“Mua cánh gà rán…” – Chung Niệm không biết nên có biểu cảm gì, vất vả lắm mới ở chung với Mạnh Xuân, vất vả lắm mới đưa được y lên giường, đậu má Mạnh Xuân lại muốn đi mua cánh gà rán, chỉ một cái!
Chung Niệm không chịu: “Không được! Không cho đi!”
Mạnh Xuân ngượng ngùng, thân dưới vẫn còn đang cứng ngắc, vất vả lắm mới đè được Chung Niệm lên giường, mọi thứ đều đã sẵn sàng, đến lúc mấu chốt thì Nhậm Xuyên gọi điện.
Chung Niệm đưa tay nắm lấy ngón tay của Mạnh Xuân, lắc lắc nó một cách tội nghiệp: “Chồng…”
“Chờ anh nhé.” – Mạnh Xuân hôn lên trán Chung Niệm, “Chồng em sẽ về sớm thôi.”
Y xuống giường, tìm xung quanh kiếm quần lót của mình, nhưng lại không thấy:”Này? Cục cưng, quần lót của anh đâu?”
“Ở truồng đi.”- Chung Niệm kiêu ngạo hất cằm, giơ quần lót trong tay lên, “Là cái giá bước xuống giường của ông đây.”
Mạnh Xuân: “…”
Mạnh Xuân không biết mình đã lái xe ra ngoài bằng cách nào, trong quán ăn chịu đựng những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, không thèm để ý đến mặt mũi của mình, chỉ mua một cái cánh gà rán, nhưng lại lấy bảy, tám gói nước sốt.
Y nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó, y thật sự chiều Nhậm Xuyên đến cái mức độ thượng thừa, nếu năm nay không được nghỉ một tháng, sếp muốn gì cũng sẽ không làm!
Mặt mày Mạnh Xuân u ám, cầm theo hộp đựng thức ăn, bảo vệ vừa định đến hỏi thì bị biểu hiện như sắp ăn thịt người của y làm cho đứng hình, y quen cửa quen nẻo bước đến khoa ung bướu, gõ cửa phòng, Nhậm Xuyên thò đầu ra: “Hầy, cuối cùng cũng đến rồi…”
Ánh mắt anh rơi vào hạ thể của Mạnh Xuân: “Sao cậu…!không mặc quần lót?”
Mạnh Xuân: “…”
Không thấy ngại hay sao mà còn hỏi.
Mạnh Xuân quay người rời đi, Nhậm Xuyên ngăn lại: “Này…”
Anh vẫn còn có chút lương tâm: “Cho cậu nghỉ ba ngày.”
“Cám ơn sếp.” – Tức giận của Mạnh Xuân tiêu tan hai phần, “Theo anh nhiều năm như vậy, anh cuối cùng cũng thành người.”
Nhậm Xuyên còn muốn khuyên y: “Này, bạn trai cậu…”
“Sếp, đây là việc riêng của tôi.” – Mạnh Xuân khẽ gật đầu với anh, khuôn mặt đanh lại, giống như một con mãnh thú đang bảo vệ lãnh thổ của mình, “Cậu ấy là người như thế nào, không cần người khác đánh giá.”
“Ừ ừ ừ.” – Nhậm Xuyên không lay chuyển được y, đột nhiên trong lúc hoảng hốt giống như đã hiểu ra điều gì đó, “Cậu thích kẻ khốn nạn như vậy, không phải vì đối với tôi cầu mà không được đi!
Mạnh Xuân: “…”
Y lùi về sau một bước, phân rõ ranh giới với Nhậm Xuyên: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Nhìn Nhậm Xuyên có vẻ như muốn nói thêm vài lời, nhưng Mạnh Xuân không có thời gian nghe anh nói mò, còn phải vội vàng về với vợ trẻ con thơ chăn giường ấm: “Tôi đi trước một bước, anh chỉ tự họa thủy chính mình thôi.”
Nhậm Xuyên ở đằng sau đuổi theo nói thêm một câu: “Ông đây không phải hồng nhan họa thủy!”
*Vợ trẻ con thơ chăn giường ấm (nguyên văn 老婆孩子热炕头 – lão bà hài tử nhiệt kháng đầu): thành ngữ chỉ cuộc sống đơn giản hạnh phúc.
*Hồng nhan họa thủy: bắt nguồn từ một điển cố trong văn hóa Trung Hoa về chuyện hai chị em họ Triệu khiến Hán Thành Đế trở thành hôn quân đam mê sắc dục, bỏ bê triều chính.
Về sau, người đời ví von “hồng nhan” như “họa thủy” (nước mang mầm họa).
“Cậu đang nói chuyện với ai vậy?” – Giang Hoàn bước ra cửa, muốn xem ai ở bên ngoài, Nhậm Xuyên làm sao có thể để cho hắn nhìn thấy Mạnh Xuân đến, vội vội vàng vàng đẩy hắn trở về, “Không ai cả, là đồng nghiệp cũ của tôi, chuyên giao gà rán, tôi bảo cậu ấy cho chúng ta một phần.”
“Anh nghe thấy.” – Giang Hoàn cũng không phải người điếc, “Cái gì mà hồng nhan họa thủy.”
Nhậm Xuyên sốt ruột, miệng lưỡi xoắn xuýt: “À, cái này…”
“Là một bài thơ.” – Nhậm Xuyên nghiêm túc nhìn Giang Hoàn, “Lãng đãng là sông Seine xuân thủy, em chính là hồng nhan họa thủy.”
Giang Hoàn bật cười, “Cậu nói chuyện với anh như vậy sao?”
Nhậm Xuyên không chịu nổi tiếng cười nhẹ của Giang Hoàn, sống lưng tê dại như bị điện giật: “Ăn…!ăn cánh gà.”
“Cậu ăn trước.” – Giang Hoàn nhường anh, “Ăn xong rồi anh ăn.”
Chỉ có một cái cánh gà mà còn nhường qua nhường lại, Nhậm Xuyên cầm cánh gà đưa lên miệng Giang Hoàn, nhất định phải để hắn ăn miếng đầu tiên: “Anh ăn một miếng trước đi.”
Giang Hoàn cắn một chút da, sau đó đẩy cánh gà cho Nhậm Xuyên: “Được, anh ăn xong rồi, cậu ăn đi.”
Dù cho trước mặt có bày ra thăn lưng bò và gan ngỗng, cũng không thể thỏa mãn được như lúc này.
Nhậm Xuyên không thể không nhớ lại ngày trước cùng người yêu cũ đến những nhà hàng cao cấp, ăn uống linh đình, cũng không bằng sự chân thành ở hiện tại, anh cẩn thận cắn một miếng cánh gà, rồi đưa cho Giang Hoàn: “Anh ăn đi.”
Hai người bọn họ cứ vậy mà tôi một miếng cậu một miếng chia nhau cái cánh gà đáng thương, giống như là hai tên ăn mày, tiêu hết tiền trên người để đổi lấy một phần thịt như vậy, đều quý trọng nó vô cùng.
Loại cảm giác này trước đây chưa từng có, đơn giản, bình yên, lại chân thực vô cùng, loại hạnh phúc này giống như cảm giác no khi ngửi thấy mùi canh thịt sôi sùng sục trên ngọn lửa nhỏ, tỏa ra khói lửa mù mịt, xuất hiện trong nhà của mỗi người dân bình thường, Nhậm Xuyên là một tổng tài, chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Nhậm Xuyên thậm thụt nhìn Giang Hoàn, lại gần, hỏi thăm tin tức: “Anh…!phẫu thuật có nhiều nguy hiểm không?”
Trên thực tế, điều mà Giang Hoàn muốn làm là giải phẫu tim bằng sóng cao tần, đối với hắn cũng giống như mổ ruột thừa, hắn lắc đầu một cái: “Không.”
Nhậm Xuyên tự động coi nhẹ câu nói này, đối với ung thư gan giai đoạn cuối, điều trị bằng phẫu thuật là ghép gan hoặc cắt bỏ khối u, chỉ cần một chút sai sót thì sẽ không thể ra khỏi phòng mổ: “Anh…”
Anh nắm lấy cánh tay Giang Hoàn: “Anh có nguyện vọng gì không?”
Ăn xong gà rán rồi, nên ăn cái gì nữa…!Giang Hoàn cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Cậu nghĩ chúng ta nấu bún ốc ở trong phòng bệnh có bị phát hiện hay không?”
Nhậm Xuyên có chút không ngờ rằng hắn sẽ chơi trò mạo hiểm như vậy: “Anh…”
“…to gan thật.”
Bún ốc thì có, trong phòng làm việc của Thôi Minh Hạo có trữ một thùng, Nhậm Xuyên đã sớm để ý tới, trước tiên gọi điện bảo Thôi Minh Hạo đi, sau đó nhân cơ hội lẻn vào lấy hai gói bún ốc.
Thôi Minh Hạo chẳng hiểu gì cuộc điện thoại đột ngột của Nhậm Xuyên, hắn ra ngoài hơn chục mét, chợt ngẫm lại, bước nhanh về phòng làm việc của mình, đếm đồ để dành của mình trước, đúng như dự đoán là ít đi hai gói bún ốc.
Thôi Minh Hạo tức giận dâng trào: “Nhậm Xuyên!”
Hắn hung hăng tức tối đi tới phòng bệnh, nhưng lại không có ai trong phòng.
Ở tận buồng trong cùng của nhà vệ sinh nam, Giang Hoàn cầm trong tay một bình đun nước: “Nước nóng, OK.”
Nhậm Xuyên như đang chia sẻ chiến lợi phẩm, lấy ra hai gói bún ốc trong áo bệnh nhân của mình: “Bún ốc, OK.”
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đều ngồi xổm trước bồn cầu, đặt bình đun nước lên nắp bồn cầu: “Nhanh, nhanh.”
Gói nguyên liệu vừa xé, mùi thối của bún ốc liền tản ra, Giang Hoàn si mê hít hà: “Thơm thật.”
Bỏ măng chua, tàu hũ ky, nấm và bún vào bình đun nước, cắm điện, nước sôi sùng sục, mùi thối toàn bộ bốc ra ngoài.
Lúc này, có tiếng một người đàn ông vừa bước vào nhà vệ sinh đã gào lên: “Mẹ nó thằng nào đi cầu không dội nước?”
Cả Nhậm Xuyên và Giang Hoàn đều nín thở, chỉ lo anh trai kia tìm được buồng của bọn họ, cẩn thận canh giữ bún ốc của mình.
May mà anh trai kia chỉ đạp lên cửa một cái rồi bỏ đi.
“Làm tôi sợ muốn chết.” – Nhậm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, đưa đũa khuấy bún ốc trong ấm nước, “Đừng có chưa ăn được miếng nào thì bị lấy mất.”
“Xong chưa.” – Giang Hoàn nhìn bún ốc thơm phức, không chờ được nữa, nước miếng chảy ra, “Có thể ăn chưa.”
“Chờ chút nữa.” – Mặt Nhậm Xuyên nghiêm túc, anh là chuyên gia luộc bún ốc, “Ba phút nữa.”
Cả hai im lặng trước bình bún ốc, dáng vẻ như đang đàm phán làm ăn, nếu không biết còn tưởng là cái bình này đang nấu sơn hào hải vị, mùi nhà vệ sinh hòa trộn với mùi thối của bún ốc, cảm giác kia không thể nào mô tả thành lời, hai vị tổng tài như đều không có mũi, bất động như núi trong buồng vệ sinh này.
Ba phút vừa qua, Nhậm Xuyên mở nắp bình đun nước: “Được rồi!”
Giang Hoàn vô cùng thành thục lấy ra bát đũa của mình: “Anh chuẩn bị xong rồi.”
Hai người vớt bún ra khỏi bình trước, sau đó cầm bình lên, đổ cho cậu một chút nước dùng, rồi lại đổ cho tôi một ít, giống như đang rót rượu cho nhau.
Nhậm Xuyên bật cười, bưng bát của mình: “Tới tới tới, mời anh một bát.”
Giang Hoàn cầm bát cụng với anh một cái: “Anh mới là người muốn mời cậu, không có cậu, hôm nay sẽ không có bún ốc.”
“Ây da, quá khen quá khen.” – Nhậm Xuyên giơ tay ra hiệu, “Tôi xong rồi, anh cứ tự nhiên.”
Giang Hoàn nói câu khách sáo: “Nếu cậu đã rồi, thì anh cũng tiếp.”
Nói xong hai người vùi đầu vào ăn, húp sùm sụp, bún ốc là cái thứ thần tiên gì, sao có thể ăn ngon như vậy!
Ăn được một nửa, Giang Hoàn đột nhiên nhớ tới cái gì: “Chờ chút!”
Hắn nhìn Nhậm Xuyên: “Bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối có ăn được bún ốc không?”
Nhậm Xuyên cũng ngây người một lúc, hút cọng bún đang treo ở khóe miệng vào: “Ừm…!Chắc là có.”
Giang Hoàn nhìn bát súp đỏ loét của mình: “Cậu còn cho nhiều dầu ớt như vậy!”
“Ờm…” – Nhậm Xuyên không biết nên giải thích thế nào, nhưng không cho anh ăn bún ốc là điều không thể, định lặp lại trò cũ: “Bún ốc tốt cho…”
Giang Hoàn vẫn còn đủ thông minh: “Bún ốc sao có thể tốt cho dạ dày!”
Hắn trực tiếp giật lấy bún ốc của Nhậm Xuyên, đổ vào bát của mình: “Không cho cậu ăn.”
Nhậm Xuyên: “Tôi…”
Anh trơ mắt nhìn Giang Hoàn say sưa ăn ngon lành một mình, không kiềm được chảy nước miếng: “Cho tôi ít súp còn lại chứ…”
Giang Hoàn ngẩng đầu uống hết súp, chỉ để lại cho Nhậm Xuyên cái bình rỗng: “Không được.”
Nhậm Xuyên: “…”
Hối hận, giờ cũng khá là hối hận rồi, tại sao lại nói mình bị ung thư dạ dày, mẹ nó, ung thư thận còn khỏe hơn ung thư dạ dày.
Hai người ăn xong bún ốc còn biết hủy thi diệt tích, hủy sạch chứng cứ phạm tội, Giang Hoàn rửa sạch ấm nước trả lại cho Nhậm Xuyên: “Này.”
Nhậm Xuyên: “???”
Anh giống như bị giẫm phải đuôi: “Vãi chưởng anh dùng bình đun nước của tôi!”
“Rửa sạch rồi!” – Giang Hoàn đáp lại, lý do vô cùng chính đáng, “Bình của cậu dung tích lớn!”
“Vậy cũng không thể…” – Nhậm Xuyên cầm cái bình, vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ với Giang Hoàn mà đi đến ngoài phòng bệnh.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Thôi Minh Hạo mặt lạnh chờ sẵn, tỏ ý hưng binh vấn tội rõ ràng.
Nhậm Xuyên đổi sang vẻ mặt tươi cười: “Cậu tới rồi.”
“Đừng có giả vờ giả vịt.” – Thôi Minh Hạo tiến tới hai bước, “Bún ốc của tôi đâu?”
“Cái này…” – Ánh mắt Nhậm Xuyên bắt đầu hốt hoảng, cầm lấy ấm đun nước rót cho Thôi Minh Hạo một ly: “Chắc cậu khát lắm rồi, uống chút nước trước đi.”
Thôi Minh Hạo suýt nữa thì nôn ra ngay khi nhấp một ngụm: “Đệt! Nước này có cứt à!”.