Bóng Hình Tội Lỗi - Chương 60: Nhắm mắt làm ngơ (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Bóng Hình Tội Lỗi


Chương 60: Nhắm mắt làm ngơ (7)


10 ngày trôi qua nhanh chóng, kỳ nghỉ Dương lịch đã kết thúc, vụ án giết người hàng loạt có thông báo trước cũng chính thức lập án, trở thành nhiệm vụ cấp bách nhất của đội điều tra đặc biệt hiện nay.

Lan Khâm chia cả đội ra thành 5 tổ, lần lượt điều tra lại các vụ tai nạn ở công trường, trượt chân té ngã, lao lực, có vật rơi xuống từ trên cao và tai nạn giao thông. Còn bản thân và Lý Trạch Phân sẽ cùng nhau tiếp tục theo đuổi vụ nổ ở bệnh viện trực thuộc Kinh Đại.

Nhưng tiếc là cuộc điều tra đã kéo dài cả tuần mà đội điều tra đặc biệt vẫn không có tiến triển nào đáng kể. Kết quả điều tra lại các vụ án con, kể cả vụ tai nạn do Tư Đồ Địch chứng kiến, đều giống với báo cáo trước đây, chỉ đơn thuần là “ngoài ý muốn”, không tìm được được chút dấu vết nhân tạo nào.

Tất nhiên, nếu những việc này muốn cố tình đẩy theo hướng “mưu sát” thì vẫn có thể vạch ra được 1 kế hoạch khả thi. Ví dụ như căn thời gian trùng khớp để Địch Thấu và chiếc xe công vụ kia va chạm nhau, hoặc tạo ra hư hại trong chỗ cố định giàn giáo, và thả thứ gì đó từ trên ban công xuống đường.

Người trong đội điều tra đặc biệt cũng đã tập trung vào điều tra từng vụ án, tìm ra được những “điểm nhỏ” đáng nghi như thế, nhưng chung quy là vẫn không có chứng cứ. Hơn nữa, số lượng nghi phạm lại nhiều hơn 3, không thể thu hẹp phạm vi hơn nữa.

Lan Khâm cũng hiểu cho dù thật sự có thể thu nhỏ được phạm vi còn 1 người nào đó thì những “điểm nhỏ” này căn bản không thể là “cố ý giết người” được. Vì không phải sự cố nào cũng có loại can thiệp này, nguyên nhân lớn hơn thật sự là “ngẫu nhiên”. Ngẫu nhiên xảy ra tai nạn giao thông vì không nhìn đường và không giảm tốc độ, ngẫu nhiên từ trên trời có thứ gì đó rơi xuống, ngẫu nhiên tử vong vì nhồi máu cơ tim, ngẫu nhiên đế giày dính dầu rồi trượt chân té lầu.

Với pháp luật hiện hành ở Đường Quốc thì không thể xem những vụ án như thế là án hình sự được. Ngay cả khi có khả năng có người ra tay làm tăng sự ngẫu nhiên này lên hàng chục phần trăm thì việc mà cảnh sát có thể làm cũng chỉ là hỗ trợ gia đình nạn nhân tiến hành tố tụng dân sự, phê bình giáo dục với kẻ ra tay…

Thậm chí có khi cảnh sát còn không làm được những chuyện này, dù sao thì họ cũng không có quyền gì để trách cứ 1 người nào đó hỏi đường 1 nhân viên bán hàng, cũng như 1 nhân viên vô tình làm rơi hộp cơm của mình, đúng không?

“Ầy, tôi đi đây,” Phùng Dịch Hoằng ném một tập tài liệu lên bàn, “Đội trưởng Lan, vụ án này đúng là khiến người ta sởn hết cả da gà. Anh nói xem, trên đường tôi về nhà hàng ngày đều đá lên cây xoài xanh ven đường 1 cái, quả trên cây bị đá rụng lung tung, bỗng một ngày nào đó lại trúng ai đó thì cũng dễ hiểu mà.”

“Nhưng nếu tôi có thể xác định được chính xác thời điểm mà quả xoài rơi xuống, chắc chắn nó có thể giết người, lại còn viết thời gian địa điểm ra trước nữa thì hơi có vấn đề. Tính toán vật lý cũng chỉ là tính toán, chỉ dựa vào lý thuyết suông thì thực tế lại chính xác được thế à? E là chúng ta không phải đang điều tra con người, mà là yêu quái thì có!”

“Một yêu quái hoàn hảo, chỉ sợ không phải 1 con, mà là 1 đám ấy chứ.” Phương Uy nhếch miệng cười, “Những vụ tai nạn này, 1 người là công nhân, 1 chủ quán cà phê, 1 nhân viên công chức, 1 lập trình viên, 1 nhân viên bán hàng và 1 nghiên cứu sinh, dù là tuổi tác, giới tính, nơi ở hay phạm vi quan hệ đều khác nhau. Không hề có sự trùng khớp gì, nam nữ già trẻ đều đủ cả. Chuyện này sao có thể là 1 người làm ra được, phải là 1 nhóm ấy chứ.”

“Một băng nhóm chuyên “ngụy trang thành tai nạn” ư?” Trương Trác Bân dừng bước, gia nhập vào cuộc thảo luận.

“Khó nói lắm,” Phương Uy lắc đầu, “Cũng có thể 1 băng nhóm tội phạm chuyên ngụy tạo hiện trường theo đơn đặt hàng. Đúng không, loại tổ chức mà giúp người khác lên kế hoạch, sau đó dạy người khác làm sao giết người ấy.”

“Nếu làm như thế là để thoát khỏi sự chế tài của pháp luật thì sao lại phải cố ý công bố trước thời gian và địa điểm phạm tội chứ?” Lan Khâm không biết từ khi nào đã bước ra từ phòng nhỏ, tựa vào bàn làm việc của Trương Trác Bân rồi nói.

“Hay là hắn cảm thấy chưa thỏa mãn nên bắt đầu muốn khiêu khích cảnh sát?” Phương Uy nghĩ một chút, “Vụ nổ ở bệnh viện trực thuộc Kinh Đại kia, mục tiêu là Kha Ngôn, hay là cảnh sát chúng ta đây?”

“Con mẹ nó!” Trương Trác Bân tức giận đến mức đá vào chân bàn.

Cuộc thảo luận của họ lại khiến Lan Khâm nhớ đến cái cáng phủ vải trắng kia. Sắc mặt anh tái xanh, một lúc lâu sau mới hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh lại được.

Lan Khâm: “Vậy hẳn phải có chuyện gì đó khiến hắn cảm thấy không thỏa mãn với những tội ác này…”

“Đợi chút,” Mao Lệ đang cầm một ly mì ăn liền cũng chạy đến, “Những suy đoán này quả thật cũng có lý đó, nhưng các anh có thấy có gì đó không đúng lắm không?”

“Có gì chứ?” Phương Uy nghiêng đầu.

“Anh nghĩ kỹ lại đi,” Cô ta bắt đầu vung cây nĩa trong tay như đang dạy học, “Theo cách nói này thì vụ nổ tuần trước chính là sự khiêu khích của hắn dành cho cảnh sát. Nhưng trên thực tế thì hắn đã bắt đầu dự báo trước từ vụ tai nạn công trường năm ngoái, à, năm kia mới đúng. Nếu đúng là đang muốn đấu với chúng ta thì sao cả năm trời chúng ta lại không biết đến chuyện này chứ?”

Lan Khâm sờ cằm: “Vậy nên bài đăng trên diễn đàn kia không phải là khiêu khích mà chỉ đơn giản là ghi chép lại để hắn tự thỏa mãn mình ư?”

“Hoặc,” Một bóng người bước vào văn phòng, cầm trong tay 1 túi tài liệu, “Bản thân bài đăng này có vấn đề.”

“A em gái Chỉ, em về rồi.” Trương Trác Bân nhiệt tình chào hỏi, “Bên đội điều tra sự cố sinh hóa kia đã có báo cáo chi tiết chưa?”

Vẻ mặt của Lan Khâm cứng đờ.

Từ khi biết được thân phận thật sự của Lý Trạch Phân, anh không còn nghe nổi cách xưng hô “Em gái Chỉ” này. Anh chỉ muốn Trương Trác Bân, người 18 đời đều là thường dân kia biết rằng “Chỉ” thật sự là tự của Lý Trạch Phân, mà “em gái” mà anh ta cả ngày gọi kia chính là công chúa đường thời hàng thật giá thật, đến lúc đó không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào nữa.

Trong lúc Lan Khâm đang phân tâm, Lý Trạch Phân đã gật đầu rồi vẫy bản báo cáo trong tay mình, sau đó tiếp tục câu nói vừa rồi: “Thật ra hiện tại ngoài tai nạn giao thông và vụ nổ vừa rồi thì những vụ khác cũng không có dấu vết tội phạm. Dù sao thì thời gian đăng bài cũng có thể bị động tay động chân.”

“Anh Tiêu vẫn còn đang kiểm tra diễn đàn đó, nếu thật sự có vấn đề với thời gian đăng bài thì giả thiết khiêu khích cảnh sát là có cơ sở, và mấu chốt gây ra chuyện này có thể phát sinh gần đây.” Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại rồi cúi đầu nhìn đầu ngón chân của mình, không biết đang nghĩ gì mà giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng đến bất ngờ, “Bản thân bài đăng này chỉ để tạo đà, khiến cảnh sát chú ý đến.”

“Đúng vậy…” Lan Khâm đã tỉnh táo lại, nghiêm túc xem xét lời nói của Lý Trạch Phân, “Đúng rồi, báo cáo điều tra nói thế nào? Vụ nổ này thật sự là do Kha Ngôn gây ra sao?”

“Ừm,” Lý Trạch Phân đưa túi tài liệu trong tay cho Lan Khâm, “Kha Ngôn đã dùng thuốc thử không đúng cách, thao tác cũng không đúng chuẩn, vì thế 2 loại thuốc xảy ra phản ứng trung hòa axit – bazơ gây tỏa nhiệt rất lớn, làm cháy các vật liệu dễ cháy như giấy lau thấu kính. Sau đó vì tủ an toàn hóa chất bên cạnh máy thông gió không được đóng kín nên ngọn lửa lan vào trong, cháy lây vào một lượng lớn hóa chất dễ cháy, dẫn đến vụ nổ đó.”

“Các tấm lọc trong máy thông gió đã lâu không được thay mới, các ống thông gió cũng bị bỏ qua không vệ sinh, một số hóa chất kết tinh trong đó đã khiến đám cháy lây lan nhanh chóng, tủ đựng hóa chất cũng đã quá cũ rồi, không đáp ứng yêu cầu tiêu chuẩn an toàn hiện tại, vì thế khiến tai nạn lan ra gần nửa tầng. Tất nhiên cũng khó nói đây có phải là do bản thân Kha Ngôn không.”

Lan Khâm vừa nghe Lý Trạch Phân nói vừa lướt qua bản báo cáo trong tay.

“Vậy là,” Anh ngẩng đầu lên, “Căn cứ theo kết quả của đội điều tra thì đây chỉ đơn giản là một vụ “tai nạn” thôi đúng không?”

“Theo góc độ chuyên môn của đội điều tra thì đúng là vậy.” Lý Trạch Phân gật đầu.

“Nhưng?” Lan Khâm nghe ra ý trong lời nói của cô.

“Nhưng nói thật thì cũng không phải là không có điểm khả nghi nào.” Lý Trạch Phân nói, “Kha Ngôn đã là một tiến sĩ năm 3, theo lý mà nói thì phải hiểu rõ tất cả những chuyện này, dù không tuân thủ nghiêm túc quy định an toàn nhưng cũng không thể lấy 1 loại thuốc thử để đổ vào 1 loại khác được.”

“Tôi đã xem qua đề cương và những báo cáo định kỳ hàng tháng của cô ta rồi, trong số các loại hóa chất dùng trong hạng mục nghiên cứu của cô ta thật ra không đủ để tạo ra phản ứng lớn đến thế này. Vì so với hóa học, đề cương của cô ta thiên về sinh học nhiều hơn, vì vậy đều dùng những hóa chất tương đối phổ biến, hầu hết đều mua ở công ty thuốc thử rồi được pha loãng ra với nước cất để sử dụng, không cần phải tự mình pha chế.”

Lan Khâm nghiêm túc tiêu hóa những lời của Lý Trạch Phân, “Vậy ý của cô là…”

“Thuốc thử có thể đã bị đánh tráo, hoặc có ai đó đã thay nhãn của lọ thuốc.” Lý Trạch Phân né tránh ánh mắt của Lan Khâm, cắn môi nói, “Mỗi lần tiêm thuốc cho chuột xong cô ta đều làm thí nghiệm giống nhau, vì thế thời gian cũng chỉ quanh quẩn trong 1 tiếng. Chỉ cần nắm rõ thói quen và có thể tùy ý ra vào phòng thí nghiệm để tiếp xúc với thuốc thử là có thể tạo ra một “tai nạn” như vậy. Dù sao thì vấn đề của máy thông gió và tủ an toàn hóa chất đều là những yếu tố cố định.”

“Người có thể tùy ý ra vào, dễ dàng tiếp xúc với thuốc thử…” Lan Khâm dựa theo suy nghĩ của Lý Trạch Phân, lẩm bẩm, “Vậy là bạn học và sếp của cô ta đều khả nghi?”

“Chưa hết đâu,” Lý Trạch Phân nói, “Còn có những nhóm nghiên cứu bên cạnh, nhân viên y tế trong khoa Xét nghiệm, lao công trong bệnh viện và cả người nhà nữa.”

“Người nhà?”

“Lúc tôi chuẩn bị đến giảng cho Kinh Đại thấy vài người đồng nghiệp có thói quen tăng ca cuối tuần sẽ mang con mình đến văn phòng hoặc phòng thí nghiệm.” Lý Trạch Phân nhớ đến cô bé Tiết Tuyết kia, “Bình thường gác cổng chỉ cảnh giác với “người ngoài”, tất nhiên không chú ý đến người nhà.”

Lan Khâm gật đầu cân nhắc: “Được, tôi sẽ đi kiểm tra những người ra vào phòng thí nghiệm giữa 2 lần cô ta làm thí nghiệm gần nhất.”

Vừa đứng lên chưa kịp bước ra cửa thì điện thoại của Lan Khâm đã vang lên.

“A lô… Ừm, ừ, phải… Cái gì? Được rồi, chúng tôi sẽ lập tức tới đó.” Anh cúp điện thoại, quay mặt lại nhìn Lý Trạch Phân.

Lý Trạch Phân: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Kha Ngôn đã được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN