Mùi thơm của dầu gội đầu hòa trộn với hương thoang thoảng của sữa tắm đan vào từng hơi thở, Hoắc Đình Đông cứng đờ, liếc mắt lặng lẽ nhìn người con gái đang gối đầu lên bả vai mình.
Cô mặc đồ ngủ của anh, áo rộng thùng thình, cổ áo lỏng lẻo, để lộ ra làn da trắng nõn mê người.
Ống tay áo quá dài bị xoắn lên khuỷu tay, cánh tay vừa nhỏ vừa trắng vắt ngang qua eo anh, ôm chặt lấy anh, gần như cả người đều dính vào anh.
[Tôi nhớ cậu rồi.]
Anh vẫn nhớ tối hôm ấy, cô nằm trên lưng gã đàn ông sống chung với cô, cũng đã nói một câu như vậy.
Hoắc Đình Đông thật sự không rõ, đây rốt cuộc là lời trót lưỡi đầu môi của cô, hay là khi cô đang nhớ anh thì đồng thời cũng đang nhớ tới gã đàn ông khác?
“Mấy ngày qua cháu sống không ổn chút nào.” Sầm Hoan ôm anh, chậm rãi mở miệng: “Ngày nào cháu cũng nhớ cậu, nghĩ xem cậu đang làm gì? Có phải cậu đang dùng bữa tối dưới ánh nến lãng mạn cùng với người vợ chưa cưới của mình không? Nghĩ xem liệu cậu có nhớ đến cháu không, liệu có vì có thể sau này sẽ không gặp lại cháu nữa mà cảm thấy buồn bã chút nào không.”
Cô thì thào kể ra nỗi khổ tương tư dành cho anh, chỉ vài câu nói ngắn ngủi nhưng lại chất chứa quá nhiều tình cảm nồng nàn không thể giải bày hết được.
“Sầm Hoan.” Hoắc Đình Đông gọi cô, giọng nói lạnh nhạt, không hề phập phồng: “Cháu đang làm gì thế? Ngày đó ở bệnh viện cháu đã nói là sẽ tác thành cho cậu, cậu tưởng là giữa hai chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi.”
Mặt Sầm Hoan thoáng cái trắng bệch, bỗng nhiên lắc đầu, rồi lại vùi mặt vào hõm cổ anh, ôm chặt lấy anh như sợ ngay giây kế tiếp anh sẽ biến mất: “Cháu hối hận rồi, cậu nhỏ.
Cháu căn bản không thể chắp tay nhường cậu cho cô ta, cháu không hào phóng đến thế.”
Nhìn anh đính hôn rồi kết hôn với người phụ nữ khác, cô sẽ phát điên mất.
Giống như trong giấc mơ kia, cô không thể tưởng tượng được đến lúc đó mình sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì.
“Hối hận?” Hoắc Đình Đông nhíu mày: “Nếu như bất cứ chuyện gì đều có thể hối hận, thế thì cậu hối hận đêm đó đã muốn cháu.”
Cơ thể Sầm Hoan cứng đờ.
Anh đẩy đầu cô ra, đôi mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, gương mặt anh khôi ngô lạnh nhạt: “Sầm Hoan, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm sai, lời đã nói ra càng không thể dễ dàng hối hận, cháu đừng trẻ con như thế nữa.”
“Nhưng không phải cậu cũng từng nói là sau này sẽ không để cháu nhìn thấy cậu nữa sao?” Sầm Hoan cắn môi, đôi mắt long lanh hơi nước: “Vậy tại sao cậu lại xuất hiện trước mặt cháu? Cho dù là cháu nhớ cậu rồi đi tìm cậu, thì cậu cũng có thể giả vờ không nhìn thấy cháu mà.
Nhưng cậu không làm thế, cậu lo cháu bị cảm lạnh.
Cậu thương cháu như thế, cháu không tin cậu không có chút tình cảm nào với cháu.”
Hoắc Đình Đông dời mắt đi, tránh né ánh nhìn chăm chú của cô.
“Không có.”
“Cậu nói dối.” Sầm Hoan nói chắc như đinh đóng cột, không biết từ bao giờ bàn tay đặt trên ngực anh đã men đến vị trí trái tim anh, nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: “Người nói dối trái tim sẽ vô thức đập nhanh hơn, cậu xem, tim cậu đang đập rất nhanh.”
Hoắc Đình Đông nhíu mày kéo tay cô xuống, sắc mặt lạnh lẽo.
“Cảm ơn cháu đã nhắc nhở, sau này mặc kệ là nhìn thấy cháu trong trường hợp nào, cậu cũng sẽ coi như không thấy.
Thế nên cháu cũng đừng đến công ty cậu tìm cậu nữa, cậu không muốn cháu hiểu lầm, tự cho mình là đúng.”
Dứt lời, anh đẩy cô ra.
“Có phải cháu tự cho mình là đúng hay không thì cậu đặt tay lên ngực tự hỏi đi.” Sầm Hoan ngước nhìn anh, ánh mắt trong vắt: “Chẳng lẽ ngay cả trái tim mình cậu cũng không dám đối mặt?”
Hoắc Đình Đông không trả lời cô nữa.
Lòng tin mù quáng của cô khiến anh thấy phiền, nhưng anh không muốn cãi nhau với cô.
“Cô ấy vẫn đang ở nhà đợi cậu đi ăn với cô ấy, cháu xem trong tủ lạnh có gì ăn được thì tự nấu đi, không thì đặt mua về.” Hoắc Đình Đông vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.
Sầm Hoan không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Hơi bất ngờ với sự yên tĩnh đột ngột của cô, Hoắc Đình Đông không nhịn được mà quay đầu lại, đôi mắt ngập tràn bi thương kia khiến anh nhíu chặt mày, nhưng anh không nói bất cứ điều gì cả, chỉ đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiếng cánh cửa đóng lại gõ vào lồng ngực Sầm Hoan, khiến trái tim cô đau đớn, cơ thể cô mềm nhũn, ngã xuống chiếc ghế sofa anh vừa ngồi, nơi đó vẫn còn sót lại một chút hơi ấm của anh.
…
Sau khi tạnh mưa, đêm đen thăm thẳm trông càng thêm nặng nề, màn trời đen kịt giống như một tấm lưới bất tận, bảo phủ toàn bộ tình ái vui buồn của thế gian.
Chiếc xe thể thao màu xanh lam đậm giống như con thoi chạy giữa dòng xe cộ, ngồi trên ghế lái, gương mặt anh tuấn căng cứng đó xẹt qua một chút hối hận.
Biết thế anh đã không lái xe ngược trở lại, càng không nên xuống xe đưa cô về.
Anh sớm đã được lĩnh giáo việc cô tự cho mình là đúng, bất cứ hành động nho nhỏ nào của anh cũng có thể khiến cô tơ tưởng lung tung, lẽ ra anh nên rút ra kinh nghiệm, để mặc cô tiếp tục đợi xe một mình trong mưa gió, mặc kệ cô có bị ướt như chuột lột hay không.
Đáng lẽ anh nên quyết đoán vạch rõ ranh giới giữa hai người, giống như ngày ấy cô đã nói, sau này hai người coi nhau như người dưng, không dính dáng gì đến nhau nữa.
Tiếng ong ong cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang sáng màn hình trong ngăn để đồ, anh duỗi tay ra cầm lấy, dãy số hiển thị trên đó khiến lòng anh căng thẳng, một giây trước còn nghĩ phải quyết đoán vạch rõ giới hạn giữa hai người, lúc này đây anh lại lập tức nghe máy.
“Cậu nhỏ.” Giọng nói be bé của Sầm Hoan truyền đến, dịu dàng không gì tả nổi.
Hoắc Đình Đông không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng vào con đường ở phía trước, bình tĩnh đợi cô tiếp lời.
“Cháu phát hiện sân thượng của nhà cậu đúng là một nơi rất tốt để ngắm cảnh đêm, xa xa là đèn đuốc rực rỡ, bầu trời lộng lẫy, gió đêm mát mẻ sau cơn mưa khẽ thổi đến, mặc dù hơi lạnh, nhưng lại rất thoải mái.”
Sân thượng?
Bóng dáng mong manh ngồi trên tường cao của sân thượng lung lay như sắp đổ ngày đó chợt xẹt qua trước mắt, tim Hoắc Đình Đông như sắp nhảy vọt ra ngoài.
“Cháu lại lên sân thượng làm gì?” Anh nói rất nghiêm khắc, giọng điệu vô cùng sốt ruột.
Ở đầu dây bên kia, Sầm Hoan cười khẽ, âm thanh xen lẫn trong tiếng gió đêm vù vù: “Cháu đang đánh cược xem liệu cậu có quay về gặp cháu không.”
Hơi thở của Hoắc Đình Đông nghẹn lại, sau đó cắn răng.
Ngày đó cô ở trong bệnh viện cầm súng ép anh, anh đã cảnh cáo cô là không được phép lấy tính mạng của mình ra để uy hiếp người khác nữa, không ngờ cô lại coi lời anh nói như gió thoảng qua tai, hôm nay lại làm ra việc tương tự.
“Cháu sẽ ngồi trên sân thượng đợi cậu.
Nếu cậu quay lại, cháu đảm bảo sau tối hôm nay sẽ không quấn lấy cậu nữa.
Nếu cậu không quay lại, cậu nhớ ngày này năm sau hãy đến thăm mộ của cháu, mang cho cháu một bó hoa tulip đỏ mà cháu thích nhất.”
“Sầm Hoan!” Mạch máu hằn trên trán Hoắc Đình Đông như sắp vỡ ra, bàn tay dường như sắp bóp nát vô lăng.
“Ồ, cháu đã từng nói với cậu là cháu rất rất thích nghe cậu gọi cháu là Sầm Hoan chưa nhỉ?” Người khác đều gọi cô là Hoan Hoan, chỉ có anh là luôn gọi cả tên lẫn họ của cô, không dịu dàng, nhưng rất trêu chọc lòng người.
“Cháu dám uy hiếp cậu?”
“Cậu có thể không chấp nhận sự uy hiếp của cháu.” Sầm Hoan hoàn trả nguyên vẹn lời anh từng nói cho anh.
“Cứ thế nhé.
Cháu đợi cậu, cậu nhỏ thân yêu của cháu.”