Chương 15: Bác sĩ Trì phát hiện nói dối
Buổi chiều, Dương Nhất Hàm bị đưa tới cục cảnh sát.
Cô tôi vẫn ăn mặc nghiêm mật bảo thủ như cũ, tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng nhìn quá nóng bức.
Diệp Thanh cùng Tống Kiều ngồi xuống phía đối diện Dương Nhất Hàm, nói: “Dương tiểu thư, có thể tháo kính râm xuống không?”
Dương Nhất Hàm cứng đờ, tháo kính râm xuống. Chung quanh hốc mắt có vết thâm tím rõ ràng.
Diệp Thanh nói: “Có thể giải thích một chút, những vết thương này là chuyện gì xảy ra không?”
Dương Nhất Hàm nhẹ giọng nói: “Không cẩn thận đụng vào.”
Diệp Thanh nhàn nhạt liếc qua cổ, còn có ống tay áo của cô tôi, “Thời tiết nóng như vậy, sao cô lại mặc nhiều thế?”
Dương Nhất Hàm nhẹ nhàng nâng nâng chiếc cằm mượt mà tinh xảo, “Khi ra ngoài mặt trời quá lớn, mặc để chống nắng.”
Diệp Thanh: “Hiện tại đang ở trong nhà, nếu cô vẫn cảm thấy nóng, tôi có thể mở điều hòa. Cô có thể tháo khăn trên cổ xuống không?”
Tay Dương Nhất Hàm đặt ở trên mặt bàn đột nhiên siết chặt lại, “Tôi cự tuyệt.”
Diệp Thanh cũng không miễn cưỡng, lại ý vị thâm trường nói: “Cũng được. Nhưng mà, tôi phải nhắc nhở cô một câu. Có câu gọi là giấu đầu hở đuôi, thời tiết nóng như vậy, cô lại ăn mặc kín mít như thế, thậm chí còn đeo khăn quàng cổ, kính râm, vốn dĩ đã khiến cho người khác cảm thấy khả nghi.”
Sắc mặt Dương Nhất Hàm tối sầm lại, “Chẳng lẽ cảnh sát gọi tôi tới, chính là để hỏi tôi những chuyện này?”
Diệp Thanh gật gật đầu, “Vậy được rồi, trở lại chuyện chính. Chúng tôi nói về chuyện xảy ra trong ngày Giả Tinh Tinh tử vong.”
Dương Nhất Hàm khoanh tay trước ngực, “Tôi không có gì để nói.”
Diệp Thanh không để bụng, “Buổi chiều ngày mùng 3 tháng 8, cô ở đây?”
Dương Nhất Hàm nhấp môi, giơ tay xoa xoa tóc mái bên tôii, “Không thể nói.”
“Cô ở với ai?” Diệp Thanh hỏi.
Dương Nhất Hàm hốt hoảng giương mắt, rồi lại gục đầu xuống, “Một mình tôi.”
Diệp Thanh nhíu mày, “Chúng tôi đã xem qua camera theo dõi, ngày mùng 3 tháng 8, sau giữa trưa cô đã đi ra khỏi quán nước, buổi chiều 5 giờ rưỡi mới trở về, trong khoảng thời gian đó, cô đã đi đâu?”
Dương Nhất Hàm hơi khép hai chân lại, nghiêng mặt đi, “Tôi đi nhập hàng cho quán nước, đến thành phố.”
Tống Kiều có chút nghi hoặc, liếc mắt nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh cười khẽ, “Vậy tốt, cô nhập hàng ở chỗ nào, nói cho toi biết.”
Dương Nhất Hàm: “Đi rất nhiều nơi.”
“Ví dụ như?”
“Thương trường XX, thị trường bán sỉ XX, bách hóa XX……”
Diệp Thanh bình tĩnh hỏi: “Có hóa đơn không?”
Dương Nhất Hàm nhấp môi, “Không cần hóa đơn sẽ có chiết khấu.”
Diệp Thanh mặt không đổi sắc, cầm lấy điện thoại, nói với Diêm Tiểu Tung đang ở phòng quan sát: “Cậu đi điều tra mấy nơi này cho tôi.”
Sắc mặt Dương Nhất Hàm đen như than chì, mí mắt khẽ nhảy lên.
Thẩm vấn tiếp tục.
Diệp Thanh hỏi: “Vì sao cô lại có chìa khóa chung cư của Giả Tinh Tinh?”
Dương Nhất Hàm có chút kinh ngạc, “Chìa khóa chung cư của Giả Tinh Tinh cái gì? Đó rõ ràng chính là nhà của chồng tôi, tôi có chìa khóa nhà chồng mình, rất kỳ quái sao?”
Diệp Thanh nhướng mày, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Cô tốt nghiệp ngành hộ lý chuyên nghiệp?”
Dương Nhất Hàm: “Phải.”
“Cho nên cô rất am hiểu dược lý?”
Dương Nhất Hàm: “Hiểu được một ít.”
Ánh mắt Diệp Thanh nhạy bén, nhìn chằm chằm cô tôi, hỏi: “Dị Bính Phân trong nhà cô, lấy ở đâu?”
Dương Nhất Hàm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, “Nhà tôi không có thứ này.”
Diệp Thanh lấy chứng cứ ra, “Ở phía dưới giường nhà cô, phát hiện một hòm Dị Bính Phân. Ở thùng rác trong phòng cũng có một ống tiêm đã từng dùng, bên trong phát hiện một chút Dị Bính Phân còn sót lại.” Cô cao giọng lên, “Tốt nhất cô hãy nói thật ra, nếu không sẽ phi thường bất lợi với cô. Bởi vì trong thi thể Giả Tinh Tinh cũng có Dị Bính Phân, chúng tôi có lý do hoài nghi cô chính là hung thủ.”
Ánh mắt Dương Nhất Hàm lập loè, hốt hoảng không chừng. Một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Dị Bính Phân…… Là lấy từ bệnh viện Đông Nhân.”
“Ai cho cô?” Diệp Thanh hỏi.
Dương Nhất Hàm trầm mặc, giơ tay vỗ trán.
Diệp Thanh hỏi: “Là Vu Hạo Lâm sao?”
Dương Nhất Hàm lập tức trả lời: “Không phải!”
“Phải hay không phải, chúng tôi tra liền biết,” thái độ Diệp Thanh rất cường ngạnh, “Tự tiện lạm dụng dược vật bị quản chế, là phạm pháp, tôi nghĩ điểm này cô hẳn rất rõ ràng.”
Dương Nhất Hàm cắn răng, “Không phải Hạo Lâm cho tôi……”
Hạo Lâm, kêu thật sự thân mật.
“Dược vật lấy từ bệnh viện ra, vốn chính là chuyện không dễ dàng, chúng tôi chỉ cần điều tra lượng dược vật nhập hàng cùng lượng sử dụng, cộng thêm người từng tiếp xúc là có thể thnhanh chóng tra ra chân tướng.” Diệp Thanh tiếp tục ép hỏi, “Cô chủ động nói cho tôi, so với chúng tôi đi tra, tính chất không giống nhau, cô có hiểu không?”
“Tôi chủ động nói, xem như tự thú sao?” Dương Nhất Hàm dò hỏi nhìn cô.
Diệp Thanh không tỏ ý kiến, trầm mặc, ánh mắt ý vị sâu xa.
Dương Nhất Hàm siết chặt mười ngón tay, xoắn nhau, nói: “Là Lý Lệ Quỳnh cho tôi.”
“Lý Lệ Quỳnh?” Diệp Thanh nghi hoặc, “Cô ta là ai?”
Dương Nhất Hàm nói: “Chính là hộ sĩ của bệnh viện, mọi người đều gọi là Quỳnh tỷ.”
“Vì sao cô ta muốn giúp cô lấy dược vật?”
Dương Nhất Hàm nói: “Cầm đi bán trao tay cho phòng khám bệnh nhỏ, bệnh viện nhỏ khác, hoặc là tư nhân gì đó…… Lý Lệ Quỳnh thiếu tiền, thường xuyên để tôi giúp bà ta bán trao tay, được đến tiền, chúng tôi chia đều……”
Diệp Thanh lập tức nói với người bên ngoài: “Lập tức đi tìm Lý Lệ Quỳnh, cùng với Vu Hạo Lâm.”
Dương Nhất Hàm bất an đeo kính râm lên, thái độ lại khôi phục lạnh nhạt, làm bộ đứng dậy, “Tôi có thể đi rồi chứ?”
Diệp Thanh ra hiệu cô ta ngồi xuống, rồi nói: “Dương tiểu thư, có thể phối hợp với chúng tôi làm một lần kiểm tra phát hiện nói dối không?”
“Phát hiện nói dối?” Dương Nhất Hàm mờ mịt kinh nghi, “Có ý gì?”
“Chỉ là một thí nghiệm nho nhỏ,” Diệp Thanh cười nhạt giải thích, “Kiểm tra đo lường phản ứng khi cô nói chuyện, có thể giúp cô nhớ lại một chút chuyện cô đã quên mất, ví dụ như…… vào ngày vụ án xảy ra, cô làm cái gì, ở bên ai……”
Dương Nhất Hàm lắc đầu, khoanh tay trước ngực, thân thể dựa ra sau lưng vào ghế ngồi, “Tôi sẽ không làm!”
Diệp Thanh không cho cô ta cự tuyệt, “Đây là vụ án hình sự, cô phải phối hợp với cảnh sát điều tra.” Dừng một chút rồi nói tiếp, “Huống chi, nếu hết thảy những điều cô nói đều là thật, thì còn có thể giúp cô rửa sạch hiềm nghi.”
Toàn thân Dương Nhất Hàm cứng đờ, phi thường bài xích.
Diệp Thanh phân phó một cảnh sát tiến vào, đem Dương Nhất Hàm đưa tới phòng thẩm vấn cách vách.
Trong phòng thẩm vấn, máy phát hiện nói dối cùng máy in đã chuẩn bị ổn thoả. Máy phát hiện nói dối sẽ chuẩn xác giám sát hô hấp, điện tâm đồ cùng với số liệu điện trở trên làn da của người bị kiểm tra, kịp thời truyền tống đến máy in, cùng lúc đưa ra kết quả phân tích.
Diệp Thanh ở ngoài cửa kính quan sát, Trì Đông Nham cùng Tống Kiều cùng tiến vào phòng thẩm vấn.
Tống Kiều làm trợ thủ, nhắc nhở Dương Nhất Hàm thả lỏng, kêu cô ta ngồi thoải mái ở trên ghế, đeo các loại máy móc đo huyết áp, nhịp tim cho cô ta, giải thích yêu cầu và phương pháp phát hiện nói dối, thuận tiện trấn an cảm xúc của cô ta.
Dương Nhất Hàm nhìn chằm chằm màn hình máy phát hiện nói dối, thấy ba điều tuyến có quy luật, vững vàng hoạt động lên xuống, lại nhìn sang máy in bên cạnh, giấy in chậm rãi di động, mặt trên vẽ ra đường cong lên xuống cao thấp.
Trì Đông Nham đứng ở trước mặt Dương Nhất Hàm, vị trí không gần không xa, thái độ ôn hòa khiêm tốn, nhẹ giọng nói: “Dương tiểu thư, không cần khẩn trương, cứ coi như chúng tôi đang làm một bộ thí nghiệm đơn giản.”
Dương Nhất Hàm sớm đã bình tĩnh lại, thấy Trì Đông Nham diện mạo anh tuấn cũng sinh ra vài phần hảo cảm.
Cô ta hỏi: “Anh là cảnh sát sao?”
Trì Đông Nham cười mỉm: “Không phải, tôi là chuyên gia tâm lý, sau này nếu cô có phiền não hoặc là niềm vui gì, có thể chia sẻ với tôi, tôi bảo đảm sẽ không nói cho bất cứ ai.”
Dương Nhất Hàm nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai, “Vậy sao? Chuyên gia tâm lý đều giống như lời đồn, có thể nhìn thấu tâm tư của bất cứ ai sao?”
Trì Đông Nham nhoẻn môi cười: “Tôi không thể, nhưng máy phát hiện nói dối có thể. Chờ lát nữa khi làm thí nghiệm tận lực không nói dối là tốt rồi.” Anh ta ra hiệu bằng mắt cho Tống Kiều, Tống Kiều hiểu ý, bí mật cầm một tấm card đưa cho Dương Nhất Hàm xem.
Trì Đông Nham nói: “Hiện tại, nhớ kỹ màu sắc tấm card này, nhưng không được nói cho bất cứ ai.”
Dương Nhất Hàm nhướng mày, Tống Kiều nhanh chóng đưa tay cất tấm card màu đỏ kia đi.
Trì Đông Nham: “Chúng tôi sẽ làm thí nghiệm đơn giản trước, vô luận tôi hỏi cái gì, cô đều nói ‘không phải’ cho tôi, hiểu chưa?”
“Được,” Dương Nhất Hàm nhẹ nhàng gật đầu.
Trì Đông Nham nhìn đường cong trên máy phát hiện nói dối, bắt đầu hỏi: “Là màu vàng sao?”
“Không phải.”
“Là màu xanh lục?”
“Không phải.”
“Là màu cam?”
“Không phải.”
……
Trì Đông Nham hỏi một lượt bảy loại màu sắc xong đã có kết luận qua phản ứng sinh lý của Dương Nhất Hàm.
Sau đó, anh ta nói: “Là màu đỏ.”
Dương Nhất Hàm sửng sốt, không nói chuyện. Trì Đông Nham không truy vấn nữa, quan sát tình huống ký lục của máy phát hiện nói dối.
Sau khi nắm bắt phản ứng lúc Dương Nhất Hàm nói dối và nói thật, bắt đầu vấn đề chính thức.
Trước khi làm phát hiện nói dối Tống Kiều cũng đã kể lại từ đầu chí cuối vụ án cho annh ta nghe, còn tỉ mỉ giới thiệu tình huống hiện trường vụ án, cho anh ta nhìn ảnh chụp. Mõi một chi tiết của vụ án anh ta đều đã nắm rõ.
Anh ta hỏi: “Cô tên là Dương Nhất Hàm?”
“Phải.”
“Cô là người địa phương?”
” Phải.”
“Vu Hạo Khiêm là chồng của cô?”
” Phải.”
“Cô biết anh ta ở bên ngoài có rất nhiều tình nhân đúng không?”
“…… Phải.”
“Cô biết Giả Tinh Tinh là tình nhân của Vu Hạo Khiêm?”
” Phải.” Ngữ khí khinh miệt.
“Cô biết Giả Tinh Tinh mang thai?”
” Phải.” Dương Nhất Hàm nhíu mày, chán ghét.
“Cô hận Giả Tinh Tinh?”
Sắc mặt Dương Nhất Hàm âm trầm, “Không phải.”
“Cô không ngại quan hệ của Giả Tinh Tinh cùng Vu Hạo Khiêm?” Ánh mắt chăm chú, tìm tòi nghiên cứu!
Dương Nhất Hàm túm chặt mười ngón tay nói: “Không phải.”
“Cô hận Giả Tinh Tinh?”
“Không phải!” Lập tức trả lời.
“Cô không ngại cô ta mang thai con của chồng cô?”
“…… Không phải.”
“Cô chán ghét cô ta?” Trì Đông Nham thay đổi cách nói.
“…… Phải.”
“Cô muốn cô ta đi tìm chết?”
“Không phải!” Phẫn nộ, không kiên nhẫn.
“Cô ta chết cô rất vui vẻ?”
“Không phải.” Dương Nhất Hàm nói dối.
……
“Trước khi chết Giả Tinh Tinh đã đi tìm cô?”
” Phải.”
“Các cô cãi nhau?”
“…… Phải,” Dương Nhất Hàm nhíu mày.
“Cô ta thị uy với cô?”
Dương Nhất Hàm cắn răng, ” Phải.”
“Cô ta chọc giận cô?”
Dương Nhất Hàm nhắm mắt, hít sâu, ” Phải.”
“Lúc ấy cô muốn giết cô ta?”
“…… Không phải.” Cô ta nói rất chậm, rất trầm.
“Khi án phát, cô không đi qua tiểu khu của Giả Tinh Tinh?”
” Phải.” Dương Nhất Hàm thực bình tĩnh.
“Lúc ấy cô ở khách sạn?”
“Không phải.”
“Lúc ấy cô ở nhà?”
“Không phải.”
“Có nhân chứng không?”
“Không có.” Dương Nhất Hàm không sao cả.
“Cô có chìa khóa chung cư của Giả Tinh Tinh?”
Dương Nhất Hàm do dự, nhấp môi, ” Phải.”
“Cô lấy được từ chỗ Vu Hạo Khiêm?”
” Phải.”
“Cô từng trộm đến chung cư của Giả Tinh Tinh?”
“Không phải.”
“Cô từng dùng chìa khóa mở chung cư của cô ta?”
“Không phải.”
……
Phát hiện quá trình nói dối thập phần dài lâu rườm rà, thông thường sẽ tiến hành mất ba bốn giờ. Phát hiện nói dối sư sẽ đem vấn đề tương đồng thay phiên hỏi mấy lần, cũng sẽ căn cứ tình huống thực tế điều chỉnh vấn đề, cũng chỉ như vậy mới có thể lấy được số liệu tinh chuẩn.