Sầm Hoan nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, cảm thấy lồng ngực đột nhiên hơi khó thở.
Cô vội vàng mở mắt ra, tay che trước ngực, gương mặt tái nhợt.
Sao lại như vậy? Cũng đâu phải là lần đầu tiên thấy cậu nhỏ và phụ nữ hôn nhau.
Tại sao mấy lần trước kia cô nhìn thấy rõ ràng như vậy cũng đâu có cảm giác gì, nhưng bây giờ thì cả người lại không thoải mái, hận không thể lập tức xông lên tách hai người họ ra?
Bóng người trước mắt lay động, ngọn đèn trên đỉnh đầu chập chờn, Sầm Hoan cụp mắt nhìn sàn nhà, cảm giác khó chịu bỗng nhiên nảy sinh trong lòng khiến cô thật dở khóc dở cười.
Bên cạnh có phục vụ trẻ tuổi đi ngang qua, thấy cô ngẩn người không nhúc nhích, liên tục nhìn cô mấy cái.
Sầm Hoan đoán là nhất định vì vẻ mặt muốn khóc nhưng lại không khóc của mình rất khó coi, vội đưa tay vỗ lên mặt, miễn cưỡng nở nụ cười với anh ta, sau đó cầm lấy ly rượu trên khay rồi đi về góc vừa rồi.
Còn ở sau lưng cô, Hoắc Đình Đông còn chưa kịp đi vào đại sảnh đã bị một bóng người đột ngột nhào lên hôn ở trước cửa khiến anh cứng đờ người, lúc cảm nhận được đầu lưỡi của đối phương thăm dò tách đôi môi của anh ra luồn vào trong khoang miệng, sắc mặt anh bỗng chốc đen đi, gần như là mạnh bạo kéo đôi tay đang quấn quanh cổ mình ra, sau đó đẩy người kia ra.
Tiếng rung động trong túi vẫn đang tiếp tục, anh cau mày lạnh lùng quét mắt nhìn qua cô gái vừa sàm sỡ mình, lấy điện thoại ra khỏi túi, ánh mắt lướt qua màn hình màu lam đang chớp nháy, không nhìn cô gái kia thêm lần nào nữa, mà đi thẳng ra ngoài cửa.
Ở phía sau anh, cô gái vừa bị đẩy ra kinh ngạc trừng mắt nhìn bóng lưng ung dung rời đi của Hoắc Đình Đông, vẻ mặt sững sờ giống như bị sét đánh vậy, rất lâu cũng chưa hoàn hồn.
Một ly rồi lại một ly, Sầm Hoan không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu ly rượu rồi.
Chất lỏng lạnh lẽo thơm nồng hơi ngọt thuận theo cổ họng chảy vào trong cơ thể, ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ.
Chỉ uống rượu mà không ăn gì vào bụng, dạ dày Sầm Hoan hơi khó chịu, cô đứng dậy muốn đi vào nhà vệ sinh, vừa mới đi vài bước, có một bóng người từ đối diện đụng vào, cô không kịp tránh né, cơ thể vốn đã nhẹ hẫng loạng choạng lùi ra sau mấy bước mới đứng vững được.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi đang tránh người, nên vừa rồi không nhìn thấy cô.” Bên tai vang lên giọng nữ tỏ vẻ áy náy.
Sầm Hoan hơi cau mày nâng mắt, ánh mắt rơi lên gương mặt của đối phương, đột nhiên ngẩn ra.
Cô nhận ra cô gái mặc váy màu trắng cổ chữ V trước mắt này chính là cô gái hôn cậu nhỏ vừa rồi.
Chỉ là tại sao cô ấy lại không ở cùng cậu nhỏ?
“Cô vẫn ổn chứ?” Thấy Sầm Hoan trừng mắt nhìn mình bằng vẻ ngạc nhiên, cô gái hỏi.
Sầm Hoan thu lại ánh mắt, lắc lắc đầu.
Bị đụng một cái, đầu lại càng choáng hơn, cô dứt khoát ngồi trở về.
Điều kỳ lạ là, cô gái đó thế mà lại ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó đưa bàn tay trắng trẻo xinh đẹp qua: “Xin chào, tôi tên Lương Hựu San.”
Vốn dĩ Sầm Hoan không định để ý đến cô ấy, bởi vì cứ nghĩ đến việc cô ấy và cậu nhỏ hôn nhau và cô lại cảm thấy khó chịu, chỉ là theo phép lịch sự, cô vẫn đưa tay ra: “Tôi tên Sầm Hoan.”
“Cô đến một mình à?”
Sầm Hoan lắc đầu.
“Vậy cô tốt hơn tôi, tôi không chỉ không có ai đến cùng, hơn nữa còn thất thố mà hôn nhầm người, thật là mất mặt chết mất, hại tôi bây giờ phải trốn tránh khắp nơi, để tránh đụng phải người đàn ông bị tôi hôn nhầm lúc nãy thì sẽ rất khó xử.”
Hôn nhầm người?
Tim Sầm Hoan run lên: “Cô, hôn nhầm người sao?”
“Ừ, rất mất mặt có phải không?” Lương Hựu san tự cười bản thân: “Tôi bị cận thị nặng, bởi vì viêm giác mạc nên không đeo lens, không ngờ lại nhìn nhầm một người đàn ông xa lạ thành người mà tôi thích.”
“Vì vậy… cô vốn dĩ không hề quen biết, người đàn ông vừa rồi hôn nhau với cô ở trước cửa?”
Lương Hựu San ngạc nhiên: “Sao cô biết vừa rồi tôi… Cô nhìn thấy rồi à?”
Sau khi biết sự thật của chuyện vừa rồi là cậu nhỏ bị người ta hôn nhầm, trong lòng Sầm Hoan trộn lẫn nhiều cảm xúc, nói không ra là mùi vị gì.
“Cô quen người đàn ông đó sao?” Lương Hựu San lại hỏi.
“Ừm, cậu ấy là của…”
“Anh ta là người đàn ông của cô?” Lương Hựu San cắt ngang lời của cô, vẻ mặt kinh ngạc.
“…”
“Xin lỗi xin lỗi, xin cô đừng hiểu lầm, tôi không phải cố tình hôn nhầm người đâu, thật sự là do tôi cận thị nhìn không rõ.” Lương Hựu San luống cuống giải thích: “Người tôi thích là bạn từ bé của anh Diệu, Dịch Nam, tuyệt đối không phải là người đàn ông của cô.”
Thì ra cô ấy thích anh chàng đeo kính.
Nhưng mà: “Cô Lương, tôi muốn nói là cậu ấy là của…”
“Tôi biết rồi tôi biết rồi, anh ta là người đàn ông của cô.
Cô yên tâm, tôi thật sự chỉ thích Dịch Nam, chuyện này anh Diệu cũng biết, nếu cô không tin thì tôi đi tìm anh ấy giải thích giúp tôi.”
Sầm Hoan mở miệng muốn gọi cô ấy lại, nhưng Lương Hựu San đã đi vào trong đám người rồi..