Công chúa: “Tại sao vậy?”
“Vì có thể được chơi cùng rất nhiều bạn nhỏ.”
Công chúa: “Ồ, còn có Tiểu Khí[1] tỷ tỷ nhà Hứa tướng quân nữa đúng không.”
[1] Tiểu Khí: nhỏ mọn
“Là Tiểu Kỳ.”
Công chúa: “Lần nào Hoàng huynh cũng tặng đồ tốt cho tỷ ấy, không tặng cho muội, muội mới là muội muội ruột của huynh mà.”
Thái tử liếc muội muội: “Muội không cảm thấy người một nhà mà còn tặng đồ rất kỳ quái sao?”
Công chúa chớp mắt: “Nhưng Phụ hoàng vẫn thường tặng đồ cho Mẫu hậu mà.”
“À, vì lúc đó Phụ hoàng lỡ lời.”
“Ồ, vậy à…”
Mộ Dung Tuyết leo lên xe, sau khi ngồi xuống, đột nhiên bĩu môi hỏi Gia Luật Ngạn: “Sao chàng không chắn đầu cho thiếp?”
“Làm sao nàng đụng vào đầu được?”
Mộ Dung Tuyết sa sầm mặt, suốt dọc đường không đếm xỉa đến hắn.
Gia Luật Ngạn chẳng hiểu tại sao đang yên đang lành đột nhiên lại trở mặt.
Sau khi xuống xe, Thái tử tốt bụng nhắc nhở:
“Phụ hoàng à, Mẫu hậu ghét nhất là người ta nói Mẫu hậu chân ngắn.”
Gia Luật Ngạn kinh ngạc nói: “Ta đâu có nói vậy!”
Thái tử hỏi ngược lại: “Phụ hoàng không nói thật sao?”
Công chúa cười hi hi vỗ tay: “Phụ hoàng, lần này người định tặng gì cho Mẫu hậu đây?”
Gia Luật Ngạn: “… Ta có nói thật sao?”
Thái tử Công chúa đồng loạt gật đầu.