Lão độc thân Vĩnh Vương không tìm được vợ thế mà lại sắp cưới đến nơi rồi!
Tin này lan truyền nhanh chóng, chẳng bao lâu sau dân chúng ở đất phong đều biết hết.
Nhưng họ chỉ biết Vương gia sắp cưới vợ chứ không rõ Vương phi tương lai là giai nhân nhà ai.
“Chẳng phải lúc trước nói là tiểu thư Triệu gia sao?”
Hôm nay quán rượu hết sức nhộn nhịp huyên náo, dân chúng đều đang đoán già đoán non rốt cuộc ai có bản lĩnh yêu được Vĩnh Vương từng chém gϊếŧ mười vạn cẩu tặc, lại còn sắp thành thân nữa.
“Chắc chắn không phải tiểu thư Triệu gia đâu.” Có người biết chuyện nói với vẻ bí hiểm, “Ta có thân thích làm người hầu ở vương phủ nên mới biết đấy, các ngươi đừng nói với ai nhé…… Cô nương Triệu gia kia lúc trước đính hôn với Vương gia nhưng Vương gia chinh chiến vì nước nên làm chậm trễ hôn sự, người ta thấy tình thế không ổn nên đưa con gái vào chùa làm ni cô, tất nhiên hôn ước cũng không tính nữa.”
Bên cạnh có người hỏi: “Nếu không tính thì sao mấy ngày trước còn thấy Vương gia và tiểu thư Triệu gia hẹn nhau ra ngoài nhỉ?”
“Đây là âm mưu thâm độc của Triệu gia thôi! Nghe nói tiểu thư Triệu gia ở chùa không chịu nổi tịch mịch nên to bụng, người Triệu gia thấy thế đành phải đón người về rồi chủ động đến phủ Vĩnh Vương chào hỏi, muốn để Vương gia chúng ta đổ vỏ giùm ấy mà!”
“Trời ạ! Triệu gia này đúng là gan to bằng trời mà!”
“Với tính tình Vương gia chúng ta thì chuyện này nói nhỏ là lừa gạt, nói lớn là vọng tưởng lẫn lộn huyết mạch hoàng thất! Kiểu gì cũng phải tru di cửu tộc Triệu gia!” Người này nói sinh động như thật, còn làm động tác cắt cổ dọa người chung quanh giật nảy mình, lúc này hắn mới hài lòng nói tiếp, “Cũng may người yêu của Vương gia tốt bụng khuyên can nên mới cho qua chuyện này, nói là tránh cho lễ cưới dính máu xúi quẩy, cứ xem như tích phúc cho tiểu Vương gia sau này vậy.”
“Vương phi chúng ta quả nhiên là người nhân hậu mà!”
“Đúng đúng, ngày đại hỉ của Vương gia còn mở tiệc linh đình trước ngõ nữa, mọi dân chúng ở đất phong đều được lãnh bánh kẹo theo hộ tịch, quả là xứng đôi vừa lứa, ông trời tác hợp mà.”
Đường Ngọc ngồi một bên nghe thấy vậy thì mặt đỏ tới mang tai, hôm nay khó khăn lắm y mới tìm được cơ hội Vĩnh Vương đi vắng để ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ đi đến đâu cũng nghe nói đến hôn sự của họ.
Vị đại ca kể chuyện hùng hồn này y rất quen mặt, chính là một trong các ám vệ của con rùa thúi nhà y, tuy luôn mồm dặn mọi người đừng lan truyền bừa bãi nhưng chỉ sợ mấy ngày nữa ngay cả đám trẻ con cũng hát vè ca ngợi y và gia phu thê tình thâm ba năm hai đứa.
Y thực sự nghe không vô, đang định rời đi thì bị ám vệ vừa say sưa kể chuyện ngăn lại.
“Phu nhân kim an.”
Bây giờ cả vương phủ đều đổi cách xưng hô, rõ ràng vẫn chưa cưới nhưng ai gặp Đường Ngọc cũng lễ phép chào Vương phi làm khoai môn không quen lắm.
“Không cần khách khí, ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi.”
“Tiểu nhân phụng mệnh Vương gia mấy ngày nay cố ý đến quán trà quán rượu dọn đường trước cho dân chúng, cũng để mọi người dính chút hỉ khí nữa ạ.”
“Ta biết.”
Đường Ngọc cười ngượng ngùng.
Đương nhiên y hiểu ý Vương gia, y chỉ là một nô tài thấp kém, nếu từ chim sẻ biến thành phượng hoàng làm Vương phi thì sẽ khiến người ta bất mãn, vì vậy Vĩnh Vương dứt khoát sai người đi khắp nơi rêu rao, mình đóng vai ác còn Đường Ngọc làm người tốt, sau này mọi người biết thân phận Vĩnh Vương phi cũng nể trọng hơn, y cũng được thoải mái hơn.
“Ta biết Vương gia tốt với ta.” Trước mặt người khác Đường Ngọc không còn xấu hổ ngượng ngùng như khi gặp Vĩnh Vương, “Vậy đành làm phiền các vị, đến lúc đó nhất định sẽ cho các vị hồng bao thật lớn để lấy may.”
“Ôi, giờ khoai môn nhà ta đã có phong thái chủ tử rồi, ra tay cũng không tệ nha!”
Bả vai Đường Ngọc chùng xuống, quả nhiên lại bị ai đó quấn lấy.
“Gia…… Đang ngoài đường mà.” Đường Ngọc rụt cổ lại, y nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở, con rùa thúi Vĩnh Vương này tám đời chưa ăn mặn nên cả ngày lẫn đêm đều bám riết vợ mình, rất biết cách để khoai môn mềm lòng nhượng bộ, giờ Đường Ngọc cứ thấy Vĩnh Vương thì lưỡi lại tê rần, “Ban ngày ban mặt phải nghiêm chỉnh một chút.”
“Còn chưa vào cửa đã quản lão gia như gà con vậy, không hổ là Vương gia phu nhân.” Vĩnh Vương vui vẻ trêu chọc rồi xua tay để các ám vệ tiếp tục đi làm tiên sinh kể chuyện, còn mình dẫn khoai môn về nhà.
“Bảo bối……”
“Trên xe ngựa cũng không được càn rỡ!” Khoai môn vội buông rèm cửa xuống rồi lầm bầm, “Cùng lắm chỉ được…… hôn phớt một cái thôi.”
“Ha ha ha ha, bảo bối thật là ngọt.” Vĩnh Vương ôm y cười rồi lấy từ trong ngực ra mấy tờ giấy, “Hôm nay bản vương đi lấy thứ này, ngươi xem đi.”
Đường Ngọc nửa tin nửa ngờ cầm lấy đọc từng chữ từng câu, mấy tờ giấy này là hộ tịch của y. Y đã sớm bán mình làm nô tài tiện tịch, nhưng hôm nay trên tay lại là quý tịch của vương tử hoàng tôn.
“Gia, đây là?”
“Sắp làm Vương phi tất nhiên phải có thân phận xứng đáng mới được……” Vĩnh Vương hời hợt nói, chẳng hề nhắc đến chuyện mình cân nhắc vất vả ra sao, “Sau này ngươi không cần gọi mình Đường Ngọc nữa mà cứ dùng tên thật của ngươi đi, nhưng không phải Thôi Quỳnh Ngọc mà là Đường Thôi Quỳnh Ngọc mới đúng.”
Con rùa thúi cố ý chọc khoai môn nhưng Đường Ngọc đỏ hoe mắt như nhóc đáng thương, cầm hộ tịch của mình nói không nên lời.
“Sao không nói gì? Ngươi đừng hòng chơi xấu nhé, dù có thành Quỳnh Ngọc thì vẫn là khoai môn trong chăn lão tử thôi, muốn chạy cũng không thoát đâu!”
“Tiểu nhân……”
“Hửm?” Vĩnh Vương ôm người vào lòng vỗ mông một cái, “Đã là quý tịch đương nhiên ngang hàng với bản vương rồi, sao còn tự xưng tiểu nhân nữa? Đáng phạt!”
Hắn hung hăng hôn khoai môn một cái!
Chụt chụt.