Đường Ngọc bất đắc dĩ nhìn Vĩnh Vương tự dưng nổi quạu: “Gia, sao ngài lại cáu thế à?”
“Cáu gì mà cáu?” Rõ ràng mặt Vĩnh Vương đã đen thui có thể đóng vai Bao Công nhưng vẫn chối đây đẩy, “Bản vương là người hỉ nộ vô thường lúc nào hả?”
Câu này làm khoai môn của chúng ta không sao trả lời được.
Nên nhớ Vĩnh Vương hào phóng cũng thật hào phóng mà hẹp hòi cũng chẳng ai bằng.
Với các huynh đệ theo hắn ra chiến trường, ai có gia cảnh bình thường thì cứ đến ngày nghỉ Vĩnh Vương lại sai người đưa gạo đưa mì đến nhà, sắp xếp công việc cho người ta, bỏ tiền bỏ sức để sau khi giải ngũ về quê các tướng sĩ có thể tay làm hàm nhai.
Nếu không phải Vĩnh Vương có tiền có thế, sản nghiệp đồ sộ thì e là phủ Vĩnh Vương đã sớm bị bán đi, chỉ có thể ngủ trong miếu Thành Hoàng.
Nhưng đối với đám vương tôn quý tộc thì lại khác. Còn nhớ năm ngoái vương phủ đãi tiệc, cháu chắt phủ Trấn Giang Hầu nghịch ngợm làm gãy hoa trong sân còn đánh chửi người hầu của vương phủ, thế là Vĩnh Vương rượt người ta chạy khắp hai con phố rồi lột quần tét mông ngay ngoài đường làm đứa nhỏ năm tuổi xấu hổ khóc thét, cứ thấy cổng phủ Vĩnh Vương lại đòi đi đường vòng, suýt nữa đã làm Trấn Giang Hầu bảy mươi mấy tuổi tức giận đột quỵ, đến giờ hai phủ vẫn còn cạch mặt nhau.
Đường Ngọc không rõ Vĩnh Vương cáu kỉnh chuyện gì nên dứt khoát đổi chủ đề.
“À phải, Phúc Vinh Hào ở kinh thành hẹn hôm nay đến vương phủ gặp ngài, cũng không biết chừng nào tới……”
Phúc Vinh Hào chính là sản nghiệp của tên chó chết hôm nay đến cầu hôn, vừa nghe xong Vĩnh Vương lập tức nổi trận lôi đình: “Ngươi quen lũ người này từ lúc nào hả?”
Đường Ngọc càng thêm khó hiểu: “Vương phủ mở cửa hàng buôn bán, các quản sự đều phải đến phủ thương lượng giá cả, đây chẳng phải chức trách của tiểu nhân sao ạ?”
Làm đúng chức trách cũng bị mắng, Vĩnh Vương đứng dậy bóp mặt khoai môn, vừa tức vừa dỗi nói: “Toàn quen biết mấy kẻ vớ va vớ vẩn.”
Khoai môn bị bóp chóng mặt.
Chỉ là con rùa thúi của chúng ta khi quạu cũng rất đẹp trai.
Trái tim bé nhỏ đập thình thịch.