Minh quản gia đưa người theo sát phía sau, Đinh Hương, Bội Lan một trái một phải theo bên cạnh Mộ Dung Tuyết.
Trường săn mùa đông mênh mông cô tịch, Mộ Dung Tuyết mặc một bộ y phục đi săn màu đen thêu hình hoa sen chít eo tay bó, tôn lên làn da trắng như ngọc và đôi mắt đen tuyền, áo khoác đỏ tươi thêu hình đan phụng triều dương phần phật trong gió, cưỡi ngựa trắng phi như bay.
Rừng cây tiêu điều, tuyết trên cành bị kích động rơi xuống sột soạt bay tung tóe như một màn sương, thân hình màu đỏ xinh đẹp lướt qua tuyết trắng, tựa như hồng ảnh trong tuyết.
Rừng cây tĩnh lặng bị tiếng vó ngựa xé tan, trong bụi đột nhiên có một con thỏ rừng nhảy ra, cong chân chạy điên cuồng.
Mộ Dung Tuyết một tay kéo cương một tay cầm cung, hàn quang lóe lên, mũi tên xé gió bay ra.
Tuy nàng nhắm chính xác, nhưng sức lực yếu ớt, trên mông con thỏ rừng trúng một tên, lê mũi tên tiếp tục chạy trốn.
Thủ hạ đi theo nhanh tay lẹ mắt bắn thêm mấy tên, cuối cùng con thỏ rừng ngọc nát hương tan.
Minh quản gia nhặt con thỏ lên, nói với Mộ Dung Tuyết: “Phu nhân tiễn pháp thật tuyệt diệu.”
Mộ Dung Tuyết bật cười: “Đã lâu không luyện, tay thật sự vụng về mất rồi.”
Đinh Hương đau xót nghĩ, nhất định là bị kẹp tay làm bị thương, sức lực không còn như trước kia.
Trường săn Mộc Lan này nằm dưới chân núi Mộc Lan, có một con sông vòng qua núi, tên là Oán giang.
Lần trước Gia Luật Ngạn đưa nàng đi săn, lúc lên núi Mộc Lan, nàng từng hiếu kì hỏi, tại sao sông này có tên như vậy.
Gia Luật Ngạn chỉ đỉnh núi đối diện dòng sông nói: “Vì trên đó chính là Hồng Ân tự. Kể từ tiền triều, sau khi Hoàng đế băng hà, phi tần không con cái đều sẽ bị đưa đến Hồng Ân tự, sau đó hồng nhan bầu bạn với thanh đăng cổ phật đến già, thường có phi tần khóc than với sông này, lâu dần lâu dần, bá tánh gọi sông này là Oán giang.”
Lúc đó nàng cảm thấy thật may mắn vì mình đã thoát được vận mệnh như vậy, nhưng bây giờ, nàng lại muốn mượn dòng sông này để thay đổi vận mệnh của mình.
Càng lên dốc, cảnh sắc càng tịch liêu, tuyết chưa kịp tan lưa thưa điểm xuyết cho đỉnh núi mịt mờ mênh mang ở xa xa.
Minh quản gia thấy Mộ Dung Tuyết cứ đi mãi lên núi, không nhịn được nói: “Phu nhân, càng đi lên càng khó đi, vẫn nên săn ở trường săn dưới chân núi thì tốt hơn.”
Mộ Dung Tuyết quay lại mỉm cười: “Quản gia, ta muốn lên núi săn một con tuyết hồ làm tay áo ấm cho Vương gia. Đừng tập trung lại một chỗ, ông cho thủ hạ tản ra đi, ai săn được tuyết hồ sẽ có trọng thưởng.”
Vậy là Minh quản gia chia các hạ nhân thành ba đường, mình thì đưa mười mấy người tiếp tục theo sát Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết thúc ngựa lên núi thêm một đoạn đường nữa, đường núi trở nên gập ghềnh khó đi, ngựa mệt mỏi thở phì phò.
Mộ Dung Tuyết ghìm cương ngựa, quay đầu nói với Minh quản gia: “Ở đây nghỉ một lúc rồi đi tiếp.”
Minh quản gia tuổi đã cao, chỉ mong có thể nghỉ một lúc, lập tức xuống ngựa tìm một hòn đá, trải thảm lên trên, cung kính nói: “Mời Phu nhân ngồi.”
Sau khi Mộ Dung Tuyết ngồi xuống liền đưa mắt nhìn bốn phía, xác định đúng là mình không đi nhầm đường, Gia Luật Ngạn từng nói với nàng, ở đây gọi là Quy pha[1], ý chỉ người đến đây thì nên quay về, không còn đường đi tới phía trước nữa, dưới vách núi là Oán giang.
[1. Dốc quay về.]
Nàng từng tưởng tượng rất nhiều cách chết, chết cháy là lựa chọn tốt nhất, mặt mũi bị hủy, không ai có thể nhận ra. Nhưng đi đâu tìm một thế thân là vấn đề khó khăn nhất. Những cách chết khác cũng dính đến vấn đề thế thân, cuối cùng nàng nghĩ đi nghĩ lại, chọn con đường này.
Dường như mọi thứ đều đã được định sẵn mơ hồ.
Hắn đưa nàng đi săn, dẫn nàng lên núi Mộc Lan, từ Quy pha này nhìn về Hồng Ân tự đối diện, nói cho nàng biết con sông dưới vách núi có tên là Oán giang.
Đây có lẽ chính là ý trời.
Trái tim rối bời dần trầm lắng.
Minh quản gia lấy lương khô và nước trà trên ngựa xuống, cung kính đưa đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, “Mời Phu nhân dùng.”
Mộ Dung Tuyết chỉ uống mấy ngụm nước, vì quá căng thẳng, trong lòng có chuyện nên nàng không hề thấy đói. Đinh Hương, Bội Lan rất ít khi cưỡi ngựa, không chịu nổi dằn xóc dọc đường, vừa mệt lại vừa đói, ăn rất nhiều lương khô điểm tâm Minh quản gia mang đến.
Mộ Dung Tuyết nhìn hai nha hoàn từ nhỏ đã ở bên cạnh mình, lòng quyến luyến không nỡ. Không thể đưa họ theo, nhưng cũng không thể cho họ biết chân tướng, nếu không lỡ như lộ ra sơ hở sẽ liên lụy đến họ. Sau này Bùi Giản sẽ chăm sóc cho họ, nàng cũng không còn gì bận lòng.
Nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy nhỏ giọng nói với Đinh Hương: “Ta đi giải quyết một lúc, muội và Bội Lan sang trông chừng cho ta.”
Minh quản gia thấy Mộ Dung Tuyết đứng dậy, đang định đưa người theo, lại thấy Đinh Hương ra hiệu dừng bước, lập tức hiểu ý đứng lại.
Đi lên mười mấy bước, rẽ phải qua đường núi, vừa hay có một tảng đá che khuất tầm nhìn của người bên dưới.
Mộ Dung Tuyết nói: “Các muội canh ở đây, đừng cho ai tới, ta đi rồi về ngay.”
Bội Lan nói: “Tiểu thư cẩn thận đường trơn.”
Trên núi lạnh lẽo hơn bình thường, gió lạnh như dao cắt vào xương tủy, Đinh Hương xoa tay nói: “Tiểu thư cũng quá thật thà, trời lạnh như vậy mà lên núi săn tuyết hồ, cũng chưa chắc săn được nữa, chi bằng mua một chiếc tay áo ấm là được rồi, có thiếu tiền đâu.”
Bội Lan nói: “Bất kể có săn được hay không, dù sao cũng là tâm ý của tiểu thư.”
“Mua cũng là tâm ý mà.”
“Sao mà giống nhau được, Vương gia biết tiểu thư đội giá lạnh đi săn tuyết hồ tặng ngài ấy, nhất định sẽ vô cùng cảm động.”
Hai người đang nhỏ giọng trò chuyện, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng động giống như có thứ gì đó lăn xuống, tiếp đó là một tiếng kinh hô.
Đinh Hương và Bội Lan biến sắc, quay người chạy lên.
~*~
Dưới một bụi cây sau núi, Bùi Giản lạnh đến tái mặt, đang giậm chân tại chỗ.
Mấy ngày trước trong bánh Mộ Dung Tuyết đưa đến cho hắn có kẹp một lá mật thư, bảo hắn mang theo một bộ nam trang, dắt một con ngựa đến đây chờ, hơn nữa không được cho ai biết, kể cả cha nàng.
Hắn đoán hết mấy ngày cũng đoán không ra Mộ Dung Tuyết muốn hắn chờ ai. Nhưng Mộ Dung Tuyết hành sự cẩn thận thần bí như vậy, nhất định là có điều khó nói, vậy là từ sáng hắn liền chờ ở đây, đã chờ hết một canh giờ.
Đường núi sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vã, dường như có người đang chạy đến.
Bùi Giản quay đầu, kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt chút rơi xuống đất.
“A Tuyết!”
Mộ Dung Tuyết thở dốc chạy đến trước mặt hắn, lên tiếng hỏi ngay: “Y phục đâu?”
Bùi Giản đưa một tay nải cho nàng, phát hiện trong tay nàng cầm một chiếc túi da trâu, trên tay còn dính vết máu, hắn vội hỏi: “Muội bị thương sao?”
“Không phải máu, là màu nhuộm.” Mộ Dung Tuyết mở tay nải lấy ra một chiếc áo bào nam nhân, khoác bên ngoài y phục đi săn trên người, sau đó búi tóc lên, cài một chiếc trâm gỗ mun, lập tức biến thành một thiếu niên tuấn tú.
Bùi Giản trợn mắt há miệng nhìn nàng, “A Tuyết, muội muốn làm gì vậy? Sao lại một mình ở đây?”
Mộ Dung Tuyết nhảy lên ngựa, nói với hắn: “Vừa đi vừa nói, lên ngựa đi.”
Bùi Giản ngây ngốc lên ngựa, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Muội muốn chạy trốn à?”
Mộ Dung Tuyết quay lại nói: “Đúng, hiện giờ Chiêu Dương vương Trắc phi đã trượt chân xuống vách núi, rơi xuống Oán giang, sống chết không rõ.” Đôi mắt nàng lấp lánh, trên người tựa như có một vầng hào quang khiến người ta không thể lại gần.
Bùi Giản kinh ngạc nuốt một ngụm nước bọt, hắn dường như lại nhìn thấy Mộ Dung Tuyết kéo mình bỏ trốn năm xưa.
Trong ánh sáng ngược, nàng ngồi ngay ngắn trên ngựa, ôm quyền cười với hắn: “Đa tạ biểu ca giúp đỡ, chuyện này cứ coi như một giấc mơ, không được nói với bất kì ai, ngay cả nói mớ cũng không được. Từ nay trên thế gian không còn Mộ Dung Tuyết nữa. Nhờ huynh chăm sóc Đinh Hương, Bội Lan, núi rộng sông dài, hẹn ngày gặp lại.”
Nói xong liền vung tay vỗ lên mông ngựa.
Gió thổi ngang mặt, khiến nước mắt nàng tản mát trong gió lạnh. Lòng nàng thầm gọi một tiếng Gia Luật Ngạn, coi như cáo biệt với hắn. Từ nay chân trời góc bể, không ngày gặp lại, chúc chàng vạn sự như ý, khỏe mạnh bình an. Nàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười thoải mái cô liêu, như từ bỏ hồng trần mà đi.
Bùi Giản ngây người nhìn bóng dáng màu xanh dần dần trở thành một chấm đen, một hồi lâu cũng chưa hồi thần, cảnh này rốt cuộc là mơ hay thật đây?
~*~
Gia Luật Ngạn ra khỏi Huyền Vũ môn, bên tai vẫn là vô số lời chúc mừng, ẩn mình nhiều năm, giấu kín tài năng, cuối cùng cũng chờ được ngôi Thái tử mà hắn mong muốn. Hoàng vị vô số người hướng đến đã ở trong tầm tay hắn.
Nhìn bầu trời vạn dặm bên ngoài cửa cung, trên môi hắn lộ ra nụ cười tuấn lãng. Giang sơn gấm vóc trong tay hắn nhất định sẽ thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, hắn nhất định sẽ làm một Minh quân thánh chủ vận dân kính ngưỡng, tứ phương cúi đầu, cho bá tánh một thái bình thịnh thế.
Đột nhiên xe ngựa chậm lại, nghe Trương Long ngoài xe nói: “Điện hạ, Minh quản gia cầu kiến.”
Gia Luật Ngạn nhấc rèm xe, thấy Minh quản gia đang quỳ bên ngoài, thân hình hơi khòm và ngón tay khẽ run kia cho hắn một dự cảm không hay. Nhất định là biệt viện đã xảy ra chuyện gì mới khiến ông ta hoàng hốt kinh sợ như vậy. Lẽ nào là nàng? Ý nghĩ này vừa xuất hiện khiến lòng hắn đại loạn, không đợi Minh quản gia lên tiếng đã vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Minh quản gia khấu đầu khóc nói: “Vương gia, Phu nhân xảy ra chuyện rồi.”
Gia Luật Ngạn một bước nhảy xuống xe, đưa tay kéo cánh tay Minh quản gia, nghiêm giọng nói: “Mau nói đi.”
“Phu nhân muốn đến trường săn Mộc Lan đi săn, không may sẩy chân rơi xuống Oán giang.”
Gia Luật Ngạn chỉ cảm thấy một dòng máu từ tim xông thẳng lên đầu, lực đạo ngàn cân kia dường như khiến đầu óc hắn nổ tung, tâm héo nứt vỡ, hắn đanh giọng hỏi: “Có tìm được người không?”
Cánh tay Minh quản gia gần như bị hắn bóp gãy, ông ta run rẩy nói: “Vẫn chưa, nước sông chảy siết, vách đá gập ghềnh, lão nô đưa người xuống dưới chỉ tìm được áo khoác của Phu nhân bên sông.”
Ngón tay Gia Luật Ngạn bỗng buông lỏng, Minh quản gia té ngồi xuống đất, bị thần sắc như muốn cắn người của hắn dọa cho hồn phi phách tán.
“Trương Long, mau đưa tất cả các ám vệ đến trường săn Mộc Lan, ai tìm được Phu nhân thưởng ngàn vàng.”
Giọng hắn run rẩy, đôi tay siết chặt, gân xanh lồ lộ, toàn thân tràn đầy sát khí và lệ khí tuyệt vọng, gương mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy.
Nửa canh giờ sau, tất cả ám vệ của Vương phủ tụ tập ở trường săn Mộc Lan.
Gia Luật Ngạn không nói một lời, thúc ngựa chạy điên cuồng, con ngựa hắn cưỡi là Lương câu Hoàng đế ban tặng, tên Kim Khích, cùng với bội kiếm Ngân Uyên là vật bình sinh hắn yêu thích nhất. Kim Khích leo núi hơi chậm, hắn liền dùng vỏ kiếm đâm mạnh vào mông ngựa, xuống tay rất nặng, không hề thương xót.
Trương Long đưa người cố gắng đuổi theo, nhưng vẫn bị hắn bỏ xa mười mấy trượng, chỉ thấy áo khoác màu đen của hắn phấp phới sau lưng như sóng dữ.
Đến Quy pha, lúc Gia Luật Ngạn nhảy xuống ngựa bỗng khụy hai gối, suýt chút té ngã, Ngân Uyên trong tay chống đỡ lại thân hình. Hắn chầm chậm đi đến bên vách núi, chỉ mấy bước ngắn ngủi nhưng hắn cảm thấy còn xa hơn thiên sơn vạn thủy.
Mỗi một bước chân đều như có núi đao chảo dầu, thiêu đốt khiến toàn thân hắn đau đớn dữ dội.
Nàng đến đây để săn tuyết hồ làm lễ vật tặng hắn. Lúc này hắn hối hận đến mức hận không thể cắn nát lưỡi mình, tại sao lại bắt nàng tặng lễ vật cho mình.
Đây là nơi lần trước hắn đưa nàng đến, Oán giang vòng qua núi, nước sông chảy siết, lúc đó nàng tựa vào lòng hắn, cười tươi như hoa, đôi mắt xinh đẹp ngước lên hỏi hắn, tại sao gọi là Oán Giang?
Hắn kể lai lịch, nàng cảm thấy may mắn ôm lấy eo hắn nói: “Thiếp thật may mắn vì đã gặp được chàng.”
Từng câu từng chữ vẫn còn bên tai, từng hành động từng nụ cười vẫn còn trước mắt. Hắn đứng trước gió, đôi mắt đỏ ngầu, trên tàn tuyết dưới vách núi rải rác vết máu, mỗi một giọt đều như một thanh kiếm bén nhọn, đâm vào tim phổi hắn, khiến hắn đau đớn vào tận xương tủy.
Nước sông chảy xiết, lạnh lẽo vô cùng, nàng đã bị thương, cho dù biết bơi cũng lành ít dữ nhiều, khó lòng sống sót.
Tại sao ông trời đối xử với hắn như vậy?
Lúc cuộc đời hắn đắc ý nhất lại giáng cho hắn một đòn chí mạng.
Có được thứ hắn muốn có nhất, nhưng lại mất đi thứ hắn không muốn mất đi nhất.
Cho hắn giang sơn vạn dặm, nhưng lại đoạt đi tình yêu chân thật nhất của đời hắn.
Công bằng biết bao, nhưng cũng tàn nhẫn biết bao.
Cổ họng hắn nóng lên, một ngụm máu tươi phun ra.
~*~
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra tôi vẫn luôn ngược trò Tiểu Ngạn… vậy mà các bạn không tin.