Khi trở về Hướng phủ đã quá trưa. Tử Thần cau mày lo âu đứng chờ trước cửa. Vừa thấy tôi liền đến đón, vội hỏi: “Em gặp Thái tử, nói những gì?”
Tôi lắc đầu, vốn định không nói gì, nhưng nhìn đôi mắt như rướm máu của Tử Thần, cuối cùng không nỡ, bảo: “Đừng hỏi nguyên nhân, dù sao anh ta cũng không tới đòi muốn có em nữa.” Tử Thần thả lỏng vai. Mặc kệ lão Phùng đang đứng ở bên mà ôm tôi vào lòng: “Hợp Hoan, tôi nghĩ rồi, nếu y ngang ngược, tôi sẽ nói thẳng với y, chẳng quản sống chết nữa.” Trong lòng tôi thoáng ấm áp hơn một chút.
Tử Thần lại nói: “Trước tiên em hãy gắng nhẫn nại một chút, chi bằng trở về Thấm Tâm trà trang, chờ khi tôi giải quyết xong chỗ này, sẽ quay về tìm em.” Tôi nhìn anh, không biết có nên tin tưởng anh hay không. Tử Thần thấy tôi nghi ngờ, nói: “Chẳng lẽ em không tin tôi sao?” Không phải em không tin chàng, em chỉ hoài nghi, liệu chàng có thể làm được không. Trải qua thay đổi này, tôi biết rõ, những tưởng tượng tốt đẹp chỉ như một áng mây mỹ lệ, để trong lòng thôi thì không sao, nếu muốn lấy ra, gió thổi qua sẽ tan ngay.
Có điều khi tôi hiểu rồi cũng đã muộn, thế nên khiến bản thân tiến thoái lưỡng nan.
Tử Thần và tôi trở về phòng ngủ, vén bức màn duyên trời tác hợp cho tôi.
Hôm đó là một ngày trời trong nắng ấm tốt nhất trong tháng. Quả lang mai của núi Vũ Đương cũng được đưa đến kinh. Hoàng đế rất hưng phấn, bệnh cũng đỡ hơn ba phần, gọi hoàng tử công chúa hoàng hậu phi tần cẩn thận đứng trước bàn thờ ở điện Càn Minh, cùng tới chung vui.
Lâu rồi lang mai không ra quả, chỉ mọc vỏn vẹn ba trái ở triều này thì cũng là chuyện vui, Hoàng đế rất đắc ý. Đến khi bổ ra thì thấy ngọc trai, càng mừng rỡ gấp bội. Chuyện này chưa tính, chuyện hỉ thứ ba đã tới.
Thụy Dương thẳng người ngồi cạnh Hoàng hậu, bỗng có con chim hoàng tước trên trời bay tới, vốn không ai để ý. Thế mà con chim này lại khác biệt, sà xuống trên đầu Thụy Dương, dồn sức bay ba vòng, để mọi người đều chú ý tới. Sau đó rớt một quyển sách nhỏ từ trong miệng, không ngờ lại rơi vào lòng của Thụy Dương, mọi người ngạc nhiên mãi thôi. Thụy Dương cầm lấy lật qua, ngay lập tức sắc mặt kiều diễm như hải đường.
Hoàng đế cũng đi tới lật xem, lại nói, chẳng qua chỉ là những ca khúc ngâm gió ngợi trăng. Chứ vương cũng từng khen ngợi Tử Thần là người xưa nay hiếm, sau chẳng mấy. Lại bảo đây là kì duyên trời định. Hoàng đế thấy vẻ yêu thích không buông tay của Thụy Dương, lại liên tưởng đến một loạt chuyện lạ ngày hôm nay, đương nhiên xem đó chủ ý của trời cao, liền hạ thánh chỉ.
Tử Thần kể xong, rất kinh ngạc: Vì sao quyển sách đó lại ở trong miệng con chim kia, vì sao lại rớt đúng vào lòng công chúa. Trong lòng tôi hiểu cả nhưng tiếc là như kẻ câm ngậm thuốc đắng.
Hôm nay tôi mới hiểu một chuyện rằng người sống trên đời thì phải cẩn thận khiêm tốn ở mọi chốn, dù có là một chim sẻ thì cũng tránh đắc tội.
Tử Thần và tôi vừa nói chút chuyện, trong lòng đã cảm thấy bùi ngùi, Hướng mẫu vào trong phòng, sau đó là hai phụ nhân mặc cung trang. Vẻ mặt bà tái xám, thần sắc tối tăm, nhìn tôi và Tử Thần. Tử Thần hỏi: “Mẹ có chuyện gì à?” Đột nhiên hốc mắt Hướng mẫu ửng đỏ, chỉ vào phụ nhân mặc cung trang đằng sau nói: “Thụy Dương công chúa cho hai người mang tới hai thứ, để ta xử lí.” Bà nói xong nhìn Tử Thần, rồi đưa mắt sang tôi. Kì thật tôi biết từ khi lật mặt với Chứ vương thì y sẽ đi nói ngay cho Thụy Dương, nên chuyện Thụy Dương công chúa sai người tới cũng là trong dự liệu. Theo tính cách của tôi, biết vị hôn phu tương lai có người yêu khác, dù có Phan An trên đời, Tống Ngọc sống lại, tôi cũng không cần. Tôi hi vọng cô ta cũng có thể nghĩ rõ ràng như tôi, hủy bỏ hôn nhân này.
Tôi rất mong là thế, nhưng chuyện đưa đồ cho thì hoàn toàn ngoài dự liệu.
Tôi nhìn một phụ nhân mặc cung trang sau Hướng mẫu, trên mặt bà ta không có biểu tình gì, bưng một chiếc hộp gấm trong tay, Hướng mẫu nhận hộp mở ra, bên trong là hai cái bình nhỏ rất tinh xảo. Tôi hơi ngạc nhiên, Tử Thần nắm tay tôi thật chặt, đẫm mồ hôi. Hướng mẫu đưa mắt nhìn hai cái bình kia, cắn răng nói: “Hợp Hoan, đứa bé này, con không thể giữ.” Tôi còn không kịp kinh hãi, Tử Thần đã kêu lên: “Mẹ, mẹ nói gì?” Hướng mẫu lại tiếp: “Mẹ cũng vừa nghe nói. Công chúa đưa hai món tới, một là thuốc phá thai, một là rượu độc. Cô ta nói, bảo Hợp Hoan tự chọn.” Tử Thần ngơ ngác nhìn tôi: “Hợp Hoan, em đã có thai rồi sao?” Tôi không đáp, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, Tử Thần do dự trong khoảnh khắc, tựa như không tin, tựa như kinh hỉ, lại như rất khổ sở. Anh đưa tay đặt lên tay tôi, trong mắt bỗng rơi lệ. Hồi lâu sau, anh ngẩng đầu nhìn Hướng mẫu bảo: “Con muốn đi gặp Hoàng thượng. Hợp Hoan và đứa bé con đều muốn.” Hướng mẫu thở dài một tiếng, nghẹn ngào: “Công chúa hoàng thất chưa qua cửa, phò mã đã có con với người khác, con không chết đã là may mắn, còn muốn giữ mẹ con nó hay sao?” Tử Thần run rẩy, nói: “Rõ ràng là con và Hợp Hoan đã yêu nhau từ trước, có lỗi gì chứ.” Hướng mẫu nói: “Bây giờ mặt mũi của hoàng thất quan trọng hơn. Con đừng làm chuyện ngốc, mẹ thấy ý của công chúa không muốn vạch trần chuyện này. Nếu Hợp Hoan uống thuốc phá thai, sau này sẽ không còn gút mắt nào với con nữa, công chúa e ngại chuyện thể diện cũng không gây rắc rối cho con. Việc này coi như xong.” Tôi phát run, hoàn toàn không ngờ rằng, chuyện lại thành ra như thế? Cô ta vì mặt mũi mà muốn cướp tính mạng của người sao? Tôi nhìn Tử Thần, chờ anh sẽ nói điều gì đó, nhưng ngoại trừ phẫn nộ ra chỉ có vẻ bất đắc dĩ, bi thiết. Tôi thoáng tuyệt vọng, đây là người đàn ông tôi yêu thắm thiết, giao phó trọn đời sao! Hướng mẫu còn đi tới nói: “Hợp Hoan, bảo toàn sinh mệnh quan trọng hơn, còn đứa trẻ, sau này sẽ có.” Tôi không quay qua Hướng mẫu chỉ nhìn Tử Thần, đây là máu mủ ruột thịt của anh, anh không quản lý để mặc người khác tùy ý giết nó sao? Tôi nhìn Tử Thần chăm chăm, anh lại không dám nhìn tôi, cúi đầu cắn môi đến nỗi chảy máu, nhưng lại không nói bất kì câu nào. Tôi ngẩng đầu lên muốn nuốt nước mắt nhưng lại theo gò má chảy nhanh hơn. Thời gian trôi qua dài như cả một đời, Tử Thần khàn giọng, nói: “Hợp Hoan, mẹ nói rất đúng, tương lai chúng ta còn dài, em hãy tin tưởng tôi, lời tôi nói sẽ có ngày làm được.” Tôi cười lạnh lẽo, hay cho câu tương lai còn dài, thế nên lập tức vứt bỏ sao? Rốt cuộc hôm nay tôi đã thấy rõ người phàm ích kỉ yếu hèn thế nào. So với bọn họ, thứ yêu tinh như tôi trong sáng vô tư hiền lành hơn nhiều. Tôi chưa từng nghĩ đến việc hại người, chỉ mong mình sẽ được viên mãn, người khác cũng được vẹn toàn, tiếc là ông trời không chiều theo ý nguyện. Tôi cười lạnh, cuối cùng cũng hết hi vọng.
Tôi đẩy Tử Thần ra, đứng dậy tiến tới bưng ấm rượu độc, ngẩng đầu định uống, Tử Thần và Hướng mẫu đều ngăn lại, Tử Thần giữ chặt tay tôi: “Hợp Hoan, nếu em chết, sao tôi có thể sống một mình.” Tôi nghe xong bỗng bật cười, lời này có thể xem là một câu thề non hẹn biển rất cảm động, tiếc sao, bây giờ tôi nghe thấy thật chối tai. Tôi chầm chậm buông bình rượu độc xuống: “Nếu tôi chết, chàng sẽ làm phò mã mà sống thật tốt, sau này chúng ta sinh tử cách biệt, vĩnh viễn không gặp.” Tử Thần giữ bình rượu độc, mắt đỏ ngầu. Tôi lỏng tay, bưng một bình khác lên, đối với người thường, thì hai bình này khác nhau, còn với tôi thì chỉ có một kết quả mà thôi. Tôi uống thuốc phá thai thì xem như đã phạm sát giới, sinh mệnh này coi như kết thúc. Tôi nhìn cái bình khắc rồng phượng kia, trái tim như bị đặt trên tảng băng rồi dùng dao cùn từ từ cứa vào. Đau đến thấu xương, tim cũng đau. Tôi đặt lên mép, thoáng chần chờ trong khoảnh khắc, tôi vẫn ảo tưởng rằng trong thời phút cuối cùng, Tử Thần có thể ngăn tôi lại, thế thì tôi tình nguyện để người trong thiên hạ biết mình là yêu tinh, cũng muốn tranh giành với thói đời vương quyền này một trận. Tiếc là, anh chỉ im lặng không nói lời nào, tôi đưa thuốc ngẩng đầu uống cạn, vạn niệm thành tro.