Ở một đầu hành lang, Hoắc Đình Đông nhìn thấy Sầm Hoan quay lưng về phía anh nằm bò lên trên tay vịn trước cửa sổ kính hé mở đang nghe điện thoại.
“…!Tôi thực sự nghi ngờ rằng cậu ấy là kẻ thù của tôi, không phải là cậu nhỏ, nếu không cậu ấy sẽ không trông coi tôi gắt gao như một phạm nhân như thế rồi…!Tôi cũng muốn đi chứ, nhưng tôi không thể đi được.
Tôi bây giờ chắp thêm cánh cũng không thoát được, bởi vì hở ra là cậu ấy lại lấy mẹ tôi ra để uy hiếp tôi…”
Sầm Hoan càng nói giọng càng nhỏ, bởi vì sau lưng truyền đến một bầu không khí lạnh lẽo bức bách.
Cô run rẩy cầm điện thoại và từ từ quay người lại.
Quả nhiên, người cậu điển trai của cô đứng sau lưng cô với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.
“A lô? Hoan Hoan, rốt cuộc buổi tối cậu có đến không?” Người ở đầu dây bên kia không nghe thấy giọng của Sầm Hoan nữa nên kéo dài âm thanh hỏi.
Sầm Hoan lập tức cúp điện thoại, hai tay giấu ở phía sau nhìn Hoắc Đình Đông.
“Đưa điện thoại đây.” Hoắc Đình Đông đưa tay ra.
Sầm Hoan sững sờ: “Để làm gì?” Không lẽ anh đã nghe thấy ban nãy cô nói xấu anh, vậy nên mới muốn tịch thu di động của cô sao?
Hoắc Đình Đông im lặng, vẫn duy trì động tác vươn tay ra.
Sầm Hoan cau mày, chậm rãi để tay từ phía sau lên, đặt điện thoại vào lòng bàn tay rộng lớn đó.
Hoắc Đình Đông thu tay lại, dùng ngón tay cái ấn vào một dãy số trên bàn phím điện thoại của cô, sau đó ấn nút gọi lại, một lúc sau cảm nhận được miệng áo khoác bên ngoài truyền đến sự rung nhẹ thì mới tắt điện thoại, trả lại cho Sầm Hoan.
“Cậu phải đến công ty, trước mười một giờ tối cháu có thể tự do hoạt động.
Nếu sau mười một giờ mà cậu không thấy cháu ở nhà…” Anh không nói gì mà chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn đôi chân thon thả của cô rồi ậm ừ, sau đó quay lưng bỏ đi trong sự bàng hoàng tột độ của Sầm Hoan.
Mãi cho đến khi bóng dáng của anh vào trong thang máy, Sầm Hoan vẫn không thể tin được rằng cô đã được tự do rồi!
Dù có giờ cấm cửa nhưng cũng đủ để cô điên cuồng chơi một đêm rồi.
Cô ngạc nhiên bình tĩnh lại, mở danh sách liên lạc của điện thoại di động ra, thấy đầu số là một dãy số xa lạ, thầm nghĩ ban nãy cậu nhỏ lấy điện thoại di động của cô ấn tới ấn lui, chắc đây là số của anh.
Ban đầu cô muốn xóa nó đi, nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn lưu nó vào cột gia đình.
Sau đó cô liên lạc với người bạn nói chuyện điện thoại với cô vừa rồi, nói rằng buổi tối cô có thể đến cuộc hẹn đúng giờ.
*****
Mị Sắc là câu lạc bộ náo nhiệt nhất ở thành phố B.
Mặc dù sức tiêu thụ bên trong cao khủng khiếp, nó vẫn thu hút vô số người cô đơn đến đây ăn chơi thâu đêm suốt sáng, mặc sức phung phí tuổi trẻ có hạn của bản thân.
Sầm Hoan không quen thuộc với Mị Sắc lắm, cô tìm được đến trước cửa Mị Sắc hoàn toàn dựa vào địa chỉ mà người bạn của cô đưa cho.
Cô ngước mắt nghi ngờ nhìn ánh đèn bảng hiệu chói lóa trên đầu, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra bấm số của một người bạn, ngay sau khi cuộc gọi kết nối, cô đã nói: “Tiêu Kỳ, tớ đã đến nơi cậu nói rồi, đang ở ngay cửa, cậu đang ở…”
Cô còn chưa kịp nói xong điện thoại đã bị ngắt, ngay sau đó một cô gái trẻ ăn mặc cực kỳ mát mẻ nhanh chóng bước ra khỏi Mị Sắc.
“Cậu, cậu là Tiêu Kỳ à?” Sầm Hoan nhìn cô gái trang điểm đậm trước mặt – áo bó sát người cổ thấp đính sequin lấp lánh, thắt lưng mải màu đỏ như lưỡi rắn, quần cạp thấp bó sát người nóng bỏng, tất lưới dài và dưới chân đi đôi giày cao gót miệng cá chép đen cao ít nhất mười lăm phân.
“Sao hả, mới có một năm không gặp mà đã không nhận ra rồi à? Có phải xinh đẹp đến mức khiến cậu không nhận ra luôn rồi không?” Tiêu Kỳ xoay một vòng rồi hỏi.
Mí mắt Sầm Hoan giật giật, trong lòng thầm nghĩ người con gái trước mặt khiến cô hoàn toàn không thể tìm thấy bóng dáng Tiêu Kỳ lúc trước, cô nhận ra mới là lạ đấy..