi nào về anh sẽ cho em đi ăn đồ ngon. “

Xe dừng lại dưới nhà tôi.

Mặc dù trên đường tôi đã gọi điện cho mẹ, dặn mẹ không phải lo lắng cho bọn tôi, hãy đợi ở nhà, nhưng hai người vẫn xuống lầu đợi ở cửa.

Khi nhìn thấy Tiểu Như, bà vội chạy đến, nhìn lên nhìn xuống.

“Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không “?

Tiểu Như vùi trong vòng tay mẹ, nói: “Mẹ, con không sao.”

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” mẹ tôi bắt đầu rơi nước mắt “Con đói không? Mẹ đi nấu cơm. Con trai, con cũng đói bụng rồi chứ? ”

Cả nhà lúc này mới bước vào cửa.

Tiểu Như ngoan ngoãn trở về phòng tắm rửa thay quần áo.

Mẹ tôi đỏ mắt hỏi tôi: “Chuyện là sao? Con nói đã bắt được kẻ bắt cóc, rốt cuộc là ai đã bắt cóc Tiểu Như? Ta phải kiện chúng!”

“Chuyện này…”

Đề tài nhạy cảm, tôi không biết nên nói như thế nào.

Trộm nhìn bố tôi một cái, thế nhưng ông ấy lại cũng thúc giục tôi nói nhanh.

Lúc này tôi mới tỉnh táo trở lại.

Đúng vậy, Lý Mỹ trả thù bố tôi vì ông ấy không muốn cô ta nữa. Điều đó cũng chứng tỏ bố tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với cô ta, vì vậy chắc hẳn ông ấy không biết gì về vụ việc này.

Dù sao đi nữa, vấn đề này đã được giải quyết, gia đình hòa thuận là điều quan trọng nhất.

Tôi chỉ có thể giải thích một cách mơ hồ, “Đó chỉ là một kẻ điên, trên đường phát bệnh nên mới bắt cóc Tiểu Như. Con đã gọi cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ giải quyết. Việc này sẽ không ảnh hưởng đến chúng tôi nữa.”

Mẹ tôi nghe vậy thì sửng sốt nhíu mày. “Người điên? Sao không có ai quản vậy?”

“Đã nói là người điên, đương nhiên không ai có thể khống chế.” Tôi thúc giục, “Mẹ, mẹ mau lấy cho con ăn chút gì đi, con trai mẹ đói gần chết rồi. ”

Mẹ tôi vẫn còn đang nói, nhưng cuối cùng vẫn quay người đi vào bếp.

ứng phó với mẹ xong, tôi lo bố sẽ tiếp tục truy vấn, nhưng ông im lặng một lúc, đứng dậy khỏi ghế sô pha, vỗ vai tôi nói: “Con làm tốt lắm.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng về phòng tắm rửa.

Mặc dù bên phía trường học có Hứa Uy lo, tạm thời còn gió êm sóng lặng, nhưng tôi cũng không thể thật sự giao hết trách nhiệm cho cậu ta.

Cuộc sống cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Tôi nghiêm túc kiểm điểm với lão Lý. Nghe hết mọi chuyện xong xuôi, thậm chí ngay cả lão Lý cổ hủ là thế cũng hiếm khi thốt lên: “Thật khó cho cậu.”

Bố tôi vẫn ôn hòa lo cho gia đình như trước, công ty đang dần chuyển mình đi đúng qũy đạo.

Thay đổi duy nhất có lẽ chỉ có mẹ tôi, đặc biệt chăm sóc Tiểu Như vô cùng cẩn thận, không dám để con bé ra ngoài một mình.

Ngay khi nghĩ rằng tất cả đã kết thúc, tôi bất ngờ nhận được một bức thư từ bệnh viện.

Nội dung bức thư như sau:

Trang Khâm:

Chẳng lẽ anh không tò mò chút nào, tại sao tôi phải trả thù ba anh?

Không chào hỏi nữa, tôi đang mang thai. Tôi cần tiền để phá thai.

Tôi gửi cho anh số tài khoản, anh chuyển tiền cho tôi, nhân tiện tôi sẽ nói cho anh biết vài điều.

Tôi vốn cũng nghĩ bố anh là một người đàn ông tốt.

Khi mối quan hệ của tôi và ông ta bị bại lộ, ông ta liền đưa cho tôi một khoản tiền, đề nghị cắt đứt quan hệ, để quay lại với gia đình.

Lúc đó tôi không can tâm, nên nhờ ân nhân cũ của tôi bắt cóc anh, kết quả là anh ta cũng phải ngồi tù.

Để làm rõ quan hệ, tôi còn trăm phương ngàn kế cố ý giở trò bí ẩn, muốn giá hóa cho Triệu Hoan.

Nhưng bây giờ tôi nhận ra điều đó thật vô ích, thật sự vô dụng.

Thì ra bố anh đã biết tin tôi có thai, nhưng ông ta bị vô sinh nên lúc này mới đề nghị chia tay.

Ông ta cũng thật thông minh, có thể giết người mà không cần thấy máu.

Thực ra ông ta biết mọi chuyện, cho nên mới mượn tay anh để tống tôi và đứa con trong bụng vào tù.

Tôi không sao cả.

Nhưng còn mẹ anh thì có thực sự an toàn không?

Chữ ký: Lý Mỹ.

Đọc xong, tôi sững người một lúc lâu, lúc này mới nhớ đến một chuyện, WeChat thực sự có thể đánh dấu tin nhắn đã xem là chưa đọc, nhưng khi có hai phần nội dung cần được đánh dấu là chưa đọc, chỉ hiển thị một tin nhắn chưa đọc.

Nói cách khác, thật ra là từ hôm ở bệnh viện về, bố tôi đã biết tôi đọc được tin nhắn của ông ấy, nên thuận thế tranh thủ đề nghị chia tay với Lý Mỹ. Lúc này Lý Mỹ mới đăng trong vòng bạn bè, dẫn tôi đến công viên……

Cứ như vậy, Lý Mỹ không cam lòng, nhưng điều cô ta ghét nhất không phải là bố tôi đã bỏ rơi cô ta, mà thay vào đó là phát hiện ra “đầu sỏ” phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người họ- là tôi.

Về phần Đầu Trọc – người tình của Lý Mỹ, tức là cha của đứa trẻ trong bụng Lý Mỹ, hắn ta hận tôi vì đã chặt đứt đường tiền tài của Lý Mỹ, thậm chí còn có ý định ra tay sát hại tôi.

Tiểu Như và tôi lần lượt bị bắt cóc, và bố tôi, hay là nói người cha trên danh nghĩa của tôi, luôn bình tĩnh và điềm đạm.

Điều đó cũng có nghĩa là mọi thứ đang diễn ra bây giờ thực sự nằm trong dự đoán của ông ấy.

Nhưng ông ấy biết mình không có khả năng sinh sản từ khi nào?

Kể từ khi tôi được sinh ra, hay là còn sớm hơn…

Năm đó ông ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, và thành lập công ty với sự giúp đỡ của ông ngoại, hiện tại tất cả tài sản đều được chia cho mẹ tôi.

Vợ lừa dối, nuôi con của người khác nhưng không thể ly hôn.

Cuộc sống dày vò từng ngày nhưng ông vẫn cư xử nhẹ nhàng, ôn hòa, đóng vai một người chồng, người cha hoàn hảo.

Không có sai sót, cho đến khi Lý Mỹ mang thai đứa con của người khác, và tôi thấy WeChat phát hiện ông ngoại tình, đó trở thành một cơ hội hoàn hảo…

Tôi thực sự không thể tưởng tượng được cần phải có bao nhiêu nhẫn nại để sống như thế, và mục đích là gì?

Sống lưng lạnh toát.

Chợt có người vỗ vào vai.

Quay đầu lại, đối mặt với một nụ cười dịu dàng.

Ông ấy hỏi: “Con trai, con xem gì mà chăm chú thế?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN