Anh đưa tay đỡ thái dương, bắt đầu hít sâu. Lý do thuyết phục vốn đã chuẩn
bị cẩn thận đều bị câu này của cô giết chết trong một giây, giết đến hài cốt không còn, ngay cả một mảnh vụn cũng không thừa.
Ôn Tửu cười mỉm nói: “Yến tiên sinh, nếu anh muốn để cho người nhà anh tin tưởng chúng ta là người yêu, như vậy xin anh phối hợp với tôi. Nếu anh
không hài lòng về tôi, anh có thể mời cao minh khác, tiền đặt cọc một
phần tôi cũng không lấy, sẽ hoàn trả lại hết.”
Cũng đã dắt về nhà rồi, còn mời cao minh khác được sao? Cô cho rằng đây là
đến chợ mua bảo vật sao, không thích hợp còn được bảy ngày để đổi vô
điều kiện?
Yến Luật bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Tôi có thể phối hợp với cô, nhưng không phải bị cô sai khiến.”
Ôn Tửu đánh giá anh: “Yến tiên sinh, xin cho tôi đánh bạo nói, có phải anh chưa từng quen bạn gái hay không?”
Trên mặt Yến tiên sinh xuất hiện biểu cảm nổi giận âm ỉ. Cô thế mà lại nghi
ngờ anh chưa từng quen bạn gái. Điều này sao có thể, từ khi còn ở trường cấp hai, anh đã bị vô số nữ sinh theo đuổi, thật sự là phiền không biết để đâu cho hết.
Năm thứ tư đại học, vì muốn Úc Thiên Thiên hết hi vọng, anh quyết định quen với Ngụy Nhuy, hoa hậu giảng đường vẫn luôn một mực theo đuổi anh. Kết
quả hai người mới quen nhau đến ngày thứ bảy, Ngụy Nhuy nhắn cho anh một tin, nói buổi sáng mình muốn ăn KFC, bảo anh đi mua, sau đó đem đến kí
túc xá nữ.
Ngụy Nhuy khổ tận cam lai mới theo đuổi được Yến Luật, không khỏi muốn khoe
khoang một chút, để cho toàn bộ trường học đều biết người thanh niên đẹp trai nhất, lạnh lùng nhất, khó theo đuổi nhất cũng phải đưa bữa sáng
cho cô.
Lúc Yến Luật nhận được tin nhắn này, anh cứ cho là mình nhìn lầm rồi, nên
lập tức đưa cho di động cho Kỷ Lan, bạn cùng phòng với anh.
Kỷ Lan bắt đầu nói liên miên, cằn nhằn, nói quen bạn gái là như vậy, làm
nô làm lệ, móc tim đào phổi, còn phải biết cách thiết lập nhiều kế hoạch lãng mạn, ví dụ như đêm qua cậu ta thả đèn Khổng Minh cho bạn gái ở sân thể dục, trên đó viết: những vì sao cũng biết anh yêu em.
Yến Luật xem thường nói một câu: ngây thơ. Sau đó cầm lấy kính viễn vọng quân dụng, nhìn về tiệm KFC ở đối diện đường cái.
Bên trong xếp một hàng dài.
Hai phút sau, Ngụy Nhuy nhận được tin nhắn của Yến Luật, anh nói hai người không thích hợp ở bên nhau.
Sau đó, Ngụy Nhuy vẫn liên tục truy hỏi nguyên nhân.
Anh trả lời là: bữa sáng KFC quá đắt.
Bên tai vang lên âm thanh ân cần dạy bảo của Ôn Tửu: “Nếu anh đã từng quen
bạn gái, vậy anh nên biết đây không phải là sai khiến mà là biểu hiện
yêu thương săn sóc của bạn trai dành cho bạn gái. Yến tiên sinh, chỉ cần quen là tốt rồi.”
Quen là tốt rồi! Yến Luật hoàn toàn im lặng.
Ôn Tửu đại thắng hoàn toàn trở về phòng bên cạnh, bóp kem đánh răng, bắt đầu đánh răng.
Chỉ cần nhớ đến sắc mặt của Yến Luật, Ôn Tửu cười đến mức suýt chút nữa thì sặc bọt kem đánh răng.
Phòng kế bên, một cục giấy bị một cái tay run rẩy ném vào sọt rác.
Ôn Tửu đánh răng xong, thấy ánh nắng buổi trưa, liền đi lên nhà ấm trồng
hoa ở tầng ba, muốn ngắm hoa phơi nắng, không nghĩ tới bà nội đã ở đây,
bà cụ đang khom người bận rộn trước vườn rau.
Ôn Tửu đi lên phía trước, hỏi: “Bà nội, bà đang bận bịu việc gì vậy?”
“Chút nữa Tiểu Mai và Thanh Ngọc phải về nhà ăn tết, đồ tết của hai đứa nó
đều đã chuẩn bị xong rồi, bà hái thêm nắm rau xanh để chúng mang về nhà
ăn.”
“Để cháu giúp bà, bà nội.”
“Không cần, không cần, cháu đừng để bẩn quần áo.”
“Không sao đâu bà nội, Yến Luật đã mua cho cháu vài bộ rồi.”
Bà nội vui vẻ: “Thế à, xem như thằng nhóc này rốt cuộc đã mở mang đầu óc
rồi, biết dỗ dành cho bạn gái vui. Cháu không biết đâu, thằng nhóc này
giống hệt ông nội nó, tư tưởng chủ nghĩa đàn ông đặc biệt nghiêm trọng, ở nhà giống như ông lớn.”
Ôn Tửu mỉm cười: “Là có chút.”
“Thằng nhóc này thật lòng thích cháu, còn lọc xương cá cho cháu, chính nó còn không thích ăn cá, ngại phiền phức.”
Ôn Tửu cười cười, không nói gì, xem ra về sau phải thường xuyên để cho Yến tiên sinh lọc xương cá.
Bà nội hái rau xanh, bỏ vào hai cái túi bảo vệ môi trường, sau đó cùng Ôn Tửu đi xuống tầng.
Yến Thanh Ngọc đang nói chuyện với ông cụ: “Bác cả, cháu làm xong cơm tất
niên rồi về, bác gái có tuổi rồi, một mình làm cơm tối sẽ mệt mỏi.”
Ôn Tửu cười đi qua đó, “Cô ba, cơm chiều để cháu và Yến Luật làm, sẽ không để cho bà nội động vào, cô yên tâm đi.”
Ông cụ giật mình nhìn Ôn Tửu, bắt Yến Luật nấu cơm?
Bà nội cũng hiểu đây quả thật là chuyện không có khả năng, cười nói: “Không cần các cháu làm đâu, cứ để bà nội làm.”
Ôn Tửu mỉm cười, ôm bả vai bà, nói: “Bà nội, Yến Luật muốn thể hiện tấm
lòng hiếu thảo của mình, bà nên cho chúng cháu một cơ hội a.”
Bà nội càng nhìn càng cảm thấy cô bé này rất khiến người khác yêu thích,
lại còn biết làm việc, mặt mũi tố chất lại càng không thể soi mói.
Người giúp việc và Yến Thanh Ngọc đi rồi, Ôn Tửu đến phòng bếp xem nguyên
liệu nấu ăn và rau dưa, buổi tối làm món gì, đại khái trong lòng đã có
tính toán, vì thể liền lấy di động ra gọi cho Yến Luật.
Yến Luật thấy con số 9 nhấp nháy trên di động, không nghe máy.
Di động không ngừng nhấp nháy con số 9, tỏ vẻ nếu anh không nghe máy thì
cô sẽ tiếp tục gọi, Yến Luật bất đắc dĩ cầm lấy di động.
“Yến Luật, anh mau xuống tầng một chút.”
Ba phút sau, Yến Luật mới chầm chậm đi xuống tầng.
Anh đút hai tay vào túi quần, đứng ở bậc cuối cùng của cầu thang, xụ mặt hỏi: “Chuyện gì?”
Hiển nhiên là chưa nguôi cơn tức.
Ôn Tửu hồn nhiên giả bộ không biết, cười dịu dàng, nói: “Chúng ta đi ra ngoài mua ít đồ đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, thoải mái, vui sướng của cô khiến trong lòng Yến Luật
càng buồn bực, anh sắp bị cô chọc giận đến hộc máu bỏ mình rồi, cô lại
làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn có thể cười tươi như hoa.
“Trong nhà cái gì cũng có, không cần mua.” Anh xoay người muốn đi lên tầng.
“Đi thôi, đi thôi, đi ra ngoài đi dạo.” Ôn Tửu đi đến trước mặt anh, kéo cánh tay của anh lại!
Yến Luật cảm thấy thân thể cứng đờ, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé, trắng ngần của cô, quả thật có chút khó tin, cô thế mà lại chủ động nắm tay anh!
Vậy được rồi, thôi thì cố gắng đi siêu thị với cô một chút vậy!
Yến Luật xoay người lên tầng, cầm lấy chìa khóa xe, áo khoác và ví tiền, sau đó chở Ôn Tửu đến siêu thị lớn nhất trong thị trấn.
Xe ngừng ngoài quảng trường, Yến Luật thuận miệng hỏi: “Cô muốn mua cái gì?”
“Đi mua một chút nguyên liệu để nấu bữa tối, Tiểu Mai và cô ba về nhà rồi, vì vậy tôi với anh sẽ cùng nhau làm cơm tất niên.”
Yến Luật dừng bước, không thể tượng tượng nổi trừng mắt nhìn Ôn Tửu: “Tôi và cô cùng nhau nấu cơm?”
Ôn Tửu liếc mắt nhìn anh: “Đúng vậy, chẳng lẽ anh lại để cho bà nội nấu? Bà đã có tuổi như vậy, anh không biết xấu hổ?”
Yến Luật nắm chặt chìa khóa xe, hít sâu hai cái… Sau đó kinh dị phát hiện,
anh lại có thể rất nhanh đã bình tĩnh lại. Bạn xem, không ngờ tính thích nghi của một người lại mạnh như vậy, anh vậy mà lại nhanh chóng đã quen bị cô chọc giận đến nội thương, sau đó yên lặng bước vào cảnh giới tự
mình chữa thương.
Đến siêu thị, Yến Luật vừa nhìn thấy cảnh tượng đám đông rậm rạp ở phía
trước đang hò hét, nhốn nháo, anh lập tức hối hận về sự xúc động phút
chốc của chính mình, đã đáp ứng yêu cầu đi dạo phố mua sắm của Ôn Tửu,
nhưng đã đi đến đây rồi, chỉ có thể tiếp tục kiên trì đi dạo siêu thị
với Ôn Tửu.
Đồ Ôn Tửu mua trên cơ bản đều thuộc lĩnh vực Yến tiên sinh chưa bao giờ
tiếp xúc, ví dụ như xì dầu hấp cá, riềng, riềng, lá nguyệt quế, nhục đậu khấu, vv.
Xem ra cô thật sự có ý định chuẩn bị một bữa cơm tất niên hoàn hảo, Yến
Luật không có ý kiến gì về hành động này, có thể được ông bà nội tán
thành, anh đương nhiên cầu còn không được.
Nhưng vấn đề là, cô thế mà lại còn kéo anh vào! Anh định tính nợ xong thì nói rõ cho cô biết anh không biết nấu ăn, hơn nữa cho tới bây giờ anh chưa
từng đi đến phòng bếp. Nếu cô muốn mượn cơ hội này để ức hiếp, nô dịch
anh, vậy thì xin dừng lại.
Ôn Tửu đẩy xe, Yến Luật không nhanh không chậm đi bên cạnh cô, trong lòng
đã quyết định, lần này anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Đến đến quầy giặt rửa, Ôn Tửu dừng bước chân lại, nói: “Anh giữ xe, ở chỗ
này đợi tôi một chút.” Nói xong, liền đi tới mặt sau của quầy hàng.
Yến Luật chán đến chết, tùy ý nhìn thoáng qua chung quanh, kết quả phát hiện đối diện là biển băng vệ sinh.
Anh xoay người lại, kết quả vừa quay mặt lại, phát hiện ở phía sau càng
đáng sợ hơn, ấy thế mà đều là Durex Jissbon và Six sex… (*)
[(*) Durex, Jissbon, Six sex: các nhãn hiệu BCS]
Yến tiên sinh lập tức đẩy xe đi chỗ khác.
Ôn Tửu lấy đồ xong, phát hiện không thấy Yến tiên sinh đâu, cô liền đi đến gần đó nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy người đâu, đành phải lấy di
động ra.
Điện thoại chuyển được, Yến Luật nói: “Tôi ở quầy thu ngân, cô lại đây đi.”
Ôn Tửu đi qua đó, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Yến Luật. Anh giống như
là người nổi tiếng đứng trong đám người bình thường, dáng người thẳng
tắp, anh tuấn, khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo, còn có phong thái nhanh
nhẹn hơn người, vô cùng bắt mắt.
Yến Luật giơ cánh tay lên, vẫy vẫy tay với cô, cái loại tư thế nâng cánh
tay lên vẫy như thế này, lại càng tự nhiên, phóng khoáng, khiến cho
người khác động lòng.
Nhưng lần này Ôn Tửu không bị sắc đẹp của Yến tiên sinh đả động, tật xấu biến mất im hơi lặng tiếng này cần phải sửa đổi.
Cô đi qua liền hỏi: “Tại sao anh không chờ tôi ở đàng kia?”
Yến Luật cúi đầu nhìn cô: cô lại muốn anh phải đối mặt với một đống miếng hình xoắn ốc, siêu mỏng, vị ô mai sao?