Vừa mới sáng sớm mà nắng đã chói chang, tôi nhìn mặt trời như đang dần lên cao, trong lòng quyết định hôm nay nhất định sẽ không ra ngoài phơi nắng cùng Tử Thần nữa, cho dù ánh mắt Ngọc Thanh nóng đến đâu chăng nữa nhưng mặt trời thì có thể nướng được tôi đấy. Thế nên vừa ăn bữa sáng xong, Tử Thần đề phòng Ngọc Thanh nên muốn kéo tôi ra ngoài thì tôi liền giả bộ phờ phạc rũ rượi, nói: “Thiếu gia, hôm nay tôi cảm thấy choáng lắm, không muốn ra khỏi cửa đâu.” Trên mặt Tử Thần liền lộ vẻ nôn nóng, đưa tay đến trán tôi. Tôi hơi tránh, không phải do xấu hổ, mà vì chả có dấu hiệu phát sốt gì cả. Thấy Tử Thần quan tâm vậy nên tôi cũng hơi áy náy, có điều, vẫn quyết tâm không muốn ra ngoài để chịu trận. Tử Thần nghĩ nghĩ rồi bảo, có thể do hôm qua phơi nắng, hôm nay nên nằm nghỉ ở nhà thật tốt.
Tôi nghe xong liền vội nói: “Đâu đến mức yếu ớt vậy chứ, người không rõ có khi lại cho rằng tôi là thiếu gia mất.” Tử Thần cười: “Cậu có yếu ớt cũng không sao, cũng có thành thiếu gia được đâu.” Tôi nhìn anh, không phục, làm thiếu gia thì sao chứ, còn không phải bị một tiểu nha đầu ép đến mức tránh không kịp sao, tôi thấy Ngọc Thanh cười khúc khích. Tử Thần theo ánh nhìn của tôi, thấy đôi mắt nồng nàn tình ý của Ngọc Thanh, vẻ mặt lập tức có phần mất tự nhiên. Tôi nhìn Tử Thần rồi lại quay qua Ngọc Thanh, cảm thấy mình rõ là người thừa, có điều đã hứa với anh không rời quá một trượng, đương nhiên sẽ giữ lời, cho có bị mang tiếng không biết điều thì cũng phải một tên giúp việc lanh lợi mới được.
Đang vui, Tiểu Hà tiến vào, cười nói với tôi: “Hợp Hoan, chỗ tôi có mấy cái túi hương, anh tới xem giúp tôi cái nào được nhất đi?” Tử Thần nghe xong, liền quay người nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt mang theo ba phần uy hiếp rất rõ, tôi ngầm hiểu. Có điều, nếu nói trực tiếp thì tôi không nỡ làm tổn thương tấm lòng của tiểu cô nương nhà người ta, tuy là nữ tử nhưng cũng hiểu phải thương hương tiếc ngọc chứ. Nhanh chóng nghĩ cách, hỏi lại: “Cô muốn thêu túi hương tặng tôi à?” Gương mặt Tiểu Hà lập tức ửng đỏ. Tôi càng muốn trêu cô, nhìn về phía Tử Thần và Ngọc Thanh, dù gì cũng đang nhàn rỗi không chuyện làm, sao lại không đùa một chút cho vui. Tôi lại nói với Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh cô nương, không bằng cô cũng thuê một túi hương cho thiếu gia nhà tôi đi.” Hay lắm, thế là trừ tôi ra, bốn người trong phòng hết ba kẻ đỏ mặt, tôi hí ha hí hửng đẩy Tiểu Hà: “Mau đi lấy đi, để tôi và thiếu gia chọn mỗi người một cái, phiền cô cùng Ngọc Thanh thêu nhanh nhanh một chút, vài ngày nữa là chúng tôi phải về rồi.” Ngọc Thanh nghe thế, hồi hộp hỏi: “Hướng công tử, anh không ở thêm vài ngày nữa sao?” Tử Thần vội đáp: “Mấy ngày nữa là tôi đi rồi.” Ngọc Thanh liền lộ vẻ cô đơn. Tiểu Hà mang rất nhiều mẫu đến, tôi thuận tay lấy mẫu hình hoa sen, lại cố tình thay Tử Thần chọn mẫu uyên ương để đưa cho Ngọc Thanh. Tử Thần căm tức trừng mấy cái, tôi giả vờ không nhìn thấy. Ngọc Thanh cúi đầu nhìn mẫu uyên ương, cùng Tiểu Hà lấy kim chỉ ngồi trong phòng thêu thùa. Tôi nhìn Tử Thần, ánh hồng trên mặt vẫn chưa tan, gắng mím chặt miệng, cười đến đau bụng.
Tử Thần nhìn bộ dạng vui vẻ ráng nín cười của tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì, nói: “Hợp Hoan, cùng tôi đi ra trước xem ông chủ Trương bán trà sao rồi.” Tôi vui tươi hớn hở đi đằng sau, quay đầu nhìn hai cô gái, liền cảm thấy làm tên giúp việc thật là tốt, không cần ngồi đó làm chuyện nữ công.
Ông chủ Trương nhìn thấy Tử Thần, híp mắt, vừa cười vừa nói: “Hướng công tử, cậu xem trà này không đủ tôi bán vài ngày.” Tôi nghe xong kinh ngạc hỏi: “Bán đắt vậy à?” Ông chủ Trương lại tiếp: “Đúng thế, còn thừa không nhiều. Vị trà ngon, lại rẻ hơn danh trà của những vùng khác. Quản gia La phủ của Đông Thanh hôm trước tới mua một cân, hôm nay La đại nhân lại sai ông ta tới mua thêm mười cân nữa.
Tôi và Tử Thần nhìn nhau cười, anh nói: “Thế thì không cần phải lo bán không hết, vậy tôi không cần chờ đến cuối tháng, ở đây quầy rầy ngài suốt mấy ngày, quả thật rất áy náy, tôi muốn ngày mai sẽ về lại huyện Gia Dương.” Ông chủ Trương vừa nghe, xanh mặt nói: “Hướng công tử không cần khách sáo, sau này chúng ta sẽ còn lui tới thường xuyên, khác gì người một nhà, ở có mấy ngày mà ngại gì chứ?” Tử Thần trả lời: “Tôi còn muốn chuẩn bị thi Hương, thật tình là không dám ở lại lâu. Nếu ông chủ Trương thấy trà nhà tôi ngon, thì sang năm tới sớm một chút. Tôi cũng mong trà Vân Vụ bán có tiếng trên tỉnh.” Trương chưởng quầy bảo: “Đương nhiên đương nhiên.” Sau đó kéo Tử Thần thì thầm: “Mời Hướng công tử vào trong phòng nói chuyện với tôi một chút.” Tử Thần nhìn tôi, cũng cảm thấy ý của ông chủ Trương không muốn để mình vào trong, thế là đứng chờ trước cửa. Có điều tôi muốn nghe anh nói gì thì có gì khó đâu? Đứng ngoài cửa, ngưng thần lắng nghe.
Ông chủ Trương nói: “Hướng công tử tuấn tú lịch sử, nhân phẩm hơn người nhưng chưa kết hôn, tôi có ý làm mai, không biết ý Hướng công tử thế nào.”
Tử Thần đáp rất nhanh: “Đa tạ, nhưng hiện tại tôi không có quyết định kết hôn.”
Ông chủ Trương cứng đờ, lại nói: “Cậu nghe xong rồi quyết định cũng được. Cô nương này là cháu gái của tôi, cha mẹ mất từ sớm, trưởng thành bên cạnh tôi, tuy có hơi nuông chiều nhưng có tri thức hiểu lễ nghĩa, phân biệt thị phi.”
Tử Thần không lên tiếng, ông chủ Trương lại tiếp: “Nó là một đứa thành thật, từ khi gặp cậu, đã ngưỡng mộ trong lòng.” Trong phòng Tử Thần vẫn không nói gì, tôi không xem cũng biết nhất định là đang cúi đầu đỏ mặt. Có điều cô ta từng thấy Tử Thần, thế sao chúng tôi chưa từng gặp qua?
“Nó biết công tử bị thương ở tay nên không tiện, liền muốn thành nha đầu để hầu hạ, rõ là một lòng say mê, tôi cũng muốn thành toàn cho nó.”
Tôi nghe xong, coi như đã rõ, xem ra nếu không phải Tiểu Hà thì là Ngọc Thanh. Ngẫm nghĩ một tẹo, nhất định là Ngọc Thanh rồi.
Trong kia, Tử Thần vẫn im lặng như hũ nút, không nói tiếng nào.
Nửa ngày sau, Tử Thần mới ấp úng nói một câu: “Tôi đã sớm có người trong lòng rồi, chỉ đợi sau khi thi Hương sẽ cưới cô ấy.”
Tôi cả kinh trong lòng, lại cảm thấy chua xót, một cỗ buồn bực dâng lên.
Sau khi nghe xong Trương chưởng quầy cũng không nói gì hồi lâu, sau mới trầm giọng: “Vậy thì đành thôi, vẫn là do duyên chưa tới.”
Tử Thần nói mấy lời khách sáo cảm tạ, đỏ mặt đi ra, tôi làm ra vẻ cái gì cũng không biết. Cúi đầu đi theo anh trở về hậu viện.