“Súng?” Sầm Hoan kinh ngạc trừng mắt nhìn khẩu súng lục bỏ túi tinh xảo đang nằm trong lòng bàn tay của anh, mặc anh chơi đùa.
“Thật hay giả vậy?”
Hoắc Đình Đông không trả lời cô, bởi vì anh cảm thấy câu hỏi của cô rất ngây thơ.
Anh cũng không phải là một đứa trẻ ba tuổi, mang súng đồ chơi bên người để làm cái gì?
Đút cho cô hết chiếc bánh ngọt rồi dọn dẹp sạch sẽ, anh đưa tay về phía Sầm Hoan, ý bảo cô trả lại súng cho anh, nhưng Sầm Hoan lại giấu nó ra sau lưng, hơi giương cằm lên gian xảo nhìn anh: “Nếu cậu đồng ý ở bên cháu, cháu sẽ lập tức trả nó lại cho cậu.”
Ánh mắt Hoắc Đình Đông lạnh lùng nhìn cô, anh còn chưa mở miệng thì điện thoại di động trong túi rung lên.
Là Liễu Như Lam gọi đến.
Anh đến cửa nhận điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”
“Đình Đông, con quên tối nay là sinh nhật của Đóa Di rồi sao? Con bé đã đến ở nhà của chúng ta hơn một tuần rồi, con mà cứ tránh gặp nó thì có phải là không tốt lắm không? Nói thế nào thì hai nhà cũng đã thân thiết với nhau rất lâu, đứa bé Đóa Di này lại được bố con thích, ông ấy cũng hy vọng Đóa Di có thể trở thành con dâu nhà họ Hoắc chúng ta.”
Hoắc Đình Đông xoa trán, anh nhớ đến cô gái thông minh lanh lợi ngày đó anh nhìn thấy ở phòng ăn, vốn dĩ anh muốn từ chối, nhưng rồi bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, anh quay đầu lại, thấy cô không biết từ lúc nào đã xuống giường đứng ở phía sau anh, tập trung nghe nội dung cuộc điện thoại của anh.
Tâm tư của anh thay đổi, nói với mẹ ở đầu dây bên kia: “Được, mẹ nói với cô ấy con sẽ về đón sinh nhật với cô ấy trễ một chút.”
Dứt lời, anh lập tức cúp điện thoại.
“Cậu nhỏ, cậu muốn đón sinh nhật với ai?” Sầm Hoan nhíu mày hỏi anh, giọng điệu không tốt, trong lòng cô mơ hồ có một dự cảm bất an.
“Một cô con gái của người quen.” Anh không hề e dè về sự tồn tại của Hướng Đóa Di, hào phóng giới thiệu: “Hiện giờ cô ấy đang ở nhà của cậu.”
Sắc mặt Sầm Hoan ngay lập tức tái nhợt.
“Cậu và cô ta… Quan hệ là gì?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, vẻ mặt anh tuấn của anh không hề thay đổi: “Trước mắt chỉ là bạn bè nam nữ, nhưng rất nhanh sẽ là quan hệ vợ chồng chưa cưới.”
Sầm Hoan khiếp sợ, cô chưa bao giờ biết anh có người phụ nữ khác.
“Hai người… Đã ở bên nhau bao lâu rồi?” Có phải mấy năm nay anh và người phụ nữ kia đã ở bên nhau, mà cô lại giống như một tên ngốc vẫn luôn cho rằng anh còn độc thân không.
Hoắc Đình Đông không trả lời, anh chỉ liếc nhìn thời gian, sau đó đưa tay nói: “Súng.”
Sầm Hoan lạnh lùng cười, trong ánh mắt khiếp sợ của anh dùng súng chĩa vào ót mình, ánh mắt hung ác nhìn anh, cô gần như gằn từng chữ nói: “Cậu muốn cháu sống hay là chết? Cho cậu hai sự lựa chọn, yêu cháu hay không yêu!”
Hoắc Đình Đông nhíu mày, bàn tay to lớn vươn đến, ra vẻ muốn cướp khẩu súng trong tay cô, nhưng Sầm Hoan lại lui về sau né tránh.
“Cậu nói đi! Yêu hay không yêu!” Thấy anh không trả lời, Sầm Hoan tức giận, tay cầm súng hơi run lên, cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ biểu cảm dao động nào của anh.
Hoắc Đình Đông nhíu mày, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày ngày càng sâu, anh hơi híp mắt nhìn Sầm Hoan đột nhiên mất khống chế cảm xúc, khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi lộ ra sự nôn nóng và không kiên nhẫn.
“Sầm Hoan, cháu đừng làm loạn.”
Lời ít ý nhiều, nhưng từng chữ của anh lại khiến ánh mắt Sầm Hoan dần trở nên tuyệt vọng.
“Không yêu có phải không? Được, cậu thật tàn nhẫn, cậu thật sự đủ tàn nhẫn!” Viền mắt nhanh chóng ẩm ướt, ánh mắt cô mơ hồ nhìn anh, bên miệng nở một nụ cười đau khổ, vẻ mặt tuyệt vọng và đau thương.
“Cậu vậy mà thà rằng để cháu chết cũng không muốn nói ra lời yêu cháu.” Giọng nói của cô tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên cô chuyển khẩn súng lục đang nhắm vào ót mình, nhắm thẳng vào trán của anh.
“Cậu không quan tâm đến sống chết của cháu, vậy còn của cậu thì sao? Cậu muốn cháu hay là muốn chết?” Trên tay cô dùng lực khiến khẩu súng càng ngày càng dí sát vào trán của Hoắc Đình Đông, thể hiện sự nghiêm túc của mình.
Mà lần này Hoắc Đình Đông dường như lại càng lạnh lùng hơn, ngay cả chân mày cũng không hề động đậy, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
Hoắc Đình Đông mím môi không nói.
Bởi vì anh biết lúc này nói cái gì cũng vô ích.
“Cháu hận cậu… Hoắc Đình Đông, cháu hận cậu…”
Họng súng kề sát trán anh dần thả lỏng, tay Sầm Hoan dần dần buông xuống.
“Hận đi!” Hoắc Đình Đông thở dài, anh cầm lấy súng trong tay cô cất lại vào túi áo khoác.
“Nếu như hận cậu khiến trong lòng cháu thoải mái hơn, vậy thì cháu cứ hận đi.
Chỉ là sau này đừng dùng tính mạng của bản thân để uy hiếp người khác, bất kể là trong số mệnh của ai, tình yêu không phải là tất cả.
Huống chi, chúng ta…”
“Cháu không muốn nghe, cháu không muốn nghe…” Sầm Hoan bịt lỗ tai cắt ngang lời nói của anh, cảm xúc kích động gần như cuồng loạn.
Hoắc Đình Đông lo lắng cô sẽ làm tổn thương bản thân, anh đưa tay kéo vai cô ôm vào trong ngực an ủi, nhưng cô lại giãy dụa kịch liệt, vừa đánh vừa đá anh.
“Sầm Hoan, cháu đừng làm loạn nữa, vết thương trên chân cháu mới vừa được cắt chỉ.”
“Cháu không cần cậu lo lắng, cậu đi đi! Cháu không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa!”
“Không muốn gặp cậu, vậy thì ai sẽ chăm sóc cho cháu?” Dừng lại một chút: “Cậu đi làm thủ tục xuất viện, sau đó chở cháu về nhà, cậu cam đoan sau này cháu sẽ không gặp lại cậu nữa.”
Sầm Hoan ngừng giãy dụa, cô dùng hết sức lực cả người trở tay ôm lấy người đàn ông đang muốn tránh thoát rời đi, trán dựa vào ngực anh, giọng điệu cô hèn mọn thì thầm: “Thật ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu đã là tất cả của cháu.
Bây giờ cháu sẽ không yêu một người đàn ông nào giống như yêu cậu, cậu nhỏ thân mến, cậu, có hài lòng không?”
Trong lòng Hoắc Đình Đông chấn động, bàn tay muốn vuốt ve cô cứng đờ giữa không trung, nhưng cuối cùng anh vẫn thả xuống, bàn tay nắm lại đặt ở bên hông.
Đã sai rồi, không thể sai nữa.
Nếu muốn kết thúc, vậy thì cứ kết thúc hoàn toàn đi!
Anh gỡ tay Sầm Hoan ra, nhưng khi xoay người lại bị cô giữ lại: “Cháu hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu… Thật sự không có cách nào để yêu cháu sao?”
Trả lời cô là một sự im lặng đến nghẹt thở.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa.