“Mị, cô ấy là người như thế nào?” Chị Thu có chút ghen tỵ, bởi vì khi anh nghĩ đến người phụ nữ kia, anh lại biết cười.
“Là cô gái rất thú vị, vị trí này, vẫn tiếp tục cấm, qua một thời gian nữa, tôi sẽ bảo trợ lý đem thiệp mời đưa tới cho cô.” Cung Hình Dực đứng dậy, đi ra ngoài.
“Mị, có thể hay không. . . . . .” Chị Thu từ sau lưng ôm lấy anh.
“Chị Thu ——” âm thanh của anh đã trở nên âm lãnh, chị Thu thế mới biết, mình vượt quá giới hạn rồi.
“Thật xin lỗi!” Cô ta thản nhiên nói xin lỗi.
“Lần này coi như bỏ qua, tôi không hy vọng, lần sau còn có chuyện như vậy xảy ra.” Cung Hình Dực cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
“Chị Thu, đừng buồn!” Người bán rượu đi tới, vỗ vỗ bả vai chị Thu, an ủi.
“Tôi không sao!” Chị Thu cảm kích nhìn anh ta một cái,sau đó xoay người rời đi.
Chị Thu, chỉ là tên thường gọi, cô vốn là họ Lý, cũng không phải họ Thu. Chỉ là, cô là một người phụ nữ đặc biệt, thường xuyên cho người ta cảm giác hơi thở mùa thu, cho nên mọi người đều gọi cô là chị Thu.
Rồi sau đó, Cung Hình Dực cũng đổi gọi cô là chị Thu, cũng đã sớm quên, tên thật của cô.
Tên thật của cô, là Tô Mộng. Tên rất dễ nghe, nghe tên, hoàn toàn cảm thấy được cô là một người phụ nữ dũng cảm, nhưng mà trong mắt bất cứ ai, cô cũng là người phụ nữ dũng cảm.
Từ bảy năm trước, khi cô mới mười tám tuổi, đã tiến vào Tử Mị, làm một phục vụ.
Một lần, có người đàn ông đùa giỡn cô, bị Cung Hình Dực thấy, vì thế mà Cung Hình Dực giúp cô. Sau đó, Cung Hình Dực liền không để cho cô làm công việc bên ngoài nữa, mà để cho cô làm trong phòng hóa trang, học tập hóa trang cùng thợ trang điểm. Nhưng là đối với quản lý quán rượu là lý tưởng của cô. Cho nên, Cung Hình Dực dứt khoát giao toàn quyền cho cô xử lý.
Cũng là vào bốn năm trước, sau khi cùng Tống Tâm Dao xảy ra chuyện kia, anh bắt đầu không quan tâm đến quản lý quầy rượu. Liền giao cho chị Thu.
Mà ở trong quán rượu cũng hạ xuống mệnh lệnh, không để cho bất luận kẻ nào mang thuốc vào quán, nếu như bị bắt được, trực tiếp đưa đến đồn cảnh sát. Hoặc là, để cho chính hắn tự mình giải quyết.
Dần dần, danh tiếng của chị Thu, cũng càng lúc càng lớn, có vài người, vừa nghe đến tên chị Thu, liền sợ cũng không dám mang thuốc vào quầy rượu.
Cũng từ sau lần đó, trong quán rượu cũng coi như yên bình trở lại, nhưng mà, vẫn còn một số người, muốn ở chỗ này tìm tình một đêm. Nhưng nếu như ngươi tình ta nguyện. chị Thu tỷ cũng không quản nhiều, bọn họ muốn phóng túng, cô cũng không có cách nào.
Cung Hình Dực ra khỏi quán bar, nhưng không nghĩ đến về nhà, anh nghĩ muốn nhanh đến thăm con trai của mình còn có cô gái khả ái đó nữa, cô về nhà mẹ đẻ mới chỉ có hai ngày.
Nhưng mà, anh phát hiện, mình rất muốn gặp cô. Bây giờ là nửa đêm, tên tiểu quỷ đó chắc cũng đã ngủ, hiện tại bọn họ có thể có một chút thời gian riêng tư.
Mới vừa uống một chút rượu, anh giống như muốn mượn rượu tới để can đảm thêm một chút.
Quay đầu xe lại, đi về phía nhà họ Tống, lúc đến nhà họ Tống, thấy đèn phòng khách đã tắt. Liền gọi điện thoại cho Tống Tâm Dao.
Tống Tâm Dao vừa dỗ Kỳ Kỳ ngủ xong, liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, sợ đánh thức con, vội cầm di động lên đi vào phòng tắm.
“Này. . . . . .”
“Em yêu, nhớ anh không?” Trong điện thoại di động, truyền đến âm thanh Cung Hình Dực, anh gọi tên khiến Tống Tâm Dao buồn nôn, rùng mình.
“Anh đừng có độc ác như vậy nha, hơn nửa đêm còn chưa ngủ, muốn quấy nhiễu người khác à?” Tống Tâm Dao im lặng, anh thật đúng là biết chọn thời điểm.
“Bảo bối, anh đang ở dưới lầu, xuống đây một chút đi!” Nghe cô nói không thích xưng hô như vậy, anh sửa lại cách gọi.
“Hơn nửa đêm anh không ngủ, chạy tới nhà tôi làm cái gì?” Tống Tâm Dao kéo rèm cửa sổ ra, thật sự nhìn thấy xe dưới lầu. Xe kia chính xác là của Cung Hình Dực.
“Nhớ em! Mau xuống đây đi!” Cung Hình Dực nói.
“Thần kinh a! Chờ!” Hiện tại, cũng không thể để anh đi lên, nếu như đánh thức Kỳ Kỳ, vậy thì rất phiền toái.
Cô nhẹ nhàng ra khỏi phòng, liếc nhìn Kỳ Kỳ vẫn đang ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa, khe khẽ bước xuống dưới lầu.
Mới vừa mở cửa lầu dưới ra, liền bị một đôi tay mạnh mẽ mà có lực kéo vào trong ngực.
“A. . . . . .” Tống Tâm Dao sợ hãi kêu lên một tiếng,không biết là ai.
“Là anh!” Cung Hình Dực biết, mình mới vừa ôm cô quá bất ngờ, khiến cô sợ hãi.
“Anh buông tôi ra trước!” Thấy mình bị anh ôm vào trong ngực, cô bắt đầu giãy giụa.
“Bà xã, em có biết hay không, một cô gái đã trưởng thành như em ở trong ngực một người đàn ông bình thường mà lộn xộn như vậy, sẽ có kết quả như thế nào không?” Giọng nói của Cung Hình Dực trở nên có chút khàn khàn.
Vừa nghe anh nói như vậy, cô vội dừng động tác lại, bởi vì. . . . . .
Cô cảm thấy, trên bụng của mình, giống như bị thứ gì chỉa vào.
“Không động?” Tống Tâm Dao đỏ mặt lắc đầu một cái, cô làm sao lại không biết, đó là vật gì đây?
Nếu như không phải là vì tên khốn nạn đó, cô cũng không biết. . . . . .
Ách. . . . . .Cô như thế nào lại nghĩ đến chuyện đã qua đó, quá dâm đãng, không thể nghĩ, không thể nghĩ!
“Anh nửa đêm chạy tới đây làm cái gì?”
“Anh đã nói rồi, anh nhớ em lắm!” Nhìn vẻ mặt Cung Hình Dực rất nghiêm túc, cô thật sự cảm thấy là anh đang nhớ cô, nhưng mà suy nghĩ lại một chút, làm sao có thể như vậy chứ?
Anh làm sao có thể sẽ nhớ cô đây?
Giữa hai người bọn họ, giống như là không thể đi!
Anh không thương cô, nhớ cô làm cái gì?
Nếu như anh nói, anh nhớ con trai, cô còn cảm thấy tương đối có thể tin tưởng.
“Mau đi về đi! Nếu như Kỳ Kỳ tỉnh, không tìm được tôi sẽ khóc .” Mặc dù cô biết, Kỳ Kỳ sẽ không khóc, nhưng mà nó sẽ đi tìm cô. Hơn nữa, nếu không tìm được cô, nó sẽ không về phòng ngủ .
“Em chỉ muốn con trai, không thể ở với anh một chút sao?” Anh có chút tức giận, trong mắt người phụ nữ này thực sự chỉ có một người là con trai cô ấy thôi sao?
“Bên cạnh anh nhiều phụ nữ như vậy, tôi không cần phải tiếp anh đi!” Anh có tiền như vậy, phụ nữ vây quanh anh nhất định là một xấp dầy.
“Cô gái đáng chết này, trong mắt em, anh người đàn ông hoa tâm như vậy sao?” Tống Tâm Dao cũng không biết, bởi vì, cho tới bây giờ cô cũng không có gặp qua tin tức về anh hoa tâm bên ngoài. Hơn nữa, bên cạnh anh chỉ xuất hiện một người phụ nữ. Đó chính là Cao Cầm Nhã.
“Đàn ông có tiền, ai mà không hoa tâm?”Cô hỏi!
Đàn ông có tiền nếu như không hoa tâm, thật là lạ.
Đó nhất định là địa cầu dịch chuyển, người đi ngủ cũng sẽ ngã. Cái gì cũng ngã.
Trái cây kết quả trước rồi mớ mọc thành cây non.
“Em thật sự muốn tìm chết!”
Tống Tâm Dao chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm, trên môi lại truyền đến nhiệt độ, cô trợn to cặp mắt, nhìn chằm chằm Cung Hình Dực. . .
Anh . . . . .
Anh. . . . . .
Anh anh anh. . . . . . .
Hiện tại, anh thế nhưng lại hôn cô, hơn nữa. . . . . .
Hết chương 23